• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 344 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 344 GHÉT NHẤT TỪ ‘NHƯNG’
Hóa ra chính Cố Niệm Chi nhìn như chưa tốt nghiệp Đại học này mới là luật sư đại diện mà Quân đội cử đến ư?


Triệu Đạt thoáng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Kim Đại Trạng có vẻ ngoài xuất sắc ở bên cạnh mình, sau đó lại nhìn cô bé gái non nớt, yếu ớt ở đối diện, có khi còn ít tuổi hơn cả cháu gái mình, liệu có năng lực gì được đây? Chắc chắn là dựa vào quan hệ để chen chân vào Quân đội rồi…


Anh ta ngồi lại trên chiếc ghế xô-pha dài gần cửa sổ phòng họp, bắt chéo hai chân, lấy ra một điếu thuốc định châm lửa.


Ôn Thủ Ức lập tức ngăn anh ta lại: “Anh Triệu, ở đây là khu văn phòng không khói thuốc, nếu anh muốn hút thuốc thì phải ra ngoài tòa nhà hút ạ.”


“Ồ, vậy sao? Vậy tôi không hút nữa, không hút…” Triệu Đạt cười ngượng nghịu vo tròn điếu thuốc, ném vào thùng rác.


Anh ta nhìn về phía Kim Đại Trạng, thấy dáng vẻ của Kim Đại Trạng như đang gặp kẻ thù lớn nên cũng hơi ngẩn ra.


Kim Đại Trạng vô cùng cảnh giác, cùng Cố Niệm Chi ngồi xuống hai bên bàn trong phòng họp.


Chương Bảo Thần ngồi cạnh Kim Đại Trạng, ánh mắt băn khoăn nhìn Cố Niệm Chi, trong lòng thầm nghĩ, nếu Cố Niệm Chi tới thì có phải Hoắc Thiệu Hằng cũng tới không?


Chương Bảo Thần có thể nhận ra Triệu Lương Trạch, người đàn ông đi theo Cố Niệm Chi vào đây chính là thư ký riêng của Hoắc Thiệu Hằng.


Tại sao lại là anh ta đi cùng Cố Niệm Chi đến nhỉ?


Chẳng lẽ việc của Đạt Thành Thực Nghiệp cũng có liên quan đến Hoắc Thiệu Hằng sao?


Đang suy nghĩ miên man, Chương Bảo Thần nghe thấy Kim Đại Trạng ở bên cạnh đã bắt đầu nói không ngớt.


“Cô Cố này, hôm nay cô đến là để đại diện cho Bộ Quốc phòng yêu cầu đương sự của tôi ký vào biên bản điều tra tài sản này sao?”


Kim Đại Trạng cầm một bản sao được fax tới, rung nhẹ trong không trung.


Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Đương nhiên. Hôm qua các anh không ký, nên hôm nay tôi đành phải đi một chuyến nữa thôi.” Nói xong cô đưa mắt về phía Chương Bảo Thần: “Ông Chương, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc ông có ký biên bản điều tra tài sản này hay không?”


Khi không cười, Cố Niệm Chi có một khí thế không thể nói thành lời được, người nào hơi nhát gan có lẽ cũng sẽ bị cô dọa mà mê muội đáp ứng yêu cầu của cô.


Chương Bảo Thần biết rõ Cố Niệm Chi chỉ là một bé gái mồ côi, hoàn toàn dựa vào Hoắc Thiệu Hằng như cáo mượn oai hổ, nhưng vừa bị đôi mắt đen đến mức chói mắt của cô nhìn, trong lòng ông ta thoáng run rẩy, lưng sắp đổ mồ hôi luôn rồi.


Ông ta ấp úng nhìn về phía Kim Đại Trạng, kiên cường nói: “Luật… Luật sư Kim nói đi…”


“Luật sư Kim nói cái gì?”


Cố Niệm Chi mồm miệng lanh lợi cắt lời ông ta, lại một lần nữa dùng đòn tâm lý với ông ta.


Cố Niệm Chi đã từng nghiên cứu rất kĩ những kỹ xảo đàm phán này. Cô còn chuyên chọn những môn học liên quan đến tâm lý học, sau này ở Cục tác chiến đặc biệt lại học được mấy chiêu của những chuyên gia “dọa người” nữa. Thế nên, so với những người hành nghề pháp luật bình thường, cô hiểu rõ hơn làm cách nào thông qua giọng điệu, phong thái và biểu cảm để phá bỏ sự phòng bị của đối phương, lấy được thứ mình muốn từ trong miệng của họ.


Nhưng Chương Bảo Thần vô dụng hơn so với những gì Cố Niệm Chi nghĩ. Bởi vì thực chất ông ta chẳng biết cái gì cả, bất luận dọa như thế nào cũng không moi ra được thông tin thật, ngược lại còn khiến ông ta căng thẳng đến mức phải chạy ra nhà vệ sinh tận mấy lần.
Trong đáy lòng, Cố Niệm Chi thầm mắng Chương Bảo Thần là “phế vật trong số những phế vật”, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, đẩy tờ biên bản điều tra tài sản này qua: “Nếu ông không nói được lý do thì ký vào đây đi…”


Giọng nói của cô thay đổi một chút, trở nên êm tai dễ nghe giống như MC trong chương trình tâm sự nửa đêm trên đài radio, thừa dịp ban đêm thanh vắng, khi tâm trí của mọi người không tập trung, dụ dỗ người ta nói ra tất cả bí mật trong lòng.


Suýt chút nữa Chương Bảo Thần đã mê muội cầm lấy bút.


Lúc này Kim Đại Trạng mới ấn tay Chương Bảo Thần xuống, từ từ đẩy biên bản điều tra tài sản kia lại, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cô Cố này, không phải cô cũng cho rằng sự việc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp có dính dáng tới tài sản riêng của đương sự tôi đấy chứ?”


“Nếu không thì anh nghĩ tại sao tôi lại chạy đến đây nhỉ?”


Cố Niệm Chi hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, trong lòng lại thầm nghĩ, đến lúc rồi.


Giống như cô hoàn toàn không để trong lòng, nhưng thật ra bây giờ mới chính thức tiến vào trạng thái chiến đấu.


Áp lực với Chương Bảo Thần lúc nãy chỉ là món điểm tâm thôi.


“Vậy thì để tôi nói lại lần nữa, Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp là Công ty có trách nhiệm hữu hạn, nếu việc kinh doanh của Đạt Thành Thực Nghiệp có vấn đề, dẫn đến việc không trả được nợ phải giải thể thì giải thể Công ty là được rồi, không được phép kiểm kê tài sản riêng của đương sự tôi.” Luật sư Kim chỉ vào tờ biên bản điều tra tài sản kia, “Cũng không được đóng băng tài sản cá nhân của đương sự của tôi, càng không được tịch thu tài sản của anh ấy. Đây là tài sản riêng của đương sự của tôi, không liên quan gì với Đạt Thành Thực Nghiệp cả.”


Nói cách khác, dù Đạt Thành Thực Nghiệp phá sản, Chương Bảo Thần cũng chỉ mất năm phần trăm cổ phần mà thôi.


Hơn nữa, thật ra, ông ta không hề bỏ một đồng nào vào Đạt Thành Thực Nghiệp, cổ phần đều là cổ phần danh nghĩa Triệu Đạt tặng ông ta.


Nếu Đạt Thành Thực Nghiệp kiếm lời, ông ta sẽ được chia hoa hồng theo, nếu bị lỗ, nhiều nhất là ông ta sẽ không được chia hoa hồng, chứ không có trách nhiệm gì nữa.


“Đúng, Luật sư Kim nói không sai.” Luật sư mà Triệu Đạt đưa tới cũng phụ họa theo, cười nhạo Cố Niệm Chi một tiếng: “Đây là Luật Doanh nghiệp cơ bản nhất, không phải cô Cố không biết đấy chứ? Cô đã tốt nghiệp Đại học chưa? Có cần quay lại trường bổ sung một chút về Luật Doanh nghiệp không?”


“Vâng, hai vị nói không sai, tôi đồng ý về nội dung liên quan đến Luật Doanh nghiệp mà hai người nói.”


Cố Niệm Chi vỗ tay nhẹ, tỏ vẻ tán thành.


Luật sư của Triệu Đạt chưa từng tiếp xúc với Cố Niệm Chi, thấy bên mình mới chỉ vừa nói mấy câu mà nữ luật sư trẻ tuổi của Bộ Quốc phòng này đã bị bọn họ dắt mũi dẫn đi, hoàn toàn không có chút năng lực chiến đấu nào nên càng coi thường cô hơn.


Nhưng Kim Đại Trạng đã từng thua trong tay Cố Niệm Chi nên anh ta khá thận trọng.


Anh ta nghe ra hàm ý trong lời nói của Cố Niệm Chi, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chẳng lẽ những lời khác tôi nói không đúng ư? Hay là Bộ Quốc phòng các người định ỷ thế hiếp người, gạt pháp luật ra để chiếm đoạt tài sản của người ta?”


“Ồ? Luật sư Kim này, mới có mấy ngày không gặp mà anh đã học được kiểu chụp mũ rồi sao!” Hai tay Cố Niệm Chi khẽ chống lên mép bàn, lưng vươn thẳng hơn, “Việc này không tốt đâu, chúng ta là luật sư, phải dùng ngôn ngữ của pháp luật và logic để nói chuyện. Đừng học mấy người không hiểu pháp luật chỉ biết nói mò kia mà phát ngôn bừa bãi. Mỗi một câu nói của luật sư đều phải có bằng chứng.”


“Chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Kim Đại Trạng cười lạnh, vẫn canh cánh trong lòng về thất bại lần trước trong tay Cố Niệm Chi, liền đập bàn một cái, đứng lên, ném chỗ tài liệu mình đã chuẩn bị tới trước mặt Cố Niệm Chi, gần như hét lên: “Tự cô nhìn đi! Đương sự của tôi chỉ có năm phần trăm cổ phần, hoàn toàn không dính dáng với các cấp quản lý việc kinh doanh của Đạt Thành Thực Nghiệp. Anh ấy chỉ là cổ đông thôi. Hơn nữa, là một cổ đông nhỏ, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào khác với nợ nần của Đạt Thành Thực Nghiệp. Cô nghe hiểu chưa!”


Cố Niệm Chi dịch về sau, tránh né tiếng hét của Kim Đại Trạng, cũng đứng lên theo, “Anh nói xong chưa?”


“Tôi nói xong rồi, cô nói thử xem cô có những lý do nào hợp lý và thỏa đáng để yêu cầu đương sự của tôi chịu trách nhiệm cho khoản nợ ngoài cổ phần cho một Công ty có trách nhiệm hữu hạn nào. Cô nhớ cho kỹ, phải hợp lý và thỏa đáng đấy! Đừng tưởng rằng cô ỷ vào thế lực của Bộ Quốc phòng là có thể một tay che trời. Cô có tin tôi có thể tố cáo cô với truyền thông không!”


Kim Đại Trạng vô cùng khoái chí nói xong lý do của mình rồi ngồi xuống, miệng khô cả lại, vội uống một cốc nước.


“Được rồi, bây giờ đến lượt tôi nói.”


Cố Niệm Chi cũng lấy tài liệu mình đã chuẩn bị ra, ném lên bàn phòng họp.


“Điều Luật sư Kim mới vừa nói đúng là rất chính xác. Đối với Công ty có trách nhiệm hữu hạn, cổ đông không cần gánh chịu trách nhiệm ngoài cổ phần. Nếu Công ty giải thể đóng cửa, nhiều nhất là cổ đông bị mất toàn bộ cổ phần, không có tổn thất nào khác.”


“Cô đang nói thừa à? Vậy thì còn chuyện gì để nói đâu? Hai người có thể đi rồi!” Kim Đại Trạng bật cười ha ha một tiếng, “Cô lặp lại lời của tôi mà còn muốn đương sự của tôi ký tên sao?”


“Đương nhiên.” Giọng nói của Cố Niệm Chi trở nên lạnh lùng, “Luật sư Kim à, anh vẫn nóng vội như vậy sao? Không đợi tôi nói hết lời à?”


“Cô còn lời gì để nói nữa ư? Nếu cô vẫn lặp lại lời tôi vừa nói thì xin đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.” Kim Đại Trạng có chút thiếu kiên nhẫn, “Đầu năm mới, tất cả mọi người đều không có thời gian đâu.”
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng hơn: “Anh còn tiếp tục nói linh tinh nữa thì tôi có thể đến Liên đoàn Luật sư tố cáo anh không có đạo đức nghề nghiệp đấy.”


Lúc này Kim Đại Trạng mới ngậm miệng lại, nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ hời hợt, coi thường kiểu “Tôi biết cô còn non và xanh lắm”.


Cố Niệm Chi nhìn lướt qua một lượt khuôn mặt tất cả mọi người trong phòng họp, lại nhìn sang Triệu Lương Trạch vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, nhưng đang rất lo lắng nhìn cô.


Cô mỉm cười trấn an anh ta, rút ra một bản báo cáo được đánh dấu đỏ từ trong tập tài liệu mình đã chuẩn bị, ngẩng đầu lên, bắt đầu tung ra bằng chứng với Kim Đại Trạng và luật sư mà Triệu Đạt đưa tới.


“Công ty Đạt Thành có tên đầy đủ là Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Theo Luật Doanh nghiệp, hình thức của Công ty này là Limited Liability Company, tên viết tắt tiếng Anh là LLC.”


“Theo định nghĩa về LLC trong Luật Doanh nghiệp, quy định số cổ đông trong Công ty không được quá năm mươi người, không được huy động vốn bên ngoài, cổ đông phải chịu trách nhiệm nhất định trong phạm vi số vốn góp vào. Cho nên, thông thường, khi Công ty xảy ra vấn đề, thiệt hại của cổ đông sẽ giới hạn trong số tiền mà họ góp vào.”


Kim Đại Trạng ôm cánh tay, con mắt sắp liếc lên đến tận trên trần nhà rồi, vẻ mặt khinh bỉ kiểu “Tôi biết cô đang đọc thuộc lòng sách vở ra chứ gì”.


“Nhưng…”


Cố Niệm Chi chuyển hướng lời nói, lại liếc nhìn Kim Đại Trạng một cái.


Kim Đại Trạng lập tức cứng đờ người.


Từ anh ta ghét nhất chính là từ “Nhưng”!


Hừ! Đáng ghét thật! Cô nhưng cái gì, sao cô không lên chầu trời luôn đi!


Cố Niệm Chi vừa nói “Nhưng” xong, liền dừng lại một chút, thấy sắc mặt của Kim Đại Trạng và vị luật sư mà Triệu Đạt đưa tới kia cũng thay đổi, mới mỉm cười nói tiếp: “Các anh đừng quên, trong Luật Doanh nghiệp còn có quy định bác bỏ tư cách pháp nhân, thường gọi là ‘Vén bức màn che Công ty’. Nói ngắn gọn, cổ đông cũng không thể trốn trong cái vỏ bọc pháp nhân mà muốn làm gì thì làm. Nếu cổ đông lợi dụng Công ty có trách nhiệm hữu hạn để thực hiện hành vi phạm pháp, khi điều tra ra bằng chứng xác thực, cổ đông sẽ không được miễn trách nhiệm.”


“Nói cách khác, khi cổ đông lợi dụng LLC để hành động phạm pháp, cổ đông không chỉ phải chịu trách nhiệm trong phạm vi vốn góp của mình, mà còn phải lấy tài sản cá nhân của mình để chịu toàn bộ trách nhiệm nữa!”


Quy tắc này được gọi là “Xuyên phá bức màn che Công ty”.


Đầu óc Kim Đại Trạng vang lên ầm một tiếng, sắc mặt lại tím lại một lần nữa, nội tâm đang gào thét: Con mẹ nó! Sao có thể quên được trường hợp ngoại lệ này!


Mẹ kiếp! Còn có thể kiện tụng nhau một cách tử tế được nữa không đây?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom