• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 370 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 370 NGHIÊNG VỀ MỘT PHÍA
Miêu Vân Tiêu căng thẳng nhìn Cố Niệm Chi, toàn thân run rẩy, “Cô nói thật chứ? Chỉ có chút chuyện nhỏ đó thôi mà cô còn muốn ầm ĩ tới tận tòa án sao? Cô làm thế này là đang bôi nhọ nhà trường, bên khoa sẽ không ủng hộ cô!”


“Sao tôi lại nói đùa về chuyện như vậy được nhỉ?” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Đúng rồi, tôi cũng sẽ nói với giáo viên quản lý một tiếng, còn chuyện bên khoa có ủng hộ hay không thì có quan hệ gì? Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô, là tôi kiện cô. Chẳng lẽ bên khoa còn quản lý cả chuyện sinh viên kiện nhau hay sao?”


Miêu Vân Tiêu phải nắm chặt lấy tay nắm cửa mới khiến cho bản thân không bị ngã ngồi xuống.


Vẻ mặt Cố Niệm Chi khiến cho cô ta hiểu được rằng, Cố Niệm Chi thật sự có thể làm ra chuyện đó, nhưng cô ta có lỗi gì chứ?


Ai bảo cô ta có nhiều sơ hở để người ta nắm được như thế…


“Bạn… Bạn học Cố, tôi cầu xin cô, lần này là tôi không đúng, sau này sẽ không thế nữa. Chúng ta cùng làm bạn học, bạn cùng phòng tốt có được không?”


Hiện giờ Miêu Vân Tiêu ở vào thế yếu, tuyệt đối không thể không cúi đầu.


Cố Niệm Chi cười lắc đầu, “Không được.”


“Cô đừng có chèn ép mãi không chịu buông tha cho người khác như thế!”


Thấy mình có cầu xin thế nào, Cố Niệm Chi đều không đáp ứng, Miêu Vân Tiêu cũng đã có chút tức giận.


Một khi con người ta tức giận, lá gan cũng sẽ lớn theo.


“Cố Niệm Chi, cô nói chuyện cho hợp lý lẽ một chút đi. Hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, lại là bạn cùng lớp cùng khoa cùng trường, vậy mà, cô muốn làm tuyệt tình đến thế này sao?” Sắc mặt Miêu Vân Tiêu trầm xuống, “Nếu như cô cứ khăng khăng muốn tôi chuyển đi, vậy được, trước tiên chúng ta cứ gọi giáo viên quản lý tới phân xử đã.”


“Gọi giáo viên quản lý sao? Được thôi.” Cố Niệm Chi ung dung ngồi xuống ghế xô-pha, tiện tay lấy thùng rác để bên cạnh ghế xô-pha, chống tay nói, “Cô có số điện thoại của giáo viên quản lý không? Gọi cho cô ấy đi.”


“… Giờ đã muộn lắm rồi, không thể để ngày mai sao?” Miêu Vân Tiêu bắt đầu muốn kéo dài thời gian.


Vì cô ta không biết rõ chàng trai sau lưng Cố Niệm Chi là ai và như thế nào, lý trí và trực giác đều nói cho cô ta biết mình không thể tiếp tục ầm ĩ với Cố Niệm Chi được.


Thái độ của Cố Niệm Chi kiên quyết như vậy, chứng tỏ hoặc là ô dù của cô ấy ghê gớm thật sự, hoặc cô ấy chính là một người lỗ mãng không biết trời cao đất dày.


Hai loại người này đều không thể dây vào được, nếu như chọc vào sẽ rất phiền phức.


Lông mày Miêu Vân Tiêu bất giác nhíu chặt lại, cảm thấy mình thật đen đủi.


Đang yên đang lành ở một thân một mình trong căn phòng lớn này, đột nhiên lại xuất hiện một người bạn cùng phòng, lại còn ở chung với nhau không hòa hợp, rồi không cẩn thận một chút đã gây ra chuyện siêu phiền phức rồi.


Cố Niệm Chi chăm chú nhìn Miêu Vân Tiêu, không bỏ qua một nét mặt nào của cô ta.


“Giờ đã muộn rồi sao?” Cố Niệm Chi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa tới năm giờ mà.”


“… Nhưng giáo viên quản lý còn có chuyện cá nhân, chúng ta không nên làm phiền người ta.”


Miêu Vân Tiêu uyển chuyển nói.


“Tôi nghĩ công việc chính của giáo viên quản lý chính là quản lý những nghiên cứu sinh như chúng ta, đó là mới công việc của người ta. Sao cô lại nghĩ để cho người ta làm đúng công việc của mình là gây phiền phức cho người ta được chứ?” Cố Niệm Chi nở nụ cười, cầm điện thoại lên, “Thôi được, tự tôi tìm số của cô ấy vậy.”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.” Miêu Vân Tiêu thấy thế, đành phải khuất phục, quay về phòng mình lấy điện thoại di động gọi cho Quế Tố Dao, giáo viên quản lý của bọn họ.


“Cô Quế ạ? Em là Miêu Vân Tiêu, phòng ký túc xá bọn em có chút việc, cô có thể tới đây một chuyến được không ạ?”


Miêu Vân Tiêu nói năng rất cẩn thận.


Lúc này, Quế Tố Dao, giáo viên quản lý lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ số một khoa Pháp luật của Đại học B, đang ở trong văn phòng khoa Luật chuẩn bị cho buổi họp lớp tối nay. Vì cô ta là giáo viên quản lý lớp 1 cho nên nhất định phải tham gia.


Nhưng đồng thời cô ta còn là nghiên cứu sinh tiến sĩ Luật của Đại học B nữa. Năm ngoái cô ta vừa mới thi đỗ nghiên cứu sinh tiến sĩ Luật, sau đó bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí còn vận dụng không ít quan hệ trong nhà, mới chính thức trở thành nghiên cứu sinh tiến sĩ Luật của Giáo sư Hà Chi Sơ mới từ khoa Luật Đại học Harvard tới.


Tối nay, những nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ cũng họp, cô ta không muốn vắng mặt.


Trước kia, Hà Chi Sơ ở khoa Luật Đại học B có tất cả bốn nghiên cứu sinh tiến sĩ, ba nam, một nữ, nữ chính là Quế Tố Dao.


Nhưng mà bây giờ Hà Chi Sơ lại có thêm một nghiên cứu sinh thạc sĩ, tỉ lệ bọn họ đã từ 3:1 thành 3:2.


Quế Tố Dao tương đối tò mò, hôm nay mới tới khoa để xem hồ sơ của Cố Niệm Chi. Cô ta xem xét tỉ mỉ nhiều lần, cũng không rõ được Cố Niệm Chi này tốt chỗ nào.


Hơn một nghìn sinh viên đăng ký thi nghiên cứu sinh thạc sĩ của Hà Chi Sơ, thế mà anh ta lại chỉ chọn một người, còn là người không có gia thế bối cảnh, bố mẹ đều đã mất như Cố Niệm Chi.


Mà Cố Niệm Chi thậm chí còn không xuất thân từ khoa Luật Đại học B nữa.


Giới pháp luật của Đế quốc Hoa Hạ coi trọng nhất là thứ hạng trường và sinh viên.


Khoa Luật Đại học B là nơi xuất thân cao nhất của tất cả mọi người hành nghề trong ngành Luật.


Những đại học khác đều kém hơn một bậc, ví dụ như khoa Luật Đại học C, là nơi gần với khoa Luật Đại học B nhất chẳng hạn.


Từ trước đến nay, những sinh viên tốt nghiệp từ trường Đại học B thi nghiên cứu sinh đều rất coi thường những sinh viên từ trường khác tới thi nghiên cứu sinh.


Trường hợp của Cố Niệm Chi, quả thật đã làm rất nhiều người phải nhìn bằng con mắt khác.


Quế Tố Dao đang gõ những chuyện muốn nói trong buổi họp lớp nghiên cứu sinh tối nay, định gửi tới cho các nghiên cứu sinh trước. Như thế thì tối nay cô ta mới có thể rời đi sớm tới họp lớp bên Hà Chi Sơ được.


Khi Miêu Vân Tiêu gọi điện tới, cô ta đang vùi đầu trong công việc.


Lúc đầu cô ta không muốn nghe, nhưng sau khi liếc qua cái tên trên điện thoại, thấy là Miêu Vân Tiêu, cô ta đành phải nhận cuộc gọi.


“Vân Tiêu à, xảy ra chuyện gì thế?” Quế Tố Dao nhướng mày, “Mâu thuẫn với bạn cùng phòng nên cãi nhau sao?”


“Cô Quế, cô tính toán như thần ấy ạ. Đúng là em có mâu thuẫn nên cãi nhau với bạn cùng phòng.” Miêu Vân Tiêu dừng một chút, nhìn về phía Cố Niệm Chi đang ngồi trên ghế xô-pha, “Hôm nay bạn học Cố Niệm Chi vào ở phòng em có chút hiểu lầm. Cô Quế, cô có thể tới đây hỗ trợ phân giải một chút không ạ?”


Nghe thấy là Cố Niệm Chi, Quế Tố Dao có chút hứng thú.


Cô ta cũng muốn gặp Cố Niệm Chi thử xem cô gái lọt vào mắt Hà Chi Sơ là dạng người gì.


Nhìn vào tấm ảnh chân dung 3×4 của Cố Niệm Chi trên hồ sơ, mặc dù cô ta là người vô cùng soi mói, cũng đã từng gặp rất nhiều người đẹp tuyệt sắc, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Cố Niệm Chi đúng là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy.


Có điều, cũng chỉ thế mà thôi.


Làm nghiên cứu sinh trong khoa Luật, không thể chỉ dựa vào mặt mũi là có thể tốt nghiệp được.


Còn cần phải có đầu óc, cần chăm chỉ cố gắng, cần phải có bản lĩnh thật sự nữa.


Quế Tố Dao vội vàng vừa đánh những điều định nói trong buổi họp tối nay vào thư, gửi cho từng nghiên cứu sinh trong lớp, vừa nói với Miêu Vân Tiêu, “Được rồi, tôi sẽ tới ngay, chờ tôi mười phút.”


Mười phút sau, Quế Tố Dao đứng trước cửa phòng ký túc xá của Cố Niệm Chi và Miêu Vân Tiêu, gõ cửa. ngontinhhay.com


Miêu Vân Tiêu mở cửa ra, dáng vẻ như thở dài một hơi rõ ràng, “Cô Quế, cô đúng giờ thật đấy ạ!”


Quế Tố Dao cười, “Đúng giờ là một đức tính tốt của Thượng đế. Từ trước tới nay, kế hoạch của tôi luôn kín từng giây từng phút, toàn phải chạy đua với thời gian nên phải giành giật từng phút từng giây mới được.”


Miêu Vân Tiêu dẫn Quế Tố Dao vào trong.


Cố Niệm Chi đứng lên từ trên ghế xô-pha.


Miêu Vân Tiêu giới thiệu cho hai người, “Cô Quế, đây là Cố Niệm Chi.”


“Cố Niệm Chi, đây là cô Quế, giáo viên quản lý của chúng ta.”


Quế Tố Dao chú ý dò xét Cố Niệm Chi, thấy cô chỉ mặc áo len với quần dài vô cùng đơn giản, trên mặt không trang điểm, nhưng da thịt trắng nõn non mềm như là sắp chảy ra nước.


Một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, hốc mắt hơi lõm một chút, lộ ra mắt hai mí vừa to vừa sâu, làm nổi bật lên đôi mắt như hồ sâu phẳng lặng, thăm thẳm khó dò…


Cô gái này thật sự không đơn giản…


Cũng giống như Miêu Vân Tiêu, trong lòng Quế Tố Dao cũng gắn cùng một cái mác cho Cố Niệm Chi.


“Xin chào cô Quế, em là Cố Niệm Chi ạ.”


Cố Niệm Chi tự nhiên phóng khoáng vươn tay về phía Quế Tố Dao.


Quế Tố Dao nắm lấy tay Cố Niệm Chi, cười nói, “Thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Bạn học Cố còn xinh đẹp hơn so với ảnh trong hồ sơ nhiều.”
Trong lòng Cố Niệm Chi có chút khó chịu.


Chính người giáo viên quản lý trẻ tuổi này đưa hồ sơ của mình cho mọi người xem.


Cố Niệm Chi có cảm giác bị xâm phạm đời tư một cách nghiêm trọng, khó chịu giống như giữa ban ngày ban mặt bị người ta lột sạch quần áo vậy.


“… Cô Quế ạ, hôm nay chúng em mời cô tới là để thương lượng chuyện chuyển chỗ ở của bạn học Miêu.”


Cố Niệm Chi dằn xuống cảm giác không vui trong lòng, cố gắng tỏ vẻ lễ phép và khách quan kể lại chuyện vừa xảy ra.


Miêu Vân Tiêu lẳng lặng lắng nghe không nói tiếng nào, mặt mũi đỏ bừng.


Quế Tố Dao nghe Cố Niệm Chi tự thuật xong, kinh ngạc nhìn Miêu Vân Tiêu một chút, “Vân Tiêu, là như thế phải không? Em không nói câu nào sao?”


“Cô ấy đã nói cả rồi, em còn có gì để nói nữa đâu ạ?” Miêu Vân Tiêu quay đầu sang chỗ khác, vành mắt cũng đỏ cả lên.


“Nếu như tôi nói có chỗ nào không đúng, cô có thể bổ sung hoặc sửa lại.”


Cố Niệm Chi cảm thấy Miêu Vân Tiêu này diễn trò thật nực cười. Vừa rồi còn so gia thế với cô, thế mà giờ đã giả vờ làm một cô bé đáng thương rồi…


Quế Tố Dao vỗ nhẹ vào sau lưng Miêu Vân Tiêu, “Được rồi, được rồi, đều là bạn cùng lớp cả, nhiều khi phải có duyên mới chung được phòng ký túc xá ấy, đúng không? Nghe lời cô nhé, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, các em đều lùi một bước đi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cứ như vậy có được không?”


Miêu Vân Tiêu cúi thấp xuống, khẽ gật đầu, “Em nghe lời cô Quế ạ.”


“Thế là xong còn gì.” Thái độ của Quế Tố Dao vô cùng hài lòng với Miêu Vân Tiêu, quay đầu nhìn về phía Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, em cũng lùi một bước đi. Vân Tiêu cũng đã xin lỗi em rồi, dù sao thì em cũng không tổn thất gì mà, cứ như vậy nhé.”


Cố Niệm Chi nhíu mày, chỉ tay về phía thùng rác cạnh ghế xô-pha, “Không có tổn thất gì sao? Cô Quế này, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, em đã tổn thất nhiều mỹ phẩm và đồ trang điểm như thế rồi, vậy mà cô nói em không tổn thất gì sao?”


Quế Tố Dao nhìn cô cười, “Vừa nãy em cũng đã nói là chính em ném vào thùng rác, cũng không thể tính chuyện này lên đầu Vân Tiêu được đúng không?”


Thấy cô giáo viên này nghiêng hẳn về một phía, Cố Niệm Chi cũng không có ý lịch sự với cô ta nữa, “Cô Quế, em e là cô đang cố tình đảo lộn nguyên nhân hệ quả rồi ạ.”


“Tôi đảo lộn nguyên nhân hệ quả sao? Em nói tôi vô lý à?” Quế Tố Dao càng buồn cười hơn, “Bạn học Cố này, em thật đúng là điếc không sợ súng, cái gì cũng dám nói ra, cái gì cũng dám làm tới nhỉ.”


“Không, em chỉ nói mọi thứ theo lý lẽ thôi.” Cố Niệm Chi đứng lên, “Nếu cô Quế đã nói thế, em chỉ có thể gọi cảnh sát kiểm tra vân tay.”


“Kiểm tra vân tay ư?” Quế Tố Dao nghiêm túc hẳn lên, “Niệm Chi, Vân Tiêu thừa dịp em không có ở đây vào phòng em là không đúng, nhưng cũng đâu đến nỗi phải báo cảnh sát chứ? Những thứ này là do chính em vứt đi, chính miệng em nói thế còn gì.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom