• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 364 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 364 MIỆNG CÒN HÔI SỮA
“Nhưng bây giờ không thể nào không mặc được.”


Cố Niệm Chi cúi đầu lầu bầu, cố gắng móc dây áo lót của mình.


Vật lộn với cái áo lót của mình năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng không được, cô đành phải từ bỏ.


Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy ngay Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên ghế xô-pha nhỏ, một tay để lên thành ghế, chân gác vắt vẻo, có vẻ rất hứng thú nhìn cô “vật lộn” với cái áo lót của mình.


Cố Niệm Chi cố gắng duy trì vẻ bình thản xoay người lại, đi tới tủ quần áo lấy một chiếc áo lót thể thao ra rồi ung dung đi vào phòng tắm để thay.


Thật ra chân cô đã mềm nhũn rồi, chờ đến khi vào trong phòng tắm đóng cửa lại, cô chỉ còn biết tựa lưng vào tường mà thở dốc từng hơi, từng hơi.


Cố Niệm Chi vịn vào bồn rửa mặt, nhìn mình trong tấm gương lớn, quả thật là minh chứng sống cho câu ‘mặt rạng rỡ hoa đào’.


Đôi mắt ướt dịu dàng như có thể vắt ra nước, đôi môi bị hôn cuồng nhiệt đến mức vừa đỏ vừa sưng. May là môi cô không quá dày, cho nên kể cả có sưng lên thì trông cũng chỉ hơi phồng một chút mà thôi. Giống như cô đang khẽ chu môi lên, dụ dỗ người ta hôn vậy, cũng không quá khó nhìn, ngược lại trông còn gợi cảm hơn nhiều.


Trái tim cô nhảy lên một cái, vội cúi đầu xuống, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt rồi thoa mỹ phẩm dưỡng da, cuối cùng là phủ một tầng phấn lót mỏng. Làm xong xuôi những bước đó, cô mới che lấp được ánh sáng diễm lệ ánh trên khuôn mặt.


Bước từ phòng tắm ra, Cố Niệm Chi thấy giường của mình đã được trải xong.


Vừa nãy vì muốn đổi đệm, Hoắc Thiệu Hằng đã dọn hết chăn gối trên giường cô đi, cuối cùng thì chưa kịp trải ga xong, hai người đã “lăn lộn” trên giường rồi.


Cố Niệm Chi không khỏi buồn cười, lại nhìn chiếc giường đã được Hoắc Thiệu Hằng trải phẳng phiu cho mình, nổi bật nhất trên giường chính là chiếc chăn được gấp vuông thành sắc cạnh đúng theo tiêu chuẩn cục gạch của Quân đội.


“Hoắc thiếu anh siêu thật đấy, kiểu gấp chăn vuông thành sắc cạnh này không có nhiều người gấp được tới mức như anh đâu.” Cố Niệm Chi đeo chiếc túi cốp nhỏ của mình lên vai, “Hôm nay anh không có việc gì à?”


Hoắc Thiệu Hằng đứng lên chỉnh trang lại quần áo của mình, mặt không chút cảm xúc, nói, “Buổi sáng có chút việc, đã xong rồi, hôm nay không còn việc gì nữa.”


Cố Niệm Chi khoác vào tay anh, “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, em đói quá.”


“Vừa xong em nói là đói quá mức, anh còn tưởng rằng em định không ăn nữa thật cơ.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ véo mặt cô, “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cái gì ngon ngon một chút trước, sau đó đi mua đồ lót.”


Cố Niệm Chi cười híp mắt đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra khỏi phòng.


Nhưng hai người vừa ra khỏi cửa, một căn phòng khác cũng mở cửa ra. Miêu Vân Tiêu đứng ở cửa ra vào nghi ngờ nhìn Cố Niệm Chi rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cổ tay Cố Niệm Chi đang khoác vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng.


Ở đó lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay, cô ta nhìn khá quen mắt.


Nụ cười trên mặt Cố Niệm Chi lập tức nhạt đi, lịch sự gật đầu với Miêu Vân Tiêu, sau đó đẩy Hoắc Thiệu Hằng đi về phía cửa.


Hoắc Thiệu Hằng cũng nhìn Miêu Vân Tiêu một cái nhưng không nói gì, dẫn Cố Niệm Chi đi ra.


Miêu Vân Tiêu nhìn chằm chằm theo bóng lưng bọn họ trong chốc lát, sau đó mới trở về trong phòng với ánh mắt rất nặng nề.


***
Hoắc Thiệu Hằng dẫn Cố Niệm Chi tới quảng trường Trại Ngang, chỗ mua đồ lót và ăn trưa đều ở đó.


Chỗ họ ăn trưa chính là nhà hàng Cửu Lâu Phong Nguyệt ở tầng chín, nơi mà lần trước bọn họ đã ăn vào ngày hôm sau đêm Giáng Sinh đó.


Ông chủ nhà hàng này là Tiết Tịnh Giang, cũng là bạn từ nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng.


Trên đường đi, bọn họ đã gọi điện trước cho anh ta rồi.


Tiết Tịnh Giang vốn đang ở nhà tiếp khách quý từ Barbados tới, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, nói muốn tới nhà hàng Cửu Lâu Phong Nguyệt ăn cơm, anh ta vội vàng nói vài lời với khách quý ở nhà rằng mình phải ra ngoài một chút xong sẽ lập tức trở về.


Anh ta nhanh chóng lái xe tới nhà hàng trước khi hai người Hoắc Thiệu Hằng tới nơi, hỏi đầu bếp nhà hàng, “Còn Phật nhảy tường không? Có chuẩn bị Phật nhảy tường cho năm mới không? Tôi nhớ các anh thường sẽ giữ lại một chút cho tới mười lăm tháng Giêng đúng không?”


“Vẫn còn ạ. Từ Tết đến mười lăm, mỗi ngày chúng tôi đều cung cấp mười lăm suất Phật nhảy tường cho khách, bán hết sẽ không có nữa.” Quản lý của nhà hàng này hết sức ân cần với Tiết Tịnh Giang, “Có điều, mỗi ngày chúng tôi đều có hai đến ba suất dự trữ, đề phòng những tình huống đột xuất.”


“Ừm, các anh làm tốt lắm. Hôm nay nhớ đưa tới gian phòng tốt nhất đó. Lát nữa, tôi sẽ đích thân tới đó xem thế nào. Đó là bạn từ nhỏ của tôi, các anh phải chiêu đãi cho thật cẩn thận nhé!”


Tiết Tịnh Giang dặn dò vài câu, sau đó đi tới căn phòng VIP kia để chuẩn bị.


Khi Hoắc Thiệu Hằng tới, trên bàn đã bày sẵn đầy đồ ăn, chính giữa bàn là một âu nhỏ đậm chất cổ xưa, bên trong là món Phật nhảy tường được hầm vô cùng tươi ngon.


“Hoắc thiếu tới rồi à, em Niệm Chi đó sao? Mới mấy ngày không gặp, thế mà trông lại càng xinh đẹp hơn rồi!” Tiết Tịnh Giang chào hỏi rất thân thiết, kéo ghế cho Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, mời bọn họ ngồi xuống.


Cố Niệm Chi vội nói, “Cảm ơn anh Tiết, anh Tiết khách sáo quá ạ!”


“Chúng tôi tới để ăn cơm trưa, cậu phô trương thanh thế thế này làm chúng tôi ngại quá.”


Hoắc Thiệu Hằng cười như không cười nói, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Niệm Chi.


“Cậu nói như thế mới là xa lạ ấy.” Tiết Tịnh Giang cầm một chai rượu vang rót cho Hoắc Thiệu Hằng một ly, lại hỏi Cố Niệm Chi, “Em Niệm Chi vẫn uống sữa tươi à?”


Anh ta còn nhớ rõ lần trước khi Cố Niệm Chi tới đây, Hoắc Thiệu Hằng gọi cho cô một cốc sữa tươi nóng.


Cố Niệm Chi cũng muốn uống sữa tươi nóng thật. Hôm nay đúng là cô quá đói, uống một chút sữa nóng trước rồi ăn sau, “Vâng ạ, sữa bò nóng uống sẽ rất thư thái.” Cô cười híp mắt cảm ơn Tiết Tịnh Giang.


Tiết Tịnh Giang bảo người đưa sữa nóng lên cho cô, rồi nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hôm nay ở nhà tôi đang có khách, có điều, tôi nghe nói Hoắc thiếu tới dùng cơm nên cho dù có là Thiên Hoàng tới thì cũng phải xếp sau. Tôi vứt hết bọn họ ở nhà rồi, tới đây chiêu đãi cậu trước.”


“Cậu khách sáo với tôi quá, có còn muốn làm bạn bè nữa không đấy hả?” Hoắc Thiệu Hằng cười vỗ Tiết Tịnh Giang một cái, “Được rồi, cậu cứ về đi, chúng tôi ăn cơm trưa xong còn muốn đi mua sắm, sẽ không ở đây lâu đâu.”


“Vậy được rồi, tôi đi trước nhé. Chuyện lần trước tôi nói, đã có chút manh mối rồi. Lúc nào cậu rảnh, chúng ta bàn bạc sau nhé?”


Tiết Tịnh Giang vô cùng nhiệt tình nói.


Hoắc Thiệu Hằng biết Tiết Tịnh Giang làm ăn với tập đoàn nhà họ Cố ở Barbados, giữa hai bên có chút sóng gió nho nhỏ. Giờ chuyện đó đã được giải quyết, anh cũng yên tâm hơn, “Ừ, khi nào cậu rảnh thì gọi điện cho Tiểu Trạch, cậu ấy sẽ sắp xếp thời gian.”


“Ok, tốt quá rồi!”


Tiết Tịnh Giang chào điều lệnh kiểu dở dở ương ương với anh, tươi cười rời khỏi phòng.


Anh ta vừa đi, không khí trong căn phòng VIP này lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.


Cố Niệm Chi nhẹ nhàng cười nói, “Cái anh này nói nhiều thật đấy, một mình anh ấy có thể so được với cả thiên quân vạn mã ấy chứ.”


“Giày ống là như thế đấy, thích náo nhiệt.”


Hoắc Thiệu Hằng gọi biệt hiệu của Tiết Tịnh Giang, múc một bát Phật nhảy tường để tới trước mặt Cố Niệm Chi.


Chỉ một lát sau sữa bò tươi đã tới, Cố Niệm Chi cầm chiếc cốc thủy tinh dài, uống một ngụm hết luôn một nửa.
Cô uống hơi vội, trên môi còn dính một chút viền bọt sữa trắng, toàn thân từ trên xuống dưới cũng như đang tản ra mùi sữa vậy.
ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng xới cơm cho cô, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim bỗng siết chặt. Anh đặt bát xuống, ôm luôn lấy Cố Niệm Chi không cần suy nghĩ gì, cúi đầu xuống hôn cô, liếm sạch sẽ bọt sữa bò dính trên môi cô.


“Miệng còn hôi sữa này…”


Hoắc Thiệu Hằng trêu chọc một câu, rồi lại hôn lên mặt cô mấy cái.


Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói, “… Dám nói em miệng còn hôi sữa sao? Sau này không cho anh hôn nữa.”


“Em không cho anh hôn á? Vậy phải làm sao bây giờ?” Hoắc Thiệu Hằng tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, đưa tay vuốt ve mái tóc cô.


“Anh muốn xử lý thế nào?”


Cố Niệm Chi chợt căng thẳng hẳn lên. Nếu như Hoắc Thiệu Hằng nói vì cô không cho anh hôn, anh sẽ đi tìm người khác thì phải làm sao bây giờ?


Cô không muốn mua dây buộc mình, càng không muốn anh hôn người khác…


Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại nhích lại gần, đưa má tới gần môi cô, nói: “… Anh không chê miệng em còn hôi sữa, anh cho em hôn nhé!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom