• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 372 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 372 YÊU NGHIỆT QUÁ!
“Khiếp, cậu nói khoa trương thế.” Cố Niệm Chi cười đến mức hai mắt cong cong, đôi mắt to tròn biến thành hai vầng trăng lưỡi liềm. Cô đưa tay che miệng, mu bàn tay trắng như ngọc, đôi mắt vốn thuần khiết vì cười rộ lên mà hơi khép lại, lấp lánh bóng nước, mang theo vẻ quyến rũ câu hồn đến khó tả.


Tuy Mã Kỳ Kỳ là con gái, lại còn là gái thẳng, nhưng tim cô cũng lỡ mất một nhịp. Cô lắc đầu quầy quậy, dùng tay che mắt của Cố Niệm Chi lại, cười nói: “Yêu nghiệt! Yêu nghiệt quá! Niệm Chi, sau này cậu đừng có mà nhìn tớ bằng ánh mắt này đấy nhé, cẩn thận tớ bị bẻ cong mất!”


Cố Niệm Chi càng không nhịn được, cười đau cả bụng.


Hai người trêu chọc cười đùa trong phòng khách, tiếng cười vọng ra tận hành lang.


Một cô bạn phòng bên cạnh thò đầu vào cười nói: “Ý? Đổi bạn cùng phòng cái là khác ngay, hồi trước phòng này u uất trầm lặng lắm, mọi người đi qua đều phải nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ đụng phải dây thần kinh yếu ớt của công túa điện hạ thôi!”


Cố Niệm Chi cạn lời.


Đang nói ai đấy?


Mã Kỳ Kỳ bước ra đẩy đầu cô gái kia cười nói: “Cậu nhiều chuyện quá, làm gì đến mức như cậu nói đâu. Đúng rồi, tối nay họp lớp, hình như cậu phải phát biểu đấy, đã chuẩn bị xong chưa?”


“Á, tớ quên mất! Cảm ơn Kỳ Kỳ đã nhắc nhé!” Cô bạn nọ chạy biến ngay về phòng của mình.


Cố Niệm Chi liếc nhìn Mã Kỳ Kỳ, cảm thấy cô ấy không chỉ có tính cách rất thoải mái mà còn không thích nói xấu sau lưng người khác nữa, quả là một cô gái tốt.


Mã Kỳ Kỳ quay đầu lại thì Cố Niệm Chi đã dời mắt nhìn đi chỗ khác, nói: “Nhà ăn sắp đóng cửa rồi đấy, cậu không đi ăn nữa à?”


“A, quên mất! Tại lúc nãy ăn bánh đậu ngon quá đấy!” Mã Kỳ Kỳ gần như nhảy dựng lên, lao vào phòng lấy ví tiền, rồi lại xông ra khỏi cửa.


Cố Niệm Chi thấy vậy liền cười đến nỗi không thể đứng thẳng lên được, nghiêng người nằm xuống ghế sofa. Một lúc lâu mới thấy hai má hơi tê cứng, thì ra cô vẫn mỉm cười suốt nãy giờ.


Sắc trời bên ngoài dần tối đi, Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối rồi.


Nghe nói vì sắp xếp theo lịch của một nghiên cứu sinh tiến sĩ nên cuộc họp lớp bên chỗ Hà Chi Sơ phải lùi xuống tám rưỡi tối, còn buổi họp lớp của lớp 1 lại bắt đầu lúc bảy rưỡi.


Mã Kỳ Kỳ ăn tối xong sẽ đi thẳng tới phòng họp của lớp 1, có nghĩa là Cố Niệm Chi phải ở một mình trong phòng một tiếng nữa.


Cô đứng dậy, về phòng tiếp tục sắp xếp sách vở, quần áo và đồ dùng của mình.


Chưa thu dọn được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại cài đặt riêng cho Hoắc Thiệu Hằng vang lên.


Cô đang đứng sau bàn đọc sách liền đứng bật dậy, nhào đến bên giường lấy điện thoại, kết quả là va phải chiếc ghế đẩu ở giữa phòng, ngã bổ nhào.


Cô lăn trên mặt đất một vòng, gần như lăn tít đến bên giường. Cô với tay lên cạnh giường lấy điện thoại, vội vàng mở máy “a lô” một tiếng, thở hổn hển nói: “Hoắc thiếu ạ?”


Một tay Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu thuốc, anh đang ngồi ngẩn ngơ trên ngoài ban công của căn phòng phức hợp trên tầng hai. Trên bàn uống nước bên cạnh đặt một bình trà xanh và một chiếc đĩa sứ màu xanh hình bầu dục. Hai món điểm tâm nhỏ trên đó là hai món mà Cố Niệm Chi thích ăn nhất.


Hoắc Thiệu Hằng không hề thích ăn mấy đồ ngọt làm từ gạo nếp này, nhưng không có cô bên cạnh thì nhìn mấy thứ cô thích ăn cũng có thể khiến tâm trạng anh tốt hơn một chút.


Ăn một miếng bánh uống một ngụm trà, giống như mùi vị của cô đang ở trong miệng anh vậy, làm cho anh muốn đắm chìm.
“Niệm Chi…” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vọng ra từ trong điện thoại, trầm thấp đầy gợi cảm, như tiếng đàn cello êm ả giữa đêm khuya, xen lẫn với hơi nước ập đến khiến cho người ta phải say mê.


Cố Niệm Chi thở hổn hển “vâng” một tiếng: “Hoắc thiếu? Anh đã ăn tối chưa ạ?”


“Anh ăn rồi, em ăn chưa?” Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng chạy quanh viền chiếc đĩa sứ màu xanh. Anh cẩn thận lắng nghe giọng nói của Cố Niệm Chi, phát hiện cô thở hơi gấp bèn hỏi: “Em sao thế? Vừa tập thể dục xong à?”


“Không ạ, lúc nãy vội quá, vấp ngã một cái, em đang ngồi trên mặt đất gọi điện cho anh đấy.” Cố Niệm Chi bật cười, ngồi dựa vào chân giường.


“Vội á? Có chuyện gì à?” Tay Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu thuốc, gõ gõ tàn thuốc vào gạt tàn: “Nếu em có việc gấp thì anh cúp máy đây.”


“Đừng!” Cố Niệm Chi cuống lên, “Em vì vội nghe điện thoại của anh nên mới ngã đấy. Anh mà cúp máy thì chẳng phải em đã ngã vô ích rồi sao?”


“Vậy mà cũng trách anh à?” Tiếng cười trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng vang lên trong điện thoại, giống như có một bàn tay nhỏ đang nghịch tai cô vậy.


Cố Niệm Chi ghì chặt tay lên trái tim đang nhảy thình thịch, trộm nghĩ, Hoắc thiếu à, anh có thể quyến rũ hơn được nữa không? Còn thả thính, còn dụ dỗ nữa, cẩn thận em sẽ ăn sạch anh đấy…


“Đương nhiên là trách anh rồi!” Cố Niệm Chi trách, “Nếu anh thường xuyên gọi cho em thì em cũng không đến mức bối rối khi nghe thấy chuông điên thoại của anh như vậy đâu.”


Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên, anh cố tình trêu chọc cô: “Hiếm thì mới quý, vì vậy sau này càng phải gọi ít đi.”


“… Không được!” Cố Niệm Chi lại cuống lên đứng phắt dậy, đập thêm một lần nữa vào đúng chỗ tím trên chân vừa bị đập vào chân giường ban nãy. Cô không nén được, khẽ rên lên một tiếng.


Nụ cười của Hoắc Thiệu Hằng vụt biến mất, anh cũng đứng bật dậy: “Niệm Chi? Em sao thế?”


Cố Niệm Chi đau đến nỗi mãi không nói được nên lời. Cô cầm chặt chiếc điện thoại, xoa xoa chân, ngồi nghiêng trên giường, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “… Em lại vừa đập đúng vào chỗ tím ban nãy.”


Hoắc Thiệu Hằng cạn lời mất một lúc rồi thấp giọng răn dạy cô: “Xem ra lại phải khôi phục việc tập luyện của em rồi. Ở trong phòng của mình mà còn ngã đông ngã tây, đã bao lâu em không tập luyện rồi? Bao lâu không chạy bộ rồi hả?”


Cố Niệm Chi cắn môi, vừa muốn dập máy vừa không nỡ, biểu cảm trên khuôn mặt rất phức tạp.


Cô ôm chỗ chân thâm tím rên rỉ: “Đau quá… Chân em đau quá… Ôi ôi ôi ôi… vừa tím vừa sưng…”


Hoắc Thiệu Hằng hiểu quá rõ mấy trò của cô rồi. Chẳng qua cô đang cố tình chuyển chủ đề, khuếch đại vết thương để anh đau lòng thôi.


“Đau thật à?”


“Đau thật! Đau chết đi được! Anh xem, sưng hết cả lên rồi!” Cố Niệm Chi xắn ống quần lên để lộ ra bắp chân trắng muốt, trên đó tím một mảng rất rõ.


Cố Niệm Chi mở máy ảnh, chụp một tấm gửi cho Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng xem ảnh, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Mới chỉ bị tím một chút thôi, không sao cả, đừng giả vờ nữa. Em mà còn tiếp tục giả vờ, anh sẽ lôi em về, mỗi ngày chạy việt dã mười cây số, tập luyện thể lực theo cường độ luyện tập của lính đặc chủng đấy.”


Không thể không nói rằng Hoắc Thiệu Hằng hiểu rất rõ Cố Niệm Chi. Vừa nghe anh nói thế, cô liền lập tức bỏ ống quần xuống, đi đi lại lại trong phòng vài bước, đá đá chân rồi nói: “Hoắc thiếu, em không sao, em không sao rồi, thật đấy. Em vừa đi mấy vòng trong phòng, chẳng thấy làm sao nữa cả. Anh đừng lo lắng cho em nhé, chuyên tâm làm việc bảo vệ Tổ quốc đi, em ở đây không có gì khiến anh phải băn khoăn đâu ạ.”


Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng cong lên, “Ừ, em không đau nữa à?”


“Không đau nữa, không đau nữa, chỉ bầm tím một tí thôi, xoa ít dầu là ngày mai sẽ ổn ngay.” Cố Nhiệm Chi vỗ vỗ chân, làm ra vẻ rất có khí thế.


“Vậy thì tốt.” Hoắc Thiệu Hằng lại nằm ngả xuống chiếc ghế mây, lặng lẽ nhìn khoảng không trước mặt.


Màn đêm dày đặc, trời lạnh, trên trời chi chít những vì sao, lùm cây phía xa chìm trong bóng tối, chỉ thấy được đường nét khái quát bên ngoài. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com


Anh ngước đầu nhìn lên trời, cuối cùng nói: “Niệm Chi, em có ấn tượng gì với cái tên Cố Tường Văn không? Cố trong chiếu cố, Tường trong cát tường, Văn trong văn chương.”


“Cố Tường Văn ư? Là ai vậy ạ?” Cố Niệm Chi hoàn toàn không biết Hoắc Thiệu Hằng đang nói gì: “Có quan hệ gì với em không?”


Bởi vì cũng họ Cố, Hoắc Thiệu Hằng lại cố tình hỏi tới nên Cố Niệm Chi không thể không nghĩ theo chiều hướng này.


“… Là họ hàng của em sao?” Cố Niệm Chi lại hỏi, cô cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm trong ký ức mình, nhưng tìm thế nào cũng không tìm ra cái tên “Cố Tường Văn” này.


Hoắc Thiệu Hằng biết cái tên này là do Cố Niệm Chi nhắc đến trong trạng thái hôn mê khi làm phẫu thuật ghép tủy cho Tống Cẩm Ninh lần đó.


Sau khi cô tỉnh dậy thì không nhớ những gì mà mình đã nói nữa.


Khi ấy, chỉ có Hoắc Thiệu Hằng ở đó và nghe thấy cô nhắc đến cái tên này.


Lại vì tính chất sự việc quan trọng nên anh chỉ nói cho Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng, không thể tùy tiện nói cho người ngoài, vì thế bây giờ ngay cả người để bàn bạc cũng không có.
Hoắc Thiệu Hằng nằm dài trên ghế mây, một cánh tay đặt trên trán che mắt, tay còn lại vẫn cầm điếu thuốc. Một lúc lâu sau anh vẫn không hút thêm hơi nào, điếu thuốc tự cháy trong màn đêm, sáng lên từng ánh lửa nhỏ.


“Niệm Chi, em thật sự không nhớ có quen một người tên là Cố Tường Văn sao?” Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một lát, lấy lại tinh thần rồi tiếp tục hỏi: “Việc này rất quan trọng.”


Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, để mình rơi vào trạng thái suy tưởng, tâm trí trống rỗng, thử tìm lại phần ký ức thất lạc.


Một lúc lâu sau, cô mở mắt, cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện vẫn chưa tắt máy.


Cô liền a lô một tiếng: “Hoắc thiếu, anh còn ở đó không?”


“Ừm, anh đây.” Giọng Hoắc Thiệu Hằng hơi mệt mỏi, “Em đã nhớ ra chưa?”


Bây giờ Cố Niệm Chi đã chắc chắn rằng việc này có liên quan đến ký ức mà cô đã mất, nhưng cô thật sự không thể nhớ ra người nào mang cái tên này.


Cô thận trọng hỏi: “Hoắc thiếu, có thể cho em thêm manh mối không, em sẽ suy nghĩ kĩ xem?”


Chỉ cho cô một cái tên, cô phải liên tưởng thế nào đây?


“Thêm manh mối à?” Hoắc Thiếu điềm tĩnh nhắc lại câu nói của Cố Niệm Chi.


“Đúng vậy, thêm manh mối. Ví dụ như, người đó bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, dáng vẻ như thế nào, làm nghề gì, v.v…” Cố Niệm Chi vừa xoa chân vừa đứng dậy.


Nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ rồi, cô phải chuẩn bị đến chỗ Hà Chi Sơ để họp.


Hoắc Thiệu Hằng không trả lời.


Nếu anh biết Cố Tường Văn bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, dáng vẻ như thế nào, làm nghề gì, anh còn cần hỏi Cố Niệm Chi làm gì?


Cố Niệm Chi soi gương, phát hiện lúc nãy ngã xong, cái quần đã nhăn nhúm cả, mặc ra ngoài rất mất lịch sự.


Một tay cô cầm điện thoại, một tay cởi áo len và quần dài, rồi thay một chiếc váy liền bằng lông cừu dày, đi một đôi tất giữ nhiệt, đi thêm một đôi bốt cao cổ, rồi với tay lấy ví tiền, chìa khóa và laptop, bỏ hết vào trong ba lô.


Thu dọn xong hết rồi, cô phát hiện Hoắc Thiệu Hằng vẫn còn đang im lặng, liền gọi một tiếng: “Hoắc thiếu ơi?”


Hoắc Thiệu Hằng hồi thần lại, hỏi, “Em có việc à?”


“Em phải đi họp lớp đây.” Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ, “Còn mười phút, em phải chạy bộ qua đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom