Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298: Nước trong quá ắt không có cá
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Dư luận nhất thời ồn ào, tình hình bầu cử lập tức nghịch chuyển. Thủ tướng Đậu đoạt được thắng lợi tái đắc cử dễ như trở bàn tay.
Một nhiệm kỳ Thủ tướng của Đế quốc Hoa Hạ là bốn năm, có thể tái nhiệm ba lần.
Hiện tại, ông ta đang ở nhiệm kỳ thứ hai, còn có thể tái nhiệm một lần nữa. Nếu như không có bốn người tay chân ở Cục tác chiến đặc biệt, sau này ông ta sẽ thật sự rất bị động.
Nghĩ tới đây, Thủ tướng Đậu không nhịn được nữa, lập tức dập điện thoại, ra lệnh cho thư ký, “Chuẩn bị xe, tôi muốn tới trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.”
Từ khi Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt xây xong ở Đế đô đến nay, đây là lần đầu tiên ngài Thủ tướng tới đây.
Bởi vì không phải tới vì công việc, do đó Thủ tướng Đậu không dùng nghi thức xuất hành phô trương như bình thường, chỉ đơn giản ngồi một chiếc xe của nhà, dẫn theo mấy người thư ký và bảo vệ, ghé thăm dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
***
Âm Thế Hùng đi vào phòng khách trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, nói với Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đang chờ ở đó, “Xin hai vị chờ một chút, tôi đi mời Hoắc thiếu ra.”
Sau đó, anh ta còn nói tiếp, “Gần đây có rất nhiều người gọi tới nói đỡ lời. Hoắc thiếu đang bận rộn công việc của Cục tác chiến đặc biệt, thường không tiếp các cuộc điện thoại đó, luôn ở trong phòng làm việc của mình, nhất quyết không gặp một ai bên ngoài cả.”
“Ha ha, bận rộn như vậy sao? Vậy chẳng phải là chúng tôi làm trì hoãn thời gian của Thiệu Hằng rồi à?” Chủ tịch Long cười dài, “Hay thôi để mấy ngày nữa chúng tôi lại đến gặp cậu ấy sau nhé?”
Âm Thế Hùng vội nói, “Cũng không cần phải thế đâu ạ, làm gì có ai có tư cách nhờ hai vị đỡ lời đâu chứ? Hơn nữa, Hoắc thiếu cũng có dặn tôi trước rằng, nếu Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới, nhất định phải kịp thời thông báo cho anh ấy. Hai vị chờ một lát nhé.” Nói xong anh ta quay người rời đi ngay.
Khi ra khỏi phòng khách, Triệu Lương Trạch đang chờ ở cửa ra vào, giơ ngón tay cái với anh ta, “Đại Hùng, anh siêu thật đấy, mấy câu đó cực kì kín kẽ, không lọt đi đâu tí nào luôn. Vừa giải thích giúp Hoắc thiếu, lại còn khéo léo nịnh nọt hai vị đó nữa. Lợi hại! Thật sự là quá lợi hại!”
Âm Thế Hùng đắc ý phủi phủi vạt áo của mình, ngoài mặt vẫn còn cố ra vẻ khiêm tốn, cười nói, “Đâu có, đâu có, Trung tá Triệu quá khen rồi!”
“Cút m* anh đi! Thật đúng là! Chỉ vừa khen anh một câu thôi, anh đã vênh tận trời rồi!”
Triệu Lương Trạch cười đạp Âm Thế Hùng một cái.
Âm Thế Hùng thuận thế chạy về phía trước mấy bước, nhanh chóng ra khỏi tòa nhà nhỏ của dinh thự, đi về phía tòa nhà làm việc lớn của Hoắc Thiệu Hằng.
***
“Hoắc thiếu, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới.”
Hoắc Thiệu Hằng đóng máy tính lại, đứng lên, “Chỉ có Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thôi sao?”
“Vâng, người khác đều bị tôi và Tiểu Trạch cản lại rồi.”
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng không tiếp hầu hết mọi người, nhưng Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thì anh không thể không tiếp, “Bảo Tiểu Trạch đưa bọn họ lên phòng khách tầng hai đi, tôi sẽ tới ngay.”
Một mình Âm Thế Hùng quay về dinh thự trước, “Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, Hoắc thiếu mời hai vị tới phòng khách tầng hai ngồi chơi. Trưởng phòng Bạch cũng đi cùng đi.”
Ở bên đó bảo mật nghiêm ngặt hơn nên càng dễ bàn chuyện hơn.
Đi tới hành lang tầng hai, Triệu Lương Trạch mở cửa, mời Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long vào.
Bạch Duyệt Nhiên đứng ngoài cửa bộ phòng khép kín nhìn một chút rồi chỉ vào một loạt căn phòng ở đối diện hành lang, tò mò hỏi, “Bên đó đều có người ở sao?”
Thật ra, căn phòng ở giữa chính là phòng ngủ của Cố Niệm Chi, nhưng Triệu Lương Trạch chỉ mỉm cười, không trả lời, hơi nghiêng người sang một bên nhường đường, “Đến rồi, Trưởng phòng Bạch cũng vào đi.”
Thấy Triệu Lương Trạch không trả lời, Bạch Duyệt Nhiên cũng không hỏi thêm nữa, đi theo họ vào trong phòng.
Triệu Lương Trạch đóng cửa lại giúp bọn họ, một mình ra canh ngoài cửa.
Chỉ một lát sau Hoắc Thiệu Hằng cũng tới, đẩy cửa bước vào.
Anh vừa vào phòng, Thượng tướng Quý đã lo lắng hỏi, “Thiệu Hằng, có phải lần này cậu hơi lỗ mãng quá rồi không?”
Chủ tịch Long cũng thở dài, “Thiệu Hằng, lần này cậu gần như đã đắc tội với tất cả mọi người rồi…”
Hoắc Thiệu Hằng chưa kịp nói gì, Bạch Duyệt Nhiên đã nói trước, “Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, hai vị đừng lo lắng quá. Đắc tội với tất cả mọi người, điều đó cũng chẳng khác gì không đắc tội bất kỳ ai cả. Từ trước đến nay, mọi người đều luôn có tâm lý chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho nên mọi người không cần quá lo lắng đâu.”
“Nói cũng đúng.” Thượng tướng Quý hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói, “Đúng là Duyệt Nhiên suy nghĩ chu đáo hơn.”
Xem ảnh 1
Một nhiệm kỳ Thủ tướng của Đế quốc Hoa Hạ là bốn năm, có thể tái nhiệm ba lần.
Hiện tại, ông ta đang ở nhiệm kỳ thứ hai, còn có thể tái nhiệm một lần nữa. Nếu như không có bốn người tay chân ở Cục tác chiến đặc biệt, sau này ông ta sẽ thật sự rất bị động.
Nghĩ tới đây, Thủ tướng Đậu không nhịn được nữa, lập tức dập điện thoại, ra lệnh cho thư ký, “Chuẩn bị xe, tôi muốn tới trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.”
Từ khi Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt xây xong ở Đế đô đến nay, đây là lần đầu tiên ngài Thủ tướng tới đây.
Bởi vì không phải tới vì công việc, do đó Thủ tướng Đậu không dùng nghi thức xuất hành phô trương như bình thường, chỉ đơn giản ngồi một chiếc xe của nhà, dẫn theo mấy người thư ký và bảo vệ, ghé thăm dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
***
Âm Thế Hùng đi vào phòng khách trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, nói với Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đang chờ ở đó, “Xin hai vị chờ một chút, tôi đi mời Hoắc thiếu ra.”
Sau đó, anh ta còn nói tiếp, “Gần đây có rất nhiều người gọi tới nói đỡ lời. Hoắc thiếu đang bận rộn công việc của Cục tác chiến đặc biệt, thường không tiếp các cuộc điện thoại đó, luôn ở trong phòng làm việc của mình, nhất quyết không gặp một ai bên ngoài cả.”
“Ha ha, bận rộn như vậy sao? Vậy chẳng phải là chúng tôi làm trì hoãn thời gian của Thiệu Hằng rồi à?” Chủ tịch Long cười dài, “Hay thôi để mấy ngày nữa chúng tôi lại đến gặp cậu ấy sau nhé?”
Âm Thế Hùng vội nói, “Cũng không cần phải thế đâu ạ, làm gì có ai có tư cách nhờ hai vị đỡ lời đâu chứ? Hơn nữa, Hoắc thiếu cũng có dặn tôi trước rằng, nếu Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới, nhất định phải kịp thời thông báo cho anh ấy. Hai vị chờ một lát nhé.” Nói xong anh ta quay người rời đi ngay.
Khi ra khỏi phòng khách, Triệu Lương Trạch đang chờ ở cửa ra vào, giơ ngón tay cái với anh ta, “Đại Hùng, anh siêu thật đấy, mấy câu đó cực kì kín kẽ, không lọt đi đâu tí nào luôn. Vừa giải thích giúp Hoắc thiếu, lại còn khéo léo nịnh nọt hai vị đó nữa. Lợi hại! Thật sự là quá lợi hại!”
Âm Thế Hùng đắc ý phủi phủi vạt áo của mình, ngoài mặt vẫn còn cố ra vẻ khiêm tốn, cười nói, “Đâu có, đâu có, Trung tá Triệu quá khen rồi!”
“Cút m* anh đi! Thật đúng là! Chỉ vừa khen anh một câu thôi, anh đã vênh tận trời rồi!”
Triệu Lương Trạch cười đạp Âm Thế Hùng một cái.
Âm Thế Hùng thuận thế chạy về phía trước mấy bước, nhanh chóng ra khỏi tòa nhà nhỏ của dinh thự, đi về phía tòa nhà làm việc lớn của Hoắc Thiệu Hằng.
***
“Hoắc thiếu, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới.”
Hoắc Thiệu Hằng đóng máy tính lại, đứng lên, “Chỉ có Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thôi sao?”
“Vâng, người khác đều bị tôi và Tiểu Trạch cản lại rồi.”
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng không tiếp hầu hết mọi người, nhưng Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thì anh không thể không tiếp, “Bảo Tiểu Trạch đưa bọn họ lên phòng khách tầng hai đi, tôi sẽ tới ngay.”
Một mình Âm Thế Hùng quay về dinh thự trước, “Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, Hoắc thiếu mời hai vị tới phòng khách tầng hai ngồi chơi. Trưởng phòng Bạch cũng đi cùng đi.”
Ở bên đó bảo mật nghiêm ngặt hơn nên càng dễ bàn chuyện hơn.
Đi tới hành lang tầng hai, Triệu Lương Trạch mở cửa, mời Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long vào.
Bạch Duyệt Nhiên đứng ngoài cửa bộ phòng khép kín nhìn một chút rồi chỉ vào một loạt căn phòng ở đối diện hành lang, tò mò hỏi, “Bên đó đều có người ở sao?”
Thật ra, căn phòng ở giữa chính là phòng ngủ của Cố Niệm Chi, nhưng Triệu Lương Trạch chỉ mỉm cười, không trả lời, hơi nghiêng người sang một bên nhường đường, “Đến rồi, Trưởng phòng Bạch cũng vào đi.”
Thấy Triệu Lương Trạch không trả lời, Bạch Duyệt Nhiên cũng không hỏi thêm nữa, đi theo họ vào trong phòng.
Triệu Lương Trạch đóng cửa lại giúp bọn họ, một mình ra canh ngoài cửa.
Chỉ một lát sau Hoắc Thiệu Hằng cũng tới, đẩy cửa bước vào.
Anh vừa vào phòng, Thượng tướng Quý đã lo lắng hỏi, “Thiệu Hằng, có phải lần này cậu hơi lỗ mãng quá rồi không?”
Chủ tịch Long cũng thở dài, “Thiệu Hằng, lần này cậu gần như đã đắc tội với tất cả mọi người rồi…”
Hoắc Thiệu Hằng chưa kịp nói gì, Bạch Duyệt Nhiên đã nói trước, “Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, hai vị đừng lo lắng quá. Đắc tội với tất cả mọi người, điều đó cũng chẳng khác gì không đắc tội bất kỳ ai cả. Từ trước đến nay, mọi người đều luôn có tâm lý chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho nên mọi người không cần quá lo lắng đâu.”
“Nói cũng đúng.” Thượng tướng Quý hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói, “Đúng là Duyệt Nhiên suy nghĩ chu đáo hơn.”
Bình luận facebook