• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 362 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 362 GIƯỜNG EM NGỦ
“… Anh có thể lên ký túc xá nữ sao?”


Cố Niệm Chi cầm điện thoại, giọng nói bất giác lộ ra chút nũng nịu yêu kiều.


Cô cảm thấy hơi nóng nực bèn lấy tay quạt gió, quay người dựa vào tường, trái tim đập thình thịch như chực nhảy ra ngoài.


Đôi mắt nhanh chóng nhìn quanh phòng rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.


May mà hôm nay cô không lười biếng, đã dọn dẹp phòng mình ngăn nắp sạch sẽ, nếu một lúc nữa Hoắc thiếu có lên cũng sẽ không quá mất mặt.


Nhưng rốt cuộc anh ấy có thể lên được sao?


Cố Niệm Chi nhớ rõ, trước kia khi cô còn học ở thành phố C, ký túc xá nữ đều có quản lý ký túc luôn canh cửa chằm chằm, chỉ sợ có đàn ông đi vào.


Cô hơi lo lắng, đi loanh quanh trong phòng vài vòng. Cuối cùng, cô cúp điện thoại xuống, quay người mở cửa đi ra. Cố Niệm Chi đang định ra ngoài hỏi thăm xem thế nào, lại thấy bạn học Miêu đang ngồi đọc sách trên ghế xô-pha ở phòng khách, cô bèn thuận miệng hỏi một câu, “Bạn học Miêu này, cậu có biết quản lý ký túc của ký túc xá chúng ta là ai không?”


“Quản lý ký túc ư? Đâu phải là sinh viên chưa tốt nghiệp, sao lại phải có quản lý ký túc xá?” Miêu Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên đáp, sau đó còn nói tiếp, “Tôi đang đọc sách. Lúc học tập, tôi không thích có người khác quấy rầy.”


Cố Niệm Chi cạn lời.


Đột nhiên cô lại thấy hơi hoài niệm phòng ký túc xá hồi trước. Cô, Yêu Cơ, Phương Trà Xanh, và cả Tào Nương Nương sống chung vui vẻ biết bao nhiêu…


Miêu Vân Tiêu cầm sách đọc trong chốc lát, khóe mắt nhìn thoáng qua Cố Niệm Chi vẫn còn đang đứng ngẩn người đứng giữa phòng. Cô ta hơi có vẻ không khách khí để quyển sách trên tay xuống, hếch cằm lên, vẻ mặt có vài phần kiêu căng hỏi, “Cô còn có chuyện gì nữa sao?”


Cố Niệm Chi tức nghẹn ở cổ.


Cái thái độ trên cơ người khác thế này là thế nào?!


Bởi vì cô ta tới trước, cho nên cảm thấy mình ưu việt hơn ở cái ký túc xá này sao?


Cố Niệm Chi không muốn để ý tới cô ta.


Có một số người chính là như thế, bạn càng nhường người ta, người ta càng lấn tới.


Bạn đánh người ta một đòn cảnh cáo, chắc chắn sau này khi gặp bạn người ta sẽ phải tránh đi, đừng có nói thấu tình đạt lý đến bao nhiêu, chắc chắn cũng sẽ không mang cái vẻ công chúa nhỏ này nữa.


“Không có chuyện gì thì về phòng đi, đừng có ra ngoài lượn lờ lung tung.”


Miêu Vân Tiêu nhíu mày, cảm thấy Cố Niệm Chi cực kì không biết điều.


Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Niệm Chi tới trường, hơn nữa lát nữa Hoắc thiếu sẽ lập tức lên đây, nên cô vốn không muốn tranh cãi với bạn cùng phòng, lại khiến cho Hoắc Thiệu Hằng lo lắng.


Nhưng Miêu Vân Tiêu này lại cứ được một tấc thì lấn tới một thước, Cố Niệm Chi không muốn nuông chiều cô ta nữa.


Bởi vì khi hai người sống chung với nhau, kiểu sống chung như thế nào về cơ bản sẽ được hình thành từ những khoảnh khắc tiếp xúc đầu tiên.
Nếu ngay từ đầu bạn nhượng bộ người ta, bạn sẽ nhận thấy mình luôn phải ở trong trạng thái nhượng bộ. Cuối cùng, nếu như không nhượng bộ mãi được nữa, sẽ chính là mỗi người một nơi, không thể nào là bạn bè được.


Cố Niệm Chi sa sầm mặt xuống đi ra cửa.


Miêu Vân Tiêu có chút đau đầu. Cô ta day day huyệt thái dương của mình, đứng lên nói, “Bạn học Cố này, tôi không muốn ngày đầu tiên đã ầm ĩ, nhưng cô thật sự hơi quá đáng rồi đấy.”


Cố Niệm Chi cố nín nhịn, giọng nói đã khàn khàn đi, “Tôi chỉ muốn đi ra ngoài thôi mà, như thế cũng không được sao?”


“Bạn học Cố, cô phải biết rằng, phòng khách là nơi dùng chung của hai người. Cho nên, việc sử dụng phòng khách như thế nào, cần phải có sự đồng ý của cả hai người chúng ta. Giờ đang là thời gian học tập, cô cứ đi tới đi lui ở đây, rất ảnh hưởng đến việc học của tôi.”


Miêu Vân Tiêu ở một mình một phòng nửa năm trời, giờ đột nhiên có thêm một người bạn cùng phòng, cô ta có chút không thích ứng được.


Cố Niệm Chi đưa tay chỉ về phòng của Miêu Vân Tiêu, “Bạn học Miêu, tôi nghĩ là cô sai rồi. Phòng khách là nơi dùng chung, có nghĩa là hai người chúng ta đều có thể sử dụng, không cần bất kỳ ai đồng ý cả. Phòng mà cần được người khác đồng ý, là phòng riêng của tôi và cô mới đúng. À phải rồi, chính là bên đó đấy. Nếu như cô không muốn bị quấy rầy việc học, vậy có thể về phòng mình, đừng có ở nơi công cộng ép buộc người khác tuân theo ý kiến cá nhân của mình.”


Miêu Vân Tiêu hơi giật mình, từ trước đến nay cô ta chưa từng gặp phải người bạn học nào hùng hổ già mồm gây sự như thế này. Lông mày cô ta không khỏi nhíu lại, giọng điệu lại hơi dịu đi một chút, “Bạn học Cố, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Tôi đang bàn bạc với cô, chứ không phải đang cãi nhau với cô. Cãi nhau không thể giải quyết được vấn đề gì, chỉ khiến cho mối quan hệ giữa chúng ta xấu đi mà thôi.”


Cố Niệm Chi nở nụ cười, “Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không có bất cứ quan hệ gì để mà xấu đi cả. Bạn học Miêu ạ, giờ thì đề nghị cô đừng nói chuyện với tôi nữa. Tôi còn có việc. Tôi không hề quấy rầy cô, nhưng nếu cô còn tiếp tục hạn chế sự tự do của tôi, tôi sẽ yêu cầu khoa chuyển ký túc xá cho tôi.”


Miêu Vân Tiêu thở dài, nhún vai nói, “Muốn đi thì đi sớm một chút đi, đây chính là do cô tự yêu cầu, không liên quan gì đến tôi.”


Cố Niệm Chi không nói gì thêm, cầm điện thoại định đi ra cửa. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.


Tâm trạng Cố Niệm Chi lập tức trở nên tốt hơn. Cô mở cửa ra, thấy một cái đệm cực to đang dựng thẳng ngoài cửa.


“Cô là Cố Niệm Chi đúng không ạ?”


Chàng trai đưa hàng ló khuôn mặt tươi cười ra từ sau tấm đệm.


Cố Niệm Chi gật đầu, “Anh có chuyện gì không?”


“Có người mua cho cô một chiếc đệm, bảo chúng tôi đưa tới, cô ký tên vào đây.”


Chàng trai đưa hàng lấy ra một cuốn sổ điện tử để Cố Niệm Chi dùng bút điện tử ký tên.


Cố Niệm Chi giật mình, vội vàng nhận lấy bút điện tử ký tên, sau đó nhìn chàng trai đưa hàng khênh tấm đệm vào phòng.


Cô vừa trải giường xong, giờ muốn kê đệm lên lại phải dọn đồ trên giường sang một bên.


Cố Niệm Chi đau đầu phất phất tay với chàng trai giao hàng, “Cảm ơn các anh, các anh có thể đi rồi.”


Chàng trai giao hàng cười hì hì một tiếng, nói với Cố Niệm Chi, “Cảm ơn đã ủng hộ tiệm, sau này cái đệm có vấn đề gì, cứ gọi cho chúng tôi.” Nói xong, cậu ta còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, cùng với một tấm thẻ giảm giá 10%.


Cố Niệm Chi nhìn những điều khoản bên trên tấm thẻ giảm giá, sau đó kinh ngạc hỏi, “… Loại thẻ này phải mua hơn một vạn tệ mới có được sao?”


“Cái đệm này là đủ rồi!” Một chàng trai giao hàng hào sảng vỗ vỗ tấm đệm, “Cô từ từ sắp xếp nhé, chúng tôi đi trước đây!”


Cố Niệm Chi vội vàng mở ví ra, cầm một trăm đồng, nhét vào trong tay chàng trai giao hàng, “Các anh vất vả quá, gửi các anh một chút mua đồ ăn.”


Chàng trai giao hàng vô cùng vui vẻ, vội vàng từ chối, “Không cần, không cần! Công ty chúng tôi không cho phép nhận tiền boa của khách! Chúng tôi xin nhận tấm lòng của cô thôi. Nếu như cô nhất định phải cảm ơn, vậy thì cho chúng tôi xin chai nước là được ạ.”
Nguồn : ngontinh hay.com
“Anh chờ một chút nhé.” Cố Niệm Chi đi tới tủ lạnh nhỏ, lấy mấy chai nước ra, “Lạnh đấy, các anh có uống không?”


“Không sao, không sao.”


Mấy chàng trai giao hàng nhận lấy mấy chai nước rồi vui vẻ ra về.


Nhìn tấm đệm kia, Cố Niệm Chi sung sướng tươi cười một lát, chợt nhớ tới Hoắc Thiệu Hằng nói muốn lên đây, cô bèn vội vàng gọi điện thoại cho anh.


Nhưng khi vừa mới quay người đứng lên, cô lại thấy Miêu Vân Tiêu đứng ở cửa ra vào, mặt đầy vẻ không tán thành nhìn cô.


Cố Niệm Chi hỏi cô ta, “Xin hỏi cô có chuyện gì không?”


“Cô làm gì thế?” Miêu Vân Tiêu hồ nghi nhìn cô, “Đang yên đang lành sao tự dưng lại đi mua đệm?”


Thật ra chính Cố Niệm Chi cũng rất muốn biết vì sao, nhưng cô không muốn nói chuyện với Miêu Vân Tiêu, chỉ đưa tay đẩy cô ta ra, lạnh nhạt nói, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Giờ thì đề nghị cô tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”


Miêu Vân Tiêu bị cô đẩy sang một bên, đành trơ mắt nhìn cô đi về phía cửa phòng khách.


“Bạn học Cố, cô làm thế này thật sự là quá tùy hứng rồi đấy. Mọi chuyện đều có trước có sau. Cô mà cứ không thèm nói lý lẽ như thế này, còn ai muốn ở cùng cô nữa?!”


Cố Niệm Chi dừng bước. Cô thầm nghĩ, lúc gặp người bạn học này ở thang máy, cô còn cảm thấy cô ta rất trầm mặc ít nói cơ. Hóa ra, đó chỉ là ảo giác của cô thôi, thật ra người bạn học này quá soi mói.


Cố Niệm Chi đang muốn đáp trả cô ta vài câu thì chuông điện thoại lại vang lên. Cô vội trượt màn hình nhận cuộc gọi, “Hoắc thiếu ạ?”


Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng truyền ra từ trong ống nghe, “Mở cửa đi.”
Cố Niệm Chi nhoẻn miệng cười, bước nhanh tới cổng, mở cửa ra, đúng lúc thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đi tới.


“Hoắc thiếu, anh đã tới rồi.”


Cố Niệm Chi nhìn anh, chậm rãi cong khóe môi lên. Cô cảm thấy mình không nên cười, đúng ra phải nên rụt rè một chút, nhưng cô không khống chế được biểu lộ trên gương mặt mình.


Trong lòng cô đang vô cùng vui vẻ, vừa gặp anh là mọi cảm xúc không vui đều hóa thành hư vô cả.


Nhìn thấy Cố Niệm Chi, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng cũng buông lỏng hơn. Anh đưa tay ra xoa đầu cô, thản nhiên nói, “Em ăn cơm trưa chưa?”


“Em vẫn chưa ăn, hôm nay em mệt chết đi được, đói quá tới mức không muốn ăn.” Cố Niệm Chi mở cửa, để Hoắc Thiệu Hằng đi vào, vừa đi vừa nói, “Em đã nhận được đệm, cảm ơn Hoắc thiếu.”


Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, mắt nhìn lướt qua toàn phòng, vừa khéo trông thấy Miêu Vân Tiêu đang đứng trước cửa phòng Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi nhìn theo ánh mắt anh, sắc mặt cũng có chút khó coi, “Bạn học Miêu, xin hỏi cô còn có chuyện gì nữa không? Cô đang chặn cửa của tôi đấy.”


Miêu Vân Tiêu vội vàng nhường bước sang bên cạnh, cô ta đỏ bừng mặt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chợt lách người, vèo một cái đã lao về phòng của mình.


Cố Niệm Chi thở dài một hơi, kéo cánh tay Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng mình, “Hoắc thiếu, ở bên này.”


Hoắc Thiệu Hằng vào phòng của Cố Niệm Chi, nhìn quanh một chút, sau đó thấy tấm đệm đặt dọc tường bèn hỏi, “Sao chưa đặt đệm lên?”


“Em còn chưa dọn giường nữa. Với lại nó quá nặng, em phải nhờ mấy bạn học tới đặt nó lên giường.”


Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một chút, đi tới khẽ cong eo, gom tất cả chăn gối của cô trên giường lại, để lên ghế xô-pha sát tường, sau đó đặt tấm đệm lên giường.


Vừa rối mấy chàng trai giao hàng cùng nhau bê mới nhấc được tấm đệm lên, vậy mà Hoắc Thiệu Hằng chỉ có một mình đã nhẹ nhàng bê được nó đặt lên giường cô.


Hoắc Thiệu Hằng tỉ mỉ chỉnh lại bốn góc giường cho cô, sau lại dùng sức ấn xuống một chút, bảo đảm tấm đệm đã được đặt vừa khít rồi mới nói với Cố Niệm Chi, “Em thử một chút đi, xem độ cứng mềm của tấm đệm này thế nào?” Anh lại nói tiếp, “Đệm này là của hãng em đã quen dùng đấy.”


Lúc trước, Phạm Kiến có nói giường trong ký túc xá của Cố Niệm Chi kêu ken két, Hoắc Thiệu Hằng liền muốn mua cho cô một tấm đệm mới, nếu không buổi đêm cô sẽ không ngủ yên được.


Trong lòng Cố Niệm Chi cực kì vui vẻ, dang tay cười cười đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, “Cảm ơn Hoắc thiếu đã phổ cập kiến thức. Em chỉ biết ngủ lên đó thôi, chứ không biết tấm đệm đó hãng gì.”


Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được khẽ cong khóe môi, đưa tay kéo một cái, Cố Niệm Chi ngã thẳng vào trong ngực anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom