Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 296: Lợi hại hơn ai
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Bốn mươi tám tiếng đã qua, những vị khách bị giam giữ tại Cục tác chiến đặc biệt đều đã lục tục được thả về, chỉ có một số ít điện thoại có tín hiệu lạ là bị giữ lại tiếp tục quan sát.
Kim Uyển Nghi không có bất cứ vấn đề gì, lần này hoàn toàn là tai bay vạ gió.
Vừa khéo lúc này Âm Thế Hùng lại rảnh rỗi, chủ động đưa cô ta ra ngoài, cười nói, “Luật sư Kim đi thong thả.”
Kim Uyển Nghi đã biết thân phận của Âm Thế Hùng, bất mãn lườm anh ta một cái, “Anh Âm, rõ ràng là anh không tử tế, sao có thể lừa người khác như vậy được chứ?”
“Ha ha, do công việc cần phải thế thôi mà.”
Âm Thế Hùng không giải thích thêm, vẫy vẫy tay với Kim Uyển Nghi rồi xoay người quay trở về.
Kim Uyển Nghi khẽ cắn môi dưới, đi ra khỏi Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, phát hiện ra ông Kim, một trong những đối tác của Công ty Luật JD, cũng là bác họ xa của cô ta lại đang ngồi trên xe tới đón cô ta về.
“Bác, sao bác lại đích thân tới đây?”
Kim Uyển Nghi vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới trước xe.
“Lo cho cháu mà, mau vào đi.”
Cửa chiếc xe sang trọng kia được mở ra, Kim Uyển Nghi ngồi vào trong xe.
Chiếc ô tô nhanh chóng khởi động rồi lao vút đi.
***
Triệu Lương Trạch đang đưa Bạch Sảng ra ngoài. Thấy Kim Uyển Nghi lên một chiếc xe sang trọng, mặt Triệu Lương Trạch không biến sắc, thản nhiên giơ tay lên vuốt tóc trán, tiện thể dùng đồng hồ chụp ảnh biển số chiếc xe kia.
Bạch Sảng vẫn luôn rất im lặng, nhưng rõ ràng tâm trạng cũng không tệ lắm. Vừa nhìn thấy Triệu Lương Trạch, cô ta lập tức đỏ mặt. Dù đã từng làm Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao nhưng trước mặt Triệu Lương Trạch, cô ta lại bối rối luống cuống cả lên, không nói được một câu nghiêm chỉnh.
Triệu Lương Trạch cư xử với cô ta vô cùng khách sáo, không ngừng xin lỗi, “Cô Bạch đừng để ý, lần này chỉ là vấn đề thủ tục thôi, sẽ không để lại bất cứ tiền án nào.”
Lúc này Bạch Sảng mới nhoẻn miệng cười, “Không sao đâu.” Nói xong, cô ta lại im lặng.
Triệu Lương Trạch nhìn quanh bốn phía một chút, hỏi: “Cô Bạch, trong nhà không có xe tới đón cô sao?”
“… Chắc là vẫn chưa tới chăng?” Bạch Sảng tìm kiếm một phen, cũng không thấy xe của nhà họ Bạch, cô không khỏi hỏi, “Chị họ tôi không ra cùng sao?”
Người cô ta hỏi là Bạch Duyệt Nhiên.
“Chị cô là người cuồng công việc. Vừa mới được thả đã đi họp luôn cùng mấy người bên pháp chế rồi.” Triệu Lương Trạch cười hì hì nói, “Cô muốn gặp cô ấy sao?”
“Không cần, cứ để chị ấy làm việc đi.” Nhìn thấy Triệu Lương Trạch cười, vẻ ửng đỏ trên mặt Bạch Sảng càng đậm hơn.
Triệu Lương Trạch cười nói với cô ta vài câu, chờ khi xe nhà họ Bạch tới, mới vẫy tay chào tạm biệt.
Bạch Sảng ngồi trong xe, ánh mắt bất giác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Lương Trạch.
Tâm trạng âm u, lo lắng từ lúc bố cô ta phản bội rồi chạy trốn ra nước ngoài ấy, cuối cùng cũng có một tia ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào.
***
Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức không có chuyện gì, hết thời gian giam giữ là được thả ra.
Cố Niệm Chi tự mình đưa tiễn Hà Chi Sơ.
Đứng ở cổng Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, gương mặt tuấn tú của Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn chiếc mũ nồi nhỏ lông xù trên đầu Cố Niệm Chi, “Có rảnh nhớ tới trường sớm một chút. Em là luật sư, không phải quân nhân, không nên tham gia lung tung với bọn họ.”
Cố Niệm Chi vâng vâng dạ dạ, không dám làm mình làm mẩy nữa, chỉ thầm phỉ nhổ trong lòng, nếu như cô có thể nhập ngũ, chắc chắn cô sẽ tham gia.
Chỉ tiếc là Cục tác chiến đặc biệt không thu nhận cô…
Cố Niệm Chi rất biết tự an ủi bản thân, cô không nghĩ nhiều tới những vấn đề vớ vẩn này, cười híp mắt nói với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, hai ngày nữa, em sẽ tới trường xin chữ ký của thầy, thầy nhất định phải nhớ đấy nhé!”
“Ừm, trước khi đi cứ gọi điện cho tôi, tôi điều xe tới đón em.” Ngón tay lạnh lẽo của Hà Chi Sơ ngẫu nhiên chạm vào da thịt bên tai Cố Niệm Chi, cảm giác lạnh như băng ngọc khiến Cố Niệm Chi có chút không thích ứng rụt cổ lại một cái, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Hà Chi Sơ, “Hẹn gặp lại, Giáo sư Hà!” Nhìn bọn họ lên xe rời đi rồi, cô mới quay về.
Xem ảnh 1
Kim Uyển Nghi không có bất cứ vấn đề gì, lần này hoàn toàn là tai bay vạ gió.
Vừa khéo lúc này Âm Thế Hùng lại rảnh rỗi, chủ động đưa cô ta ra ngoài, cười nói, “Luật sư Kim đi thong thả.”
Kim Uyển Nghi đã biết thân phận của Âm Thế Hùng, bất mãn lườm anh ta một cái, “Anh Âm, rõ ràng là anh không tử tế, sao có thể lừa người khác như vậy được chứ?”
“Ha ha, do công việc cần phải thế thôi mà.”
Âm Thế Hùng không giải thích thêm, vẫy vẫy tay với Kim Uyển Nghi rồi xoay người quay trở về.
Kim Uyển Nghi khẽ cắn môi dưới, đi ra khỏi Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, phát hiện ra ông Kim, một trong những đối tác của Công ty Luật JD, cũng là bác họ xa của cô ta lại đang ngồi trên xe tới đón cô ta về.
“Bác, sao bác lại đích thân tới đây?”
Kim Uyển Nghi vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới trước xe.
“Lo cho cháu mà, mau vào đi.”
Cửa chiếc xe sang trọng kia được mở ra, Kim Uyển Nghi ngồi vào trong xe.
Chiếc ô tô nhanh chóng khởi động rồi lao vút đi.
***
Triệu Lương Trạch đang đưa Bạch Sảng ra ngoài. Thấy Kim Uyển Nghi lên một chiếc xe sang trọng, mặt Triệu Lương Trạch không biến sắc, thản nhiên giơ tay lên vuốt tóc trán, tiện thể dùng đồng hồ chụp ảnh biển số chiếc xe kia.
Bạch Sảng vẫn luôn rất im lặng, nhưng rõ ràng tâm trạng cũng không tệ lắm. Vừa nhìn thấy Triệu Lương Trạch, cô ta lập tức đỏ mặt. Dù đã từng làm Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao nhưng trước mặt Triệu Lương Trạch, cô ta lại bối rối luống cuống cả lên, không nói được một câu nghiêm chỉnh.
Triệu Lương Trạch cư xử với cô ta vô cùng khách sáo, không ngừng xin lỗi, “Cô Bạch đừng để ý, lần này chỉ là vấn đề thủ tục thôi, sẽ không để lại bất cứ tiền án nào.”
Lúc này Bạch Sảng mới nhoẻn miệng cười, “Không sao đâu.” Nói xong, cô ta lại im lặng.
Triệu Lương Trạch nhìn quanh bốn phía một chút, hỏi: “Cô Bạch, trong nhà không có xe tới đón cô sao?”
“… Chắc là vẫn chưa tới chăng?” Bạch Sảng tìm kiếm một phen, cũng không thấy xe của nhà họ Bạch, cô không khỏi hỏi, “Chị họ tôi không ra cùng sao?”
Người cô ta hỏi là Bạch Duyệt Nhiên.
“Chị cô là người cuồng công việc. Vừa mới được thả đã đi họp luôn cùng mấy người bên pháp chế rồi.” Triệu Lương Trạch cười hì hì nói, “Cô muốn gặp cô ấy sao?”
“Không cần, cứ để chị ấy làm việc đi.” Nhìn thấy Triệu Lương Trạch cười, vẻ ửng đỏ trên mặt Bạch Sảng càng đậm hơn.
Triệu Lương Trạch cười nói với cô ta vài câu, chờ khi xe nhà họ Bạch tới, mới vẫy tay chào tạm biệt.
Bạch Sảng ngồi trong xe, ánh mắt bất giác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Lương Trạch.
Tâm trạng âm u, lo lắng từ lúc bố cô ta phản bội rồi chạy trốn ra nước ngoài ấy, cuối cùng cũng có một tia ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào.
***
Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức không có chuyện gì, hết thời gian giam giữ là được thả ra.
Cố Niệm Chi tự mình đưa tiễn Hà Chi Sơ.
Đứng ở cổng Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, gương mặt tuấn tú của Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn chiếc mũ nồi nhỏ lông xù trên đầu Cố Niệm Chi, “Có rảnh nhớ tới trường sớm một chút. Em là luật sư, không phải quân nhân, không nên tham gia lung tung với bọn họ.”
Cố Niệm Chi vâng vâng dạ dạ, không dám làm mình làm mẩy nữa, chỉ thầm phỉ nhổ trong lòng, nếu như cô có thể nhập ngũ, chắc chắn cô sẽ tham gia.
Chỉ tiếc là Cục tác chiến đặc biệt không thu nhận cô…
Cố Niệm Chi rất biết tự an ủi bản thân, cô không nghĩ nhiều tới những vấn đề vớ vẩn này, cười híp mắt nói với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, hai ngày nữa, em sẽ tới trường xin chữ ký của thầy, thầy nhất định phải nhớ đấy nhé!”
“Ừm, trước khi đi cứ gọi điện cho tôi, tôi điều xe tới đón em.” Ngón tay lạnh lẽo của Hà Chi Sơ ngẫu nhiên chạm vào da thịt bên tai Cố Niệm Chi, cảm giác lạnh như băng ngọc khiến Cố Niệm Chi có chút không thích ứng rụt cổ lại một cái, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Hà Chi Sơ, “Hẹn gặp lại, Giáo sư Hà!” Nhìn bọn họ lên xe rời đi rồi, cô mới quay về.
Bình luận facebook