Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 359 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 359 THỐNG NHẤT CÁCH NÓI
Nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi hắt hơi, Hoắc Thiệu Hằng lập tức xoa nhẹ tay cô theo thói quen.
Bàn tay nhỏ mềm như không xương vậy, nhưng cũng rất lạnh.
“Em lạnh à?” Hoắc Thiệu Hằng lập tức phản ứng lại ngay, nói với Phạm Kiến ngồi ở hàng ghế trước: “Tăng nhiệt độ tối đa đi.”
“Không cần đâu ạ.” Cố Niệm Chi khẽ kéo tay Hoắc Thiệu Hằng, lo lắng nói: “Em mặc áo lông vào là được rồi. Bật nhiệt độ cao quá anh sẽ nóng, chút nữa ra ngoài lại có gió lạnh, anh sẽ bị lạnh đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một chút, trong lòng trào dâng một cảm xúc mới lạ.
Cố Niệm Chi lớn lên trong sự che chở của anh, không ngờ đến giờ cũng bắt đầu biết chăm sóc người khác, mà người được chăm sóc này lại là chính anh.
Không thể không nói, trải nghiệm này rất mới mẻ, không quen lắm, nhưng anh cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Phạm Kiến ngồi hàng trước thấy Cố Niệm Chi nói cũng có lý nên không tăng nhiệt độ lên luôn, mà chỉ nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Thủ trưởng, có cần tăng nhiệt độ nữa không ạ?”
Cố Niệm Chi cướp lời: “Không cần đâu, để em mặc áo lông vào.” Nói xong, cô liền lấy áo lông ở bên cạnh khoác lên người.
Lúc trước cô không mặc vì tưởng rằng mình có thể chịu được, không muốn để cho Hoắc Thiệu Hằng biết cô lạnh. Vì một khi cô mặc áo lông, chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng sẽ biết. Bây giờ không mặc thì cũng bị phát hiện ra cô bị lạnh rồi, vậy nên không cần chịu đựng nữa.
Cố Niệm Chi nhanh chóng choàng áo lông vào, cả người ấm hẳn lên.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô thật sâu một cái, khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay lớn của mình, sau đó đưa một cánh tay ra, ôm cô vào lòng, tay còn lại vẫn nắm tay cô, “Bây giờ còn lạnh nữa không?”
Cố Niệm Chi không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại ôm cô như vậy ngay trước mặt Phạm Kiến và Âm Thế Hùng ngồi ở hàng trước. Trong lòng cô vô cùng căng thẳng, muốn giãy ra, nhưng lại không nỡ.
Cái ôm của Hoắc Thiệu Hằng nóng rực như lửa, cô say mê nhiệt độ ấm áp của anh.
Phạm Kiến và Âm Thế Hùng ở hàng trước đều không nói gì.
Phạm Kiến thì không thấy việc này có gì quá mức cả, Cố Niệm Chi lớn lên bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, cũng là dưới sự chứng kiến của mấy người họ, nên giúp cô ấy ủ ấm tay cũng không có gì phải quá ngạc nhiên.
Âm Thế Hùng lại khác, anh ta biết Cố Niệm Chi thích Hoắc Thiệu Hằng đến mức không thể tự kiềm chế được. Cô ấy không chỉ yêu, mà còn sùng bái anh ấy, là fan cuồng của anh ấy… Anh ta không hề nghi ngờ gì tình cảm của Cố Niệm Chi đối với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng anh ta lại không có lòng tin với tình cảm của Hoắc Thiệu Hằng dành cho Cố Niệm Chi.
Anh ta vẫn nhớ Hoắc Thiệu Hằng đã từng có quan hệ thân mật với phụ nữ, mà Hoắc Thiệu Hằng cũng không phải một người có thể tùy tiện lên giường với người khác.
Với bản lĩnh của Hoắc Thiệu Hằng, đến tận bây giờ vẫn giấu người phụ nữ kia cực kĩ thì chắc chắn là yêu rất sâu đậm rồi.
Hơn nữa, với thân phận của Hoắc Thiệu Hằng thì anh cũng không thể kết hôn với Cố Niệm Chi được, dù chỉ là công khai ở bên nhau cũng rất khó.
Thân thế của Cố Niệm Chi chính là thanh kiếm của Damocles đang treo lửng lơ trên đầu bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống lấy mạng của bọn họ.
Âm Thế Hùng cúi đầu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Triệu Lương.
[Đại Hùng]: Tiểu Trạch à, anh điều tra Cố Tường Văn đến đâu rồi?”
[Tiểu Trạch]: Vẫn đang điều tra, sao thế? Anh có tin tức à?
Triệu Lương Trạch trả lời tin nhắn rất nhanh, nhìn là biết đang làm việc trên máy tính.
Âm Thế Hùng khẽ thở dài, ngón tay lướt trên điện thoại đánh chữ cực nhanh, lại gửi tiếp một tin nhắn.
[Đại Hùng]: Không phải. Tôi đang đưa Niệm Chi đi học, đang ở trên xe. Thủ trưởng cũng ở đây.
Triệu Lương Trạch thấy tin nhắn này, lập tức hiểu ra ý của Âm Thế Hùng.
Anh ta buồn rầu ngồi trước máy tính, khẽ gãi đầu, nói thì thầm: “Mục tiêu đã thu hẹp còn mấy trăm người, nhưng theo tôi thấy thì trong số này không có ai phù hợp yêu cầu cả…”
Chẳng lẽ thật sự phải lấy được xét nghiệm DNA của mấy trăm người này ư?!
Nghĩ kiểu gì cũng thấy không ổn.
Liên quan đến càng nhiều người thì chắc chắn sẽ bị lộ, không thể giữ bí mật được.
Đế quốc Hoa Hạ chia mức độ bảo mật thông tin làm năm cấp độ, theo thứ tự lần lượt là tuyệt mật, cơ mật, bí mật, nhạy cảm và công khai.
Mỗi một cấp độ lại phân ra năm mức nữa, mỗi mức sẽ dùng dấu sao để biểu thị, năm sao biểu thị mức cao nhất, một sao là thấp nhất.
Trong số những cấp độ bảo mật của Đế quốc Hoa Hạ, thân thế của Cố Niệm Chi là bí mật mức một, hai sao, cũng không phải là rất cao, nhưng đối với người bình thường thì đây đã không phải là thông tin mà dân chúng bình thường trong xã hội có thể tiếp xúc rồi.
Mặc dù nhiệm vụ rất khó, nhưng anh ta cũng không thể thấy khó mà lui được.
Vì Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng, anh ta cũng phải lọc được ra thông tin có ích từ trong mấy trăm người này, thu hẹp thêm một chút nữa phạm vi cần điều tra.
Anh ta suy nghĩ một lúc lâu, rồi gửi một tin nhắn cho Âm Thế Hùng.
[Tiểu Trạch]: Tôi sẽ mau chóng thu hẹp phạm vi và lấy ra danh sách.
Nhìn thấy tin nhắn này, Âm Thế Hùng mới yên tâm một chút, cất điện thoại di động đi.
Ở chỗ ngồi hàng sau xe, Cố Niệm Chi đã ấm áp hơn nhiều rồi. Cô nhô đầu ra trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, cả dòng xe cộ tầng tầng lớp lớp nữa, đột nhiên cô nhớ ra một việc, nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu à, sau này anh vẫn làm việc ở Đế đô sao?”
Trước kia, khi Cố Niệm Chi học Đại học ở thành phố C, Hoắc Thiệu Hằng liền đặt địa điểm làm việc chính của mình ở thành phố C.
Để tiện cho Cố Niệm Chi và bạn học đi lại, Hoắc Thiệu Hằng đã mua cho cô một căn phòng trọ, cuối tuần đều về nhà trọ, nghỉ đông và nghỉ hè mới quay về Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn cô một chút, “Ừ, nếu không có nhiệm vụ thì sau này sẽ luôn ở đây.”
Quân hàm của anh đã rất cao rồi, nhưng công việc ở Cục tác chiến đặc biệt khá là đặc thù, là chỉ huy tối cao, nếu có trường hợp đặc biệt một chút anh cũng phải tự mình hành động, không thể chỉ ngồi ở trong văn phòng làm việc được.
Đương nhiên là cơ hội anh phải làm nhiệm vụ ít hơn cấp dưới nhiều, chỉ có nhiệm vụ liên quan đến tuyệt mật cấp cao nhất mới anh mới phải đích thân tham gia.
Mặt Cố Niệm Chi giãn ra, cô mỉm cười, lại hỏi tiếp: “Vậy sau này cuối tuần em làm thế nào? Về thẳng dinh thự của anh sao?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ xoa đầu cô, “Vậy em muốn đi đâu?”
“Em không sao đâu, đương nhiên em muốn đến chỗ anh rồi.” Cố Niệm Chi khẽ mím môi, ấp a ấp úng hỏi tiếp: “Vậy thì khi ở trường… ở trường… em phải nói thế nào với Giáo sư và bạn học ạ?”
Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức đã biết thân phận thật của Hoắc Thiệu Hằng, có lẽ Cố Niệm Chi không thể lấy thân phận giả hồi ở trường Đại học B là “bé gái mồ côi được họ hàng xa nhận nuôi” được nữa.
Cô cười giảo hoạt, hỏi tiếp: “Anh có muốn đổi lại danh phận cho em không?”
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra kéo áo lông cho cô, nói qua loa: “Không cần đổi đâu. Bố mẹ em làm việc ở xa, gửi nuôi em ở nhà anh, sự thật cũng chính là như thế mà.”
Cố Niệm Chi, Phạm Kiến và Âm Thế Hùng đều im bặt. Ba người còn lại trong xe đều nhất thời không nói nên lời.
Một lát sau, Cố Niệm Chi lại hỏi: “Vậy bố mẹ của em làm công việc gì ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn cô, “Em hỏi thế là sao?”
“Anh nói bố mẹ em làm việc ở xa mà, vậy nếu bạn học của em hỏi bố mẹ làm công việc gì thì em trả lời thế nào? Hoặc nói cách khác là, chúng ta có nên thống nhất cách nói không, như vậy mới không bị lộ, đúng không?” Cố Niệm Chi nghiêng đầu nói, đôi môi đỏ thắm trơn bóng đóng mở cùng hàm răng trắng bóc đều tăm tắp bên trong, lột tả chính xác cái gọi là “Môi đỏ răng trắng”.
Âm Thế Hùng ở ghế lái phụ hàng trước cười khúc khích, quay đầu lại nói: “Niệm Chi ơi là Niệm Chi, có phải em muốn viết một kịch bản gốc cho bọn anh học thuộc luôn không đấy?”
“Viết thì viết, ai sợ ai chứ?” Cố Niệm Chi khẽ nháy mắt với Âm Thế Hùng, “Hay là viết thế này, bố mẹ em là… người làm công việc chuyên ngành, còn là chuyên ngành nào thì chờ khi nào em đến trường có thời gian rảnh sẽ tra thử để hoàn thiện nhân vật.”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý đến lời nói hươu nói vượn của cô và Âm Thế Hùng. Ánh mắt của anh bị hàm răng của cô thu hút, bèn đưa một tay ra nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, ngón tay cái lướt qua trên bờ môi cô, khẽ nói: “Nhìn hàm răng của em, chắc hẳn khi còn bé em đã từng niềng răng nhỉ. Một gia đình cho niềng răng trước mười hai tuổi ít nhất cũng là một gia đình khá giả. Hay là nói bố mẹ em là bác sĩ đi?”
“Bác sĩ ư?” Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Cũng được đấy ạ, bác sĩ là người làm chuyên ngành rồi.”
“Vậy họ làm việc ở đâu ạ?” Cố Niệm Chi nâng cằm lên, dựa vào người Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt to chớp chớp, làm người ta không kìm được mong muốn đếm số lông mi dài và dày của cô.
“Địa điểm làm việc thì em cứ nói Châu Âu cũng được.” Hoắc Thiệu Hằng không để tâm lắm nói, “Không cần cụ thể quá đâu.”
“Nếu có người hỏi tới cùng là ở chỗ nào Châu Âu thì sao ạ?”
Cố Niệm Chi tiếp tục căng não.
Hoắc Thiệu Hằng thấy mất hứng thú, nghiêng đầu đi nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, không hòa vào những suy nghĩ linh tinh như ngựa thần lướt gió tung mây của Cố Niệm Chi nữa.
Âm Thế Hùng ở hàng trước lên tiếng chậc chậc: “Niệm Chi này, sao em lại có bạn học tò mò như thế được, không phải em đang nói chính em đấy chứ?”
“Phì! Anh mới là nói chính anh ấy!”
Cố Niệm Chi bị Âm Thế Hùng chen ngang nên cũng không bám lấy vấn đề này nữa.
Phạm Kiến ở phía trước phanh kít lại một tiếng, lên tiếng: “Đến rồi.”
Cố Niệm Chi hơi ngẩng đầu lên, trông thấy cổng phía Nam của trường Đại học B đã ở trước mắt.
“Đồ của Niệm Chi nhiều lắm, chúng ta lái xe vào trong đi.”
Âm Thế Hùng quay đầu lại hỏi ý kiến Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Lái thẳng đến dưới ký túc xá của con bé đi.”
Cố Niệm Chi vội nói: “Em còn chưa báo danh, không biết số ký túc xá, sao đã biết ở đâu được ạ?”
“Anh biết.” Âm Thế Hùng quay đầu lại làm cái mặt quỷ với cô, “Hôm qua Hoắc thiếu đã bảo anh hoàn thành thủ tục nhập học của em rồi, chìa khóa ký túc xá cũng đã lấy xong nhé.” Nói xong, Âm Thế Hùng lấy ra một cái chìa khóa, khẽ đung đưa với cô.
Cố Niệm Chi ô một tiếng, vô cùng cảm kích, kéo tay Hoắc Thiệu Hằng lắc nhẹ: “Hoắc thiếu ơi, anh nghĩ chu đáo thật.”
“Hừ hừ hừ hừ, rõ ràng là anh chạy đi làm mà. Niệm Chi này, sao em có thể bên trọng bên khinh đến mức này được chứ?”
Âm Thế Hùng lườm một cái, cố ý làm bộ ghen tị.
Cố Niệm Chi cười ngả cười nghiêng, gục đầu lên vai Hoắc Thiệu Hằng, nói với Âm Thế Hùng: “Em bên trọng bên khinh đấy, anh không chịu thì kệ cho anh tức chết đi.”
“Phì! Em mới tức chết ấy!”
Âm Thế Hùng quay đầu về phía cô ra dấu tay hình con dao, sau đó lấy ra một tờ giấy thông hành đưa cho bảo vệ cổng phía Nam của trường Đại học B kiểm tra.
Bảo vệ nhìn xong mới để bọn họ đi vào.
Ở cổng phía Nam của trường Đại học B vẫn còn một số xe riêng không thể đi vào được, khi trông thấy một chiếc SUV ở phía trước đã vào được, họ liền nhao nhao nhòm ngó xem đó là xe của ai mà to gan như vậy.
Cổng phía Nam của trường Đại học B nổi tiếng là chỉ nhận biển số không nhận người. Chiếc xe trước mặt kia vốn không phải là biển số xe của trường Đại học B.
Mọi người hỏi một hồi, có người tinh mắt liền nhận ra ngay: “Hình như biển số xe kia là của Quân đội.”
“Ồ!”
Đám đông vây quanh thở dài một hơi, tỏ vẻ đã hiểu. ngontinhhay.com
Ở trong xe, Cố Niệm Chi không biết chuyện gì xảy ra, cô tò mò ngắm nhìn phong cảnh của trường Đại học B, cho đến khi xe dừng lại ở trước một tòa ký túc xá, cô mới thu ánh mắt lại.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh ở Đại học B có mấy loại hình, căn phòng mà Cố Niệm Chi ở là do Hà Chi Sơ đặc biệt sắp xếp cho cô, nằm trên tầng sáu của tòa ký túc xá mới xây dành cho nghiên cứu sinh. Phòng cô ở hướng Nam, có hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có hai người ở, còn có phòng tắm riêng ở trong phòng nữa.
Cố Niệm Chi xuống xe, nhìn Phạm Kiến và Âm Thế Hùng giúp cô chuyển đồ đạc vào trong.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn chưa ra khỏi xe, mà ngồi ở trong xe nói với Cố Niệm Chi: “Cuối tuần anh sẽ đến đón em, cứ ở chỗ của anh một thời gian trước. Đợi khi nào bố trí xong phòng trọ mới mua thì em lại sang đó ở.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, trong lòng như cuộn sóng dâng trào một lúc lâu, mới ngượng ngùng hỏi: “Em ở phòng trọ mới một mình ư?”
Bình luận facebook