Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243: Thu lưới
Thật ra, những chuyện Hoắc Gia Lan đối xử với Tống Cẩm Ninh những năm này, nói là “ngược đãi” thì có hơi quá mức nhưng lạnh nhạt thờ ơ và cố ý trì hoãn việc chữa trị thì đúng là có.
Có điều, bị Cố Niệm Chi nói như thế thì giống như đúng là cô ta đã “ngược đãi” Tống Cẩm Ninh vậy.
Ánh mắt Hoắc Gia Lan nhìn quanh phòng khách một lượt, thấy có vài vị khách lộ ra thần sắc ngạc nhiên, trong lòng bỗng quýnh lên, bất chấp việc cố tỏ vẻ yếu đuối nữa, lớn tiếng nói, “Sao tôi lại ngược đãi bà ấy chứ? Cô nói cho tôi nghe xem! Tôi…”
“Được rồi, hôm nay cô không phải là nhân vật chính, mấy chuyện xấu xa, bẩn thỉu kia của cô để lại nói sau đi.”
Cố Niệm Chi phất tay như đuổi ruồi đuổi muỗi khiến cho Hoắc Gia Lan tức giận suýt ngất xỉu.
Sắc mặt của cô ta thoáng trắng bệch, ngay cả đôi môi đỏ thắm cũng trở nên nhợt nhạt, càng có vẻ đáng thương hơn.
Tống Cẩm Ninh nhẹ nhàng vỗ vào tay Cố Niệm Chi, mỉm cười với cô, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Gia Lan và nói, “Chuyện lúc trước, cô có thể không truy cứu, nhưng mà Gia Lan à, những bức thư kia, cháu lấy được từ đâu? Thật sự là từ mẹ cháu sao? Mẹ cháu mất, cháu thật sự không muốn truy cứu tiếp sao?”
Hoắc Gia Lan yên tĩnh trở lại, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Tống Cẩm Ninh rồi nói khẽ, “Cô Tống, đúng là mẹ cháu đúng đã tự sát vì cô, điều này hoàn toàn không thể nghi ngờ, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện lật lại mọi chuyện nữa.”
“Vậy sao?” Tống Cẩm Ninh bình tĩnh nhìn cô ta một cái, “Gia Lan, cô hỏi cháu một lần nữa, những bức thư kia, cháu có được từ đâu?”
“Cô thật sự muốn biết sao?” Hoắc Gia Lan liếc mắt, “Đương nhiên cháu có được từ chỗ mẹ cháu.”
Cố Niệm Chi truy vấn theo, “Cô tìm được lúc nào? Thời gian cụ thể cô có còn nhớ không?”
“Đương nhiên là nhớ rõ, mặc dù đã qua mười năm, nhưng tình hình ngày đó thế nào tôi vẫn nhớ rõ mồn một.” Hoắc Gia Lan bắt đầu kích động đầy phẫn nộ, “Ngày đó, tôi tan học về nhà, đi tới phòng mẹ tôi để nói chuyện, kết quả là khi đẩy cửa vào, đã thấy mẹ nằm thẳng trên giường, thân thể lạnh ngắt, bên cạnh tay bà là mấy bức thư tình khiến người buồn nôn này! Cô nói xem, nếu như không phải vì bà ta lăng nhăng ong bướm thì sao mẹ tôi phải tự sát?!”
Hoắc Gia Lan duỗi cánh tay ra, chỉ thẳng vào Tống Cẩm Ninh, gay gắt lên án bà.
Cố Niệm Chi gạt cánh tay cô ta ra, tỉnh táo nói, “Nói cách khác, mẹ cô vừa mới qua đời, cô liền thấy mấy bức thư này luôn sao?”
“Đúng.”
“Sau đó cô lập tức công khai ngay à?”
“Đương nhiên, sao tôi lại phải che giấu cho bà ta chứ? Bà ta làm chuyện bẩn thỉu, sẽ phải gánh chịu hậu quả, kể cả có điên rồi thì sao? May mà chú Hai của tôi sáng mắt sáng lòng, không bị bà ta lừa gạt, lập tức đệ đơn lên tòa án để ly hôn với bà ta.”
Hoắc Gia Lan cuối cùng cũng nói năng lưu loát, khôi phục lại khí thế cao cao tại thượng như bình thường.
Cố Niệm Chi mỉm cười, đợi cho Hoắc Gia Lan nói xong, nếu như Hoắc Gia Lan vẫn giả vờ yếu đuối không nói lời nào, vậy thì chuyện năm đó thật khó có thể tìm ra điểm đáng ngờ.
Thế nên cô lại bình tĩnh hỏi tiếp, “Thế khi mẹ cô còn sống, có từng nói qua với cô về những bức thư này không?”
Lúc này Hoắc Gia Lan có hơi chần chừ một chút, ánh mắt thoáng lóe lên, không biết đang nghĩ về nơi nào.
“Xin hãy trả lời tôi, khi mẹ cô còn sống, có từng nhắc qua với cô về những bức thư này không? Cô chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.”
Cố Niệm Chi không nao núng hỏi tiếp, cô vẫn luôn luôn có tinh thần hỏi đến tận cùng.
“… Không có.”
Hoắc Gia Lan im lặng hồi lâu, cảm thấy vẫn nói không thì thích hợp hơn.
Nếu như nói có, không biết Cố Niệm Chi sẽ còn hỏi tới những vấn đề kỳ quái gì nữa.
“Thế mẹ cô có để lại thư tuyệt mệnh cho cô không? Cô chỉ cần trả lời có hoặc không mà thôi.”
Cố Niệm Chi dùng khí thế và phương pháp hỏi liên tiếp như đang hỏi bị cáo trên tòa rồi.
Hoắc Gia Lan bất tri bất giác bị Cố Niệm Chi nắm mũi dắt đi. Cô ta dừng một chút, lại lắc đầu, “Không có.”
“Điều này thật kỳ quái. Khi mẹ cô còn sống chưa từng đề cập với cô về những bức thư này, khi mẹ chị mất cũng không để lại thư tuyệt mệnh cho cô, nhưng bên cạnh tay lại có những bức thư này. Xin hỏi cô làm thế nào mà phán đoán rằng những bức thư này là di vật mẹ cô để lại cho mình, đồng thời cũng chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết của mẹ cô?”
Cố Niệm Chi giải quyết rất dứt khoát, hoàn hảo cắt những bức thư bôi đen thanh danh của Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Nguyên ra khỏi nguyên nhân cái chết của La Hân Tuyết, mẹ của Hoắc Gia Lan.
Hoắc Gia Lan trợn mắt nhìn Cố Niệm Chi, vào thời điểm này, cô ta bị hỏi đến mức choáng váng hết cả đầu óc.Rõ ràng mọi thứ đã rõ mồn một rồi, ở ngay cạnh tay mẹ cô ta cơ mà?! Vì sao từ miệng Cố Niệm Chi nói ra, lại giống như cả hai hoàn toàn không có liên quan gì với nhau vậy?! Cuối cùng là sai chỗ nào?!
Bạch Cẩn Nghi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, lên tiếng giải vây giúp Hoắc Gia Lan, “Mọi người không biết đó thôi, Hân Tuyết, mẹ của Gia Lan là một người phụ nữ vô cùng hiền lành. Vì thanh danh của Tống Cẩm Ninh nên sau khi Hoắc Quan Nguyên chết, bà ấy cũng không lộ ra chuyện này, im lặng chịu đựng sáu năm, cuối cùng không thể nào chịu được nữa mới tự sát mà chết đi, đến tận lúc chết vẫn không công khai những bức thư tình này ra.”
“… Mà cuối cùng Gia Lan lựa chọn công khai, là vì con bé đã mất đi quá nhiều. Nếu như các người vì vậy mà trách cứ con bé thì thật sự quá ích kỷ và ác độc. Chẳng lẽ chỉ có mạng của các người là mạng, còn hai mạng mẹ con nhà người ta không phải là mạng sao?!”
Bạch Cẩn Nghi nói như thế, cũng không phải không có lý.
Trong phòng khách đã bắt đầu có người gật đầu phụ họa, cảm thấy như thế thật sự có thể giải thích một cách hoàn hảo vì sao La Hân Tuyết lại giấu giếm những bức thư tình này suốt sáu năm trời, cuối cùng mãi đến lúc tự sát cũng không nói một câu nào.
Cố Niệm Chi lẳng lặng chờ đến khi tiếng xì xào bàn tán trong phòng khách kết thúc mới cất giọng nói, “Không tệ, đây đúng là một cách giải thích. Thế nhưng, đây cũng là một loại gán ghép vô cùng miễn cưỡng, đầy lỗ hổng, đánh tráo khái niệm.”
“Sao lại là gán ghép miễn cưỡng được? Lại còn đầy lỗ hổng, đánh tráo khái niệm nữa chứ?!” Hoắc Gia Lan đã bất tri bất giác đứng bên cạnh Bạch Cẩn Nghi, “Rõ ràng chính là nguyên nhân như thế, cô đừng có vì muốn lấy lòng anh họ tôi mà nịnh nọt a dua hùa theo mẹ anh ấy.”
“Cô đừng suy bụng ta ra bụng người. Chính cô là người mẹ ruột mình chết cũng không thèm truy cứu, lập tức quay sang lấy lòng người ngoài để tra tấn người nhà ấy.”
Cố Niệm Chi vừa nói ra khỏi miệng, Hoắc Gia Lan liền hối hận đến không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, đặc biệt là khi Hoắc Gia Lan nhắc tới Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi lại càng mạnh mẽ đả kích cô ta không chừa chút đường lùi nào.
“Hoắc Gia Lan, tôi học Luật, cho tới bây giờ đều nói trên phương diện luật pháp. Kể cả cô có đứng trên tòa án đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ nói như thế này.”
Bạch Cẩn Nghi ôm lấy vai Hoắc Gia Lan, ra vẻ thân mật, vừa quay sang quở trách Cố Niệm Chi, “Mẹ của Gia Lan chết là vì quá mức đau khổ và bi thương với những bức thư tình kia cho nên mới tự sát.”
Cố Niệm Chi giương ngón tay lên lắc lắc, “Nhà Vật lý Bạch, lời này nghe không lọt tai chút nào. La Hân Tuyết vợ của Hoắc Quan Nguyên, không tự sát ngay khi chồng mình vừa gặp nạn, khi thấy được “thư tình” của chồng mình với người phụ nữ khác, cũng không lập tức tự sát, lại chờ sáu năm sau mới tự sát… Khoảng cách thời gian này, thật sự là quá dài đấy nhỉ?”
Bạch Cẩn Nghi cứng họng.
“Còn nữa, theo như lời Hoắc Gia Lan nói, những bức thư này được La Hân Tuyết cất giấu vô cùng kĩ. Trước khi bà ấy tự sát, ngay cả con gái ruột của bà ấy cũng không biết tới sự tồn tại của những bức thư này. Xin hỏi bà làm sao lại biết được rằng sáu năm trước La Hân Tuyết đã thấy những bức thư này? Là bà ấy đã từng nói với bà sao?”
Bạch Cẩn Nghi tiếp tục á khẩu.
“Nhà Vật lý Bạch à, xin hỏi làm sao bà lại biết sáu năm trước La Hân Tuyết đã có những bức thư này?”
“Tôi cũng chỉ suy luận bình thường thôi. Nếu như là di vật của Hoắc Quan Nguyên, vậy thì sáu năm trước đã giao cho bà ấy, cho nên…”
Bạch Cẩn Nghi lắp ba lắp bắp, cố gân cổ lên cãi.
“Cho nên nói tới nói lui, đều là ước đoán chủ quan của bà mà thôi, cũng không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh.” Cố Niệm Chi quay đầu, ánh mắt nhìn lướt qua các vị khách trong phòng khách, “Tôi cũng có thể ước đoán chủ quan, suy luận ra một kết quả khác. Đó là, sáu năm trước La Hân Tuyết cũng không có được những bức thư này, mà là sáu năm sau, có người cố ý đưa cho bà ấy xem mới dẫn tới việc bà ấy tự sát. Hoặc là, ngay sau khi bà ấy chết đã để lên giường bà ấy. Cho nên, những bức thư này, là ai đưa cho bà ấy? Vì sao người này lại có thư do chính tay hai người Hoắc Quan Nguyên và Tống Cẩm Ninh viết? Ai có điều kiện và động cơ để làm thế?”
Cố Niệm Chi nói đến đây thì ánh mắt đã di chuyển nhìn thẳng vào mặt Bạch Cẩn Nghi, thật sự như đang chỉ thẳng vào mặt bà ta mà nói “chính là bà, chính là bà, chính là bà” vậy.
Bạch Trường Huy sa sầm mặt xuống, tức giận nói, “Cô Cố nói năng cho cẩn thận. Những câu này không thể nói lung tung được. Chính cô cũng đã nói cô chỉ ước đoán chủ quan, sao có thể nói chuyện hồ đồ giật gân, gán tội danh mưu sát cho em gái tôi như thế chứ.”
“… Nhưng chính em của ông, lại chụp ước đoán chủ quan của mình lên đầu người khác đấy thôi. Bà ta khiến cho người ta phải cõng nỗi oan ức mười năm trời, dẫn tới chồng người ta phản bội, hôn nhân ly tán, bản thân người đó cũng bị ngược đãi tới mười năm. Lúc đó, xin hỏi người bảo vệ chính nghĩa như ông đang ở nơi nào thế?”
Cố Niệm Chi không hề sợ hãi nhìn thẳng về phía Bạch Trường Huy.
“… Người khác không phải là em gái tôi!”
Bạch Trường Huy bị Cố Niệm Chi nói tới mức phát rối cả lên, bật thốt ra lời trong lòng.
“Thì ra là thế. Ông Bạch vốn luôn thiên vị, không có lập trường công bằng, thế thì đừng nên chỉ trích tôi nói chuyện giật gân.”
Cố Niệm Chi khinh miệt khoát tay với ông ta, ý là ông kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đợi đi.
Sắc mặt Bạch Trường Huy tái xanh nhưng không có cách nào phản bác Cố Niệm Chi.
Trong đầu Bạch Cẩn Nghi ầm vang một tiếng, tai ù cả đi, mồ hôi lại túa ra trên trán, nhưng bà ta cắn chặt môi, không dám nói một lời nào.
Trong phòng khách lúc này đột nhiên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều nhìn tới nhìn lui hai người Bạch Cẩn Nghi và Tống Cẩm Ninh.
Hoắc Gia Lan chỉ thấy trong đầu như có sấm sét nổ vang giữa trời quang. Cô ta khiếp sợ nhìn Bạch Cẩn Nghi rồi lại nhìn Cố Niệm Chi, không biết nên tin ai thì tốt hơn.
Tống Cẩm Ninh thở dài, sắc mặt phức tạp nhìn Hoắc Gia Lan nói, “Gia Lan, người mẹ cháu thương yêu nhất chính là cháu. Tâm nguyện đời này của bà ấy là muốn thấy cháu trưởng thành, kết hôn sinh con, con cái vui vẻ, quây quần.”
Vì thế nên Tống Cẩm Ninh rất khó tin được chuyện La Hân Tuyết tự sát khi Hoắc Gia Lan còn chưa thành niên.
“Bà còn dám nói?! Chẳng phải đều vì bà sao! Nếu không phải vì bà, sao mẹ tôi lại không muốn sống nữa chứ!”
Hoắc Gia Lan cảm thấy bối rối trong lòng, điên cuồng gào lên, sắc mặt xám ngoét, suýt nữa thì ngất lịm.
Bạch Trường Huy vội vàng gật đầu với Hoắc Quan Thần, “Chuyện hôm nay quá đột ngột, các người nên làm rõ chuyện trong nhà trước đi đã, tôi đưa em gái tôi về trước…”
Hoắc Quan Thần không nói gì, mặt mũi ông cụ Hoắc đầy giận dữ, nhưng trước mặt Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thì có giận cũng không dám nói gì.
Cố Niệm Chi cuống lên, sao có thể cứ như thế buông tha cho Bạch Cẩn Nghi như thế được chứ?
Nếu lần này rời đi, với khả năng của nhà họ Bạch, nói không chừng Bạch Cẩn Nghi sẽ lập tức ra sân bay, xuất cảnh tránh nạn. Cô đang muốn mở miệng ngăn cản, lại nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa phòng khách.
Cố Niệm Chi quay đầu lại nhìn, đôi mắt lập tức phát sáng lấp lánh.
Cô nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng mặc quân phục đi vào, theo sau anh là lính công vụ và mấy người cảnh sát.
Một người cảnh sát cầm lệnh bắt đi thẳng tới trước Bạch Cẩn Nghi, “Xin hỏi bà có phải là Bạch Cẩn Nghi không? Chúng tôi tình nghi cái chết của La Hân Tuyết mười năm trước không phải là tự sát mà là bị mưu sát. Hiện tại mời bà theo chúng tôi về đồn cảnh sát để phối hợp điều tra.”
Bạch Trường Huy kinh ngạc ngẩng đầu lên, “… Các anh có chứng cứ không?! Nếu không có chứng cứ, để tôi xem xem ai dám bắt người lung tung!”
“Tổng thư ký Bạch, chứng cứ đã được tổng hợp đủ trong này.”
Giọng nói trầm tĩnh, mạnh mẽ, có sức hút xuyên thấu lòng người của Hoắc Thiệu Hằng vang lên.
“Tổng hợp cái gì mà tổng hợp! Thi thể La Hân Tuyết đã hỏa táng từ mười năm trước, tro cốt chôn ở nghĩa trang công cộng. Thiếu tướng Hoắc, xin hỏi anh tìm đâu ra chứng cứ thế? Hay là anh muốn một tay che trời, vu oan giá họa cho người khác?”
Bạch Cẩn Nghi không thể tin vào tai mình, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi bắt người?!
Có còn luật pháp hay không!
“Thi thể La Hân Tuyết chưa bị hỏa táng.” Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh đứng phía sau anh, cảm thấy tấm lưng cao lớn vĩ ngạn trước mặt như một ngọn núi lớn vậy, “Mười năm trước, tôi đã sai người giấu thi thể La Hân Tuyết đi. Chính là để chờ tới một ngày vụ án này được lật lại.”
Có điều, bị Cố Niệm Chi nói như thế thì giống như đúng là cô ta đã “ngược đãi” Tống Cẩm Ninh vậy.
Ánh mắt Hoắc Gia Lan nhìn quanh phòng khách một lượt, thấy có vài vị khách lộ ra thần sắc ngạc nhiên, trong lòng bỗng quýnh lên, bất chấp việc cố tỏ vẻ yếu đuối nữa, lớn tiếng nói, “Sao tôi lại ngược đãi bà ấy chứ? Cô nói cho tôi nghe xem! Tôi…”
“Được rồi, hôm nay cô không phải là nhân vật chính, mấy chuyện xấu xa, bẩn thỉu kia của cô để lại nói sau đi.”
Cố Niệm Chi phất tay như đuổi ruồi đuổi muỗi khiến cho Hoắc Gia Lan tức giận suýt ngất xỉu.
Sắc mặt của cô ta thoáng trắng bệch, ngay cả đôi môi đỏ thắm cũng trở nên nhợt nhạt, càng có vẻ đáng thương hơn.
Tống Cẩm Ninh nhẹ nhàng vỗ vào tay Cố Niệm Chi, mỉm cười với cô, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Gia Lan và nói, “Chuyện lúc trước, cô có thể không truy cứu, nhưng mà Gia Lan à, những bức thư kia, cháu lấy được từ đâu? Thật sự là từ mẹ cháu sao? Mẹ cháu mất, cháu thật sự không muốn truy cứu tiếp sao?”
Hoắc Gia Lan yên tĩnh trở lại, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Tống Cẩm Ninh rồi nói khẽ, “Cô Tống, đúng là mẹ cháu đúng đã tự sát vì cô, điều này hoàn toàn không thể nghi ngờ, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện lật lại mọi chuyện nữa.”
“Vậy sao?” Tống Cẩm Ninh bình tĩnh nhìn cô ta một cái, “Gia Lan, cô hỏi cháu một lần nữa, những bức thư kia, cháu có được từ đâu?”
“Cô thật sự muốn biết sao?” Hoắc Gia Lan liếc mắt, “Đương nhiên cháu có được từ chỗ mẹ cháu.”
Cố Niệm Chi truy vấn theo, “Cô tìm được lúc nào? Thời gian cụ thể cô có còn nhớ không?”
“Đương nhiên là nhớ rõ, mặc dù đã qua mười năm, nhưng tình hình ngày đó thế nào tôi vẫn nhớ rõ mồn một.” Hoắc Gia Lan bắt đầu kích động đầy phẫn nộ, “Ngày đó, tôi tan học về nhà, đi tới phòng mẹ tôi để nói chuyện, kết quả là khi đẩy cửa vào, đã thấy mẹ nằm thẳng trên giường, thân thể lạnh ngắt, bên cạnh tay bà là mấy bức thư tình khiến người buồn nôn này! Cô nói xem, nếu như không phải vì bà ta lăng nhăng ong bướm thì sao mẹ tôi phải tự sát?!”
Hoắc Gia Lan duỗi cánh tay ra, chỉ thẳng vào Tống Cẩm Ninh, gay gắt lên án bà.
Cố Niệm Chi gạt cánh tay cô ta ra, tỉnh táo nói, “Nói cách khác, mẹ cô vừa mới qua đời, cô liền thấy mấy bức thư này luôn sao?”
“Đúng.”
“Sau đó cô lập tức công khai ngay à?”
“Đương nhiên, sao tôi lại phải che giấu cho bà ta chứ? Bà ta làm chuyện bẩn thỉu, sẽ phải gánh chịu hậu quả, kể cả có điên rồi thì sao? May mà chú Hai của tôi sáng mắt sáng lòng, không bị bà ta lừa gạt, lập tức đệ đơn lên tòa án để ly hôn với bà ta.”
Hoắc Gia Lan cuối cùng cũng nói năng lưu loát, khôi phục lại khí thế cao cao tại thượng như bình thường.
Cố Niệm Chi mỉm cười, đợi cho Hoắc Gia Lan nói xong, nếu như Hoắc Gia Lan vẫn giả vờ yếu đuối không nói lời nào, vậy thì chuyện năm đó thật khó có thể tìm ra điểm đáng ngờ.
Thế nên cô lại bình tĩnh hỏi tiếp, “Thế khi mẹ cô còn sống, có từng nói qua với cô về những bức thư này không?”
Lúc này Hoắc Gia Lan có hơi chần chừ một chút, ánh mắt thoáng lóe lên, không biết đang nghĩ về nơi nào.
“Xin hãy trả lời tôi, khi mẹ cô còn sống, có từng nhắc qua với cô về những bức thư này không? Cô chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.”
Cố Niệm Chi không nao núng hỏi tiếp, cô vẫn luôn luôn có tinh thần hỏi đến tận cùng.
“… Không có.”
Hoắc Gia Lan im lặng hồi lâu, cảm thấy vẫn nói không thì thích hợp hơn.
Nếu như nói có, không biết Cố Niệm Chi sẽ còn hỏi tới những vấn đề kỳ quái gì nữa.
“Thế mẹ cô có để lại thư tuyệt mệnh cho cô không? Cô chỉ cần trả lời có hoặc không mà thôi.”
Cố Niệm Chi dùng khí thế và phương pháp hỏi liên tiếp như đang hỏi bị cáo trên tòa rồi.
Hoắc Gia Lan bất tri bất giác bị Cố Niệm Chi nắm mũi dắt đi. Cô ta dừng một chút, lại lắc đầu, “Không có.”
“Điều này thật kỳ quái. Khi mẹ cô còn sống chưa từng đề cập với cô về những bức thư này, khi mẹ chị mất cũng không để lại thư tuyệt mệnh cho cô, nhưng bên cạnh tay lại có những bức thư này. Xin hỏi cô làm thế nào mà phán đoán rằng những bức thư này là di vật mẹ cô để lại cho mình, đồng thời cũng chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết của mẹ cô?”
Cố Niệm Chi giải quyết rất dứt khoát, hoàn hảo cắt những bức thư bôi đen thanh danh của Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Nguyên ra khỏi nguyên nhân cái chết của La Hân Tuyết, mẹ của Hoắc Gia Lan.
Hoắc Gia Lan trợn mắt nhìn Cố Niệm Chi, vào thời điểm này, cô ta bị hỏi đến mức choáng váng hết cả đầu óc.Rõ ràng mọi thứ đã rõ mồn một rồi, ở ngay cạnh tay mẹ cô ta cơ mà?! Vì sao từ miệng Cố Niệm Chi nói ra, lại giống như cả hai hoàn toàn không có liên quan gì với nhau vậy?! Cuối cùng là sai chỗ nào?!
Bạch Cẩn Nghi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, lên tiếng giải vây giúp Hoắc Gia Lan, “Mọi người không biết đó thôi, Hân Tuyết, mẹ của Gia Lan là một người phụ nữ vô cùng hiền lành. Vì thanh danh của Tống Cẩm Ninh nên sau khi Hoắc Quan Nguyên chết, bà ấy cũng không lộ ra chuyện này, im lặng chịu đựng sáu năm, cuối cùng không thể nào chịu được nữa mới tự sát mà chết đi, đến tận lúc chết vẫn không công khai những bức thư tình này ra.”
“… Mà cuối cùng Gia Lan lựa chọn công khai, là vì con bé đã mất đi quá nhiều. Nếu như các người vì vậy mà trách cứ con bé thì thật sự quá ích kỷ và ác độc. Chẳng lẽ chỉ có mạng của các người là mạng, còn hai mạng mẹ con nhà người ta không phải là mạng sao?!”
Bạch Cẩn Nghi nói như thế, cũng không phải không có lý.
Trong phòng khách đã bắt đầu có người gật đầu phụ họa, cảm thấy như thế thật sự có thể giải thích một cách hoàn hảo vì sao La Hân Tuyết lại giấu giếm những bức thư tình này suốt sáu năm trời, cuối cùng mãi đến lúc tự sát cũng không nói một câu nào.
Cố Niệm Chi lẳng lặng chờ đến khi tiếng xì xào bàn tán trong phòng khách kết thúc mới cất giọng nói, “Không tệ, đây đúng là một cách giải thích. Thế nhưng, đây cũng là một loại gán ghép vô cùng miễn cưỡng, đầy lỗ hổng, đánh tráo khái niệm.”
“Sao lại là gán ghép miễn cưỡng được? Lại còn đầy lỗ hổng, đánh tráo khái niệm nữa chứ?!” Hoắc Gia Lan đã bất tri bất giác đứng bên cạnh Bạch Cẩn Nghi, “Rõ ràng chính là nguyên nhân như thế, cô đừng có vì muốn lấy lòng anh họ tôi mà nịnh nọt a dua hùa theo mẹ anh ấy.”
“Cô đừng suy bụng ta ra bụng người. Chính cô là người mẹ ruột mình chết cũng không thèm truy cứu, lập tức quay sang lấy lòng người ngoài để tra tấn người nhà ấy.”
Cố Niệm Chi vừa nói ra khỏi miệng, Hoắc Gia Lan liền hối hận đến không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, đặc biệt là khi Hoắc Gia Lan nhắc tới Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi lại càng mạnh mẽ đả kích cô ta không chừa chút đường lùi nào.
“Hoắc Gia Lan, tôi học Luật, cho tới bây giờ đều nói trên phương diện luật pháp. Kể cả cô có đứng trên tòa án đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ nói như thế này.”
Bạch Cẩn Nghi ôm lấy vai Hoắc Gia Lan, ra vẻ thân mật, vừa quay sang quở trách Cố Niệm Chi, “Mẹ của Gia Lan chết là vì quá mức đau khổ và bi thương với những bức thư tình kia cho nên mới tự sát.”
Cố Niệm Chi giương ngón tay lên lắc lắc, “Nhà Vật lý Bạch, lời này nghe không lọt tai chút nào. La Hân Tuyết vợ của Hoắc Quan Nguyên, không tự sát ngay khi chồng mình vừa gặp nạn, khi thấy được “thư tình” của chồng mình với người phụ nữ khác, cũng không lập tức tự sát, lại chờ sáu năm sau mới tự sát… Khoảng cách thời gian này, thật sự là quá dài đấy nhỉ?”
Bạch Cẩn Nghi cứng họng.
“Còn nữa, theo như lời Hoắc Gia Lan nói, những bức thư này được La Hân Tuyết cất giấu vô cùng kĩ. Trước khi bà ấy tự sát, ngay cả con gái ruột của bà ấy cũng không biết tới sự tồn tại của những bức thư này. Xin hỏi bà làm sao lại biết được rằng sáu năm trước La Hân Tuyết đã thấy những bức thư này? Là bà ấy đã từng nói với bà sao?”
Bạch Cẩn Nghi tiếp tục á khẩu.
“Nhà Vật lý Bạch à, xin hỏi làm sao bà lại biết sáu năm trước La Hân Tuyết đã có những bức thư này?”
“Tôi cũng chỉ suy luận bình thường thôi. Nếu như là di vật của Hoắc Quan Nguyên, vậy thì sáu năm trước đã giao cho bà ấy, cho nên…”
Bạch Cẩn Nghi lắp ba lắp bắp, cố gân cổ lên cãi.
“Cho nên nói tới nói lui, đều là ước đoán chủ quan của bà mà thôi, cũng không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh.” Cố Niệm Chi quay đầu, ánh mắt nhìn lướt qua các vị khách trong phòng khách, “Tôi cũng có thể ước đoán chủ quan, suy luận ra một kết quả khác. Đó là, sáu năm trước La Hân Tuyết cũng không có được những bức thư này, mà là sáu năm sau, có người cố ý đưa cho bà ấy xem mới dẫn tới việc bà ấy tự sát. Hoặc là, ngay sau khi bà ấy chết đã để lên giường bà ấy. Cho nên, những bức thư này, là ai đưa cho bà ấy? Vì sao người này lại có thư do chính tay hai người Hoắc Quan Nguyên và Tống Cẩm Ninh viết? Ai có điều kiện và động cơ để làm thế?”
Cố Niệm Chi nói đến đây thì ánh mắt đã di chuyển nhìn thẳng vào mặt Bạch Cẩn Nghi, thật sự như đang chỉ thẳng vào mặt bà ta mà nói “chính là bà, chính là bà, chính là bà” vậy.
Bạch Trường Huy sa sầm mặt xuống, tức giận nói, “Cô Cố nói năng cho cẩn thận. Những câu này không thể nói lung tung được. Chính cô cũng đã nói cô chỉ ước đoán chủ quan, sao có thể nói chuyện hồ đồ giật gân, gán tội danh mưu sát cho em gái tôi như thế chứ.”
“… Nhưng chính em của ông, lại chụp ước đoán chủ quan của mình lên đầu người khác đấy thôi. Bà ta khiến cho người ta phải cõng nỗi oan ức mười năm trời, dẫn tới chồng người ta phản bội, hôn nhân ly tán, bản thân người đó cũng bị ngược đãi tới mười năm. Lúc đó, xin hỏi người bảo vệ chính nghĩa như ông đang ở nơi nào thế?”
Cố Niệm Chi không hề sợ hãi nhìn thẳng về phía Bạch Trường Huy.
“… Người khác không phải là em gái tôi!”
Bạch Trường Huy bị Cố Niệm Chi nói tới mức phát rối cả lên, bật thốt ra lời trong lòng.
“Thì ra là thế. Ông Bạch vốn luôn thiên vị, không có lập trường công bằng, thế thì đừng nên chỉ trích tôi nói chuyện giật gân.”
Cố Niệm Chi khinh miệt khoát tay với ông ta, ý là ông kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đợi đi.
Sắc mặt Bạch Trường Huy tái xanh nhưng không có cách nào phản bác Cố Niệm Chi.
Trong đầu Bạch Cẩn Nghi ầm vang một tiếng, tai ù cả đi, mồ hôi lại túa ra trên trán, nhưng bà ta cắn chặt môi, không dám nói một lời nào.
Trong phòng khách lúc này đột nhiên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều nhìn tới nhìn lui hai người Bạch Cẩn Nghi và Tống Cẩm Ninh.
Hoắc Gia Lan chỉ thấy trong đầu như có sấm sét nổ vang giữa trời quang. Cô ta khiếp sợ nhìn Bạch Cẩn Nghi rồi lại nhìn Cố Niệm Chi, không biết nên tin ai thì tốt hơn.
Tống Cẩm Ninh thở dài, sắc mặt phức tạp nhìn Hoắc Gia Lan nói, “Gia Lan, người mẹ cháu thương yêu nhất chính là cháu. Tâm nguyện đời này của bà ấy là muốn thấy cháu trưởng thành, kết hôn sinh con, con cái vui vẻ, quây quần.”
Vì thế nên Tống Cẩm Ninh rất khó tin được chuyện La Hân Tuyết tự sát khi Hoắc Gia Lan còn chưa thành niên.
“Bà còn dám nói?! Chẳng phải đều vì bà sao! Nếu không phải vì bà, sao mẹ tôi lại không muốn sống nữa chứ!”
Hoắc Gia Lan cảm thấy bối rối trong lòng, điên cuồng gào lên, sắc mặt xám ngoét, suýt nữa thì ngất lịm.
Bạch Trường Huy vội vàng gật đầu với Hoắc Quan Thần, “Chuyện hôm nay quá đột ngột, các người nên làm rõ chuyện trong nhà trước đi đã, tôi đưa em gái tôi về trước…”
Hoắc Quan Thần không nói gì, mặt mũi ông cụ Hoắc đầy giận dữ, nhưng trước mặt Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thì có giận cũng không dám nói gì.
Cố Niệm Chi cuống lên, sao có thể cứ như thế buông tha cho Bạch Cẩn Nghi như thế được chứ?
Nếu lần này rời đi, với khả năng của nhà họ Bạch, nói không chừng Bạch Cẩn Nghi sẽ lập tức ra sân bay, xuất cảnh tránh nạn. Cô đang muốn mở miệng ngăn cản, lại nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa phòng khách.
Cố Niệm Chi quay đầu lại nhìn, đôi mắt lập tức phát sáng lấp lánh.
Cô nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng mặc quân phục đi vào, theo sau anh là lính công vụ và mấy người cảnh sát.
Một người cảnh sát cầm lệnh bắt đi thẳng tới trước Bạch Cẩn Nghi, “Xin hỏi bà có phải là Bạch Cẩn Nghi không? Chúng tôi tình nghi cái chết của La Hân Tuyết mười năm trước không phải là tự sát mà là bị mưu sát. Hiện tại mời bà theo chúng tôi về đồn cảnh sát để phối hợp điều tra.”
Bạch Trường Huy kinh ngạc ngẩng đầu lên, “… Các anh có chứng cứ không?! Nếu không có chứng cứ, để tôi xem xem ai dám bắt người lung tung!”
“Tổng thư ký Bạch, chứng cứ đã được tổng hợp đủ trong này.”
Giọng nói trầm tĩnh, mạnh mẽ, có sức hút xuyên thấu lòng người của Hoắc Thiệu Hằng vang lên.
“Tổng hợp cái gì mà tổng hợp! Thi thể La Hân Tuyết đã hỏa táng từ mười năm trước, tro cốt chôn ở nghĩa trang công cộng. Thiếu tướng Hoắc, xin hỏi anh tìm đâu ra chứng cứ thế? Hay là anh muốn một tay che trời, vu oan giá họa cho người khác?”
Bạch Cẩn Nghi không thể tin vào tai mình, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi bắt người?!
Có còn luật pháp hay không!
“Thi thể La Hân Tuyết chưa bị hỏa táng.” Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh đứng phía sau anh, cảm thấy tấm lưng cao lớn vĩ ngạn trước mặt như một ngọn núi lớn vậy, “Mười năm trước, tôi đã sai người giấu thi thể La Hân Tuyết đi. Chính là để chờ tới một ngày vụ án này được lật lại.”
Bình luận facebook