Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 361 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 361 ANH LÊN THĂM EM
Miêu Vân Tiêu đẩy cánh cửa khép hờ ra rồi đi vào.
Căn phòng còn lại bị khóa kín nửa năm, cuối cùng cũng được mở rộng cửa, có thể nhìn thấy trong phòng đang chất đống mấy thùng các tông.
Miêu Vân Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó đi tới gõ cửa phòng đó.
Cố Niệm Chi đang ở trong phòng mình sắp xếp đồ đạc, nghe thấy có người gõ cửa, cô bèn thò đầu ra khỏi đống đồ, cười chào, “Xin chào…”
Người đang lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô, lại chính là cô gái ít nói cô vừa mới gặp ở trong thang máy.
Cố Niệm Chi vui vẻ đẩy mấy chiếc vali trước người ra, chìa tay ra với cô gái đó, “Khéo thật đấy, không ngờ tôi lại ở chung ký túc xá với cậu. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường, lại gặp được bạn cùng phòng trong thang máy, chúng ta có duyên thật đấy.”
Miêu Vân Tiêu mỉm cười nhưng không bắt tay với Cố Niệm Chi. Cô ta tùy tiện nhìn lướt qua trong phòng Cố Niệm Chi rồi chậm rãi nói, “Vừa rồi lúc đi về thấy cửa phòng mở toang, tôi còn tưởng có trộm cơ.”
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Cách nói này thật mới lạ.
“Ôi ngại quá đi mất, làm cậu sợ phải không?” Cố Niệm Chi hơi mím môi, ý cười trên mặt không giảm, nghiêng đầu nói, “Nhưng mà hôm qua tôi đã đi báo danh làm thủ tục rồi nhận được chìa khóa phòng mà, không có ai trong khoa báo cho cậu sao?”
Miêu Vân Tiêu á khẩu. Chiều hôm qua đúng là có thầy giáo trong khoa gọi điện tới, báo cho cô ta biết hôm nay sẽ có bạn cùng phòng đến để cho cô ta có sự chuẩn bị.
Nhưng thầy giáo trong khoa cũng đã nói, người bạn học đó không tự tới báo danh, mà là người nhà báo danh giúp.
“Ừm, có nói rồi.” Miêu Vân Tiêu lại nhìn Cố Niệm Chi, “Nhưng tôi cũng không biết lúc nào thì cô sẽ đến.”
“Hóa ra là hiểu lầm.” Cố Niệm Chi làm động tác ok, “Được rồi, nói rõ là tốt rồi.” Nói xong, cô lại hỏi Miêu Vân Tiêu, “Cậu tên gì? Cũng là nghiên cứu sinh khoa Luật sao?”
Miêu Vân Tiêu hờ hững nói, “Tôi họ Miêu, tên là Vân Tiêu, là nghiên cứu sinh năm thứ nhất của khoa Luật.” Sau đó cô ta hỏi Cố Niệm Chi, “Cô thì sao? Cô chuyển từ trường nào tới? Hồi đại học cô học ở đâu?”
Cố Niệm Chi gật đầu, “Rất vui khi được biết cậu, bạn học Miêu. Tôi là Cố Niệm Chi, cũng là nghiên cứu sinh năm thứ nhất của khoa Luật, sau này chúng ta là bạn học rồi. Tôi không phải chuyển từ trường khác tới, tôi nhập học vào khóa mùa xuân.”
“Khóa mùa xuân sao?” Miêu Vân Tiêu nhíu mày, “Trước giờ trường chúng ta kiểu nhập học này đâu nhỉ?”
“Vậy à? Tôi cảm thấy rất bình thường mà.” Cố Niệm Chi nhún vai, “Trường học ở nước ngoài còn phân ra ba kỳ, mùa hè, mùa xuân và mùa thu nữa cơ, lúc nào cũng có thể nhập học được.”
“Nhưng ở đây không phải nước ngoài, chúng ta là Đế quốc Hoa Hạ.” Miêu Vân Tiêu nói rất gay gắt, “Cho nên không thể rập khuôn theo nước ngoài được.”
Cố Niệm Chi mím chặt môi, không muốn ngay ngày đầu tiên đã cãi nhau với bạn cùng phòng về sự khác biệt trong việc nhập học giữa trong nước và nước ngoài. Cô quay người đi về cạnh chiếc vali của mình, vẫn giữ nụ cười nói, “Chuyện này thì tôi cũng không biết nữa. Có lẽ Đại học B muốn học tập theo cách của nước ngoài cũng không chừng.”
Miêu Vân Tiêu cảm thấy Cố Niệm Chi không nói thật, không quá ưa thích dạng người thế này. Cô ta nhìn chằm chằm vào lưng Cố Niệm Chi, nói từng câu từng chữ một, “Sau này chúng ta ở chung một phòng ký túc xá, tôi cảm thấy chúng ta nên lập ra quy định giấy trắng mực đen, như thế mới có thể sống với nhau lâu dài được, để tránh cho có việc không vui xảy ra.”
Cố Niệm Chi nhíu mày, không để ý tới Miêu Vân Tiêu. Cô lẳng lặng mở thùng các tông của mình, bắt đầu chuyển đồ từ trong đó ra ngoài. Có điều, khi cô vừa mới lấy chăn đệm trong thùng các tông ra, quay người lại, đã thấy Miêu Vân Tiêu vẫn còn đang đứng trong phòng mình, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
“Bạn học Miêu, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây, còn phải sắp xếp rất nhiều thứ. Chuyện quy định này nọ, để sau này hãy nói, được không?”
Cố Niệm Chi không muốn vừa mới ngày đầu tiên tới đã cãi nhau, cho nên cố kiềm chế bản thân, nói rất tử tế, dễ nghe.
Miêu Vân Tiêu cũng coi như thấu tình đạt lý. Cô ta nhìn chằm chằm Cố Niệm Chi một lúc, sau đó gật đầu nói, “Được rồi, cô cứ sắp xếp trước đi. Chuyện quy định để sau này hãy nói.”
Cố Niệm Chi mỉm cười với cô ta, đi tới cửa, để tay lên trên tay nắm cửa, nói với Miêu Vân Tiêu, “Tiếp đón không được chu đáo, chờ tôi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, sẽ mời bạn học Miêu sang ngồi chơi sau nhé.”
Thấy Cố Niệm Chi có vẻ cũng lịch sự, cuối cùng quan điểm của Miêu Vân Tiêu về Cố Niệm Chi cũng thay đổi một chút, mỉm cười với cô, nói, “Cô mau sắp xếp đi! Nếu cô và tôi học cùng một lớp thì buổi tối có họp lớp đấy, cô đừng quên tham gia nhé.”
Lúc này Cố Niệm Chi mới thở dài một hơi, liên tục cười gật đầu, đưa mắt nhìn Miêu Vân Tiêu rời đi, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Cô dựa lưng vào trên cửa thở dài một hơi, thầm nghĩ đối phó với người bạn cùng phòng này cũng thật tốn sức.
Cô cảm thấy tâm địa Miêu Vân Tiêu không xấu, nhưng cách đối nhân xử thế của cô ta lại không bình thường chút nào. Vì thế, cô quyết định sau này sẽ tránh xa bạn học Miêu này ra một chút, tránh tự làm bản thân thấy ngột ngạt.
Nhìn đống thùng các tông trong phòng, Cố Niệm Chi khẽ than thở một tiếng, sau đó tiếp tục vùi đầu vào chỉnh trang sắp xếp đống hành lý của mình.
Mãi cho tới tận trưa, cô mới lấy được hết tất cả mọi thứ từ trong thùng ra ngoài.
Cô trải chăn đệm lên giường, xếp quần áo vào tủ, đặt sách tham khảo và sách giải trí khi rảnh rỗi lên giá sách, để laptop lên bàn sát tường, cất bát đũa vào trong tủ, cuối cùng thì lấy dép lê ra để cạnh giường, nhanh chóng đi vào.
Cố Niệm Chi đưa tay xoa xoa chân, rồi lại vỗ vỗ đầu.
Vừa rồi đúng là Miêu Vân Tiêu kia làm cô cũng hồ đồ theo mất rồi, lại cứ đi đôi bốt cao gót mà sắp xếp đồ đạc nữa chứ. Giờ đây chân cô đau nhức đến đứng không yên được nữa, ngón chân cái hoàn toàn chết lặng rồi.
Cố Niệm Chi ngồi ở trên giường trong chốc lát, sau đó mới khập khiễng đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng, cho thêm chút muối để ngâm chân.
***
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng ngồi xe rời khỏi Đại học B thì lập tức đi ngay tới Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng họp. Anh không có cách nào đùn đẩy được cuộc họp ở đó, nhất định phải có mặt.
Có điều, sau khi tới không lâu, anh nhận ra hôm nay cũng chỉ là hội nghị sau Tết theo thông lệ của tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Bộ Quốc phòng mà thôi.
Trước kia, khi anh ở trụ sở tại thành phố C, vẫn thường xuyên đi làm nhiệm vụ, chưa từng trải qua nhiều hội nghị thường kỳ của lãnh đạo cấp cao trong Bộ Quốc phòng.
Lần này, Cục tác chiến đặc biệt của Bộ Quốc phòng được chính thức thành lập, anh là quyền Tư lệnh, sau này sẽ còn phải thường xuyên tham gia những buổi hội nghị như thế này. Nếu như không muốn tham gia, nhất định phải có Thượng tướng Quý phê chuẩn mới được.
Khi vào trong phòng họp, anh nhận ra Hoắc Quan Thần bố mình cũng ngồi dự hội nghị này.
Hoắc Thiệu Hằng không thay đổi nét mặt ngồi xuống sau tấm biển ghi tên mình, gật đầu với mọi người trong phòng họp, coi như chào hỏi.
Hoắc Quan Thần ngồi ở vị trí đối diện với anh, hai bố con đều không phải là người nói nhiều, chỉ nhìn nhau một cái rồi thôi.
Không bao lâu sau, cuối cùng Thượng tướng Quý cũng tới, ngồi xuống bàn chủ tọa, vẻ mặt tươi cười chắp tay nói với mọi người, “Chúc các vị năm mới vui vẻ, chúc mừng năm mới tất cả các vị.”
Hôm nay là hội nghị thường niên lần đầu tiên từ sau Tết, tâm trạng của ai cũng rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Trên bàn phòng họp còn có bánh ngọt, kẹo, trà và cà phê, giống như một bữa tiệc trà vậy.
Thượng tướng Quý ăn một miếng bánh đậu vàng, nói với mọi người, “Mọi người cứ tự nhiên ăn bánh, uống nước nhé, đừng gò bó. Hôm nay vẫn tính là ăn Tết, phải vui chơi, ăn uống chứ hả.”
Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
Hoắc Thiệu Hằng không thích ăn những đồ ngọt này, chỉ uống một tách cà phê đen không đường.
Có điều, anh chợt nhớ rằng Cố Niệm Chi thích ăn những món điểm tâm nổi tiếng ở Đế đô, ví dụ như món bánh nếp cuộn, bánh đậu vàng, bánh gạo nếp… Nhớ đến chuyện đó, anh quyết định lát nữa sẽ tới phòng làm bánh ngọt để mua một ít bánh ngọt đưa tới cho Cố Niệm Chi.
Thượng tướng Quý vừa ăn bánh ngọt vừa chủ trì hội nghị.
“Hôm nay, việc đầu tiên tôi muốn nói với mọi người là về nhiệm vụ chủ đạo, cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất của năm nay. Đó chính là về thí nghiệm bị cắt đứt mười sáu năm trước, năm nay sẽ được khởi động lại.”
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều bất giác nhìn về phía Hoắc Quan Thần và Hoắc Thiệu Hằng.
Thượng tướng Quý cũng nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, trịnh trọng nói, “Thiệu Hằng, chuyện này chủ yếu là do Giám đốc Tống của Sở Vật lý năng lượng cao phụ trách, cậu đại diện Bộ Quốc phòng hỗ trợ. Là người lãnh đạo Cục tác chiến đặc biệt, hơn nữa còn là con trai của Giám đốc Tống, cậu hiểu rõ tính bí mật và tầm quan trọng của nhiệm vụ này hơn bất kỳ ai khác.”
Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi người, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Chuyện này chúng tôi còn đang trong giai đoạn chuẩn bị lên kế hoạch. Ngày nào công tác bảo mật còn chưa thỏa đáng, ngày đó thí nghiệm sẽ không thể khởi động lại được.”
Thượng tướng Quý gật đầu, nhìn về phía mọi người trong phòng họp, “Mọi người ở đây đều là những nhân vật quan trọng, nhân vật đầu não của Bộ Quốc phòng, nhưng đối với tầm quan trọng của thí nghiệm này, kể cả những người đang ngồi trong phòng họp đây, không phải ai cũng có đủ cấp bậc an ninh để có thể biết nội dung. Cho nên mọi người cần phải nhớ kỹ, nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Một khi phát hiện ra có người tiết lộ bí mật, chắc chắn người đó sẽ phải nhận sự trừng phạt cao nhất theo kỷ luật Quân đội.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, “Thiệu Hằng, cậu còn có gì muốn nói không?”
“Thượng tướng Quý nói rất hay, nhưng tôi vẫn muốn bổ sung hai câu, đó là: Điều khoản giữ bí mật của Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi đã được khởi động, tất cả những người biết được thí nghiệm sắp sửa tái khởi động đều sẽ bị giám sát nghiêm ngặt.”
“Hả? Không phải chứ? Nhưng chúng tôi không biết gì cả mà!”
Một người đàn ông ngồi ở phía cuối bàn chủ tọa kêu lên. Ông ta là Cục trưởng Cục trang bị của Bộ Quốc phòng, họ Kỷ, vẻ mặt trông có chút tức giận, “Cục tác chiến đặc biệt các cậu sao có thể làm như thế được? Vừa thông báo một câu đã bắt đầu giám sát chúng tôi sao? Quyền hạn của các cậu cũng lớn quá nhỉ?”
“Hành động lần này của chúng tôi đã được Thường vụ Đảng ủy của Bộ Quốc phòng, còn cả Tổ Quản trị Hành chính của Quốc hội thông qua rồi. Cho nên, nếu Cục trưởng Kỷ có ý kiến gì khác, xin mời khiếu nại với Thường vụ Đảng ủy Bộ Quốc phòng và Tổ Quản trị Hành chính của Quốc hội.”
Hoắc Thiệu Hằng thong thả nói, hai tay đan vào nhau, chống xuống bàn, ánh mắt sắc bén kia khiến Cục trưởng Kỷ nhìn mà không thoải mái trong lòng.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã nói đến mức này, ông ta cũng không tiện nói lại thêm gì, chỉ lầu bầu một câu, “Vậy sao cậu không nói trước một tiếng chứ? Đột nhiên tập kích như thế này là có ý gì?”
“Cục trưởng Kỷ, Cục tác chiến đặc biệt được đặc quyền của Bộ Quốc phòng và Quốc hội, nếu như cậu ta mà thông báo trước với ông thì mới là trái với quy định.”
Thượng tướng Quý không nhẹ không nặng nói với Cục trưởng Kỷ một câu.
WebTru yenOn linez . com
Cục trưởng Kỷ lập tức im lặng, không nói thêm gì nữa.
Sau khi tan họp, tất cả mọi người đều không nói chuyện gì với Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không để ý tới bất kỳ người nào, một mình đi trước.
Thấy còn chưa tới giữa trưa, anh bèn đi trước tới phòng làm bánh ngọt để mua hai hộp đưa tới cho Cố Niệm Chi.
Âm Thế Hùng ở bên cạnh anh cười nói, “Anh mua cho Cố Niệm Chi à?”
“Ừm.” Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng rất thản nhiên, nói với Âm Thế Hùng, “Cậu về Trụ sở trước đi, nói với Tiểu Trạch, bảo cậu ấy tập trung nghe lén bên Cục trang bị nhé. Tôi lo lắng tin tức sẽ bị tiết lộ ra ngoài.”
Vẻ mặt Âm Thế Hùng lập tức nghiêm túc lại, “Rõ, thưa Thủ trưởng, tôi sẽ đi ngay.”
Anh ta và Phạm Kiến đi xe rời khỏi Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng trước, phái một xe khác cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng có rất nhiều lính công vụ, ai cũng có thể lái xe được.
Anh lên xe, nói một tiếng, “Đi tới cửa hàng đồ gia dụng ở quảng trường Trại Hằng.”
Sau nửa tiếng bọn họ đã tới quảng trường Trại Hằng, Hoắc Thiệu Hằng đi thẳng tới một cửa hàng đồ gia dụng nổi tiếng ở đây mua một cái đệm giường đơn, sai người đưa ngay tới Đại học B.
Anh ngồi xe đi theo sau, đi thẳng tới phía dưới ký túc xá của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi vừa ngâm chân xong, đang mệt mỏi nằm liệt trên giường.
Nghe thấy chuông điện thoại vang lên, là tiếng chuông đặt riêng cho Hoắc Thiệu Hằng, cô lập tức phấn chấn tinh thần hẳn, nhào tới lấy điện thoại ra khỏi túi, trượt máy trả lời, “Hoắc thiếu ạ?”
Nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi, tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng chợt sảng khoái hơn nhiều. Anh dựa vào cửa xe, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm điện thoại nói, “Niệm Chi, anh đưa đệm tới cho em này, nhớ mở cửa nhé.”
Cố Niệm Chi tò mò, “Đệm á? Đệm gì thế ạ?”
Cô cầm điện thoại đi ra cửa sổ nhìn xuống.
Cửa sổ của cô vừa vặn hướng xuống dưới tòa nhà ký túc xá của nghiên cứu sinh, thấy được một chiếc xe tải rất lớn ở phía dưới. Một chàng trai cao lớn tựa ở cửa xe, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại.
Cô chỉ cần nhìn thoáng qua hình dáng người đó là đã nhận ra ngay là ai.
“Hoắc thiếu? Anh lại tới trường của em sao?!”
Cố Niệm Chi cố gắng khống chế giọng điệu của mình, không muốn lộ ra vẻ mừng rỡ quá mức.
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn lên, “Ừ” một tiếng, đưa tay vứt điếu thuốc vào thùng rác, “Em đừng xuống, để anh lên thăm em.”
Bình luận facebook