• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 346 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 346 ĐUỔI ĐI
Cửa thang máy vừa mở ra, Hà Chi Sơ cũng không ngờ rằng người đứng ở ngoài lại là Cố Niệm Chi.


Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, buột miệng nói: “Niệm Chi à, tại sao em lại ở đây? Em…”


Tới tìm tôi sao?


Có điều câu sau anh ta nhất quyết nén lại trong cổ họng, không nói ra.


Hôm đó hai người vô cùng căng thẳng với nhau, ánh mắt Cố Niệm Chi nhìn anh ta giống như nhìn quỷ vậy. Về sau, cũng là anh ta chủ động gọi điện thoại cho cô mới làm dịu đi được một chút, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách với anh ta. Có đánh chết cô cũng sẽ không chủ động đến địa bàn của anh ta để tìm anh ta.


Một tay Hà Chi Sơ đút trong túi áo khoác, một tay cầm một túi công văn. Anh ta đè nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, bước từ trong thang máy ra, khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch ở bên cạnh, “Chúc mừng năm mới anh Triệu.”


Triệu Lương Trạch cũng rất kinh ngạc, không ngờ Hà Chi Sơ mà lại lịch sự chúc Tết anh như vậy…


Dù sao hồi ở Mỹ, thái độ kiêu căng không coi ai ra gì của Hà Chi Sơ thật sự đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho anh.


“Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà.” Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng Triệu Lương Trạch vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười một cách vô cùng chuyên nghiệp, chúc lại Hà Chi Sơ.


Cố Niệm Chi đành phải nói theo: “Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà.”


“Ừ, em vẫn chưa trả lời tôi đấy, sao em lại ở đây?” Hà Chi Sơ ngẩng đầu lên nhìn cửa Văn phòng Luật sư của mình, “Em từ đó ra đấy à?”


“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi nghĩ đến sắc mặt của Ôn Thủ Ức và Kim Đại Trạng, không nhịn được cười, “Em từ văn phòng của thầy ra đấy.”


Hà Chi Sơ yên lặng nhìn cô một chút, “Có chuyện gì vậy?”


Từ văn phòng luật sư đi ra, không phải đi kiện giúp người ta thì cũng là cần kiện tụng, tóm lại đều không phải chuyện gì tốt.


“Thầy là Giám đốc mà không biết sao ạ?” Cố Niệm Chi nhỏ giọng châm biếm, “Luật sư của thầy làm luật sư đại diện cho Chương Bảo Thần. Em làm luật sư đại diện cho Quân đội, đến để đàm phán với anh ta.”


“Luật sư đại diện cho Quân đội ư?” Lông mày Hà Chi Sơ khẽ nhíu lại, “Em lại làm việc cho Hoắc Thiệu Hằng à? Em quên em đã đồng ý với tôi chuyện gì rồi sao?”


Sau việc xảy ra với Đậu Khanh Ngôn lần đó, Hà Chi Sơ từng bảo Cố Niệm Chi đừng làm chuyên gia đàm phán cho Quân đội nữa. Cố Niệm Chi cũng đã đồng ý với anh ta. Nhưng Cố Niệm Chi lại cho rằng việc này không giống.


“Giáo sư Hà, bây giờ em đang lấy thân phận luật sư để đại diện cho Quân đội, chứ không phải là nhân viên của Quân đội, không hề nuốt lời ạ.”


Cố Niệm Chi luôn luôn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trước mặt Hà Chi Sơ, chuyện có vô lý đến mấy cô cũng có thể tranh luận với đủ mọi lý lẽ.


“Em nhớ rồi thì tốt.” Hà Chi Sơ nhìn cô thật sâu, “Vậy chuyện đã giải quyết được chưa?”


“Giải quyết xong rồi ạ.” Cố Niệm Chi vỗ nhẹ lên cái túi nhỏ sau lưng, “Hẹn gặp lại Giáo sư Hà, em phải về đây.”


Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn cô và Triệu Lương Trạch đi vào thang máy.


Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt anh ta, cái nút bên cạnh cửa xuất hiện một mũi tên hướng xuống dưới, số tầng bắt đầu liên tục thay đổi, nhìn thấy số tầng thành số “1”, Hà Chi Sơ mới quay người rời đi.
Anh ta đi vào văn phòng luật của mình, nhìn xung quanh một chút.


Ôn Thủ Ức đi ra từ phòng làm việc của mình, trông thấy Hà Chi Sơ tới, liền giật mình, vội giành nói trước: “Giáo sư Hà đến rồi à, hôm nay mới là mùng Hai thôi mà, sao anh lại đến đây?”


Hà Chi Sơ nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, chậm rãi hỏi: “Cô nhận vụ gì vậy? Sao lại liên quan đến Quân đội?”


Ôn Thủ Ức cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải là vụ kiện, mà là một hợp đồng thương mại nhỏ thôi. Hai bên đã thỏa thuận xong, giải quyết ổn thỏa rồi ạ.”


“Vậy sao?”


Hà Chi Sơ bước nhanh vào trong, đi qua phòng khách phía trước, rẽ sang tiểu cảnh đá Thái Hồ đặt ở giữa phòng khách, đi sang một hành lang.


Ở phía bên trái hành lang chính là phòng họp mà Cố Niệm Chi và Kim Đại Trạng vừa đối đầu với nhau.


Chương Bảo Thần, Triệu Đạt và luật sư mà Triệu Đạt đưa theo vẫn chưa đi, đang căng thẳng bàn bạc với Kim Đại Trạng.


Hà Chi Sơ đứng ở cửa lặng lẽ nhìn một lúc, mới đưa tay khẽ gõ cửa mấy cái.


Kim Đại Trạng quay đầu lại. Vừa thấy Hà Chi Sơ tới, anh ta vội đẩy ghế đứng lên, đi đến bên cạnh anh ta lễ phép chào hỏi: “Chúc mừng năm mới anh Hà.”


Hà Chi Sơ “Ừ” một tiếng, lạnh lùng nhìn mấy người trong phòng họp, nói với Kim Đại Trạng: “Bảo bọn họ ra ngoài đi, năm phút nữa đến phòng làm việc của tôi, kể rõ ràng cho tôi mọi việc.”


Kim Đại Trạng vội gật đầu, đưa mắt nhìn Hà Chi Sơ đi vào phòng làm việc của anh ta, rồi quay người nói với ba người trong phòng họp: “Các anh về trước đi. Việc của anh Chương cứ theo thỏa thuận mà làm. Nếu anh Triệu muốn tìm luật sư đại diện ở chỗ chúng tôi, xin hãy liên hệ với văn phòng luật của chúng tôi, ký ủy quyền cho người đại diện xong rồi chúng ta bàn tiếp. Xin lỗi tôi còn có chút việc.”


Chương Bảo Thần, Triệu Đạt và luật sư ông ta dẫn theo đành phải đứng lên xin phép ra về.


Sau đó Kim Đại Trạng lập tức đi tìm Hà Chi Sơ.


“Ngồi xuống đi.” Hà Chi Sơ đang ngồi sau bàn làm việc, chỉ vào cái ghế trước mặt, “Nói đi, chuyện là như thế nào.”


Kim Đại Trạng liền kể lại một mạch từ đầu đến cuối sự việc.


Hà Chi Sơ không nói một lời nào, nghe xong, anh ta lại lên mạng tra thông tin một lúc, mới nói: “Cũng được, anh xử lý như vậy cũng nhanh rồi, việc của Chương Bảo Thần dừng ở đây thôi. Còn về Triệu Đạt, chúng ta sẽ không nhận case của anh ta nữa.”


Sau khi Kim Đại Trạng biết rõ sự việc thì cũng không có ý định tiếp nhận vụ kiện này nữa.


Trách nhiệm của Chương Bảo Thần rất ít, hơn nữa Quân đội đã có ý tha cho ông ta rồi, chỉ cần ông ta trả lại tiền là được.


Còn Chương Phong và Triệu Đạt rõ ràng là hai người mà Quân đội chọn giết để răn đe nhiều người khác, là hai con gà phải giết để dọa khỉ, xong xuôi rồi cho ngồi tù mục xương.


“Anh Hà quả là sáng suốt.” Kim Đại Trạng mỉm cười nịnh nọt một câu, sờ lên trán nói: “Không ngờ Cố Niệm Chi giỏi như vậy, tôi đã thua trong tay cô ta hai lần rồi.”


Lúc này, Hà Chi Sơ ngước mắt lên từ trước máy vi tính nhìn một chút, sắc mặt căng thẳng thư giãn hơn rất nhiều, giọng nói cũng không còn lạnh lẽo mà có chút vui vẻ.


Anh ta nói: “Thua trong tay cô ấy cũng không oan.”


Kim Đại Trạng biết Cố Niệm Chi sắp là sinh viên của Hà Chi Sơ, vốn có ý định muốn lấy lòng Hà Chi Sơ mới khen Cố Niệm Chi một câu, không ngờ Hà Chi Sơ cũng chẳng thèm khách khí như vậy.


Chắc hẳn anh ta đánh giá rất cao năng lực của cô sinh viên Cố Niệm Chi này…


Kim Đại Trạng thầm nghĩ trong lòng như vậy, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.


Hà Chi Sơ liếc nhìn anh ta một cái, ném cái bút trong tay cạch một tiếng lên bàn làm việc, đứng lên đi tới trước cửa sổ nhìn xuống tầng dưới, “Không tin ư? Cô bé ấy vốn giỏi hơn các anh rất nhiều. Nếu không phải cô ấy bị lỡ mất quá nhiều thời gian thì cái danh tiếng ‘Luật sư hàng đầu của thủ đô’ mấy năm trước đã là của cô ấy rồi. Anh đi ra đi, gọi Ôn Thủ Ức vào đây.”


Kim Đại Trạng bị đả kích đến mức không còn muốn nói gì nữa rồi.


Anh ta buồn bã quay người ra khỏi phòng làm việc của Hà Chi Sơ, bắt đầu hoài nghi về cuộc sống.


***


“Giáo sư Hà à, anh tìm tôi có chuyện gì ạ?”


Ôn Thủ Ức mỉm cười dịu dàng đi vào phòng làm việc của Hà Chi Sơ.


“Đóng cửa lại đi.”


Hà Chi Sơ đang đứng trước cửa sổ xoay người lại, hai tay đút trong túi quần, thong thả ngồi dựa vào bệ cửa sổ.


Ánh nắng từ sau lưng chiếu vào tạo thành đường viền màu vàng quanh người anh ta.
Ôn Thủ Ức bị phong thái của anh ta thu hút, không dám nhìn thẳng, hơi quay đầu đi, tiện tay đóng cửa phòng làm việc lại.


“Tại sao lại nhận case của Chương Bảo Thần, tốt nhất cô nên cho tôi một câu trả lời hợp lý.”


Giọng nói của Hà Chi Sơ lạnh lẽo, hờ hững, ánh mắt cực kì lạnh lùng.


Ôn Thủ Ức im lặng, không kìm được nắm chặt bàn tay lại: “Vì sao lại không được nhận ạ? Anh ta cần một luật sư, chúng ta có thể cung cấp một luật sư, hơn nữa anh ta có khả năng chi trả.”


“Vậy sao?” Đôi môi mỏng của Hà Chi Sơ mím chặt lại, “Nếu cô không biết case này có liên quan đến nhà họ Hoắc thì cô có nhận không?”


“Trong lòng Giáo sư Hà, tôi là loại người này sao? Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Ôn Thủ Ức hơi xấu hổ, dường như bị ánh mắt lạnh lùng của Hà Chi Sơ dồn vào chân tường, lời trong lòng bật ra khỏi miệng: “Có phải vì Cố Niệm Chi không?!”


“Rốt cuộc vì sao thì trong lòng cô tự hiểu rõ.” Hà Chi Sơ giận tái mặt, “Tôi không truy cứu không có nghĩa là tôi đã quên chuyện trước đây.”


Cả người Ôn Thủ Ức run lên, đôi mắt bỗng trợn to, trong đáy mắt lộ vẻ hoảng hốt: “Giáo sư Hà à, tôi… tôi không cố ý, tôi không có ý định đó.”


Cô ta căng thẳng đến mức toát hết mồ hôi, muốn giải thích với Hà Chi Sơ, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.


Ánh mắt và giọng điệu của Hà Chi Sơ thật sự làm người ta phải sợ hãi.


“Cho dù cô có ý gì đi nữa, tôi đã cho cô đủ cơ hội rồi.” Hà Chi Sơ ngồi lại trước bàn sách, “Tôi vừa thông báo cho gia đình, cho cô thời gian ba ngày, thu dọn đồ đạc rồi về đi, không cần quay lại nữa đâu.”


“Anh muốn đuổi tôi đi ư?!” Ôn Thủ Ức lập tức lấy tay che miệng lại, nước mắt tràn ra, nghẹn ngào nói: “Vì sao? Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì sai? Ông Hà sẽ không đồng ý để anh một mình ở đây đâu!” ngontinhhay.com


“Ông có đồng ý hay không cũng không liên quan đến cô, cô đừng có lấy bố tôi ra để dọa tôi nữa.” Hà Chi Sơ dựa vào lưng ghế tựa, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu không phải Niệm Chi vẫn luôn coi cô là ân nhân cứu mạng thì tôi đã một súng bắn chết cô từ lâu rồi. Cô còn có thể tiếp tục sống thì nên cảm ơn Niệm Chi, chứ không phải là ngáng chân cô ấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom