Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241: So đấu chính diện
Đôi mắt Bạch Cẩn Nghi lập tức như muốn lồi ra ngoài.
Thần thái và ngữ điệu khi nói chuyện của Tống Cẩm Ninh không hề giống với dáng vẻ mười sáu năm qua, cứ như là… cứ như là đã trở lại bình thường rồi vậy!
Điều này sao có thể được chứ?
Bạch Cẩn Nghi nghi hoặc quan sát Tống Cẩm Ninh, cất tiếng thử hỏi dò, “Cẩm Ninh, cô sao thế? Cô lại phát bệnh đấy à?”
“Mười sáu năm qua cô không chữa khỏi bệnh cho tôi, không có nghĩa là người khác cũng không chữa được.” Tống Cẩm Ninh ưu nhã mỉm cười, đứng trước mặt Bạch Cẩn Nghi, nhìn hai người cứ như hai thế hệ vậy.
Sắc mặt Bạch Cẩn Nghi thay đổi hẳn, lập tức nói, “Là ai? Ai dám không thông qua Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học kỹ thuật mà tiếp nhận bệnh tình của cô?! Đó là phạm pháp!”
“Nhà Vật lý Bạch à, hiện giờ bà nên suy nghĩ một chút xem mình đã phạm bao nhiêu tội trước thì hơn.” Cố Niệm Chi đi tới bên cạnh Tống Cẩm Ninh, ôm lấy cánh tay bà ấy, cùng đối diện với Bạch Cẩn Nghi đứng trước mặt hai người, “Trát của tòa án sẽ được gửi tới nhà bà sau năm mới, mong bà đừng chạy lung tung, tới lúc đó bị truy nã toàn quốc thì mất hết cả thể diện của nhà họ Bạch đấy.
Cố Niệm Chi vừa đấm vừa xoa, vừa phản bác lại cách nói của Bạch Cẩn Nghi, vừa cảnh cáo nhà họ Bạch đừng hòng có ý định bao che cho Bạch Cẩn Nghi…
Bạch Duyệt Nhiên nheo nheo mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Cố Niệm Chi.
Bạch Kiến Thành và Bạch Trường Huy sóng vai đứng cạnh nhau, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, bởi bọn họ trông thấy Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều đã tới đây.
“Tôi phạm pháp cái gì chứ?” Bạch Cẩn Nghi lấy lại tinh thần, vô cùng oán hận Cố Niệm Chi ngày hôm nay đã bóc trần những chuyện xấu xa của mình, “Cô đừng có ngậm máu phun người.”
“Từ xưa đến nay tôi chưa từng ngậm máu phun người, trước giờ đều có chứng cứ rõ ràng.” Cố Niệm Chi khẽ nhún vai, tiếp tục đả kích sự tự tin của Bạch Cẩn Nghi, “nhà Vật lý Bạch à, khi bà chính thức trở thành bạn gái của Thượng tướng Hoắc vào mười năm trước, bà thật sự không nên tiếp tục làm bác sĩ tâm lý cho bác Tống nữa, bởi vì lập trường của bà không còn ngay thẳng, chính trực, bà cần tránh đi hiềm nghi. Nhưng bà lại không làm thế, vẫn lập lờ nước đôi khiến cho bệnh tình của bác Tống vốn rất dễ chữa trị lại kéo dài ròng rã suốt mười sáu năm trời. Kể từ thời điểm đó, bà đã phạm pháp rồi, đã làm trái với đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ rồi, cũng trái với chuẩn mực làm việc công bằng, công chính của Bộ Quốc phòng rồi. Tôi còn muốn hỏi bà một câu, rốt cuộc bà làm như vậy vì mục đích gì? Nếu như bà không phải vì Thượng tướng Hoắc, vậy thì bà vì ai?”
Trong lòng Bạch Cẩn Nghi chấn động, tay ướt đẫm mồ hôi, bà ta siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi dưới, suýt nữa thì cắn môi dưới đến tóe máu.
Tống Cẩm Ninh hờ hững nhìn Bạch Cẩn Nghi, giọng nói không mang theo bất kỳ chút tình cảm nào, “Bạch Cẩn Nghi, nếu cô đã nói người trong lòng cô là Hoắc Quan Nguyên, tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Năm đó, cô cầu xin tôi đáp cầu dắt mối cho cô và Hoắc Quan Nguyên biết bao lần, tôi nghĩ hẳn là cô vẫn còn nhớ chứ? Sau đó, khi Hoắc Quan Nguyên kết hôn rồi, cô vẫn không chịu dừng tay, tiếp tục cầu xin tôi tạo cơ hội cho cô, bị tôi từ chối. Có phải từ lúc đó cô đã hận tôi rồi đúng không? Nếu không thì tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì khiến cô đối xử với tôi như vậy cả.”
“Ha ha, đương nhiên là tôi nhớ rõ, tôi cũng nhớ rõ, cô đã lợi dụng tôi, mượn cơ hội để tiếp xúc với Hoắc Quan Nguyên khiến cho ông ta điên đảo hồn vía vì cô…” Trên mặt Bạch Cẩn Nghi lộ ra một nụ cười gằn ác độc, “Cô có biết không? Thưa quý cô họ Tống? Bác cả của cô, anh trai chồng cô, yêu cô vô cùng! Trong lúc ngủ mơ cũng đều gọi tên cô đấy!”
Tống Cẩm Ninh chưa từng nghe những lời buồn nôn thế này, không khỏi nghiêm mặt mắng một câu, “Vô liêm sỉ! Cô dám phát ngôn bừa bãi như vậy, chẳng qua là ỷ vào Hoắc Quan Nguyên đã chết, không thể tự biện hộ cho chính mình mà thôi!”
Cố Niệm Chi thầm than một tiếng trong lòng, Tống Cẩm Ninh quá thùy mị, nết na, không thể nào cãi nhau với loại đàn bà không biết xấu hổ như Bạch Cẩn Nghi. Cô đẩy đẩy cánh tay Tống Cẩm Ninh, nhắc bà không nên tức giận, cũng bình tĩnh nói với Bạch Cẩn Nghi, “Nhà Vật lý Bạch, lời bà vừa mới nói, trên phương diện pháp luật gọi là ước đoán chủ quan, không có bất cứ chứng cứ thật sự nào chứng minh luận điểm của bà. Còn trên phương diện Tâm lý học, lời bà mới nói, được gọi là ham muốn sâu sắc dẫn tới sai lệch hành vi. Bà quá si mê Hoắc Quan Nguyên khiến cho mình mất đi năng lực phán đoán bình thường, coi phán đoán chủ quan như hiện thực khách quan, đồng thời còn áp đặt vào người khác…”
Cố Niệm Chi còn chưa nói xong, Bạch Trường Huy đã đột nhiên đi tới nói, “Hóa ra em gái tôi bị bệnh tâm thần, aiz, thật quá đáng thương, hóa ra là thế này… Cẩn Nghi à, anh đã trách oan cô rồi…”
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, Bạch Trường Huy này muốn dùng cái cớ “bệnh tâm thần” để giúp Bạch Cẩn Nghi thoát tội sao!
Nếu để Bạch Trường Huy dễ dàng đưa Bạch Cẩn Nghi đi như thế, Cố Niệm Chi cảm thấy mình cũng không cần tiếp tục tồn tại trong giới pháp luật nữa rồi.
Cô lắc đầu, đáp trả: “Ông Bạch, bệnh tâm thần không phải được xác định như thế đâu. Ông đừng mượn cớ này để nói sang chuyện khác hòng giúp nhà Vật lý Bạch thoát tội.”
“Chẳng phải cô vừa mới nói em gái tôi bị bệnh tâm thần sao, sao giờ lại nói thành tôi nói sai rồi?”
Bạch Trường Huy quay đầu nhìn Cố Niệm Chi, trong ánh mắt không có chút sắc thái tình cảm nào.
“Những lời vừa rồi của tôi không có một câu nào nói nhà Vật lý Bạch bị bệnh tâm thần cả. Ông Bạch, nghe nói ông là Tổng thư ký của Bộ Nội vụ, vậy mà lại nói ra những lời mất tiêu chuẩn đến thế. Tôi chỉ có thể phỏng đoán có lẽ là do ngài quan tâm quá mà bị loạn thôi, nhưng tôi có thể thông cảm được.”
Suýt nữa Cố Niệm Chi đã buột miệng nói trắng ra là Bạch Trường Huy không giỏi chuyên môn, chỉ dựa vào nhà họ Bạch để ngồi lên vị trí đó.
Đương nhiên Bạch Trường Huy sẽ không để loại chuyện nhỏ nhặt này vào trong lòng, ông ta khẽ gật đầu, “Xem ra cô Cố hiểu rất rõ cách phân biệt bệnh tâm thần nhỉ.”
“Để phân biệt bệnh tâm thần cần phải nhờ người chuyên nghiệp mới được.” Cố Niệm Chi không chút do dự nói, “Còn nhà Vật lý Bạch, bệnh trạng này của bà ấy thật sự không phải là bệnh tâm thần, mà là một loại bệnh khác.”
“Bệnh gì?”
“Não tàn, hoặc có thể gọi là mê trai.”
Phụt ---!
Trong phòng khách đồng loạt vang lên những tiếng cười lớn nhỏ khác nhau, ngay cả Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mới tới cũng không nhịn được phì cười.
“Cô dám mắng chửi người khác như thế à!” Bạch Trường Huy tức giận đến giậm chân, “Cô có tin tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng người khác không!”
“Làm gì đến lượt ông kiện người khác phỉ báng chứ? Những lời nhà Vật lý Bạch vừa nói đủ để cho bác Tống và người nhà Hoắc Quan Nguyên kiện bà ta tội phỉ báng một trăm lần rồi!” Cố Niệm Chi nhún vai nói tiếp, “Nếu như nhà Vật lý Bạch bị bệnh tâm thần, mà bà ta vẫn có thể nhúng tay vào chuyện hôn nhân của Thượng tướng Hoắc, khiến cho bọn họ ly hôn, đồng thời cũng cướp luôn chồng của bác Tống làm bạn trai và vị hôn phu của mình… Quả thật, bệnh tâm thần thế này, tôi cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.” Nói xong, cô quay đầu nhìn mọi người xung quanh, “Mọi người đã gặp trường hợp bệnh tâm thần nào như thế này bao giờ chưa ạ?”Mặc dù không có ai trong phòng khách trả lời nhưng vẻ mặt của mọi người đều biểu lộ thái độ.
Nói Bạch Cẩn Nghi theo đuổi đàn ông đến tẩu hỏa nhập ma thì mọi người đều tin chứ nếu bảo bà ta bị bệnh tâm thần thì khác nào coi mọi người là kẻ ngu si, mà đặc biệt là coi người nhà họ Hoắc là kẻ ngu si!
Tống Cẩm Ninh lạnh lùng nhìn Bạch Cẩn Nghi, giọng điệu vô cùng xem thường, “Cho tới bây giờ, cô vẫn không quên giội nước bẩn lên người khác. Cũng đúng thôi, loại người như cô, am hiểu nhất là nói không thành có. Năm đó, khi làm thí nghiệm, vì muốn xuất bản luận văn của mình, cô đã thay đổi số liệu thí nghiệm bao nhiêu lần? Sau khi bị tạp chí PRL của nước ngoài chất vấn rồi trả lại bản thảo, chính tôi là người không ngủ không nghỉ mấy ngày đêm, giúp cô xây dựng lại thí nghiệm, đạt được số liệu thí nghiệm chính xác, do đó cô mới có thể gửi bản thảo đi. Những chuyện này cô cũng quên rồi đúng không?”
“Đây gọi là được một nắm gạo ơn, trả một đấu gạo thù.” Cố Niệm Chi ở bên cạnh không ngừng kết luận, “Lòng dạ của nhà Vật lý Bạch thật hẹp hòi, có thúc ngựa cũng không đuổi kịp bác Tống, cho nên khi bác Tống gặp rủi ro, rơi vào trong tay bà ta, bà ta không giẫm thêm mấy cú mới là lạ.”
Thanh danh học vấn đáng tự hào nhất của Bạch Cẩn Nghi cứ như vậy bị Tống Cẩm Ninh bóc trần rồi chôn vùi.
Bà ta ôm ngực, chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, “Cô nói bậy! Không có chuyện đó! Tôi muốn kiện cô! Tôi nhất định phải kiện cô!”
“Mặc dù thư trả lại bản thảo và thư chất vấn đã bị hủy trong vụ nổ phòng thí nghiệm rồi, nhưng cô đừng quên, bên PRL vẫn còn lưu trữ bản gốc, chỉ cần phái người tra tìm một cái là rõ. Tôi thậm chí còn nhớ rõ ngày tháng và cả là tập san nào luôn đấy.”
Tống Cẩm Ninh hơi nhướng mày, phát ra khí thế mạnh mẽ đánh sập Bạch Cẩn Nghi.
“Bạch Cẩn Nghi, cô không thể vì chuyện Hoắc Quan Nguyên không thích cô mà bôi đen thanh danh ông ta như thế. Ông ta hy sinh anh dũng vì đất nước, cô làm như thế, không chỉ có nhà họ Hoắc không bỏ qua cho cô, mà cả Bộ Quốc phòng cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tống Cẩm Ninh nói chuyện vừa đấm vừa xoa khiến cho Bạch Cẩn Nghi hoàn toàn bị bóp chẹt.
Chuyện rốt cuộc năm đó Hoắc Quan Nguyên thích ai, căn bản là chuyện không có chứng cứ, cũng không liên quan gì tới Bạch Cẩn Nghi.
Tống Cẩm Ninh rất không thích cảm giác phán xét vắng mặt này, cảm thấy nhiều lời chính là khinh nhờn liệt sĩ.
“Đúng thế, pháp luật Đế quốc rất chú ý đến chuyện “suy đoán vô căn cứ”, nhà Vật lý Bạch, nếu như bà cho rằng Hoắc Quan Nguyên và bác Tống có quan hệ mờ ám thì bà cần phải đưa ra được chứng cứ khách quan, chứ không phải dùng suy nghĩ của mình để làm ô uế suy nghĩ của chúng tôi.” Cố Niệm Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Về mấy phong thư bà gọi là thư tình kia, xin lỗi cho tôi nói thẳng, hoàn toàn không nhìn ra được là viết cho ai, bởi vì trong thư, ông Hoắc cũng không viết tên người nhận. Xin hỏi là vì sao bà lại khăng khăng rằng viết cho bác Tống?”
Cố Niệm Chi cũng không muốn biết rốt cuộc thì Hoắc Quan Nguyên thích ai, nhưng lấy mấy phong thư năm xưa ra, lại muốn định tội cho hai người không tự giải thích được cho mình, thật sự là chuyện quá bẩn thỉu.
Cô nhất định không thể để cho bọn họ làm được chuyện đó.
Bạch Cẩn Nghi nhất thời không còn lời gì để nói, quay đầu trông thấy Hoắc Quan Thần đang hồn bay phách lạc nhìn Tống Cẩm Ninh, trong lòng dâng lên sự ghen tuông. Bà ta dứt khoát kéo ông ta tới, chỉ vào Tống Cẩm Ninh nói, “Quan Thần, ông nói đi, vì sao khi ông xem xong mấy bức thư đó lại giận dữ không kiềm được, sau đó lại lập tức đệ đơn ly hôn? Bọn họ đều nói là lỗi của tôi, nhưng có liên quan gì tới tôi chứ? Thư là do Gia Lan lấy ra, ly hôn là ông khởi xướng, tôi quan hệ với ông là chuyện sau khi ông ly hôn, tôi trong sạch…”
“Nhà Vật lý Bạch, sao bà có thể vô liêm sỉ như thế được?” Cố Niệm Chi trợn mắt há mồm, “Vừa rồi, chính miệng bà còn nói là, cho dù trước kia, hiện tại, hay sau này, người bà yêu chỉ có một mình Hoắc Quan Nguyên, thế mà bây giờ bà lại kéo em trai ông ấy ra để chứng minh mình trong sạch… Tôi muốn hỏi bà, bà thật sự là một đóa hoa sen trắng tuyệt thế sao, là một người vô tội trong toàn bộ câu chuyện hay sao?”
Hoắc Quan Thần vẫn nhìn chằm chằm Tống Cẩm Ninh như cũ, đôi môi mím thật chặt, đường nét gương mặt vô cùng sắc bén, nhưng chẳng hề nói một câu.
Tống Cẩm Ninh không thèm nhìn Hoắc Quan Thần một chút nào, trực tiếp vỗ thẳng vào mặt Bạch Cẩn Nghi, “Ha ha, tất cả đều không liên quan đến cô sao? Cô lại vô tội như vậy cơ à? Được, theo lời cô nói, tôi tin là do Gia Lan lấy ra, nhưng bức thư do tôi viết, Gia Lan có được từ đâu? Chuyện ly hôn là do Hoắc Quan Thần khởi xướng, nhưng nếu không có lá thư đó, Hoắc Quan Thần sẽ khởi xướng chuyện ly hôn sao? Cô đừng có nghĩ mọi người đều là đồ ngu, đây thật sự không phải vấn đề nhân phẩm, mà là vấn đề trí thông minh.”
Thần thái và ngữ điệu khi nói chuyện của Tống Cẩm Ninh không hề giống với dáng vẻ mười sáu năm qua, cứ như là… cứ như là đã trở lại bình thường rồi vậy!
Điều này sao có thể được chứ?
Bạch Cẩn Nghi nghi hoặc quan sát Tống Cẩm Ninh, cất tiếng thử hỏi dò, “Cẩm Ninh, cô sao thế? Cô lại phát bệnh đấy à?”
“Mười sáu năm qua cô không chữa khỏi bệnh cho tôi, không có nghĩa là người khác cũng không chữa được.” Tống Cẩm Ninh ưu nhã mỉm cười, đứng trước mặt Bạch Cẩn Nghi, nhìn hai người cứ như hai thế hệ vậy.
Sắc mặt Bạch Cẩn Nghi thay đổi hẳn, lập tức nói, “Là ai? Ai dám không thông qua Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học kỹ thuật mà tiếp nhận bệnh tình của cô?! Đó là phạm pháp!”
“Nhà Vật lý Bạch à, hiện giờ bà nên suy nghĩ một chút xem mình đã phạm bao nhiêu tội trước thì hơn.” Cố Niệm Chi đi tới bên cạnh Tống Cẩm Ninh, ôm lấy cánh tay bà ấy, cùng đối diện với Bạch Cẩn Nghi đứng trước mặt hai người, “Trát của tòa án sẽ được gửi tới nhà bà sau năm mới, mong bà đừng chạy lung tung, tới lúc đó bị truy nã toàn quốc thì mất hết cả thể diện của nhà họ Bạch đấy.
Cố Niệm Chi vừa đấm vừa xoa, vừa phản bác lại cách nói của Bạch Cẩn Nghi, vừa cảnh cáo nhà họ Bạch đừng hòng có ý định bao che cho Bạch Cẩn Nghi…
Bạch Duyệt Nhiên nheo nheo mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Cố Niệm Chi.
Bạch Kiến Thành và Bạch Trường Huy sóng vai đứng cạnh nhau, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, bởi bọn họ trông thấy Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều đã tới đây.
“Tôi phạm pháp cái gì chứ?” Bạch Cẩn Nghi lấy lại tinh thần, vô cùng oán hận Cố Niệm Chi ngày hôm nay đã bóc trần những chuyện xấu xa của mình, “Cô đừng có ngậm máu phun người.”
“Từ xưa đến nay tôi chưa từng ngậm máu phun người, trước giờ đều có chứng cứ rõ ràng.” Cố Niệm Chi khẽ nhún vai, tiếp tục đả kích sự tự tin của Bạch Cẩn Nghi, “nhà Vật lý Bạch à, khi bà chính thức trở thành bạn gái của Thượng tướng Hoắc vào mười năm trước, bà thật sự không nên tiếp tục làm bác sĩ tâm lý cho bác Tống nữa, bởi vì lập trường của bà không còn ngay thẳng, chính trực, bà cần tránh đi hiềm nghi. Nhưng bà lại không làm thế, vẫn lập lờ nước đôi khiến cho bệnh tình của bác Tống vốn rất dễ chữa trị lại kéo dài ròng rã suốt mười sáu năm trời. Kể từ thời điểm đó, bà đã phạm pháp rồi, đã làm trái với đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ rồi, cũng trái với chuẩn mực làm việc công bằng, công chính của Bộ Quốc phòng rồi. Tôi còn muốn hỏi bà một câu, rốt cuộc bà làm như vậy vì mục đích gì? Nếu như bà không phải vì Thượng tướng Hoắc, vậy thì bà vì ai?”
Trong lòng Bạch Cẩn Nghi chấn động, tay ướt đẫm mồ hôi, bà ta siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi dưới, suýt nữa thì cắn môi dưới đến tóe máu.
Tống Cẩm Ninh hờ hững nhìn Bạch Cẩn Nghi, giọng nói không mang theo bất kỳ chút tình cảm nào, “Bạch Cẩn Nghi, nếu cô đã nói người trong lòng cô là Hoắc Quan Nguyên, tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Năm đó, cô cầu xin tôi đáp cầu dắt mối cho cô và Hoắc Quan Nguyên biết bao lần, tôi nghĩ hẳn là cô vẫn còn nhớ chứ? Sau đó, khi Hoắc Quan Nguyên kết hôn rồi, cô vẫn không chịu dừng tay, tiếp tục cầu xin tôi tạo cơ hội cho cô, bị tôi từ chối. Có phải từ lúc đó cô đã hận tôi rồi đúng không? Nếu không thì tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì khiến cô đối xử với tôi như vậy cả.”
“Ha ha, đương nhiên là tôi nhớ rõ, tôi cũng nhớ rõ, cô đã lợi dụng tôi, mượn cơ hội để tiếp xúc với Hoắc Quan Nguyên khiến cho ông ta điên đảo hồn vía vì cô…” Trên mặt Bạch Cẩn Nghi lộ ra một nụ cười gằn ác độc, “Cô có biết không? Thưa quý cô họ Tống? Bác cả của cô, anh trai chồng cô, yêu cô vô cùng! Trong lúc ngủ mơ cũng đều gọi tên cô đấy!”
Tống Cẩm Ninh chưa từng nghe những lời buồn nôn thế này, không khỏi nghiêm mặt mắng một câu, “Vô liêm sỉ! Cô dám phát ngôn bừa bãi như vậy, chẳng qua là ỷ vào Hoắc Quan Nguyên đã chết, không thể tự biện hộ cho chính mình mà thôi!”
Cố Niệm Chi thầm than một tiếng trong lòng, Tống Cẩm Ninh quá thùy mị, nết na, không thể nào cãi nhau với loại đàn bà không biết xấu hổ như Bạch Cẩn Nghi. Cô đẩy đẩy cánh tay Tống Cẩm Ninh, nhắc bà không nên tức giận, cũng bình tĩnh nói với Bạch Cẩn Nghi, “Nhà Vật lý Bạch, lời bà vừa mới nói, trên phương diện pháp luật gọi là ước đoán chủ quan, không có bất cứ chứng cứ thật sự nào chứng minh luận điểm của bà. Còn trên phương diện Tâm lý học, lời bà mới nói, được gọi là ham muốn sâu sắc dẫn tới sai lệch hành vi. Bà quá si mê Hoắc Quan Nguyên khiến cho mình mất đi năng lực phán đoán bình thường, coi phán đoán chủ quan như hiện thực khách quan, đồng thời còn áp đặt vào người khác…”
Cố Niệm Chi còn chưa nói xong, Bạch Trường Huy đã đột nhiên đi tới nói, “Hóa ra em gái tôi bị bệnh tâm thần, aiz, thật quá đáng thương, hóa ra là thế này… Cẩn Nghi à, anh đã trách oan cô rồi…”
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, Bạch Trường Huy này muốn dùng cái cớ “bệnh tâm thần” để giúp Bạch Cẩn Nghi thoát tội sao!
Nếu để Bạch Trường Huy dễ dàng đưa Bạch Cẩn Nghi đi như thế, Cố Niệm Chi cảm thấy mình cũng không cần tiếp tục tồn tại trong giới pháp luật nữa rồi.
Cô lắc đầu, đáp trả: “Ông Bạch, bệnh tâm thần không phải được xác định như thế đâu. Ông đừng mượn cớ này để nói sang chuyện khác hòng giúp nhà Vật lý Bạch thoát tội.”
“Chẳng phải cô vừa mới nói em gái tôi bị bệnh tâm thần sao, sao giờ lại nói thành tôi nói sai rồi?”
Bạch Trường Huy quay đầu nhìn Cố Niệm Chi, trong ánh mắt không có chút sắc thái tình cảm nào.
“Những lời vừa rồi của tôi không có một câu nào nói nhà Vật lý Bạch bị bệnh tâm thần cả. Ông Bạch, nghe nói ông là Tổng thư ký của Bộ Nội vụ, vậy mà lại nói ra những lời mất tiêu chuẩn đến thế. Tôi chỉ có thể phỏng đoán có lẽ là do ngài quan tâm quá mà bị loạn thôi, nhưng tôi có thể thông cảm được.”
Suýt nữa Cố Niệm Chi đã buột miệng nói trắng ra là Bạch Trường Huy không giỏi chuyên môn, chỉ dựa vào nhà họ Bạch để ngồi lên vị trí đó.
Đương nhiên Bạch Trường Huy sẽ không để loại chuyện nhỏ nhặt này vào trong lòng, ông ta khẽ gật đầu, “Xem ra cô Cố hiểu rất rõ cách phân biệt bệnh tâm thần nhỉ.”
“Để phân biệt bệnh tâm thần cần phải nhờ người chuyên nghiệp mới được.” Cố Niệm Chi không chút do dự nói, “Còn nhà Vật lý Bạch, bệnh trạng này của bà ấy thật sự không phải là bệnh tâm thần, mà là một loại bệnh khác.”
“Bệnh gì?”
“Não tàn, hoặc có thể gọi là mê trai.”
Phụt ---!
Trong phòng khách đồng loạt vang lên những tiếng cười lớn nhỏ khác nhau, ngay cả Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mới tới cũng không nhịn được phì cười.
“Cô dám mắng chửi người khác như thế à!” Bạch Trường Huy tức giận đến giậm chân, “Cô có tin tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng người khác không!”
“Làm gì đến lượt ông kiện người khác phỉ báng chứ? Những lời nhà Vật lý Bạch vừa nói đủ để cho bác Tống và người nhà Hoắc Quan Nguyên kiện bà ta tội phỉ báng một trăm lần rồi!” Cố Niệm Chi nhún vai nói tiếp, “Nếu như nhà Vật lý Bạch bị bệnh tâm thần, mà bà ta vẫn có thể nhúng tay vào chuyện hôn nhân của Thượng tướng Hoắc, khiến cho bọn họ ly hôn, đồng thời cũng cướp luôn chồng của bác Tống làm bạn trai và vị hôn phu của mình… Quả thật, bệnh tâm thần thế này, tôi cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.” Nói xong, cô quay đầu nhìn mọi người xung quanh, “Mọi người đã gặp trường hợp bệnh tâm thần nào như thế này bao giờ chưa ạ?”Mặc dù không có ai trong phòng khách trả lời nhưng vẻ mặt của mọi người đều biểu lộ thái độ.
Nói Bạch Cẩn Nghi theo đuổi đàn ông đến tẩu hỏa nhập ma thì mọi người đều tin chứ nếu bảo bà ta bị bệnh tâm thần thì khác nào coi mọi người là kẻ ngu si, mà đặc biệt là coi người nhà họ Hoắc là kẻ ngu si!
Tống Cẩm Ninh lạnh lùng nhìn Bạch Cẩn Nghi, giọng điệu vô cùng xem thường, “Cho tới bây giờ, cô vẫn không quên giội nước bẩn lên người khác. Cũng đúng thôi, loại người như cô, am hiểu nhất là nói không thành có. Năm đó, khi làm thí nghiệm, vì muốn xuất bản luận văn của mình, cô đã thay đổi số liệu thí nghiệm bao nhiêu lần? Sau khi bị tạp chí PRL của nước ngoài chất vấn rồi trả lại bản thảo, chính tôi là người không ngủ không nghỉ mấy ngày đêm, giúp cô xây dựng lại thí nghiệm, đạt được số liệu thí nghiệm chính xác, do đó cô mới có thể gửi bản thảo đi. Những chuyện này cô cũng quên rồi đúng không?”
“Đây gọi là được một nắm gạo ơn, trả một đấu gạo thù.” Cố Niệm Chi ở bên cạnh không ngừng kết luận, “Lòng dạ của nhà Vật lý Bạch thật hẹp hòi, có thúc ngựa cũng không đuổi kịp bác Tống, cho nên khi bác Tống gặp rủi ro, rơi vào trong tay bà ta, bà ta không giẫm thêm mấy cú mới là lạ.”
Thanh danh học vấn đáng tự hào nhất của Bạch Cẩn Nghi cứ như vậy bị Tống Cẩm Ninh bóc trần rồi chôn vùi.
Bà ta ôm ngực, chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, “Cô nói bậy! Không có chuyện đó! Tôi muốn kiện cô! Tôi nhất định phải kiện cô!”
“Mặc dù thư trả lại bản thảo và thư chất vấn đã bị hủy trong vụ nổ phòng thí nghiệm rồi, nhưng cô đừng quên, bên PRL vẫn còn lưu trữ bản gốc, chỉ cần phái người tra tìm một cái là rõ. Tôi thậm chí còn nhớ rõ ngày tháng và cả là tập san nào luôn đấy.”
Tống Cẩm Ninh hơi nhướng mày, phát ra khí thế mạnh mẽ đánh sập Bạch Cẩn Nghi.
“Bạch Cẩn Nghi, cô không thể vì chuyện Hoắc Quan Nguyên không thích cô mà bôi đen thanh danh ông ta như thế. Ông ta hy sinh anh dũng vì đất nước, cô làm như thế, không chỉ có nhà họ Hoắc không bỏ qua cho cô, mà cả Bộ Quốc phòng cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tống Cẩm Ninh nói chuyện vừa đấm vừa xoa khiến cho Bạch Cẩn Nghi hoàn toàn bị bóp chẹt.
Chuyện rốt cuộc năm đó Hoắc Quan Nguyên thích ai, căn bản là chuyện không có chứng cứ, cũng không liên quan gì tới Bạch Cẩn Nghi.
Tống Cẩm Ninh rất không thích cảm giác phán xét vắng mặt này, cảm thấy nhiều lời chính là khinh nhờn liệt sĩ.
“Đúng thế, pháp luật Đế quốc rất chú ý đến chuyện “suy đoán vô căn cứ”, nhà Vật lý Bạch, nếu như bà cho rằng Hoắc Quan Nguyên và bác Tống có quan hệ mờ ám thì bà cần phải đưa ra được chứng cứ khách quan, chứ không phải dùng suy nghĩ của mình để làm ô uế suy nghĩ của chúng tôi.” Cố Niệm Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Về mấy phong thư bà gọi là thư tình kia, xin lỗi cho tôi nói thẳng, hoàn toàn không nhìn ra được là viết cho ai, bởi vì trong thư, ông Hoắc cũng không viết tên người nhận. Xin hỏi là vì sao bà lại khăng khăng rằng viết cho bác Tống?”
Cố Niệm Chi cũng không muốn biết rốt cuộc thì Hoắc Quan Nguyên thích ai, nhưng lấy mấy phong thư năm xưa ra, lại muốn định tội cho hai người không tự giải thích được cho mình, thật sự là chuyện quá bẩn thỉu.
Cô nhất định không thể để cho bọn họ làm được chuyện đó.
Bạch Cẩn Nghi nhất thời không còn lời gì để nói, quay đầu trông thấy Hoắc Quan Thần đang hồn bay phách lạc nhìn Tống Cẩm Ninh, trong lòng dâng lên sự ghen tuông. Bà ta dứt khoát kéo ông ta tới, chỉ vào Tống Cẩm Ninh nói, “Quan Thần, ông nói đi, vì sao khi ông xem xong mấy bức thư đó lại giận dữ không kiềm được, sau đó lại lập tức đệ đơn ly hôn? Bọn họ đều nói là lỗi của tôi, nhưng có liên quan gì tới tôi chứ? Thư là do Gia Lan lấy ra, ly hôn là ông khởi xướng, tôi quan hệ với ông là chuyện sau khi ông ly hôn, tôi trong sạch…”
“Nhà Vật lý Bạch, sao bà có thể vô liêm sỉ như thế được?” Cố Niệm Chi trợn mắt há mồm, “Vừa rồi, chính miệng bà còn nói là, cho dù trước kia, hiện tại, hay sau này, người bà yêu chỉ có một mình Hoắc Quan Nguyên, thế mà bây giờ bà lại kéo em trai ông ấy ra để chứng minh mình trong sạch… Tôi muốn hỏi bà, bà thật sự là một đóa hoa sen trắng tuyệt thế sao, là một người vô tội trong toàn bộ câu chuyện hay sao?”
Hoắc Quan Thần vẫn nhìn chằm chằm Tống Cẩm Ninh như cũ, đôi môi mím thật chặt, đường nét gương mặt vô cùng sắc bén, nhưng chẳng hề nói một câu.
Tống Cẩm Ninh không thèm nhìn Hoắc Quan Thần một chút nào, trực tiếp vỗ thẳng vào mặt Bạch Cẩn Nghi, “Ha ha, tất cả đều không liên quan đến cô sao? Cô lại vô tội như vậy cơ à? Được, theo lời cô nói, tôi tin là do Gia Lan lấy ra, nhưng bức thư do tôi viết, Gia Lan có được từ đâu? Chuyện ly hôn là do Hoắc Quan Thần khởi xướng, nhưng nếu không có lá thư đó, Hoắc Quan Thần sẽ khởi xướng chuyện ly hôn sao? Cô đừng có nghĩ mọi người đều là đồ ngu, đây thật sự không phải vấn đề nhân phẩm, mà là vấn đề trí thông minh.”
Bình luận facebook