• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 380 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 380 LÀM MAI (4)
Chỉ chớp mắt một cái mà từ “tiểu sư muội” đã biến thành “Niệm Chi” rồi…


Câu từ thay đổi nhanh thật.


Cố Niệm Chi cười cười, cảm thấy anh Đoàn hỏi như vậy đúng là không ổn thật.


Lễ tình nhân là chuyện cá nhân, sao có thể nói với người không thân thuộc được chứ?


“Lễ tình nhân à? Em vẫn chưa nghĩ tới…” Cố Niệm Chi cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn vào trong cửa hàng nhỏ rồi nói nhanh: “Ấy chết, đông người thế! Em phải đi mua bánh kẹp đây! Nói chuyện với anh Đoàn sau nhé!”


Đoàn Thuần trơ mắt nhìn Cố Niệm Chi như một cơn gió lướt qua bên người anh ta rồi chui vào trong cửa hàng.


Bên trong thật sự rất đông người, anh ta không thể kéo cô lại hỏi thăm kế hoạch lễ tình nhân được, đành thở dài lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên tiểu sư muội không phải là của đại sư huynh, mà cũng chẳng phải của nhị sư huynh luôn.” Thế là anh ta ngậm ngùi trở về ký túc xá.


Cố Niệm Chi phải xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt mình.


Cô cười nói với ông chủ: “Cho cháu hai phần bánh kẹp, mỗi cái thêm hai quả trứng, vỏ mỏng giòn và thêm tương ớt ạ.”


Ông chủ thuần thục làm bánh kẹp, cho vào hai cái hộp nhỏ rồi đưa cho cô, cười nói: “Đại giảm giá, mười sáu tệ.”


Cố Niệm Chi lấy tiền đưa cho ông chủ rồi xách hai túi bánh đi.





Cô vừa về đến ký túc xá thì Mã Kỳ Kỳ đã ngửi được mùi đồ ăn, chạy từ trong phòng mình ra, nói với Cố Niệm Chi vẫn còn đang đứng trong phòng khách: “Cuối cùng cậu cũng về rồi. Sao cậu đi lâu thế, mình sắp đói ngất rồi đây!”


Cố Niệm Chi đưa cái túi cho cô rồi cười cười xoa đầu cô: “Ăn đi ăn đi, đông người quá, sợ cậu đói chết đến nơi rồi nên tớ mua hẳn hai phần đấy.”


“A! Tốt quá! Tớ còn đang hối hận vì lúc nãy chỉ nhờ cậu mua một phần đây. Một phần làm sao mà đủ ăn? Phải hai phần mới đủ được!” Mã Kỳ Kỳ lôi hai hộp nhỏ từ trong túi ra ngửi, “Thơm quá đi mất!”


Mã Kỳ Kỳ để hộp giấy xuống, quay về phòng mình cầm tiền ra đưa cho Cố Niệm Chi: “Cảm ơn cậu đã giúp nhé.”


Cố Niệm Chi vội vàng từ chối: “Không cần không cần đâu, chỉ hai phần bánh kẹp thôi mà, cần gì phải vậy?”


Mã Kỳ Kỳ kiên quyết nói: “Nếu cậu không cầm tiền thì tớ không ăn nữa, trả lại cho cậu.”


Cố Niệm Chi nhìn cô với vẻ kỳ quái, “Kỳ Kỳ, cậu sao vậy? Không phải chỉ là hai cái bánh kẹp thôi à, cậu cần gì phải tính toán rõ ràng với tớ thế chứ?”


“Niệm Chi, tớ biết hai cái bánh kẹp không đáng bao nhiêu tiền, nhưng vốn dĩ là tớ nhờ cậu mua cơ mà! Chúng ta việc gì ra việc đó, đương nhiên tớ phải trả tiền rồi. Nếu cậu mời tớ ăn thì đó lại là chuyện khác.” Mã Kỳ Kỳ đặt tiền vào tay Cố Niệm Chi, “Cũng không thể để cậu vừa phải ship hàng vừa phải mất tiền được đúng không? Tớ mà phải lợi dụng một tí ti đấy á?”


Cố Niệm Chi cầm lấy tiền cười nói, “Biết rồi biết rồi, không phải chỉ là hai cái bánh thôi sao? Làm gì mà nói xa thế!”


“Không phải tớ nghĩ xa.” Mã Kỳ Kỳ vừa cười vừa cắn một miếng bánh kẹp, lúng búng nói: “Cũng giống như mượn tiền ấy, có mượn có trả thì sau này mượn nữa sẽ không khó, đúng không?”


“Đúng đúng đúng, cậu có lý quá mà.” Cố Niệm Chi cười nhéo nhéo mũi Mã Kỳ Kỳ rồi xoay người đi về phòng mình, vừa đi vừa nói: “Hôm nay mệt chết mất, tớ còn chưa kịp tắm nữa đây.”
Mã Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh bàn ăn trong phòng khách, bỏ phần bánh kẹp còn thừa vào hộp rồi rót một cốc sữa đậu, từ từ uống từng ngụm. Nhìn về phía phòng Cố Niệm Chi, cô mới đột nhiên nhớ ra Cố Niệm Chi nói ra ngoài mua đồ nhưng đi cả nửa ngày trời chỉ cầm về hai cái bánh kẹp, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả…


“Con bé này… lại còn lén lén lút lút giấu giếm mình…” Mã Kỳ Kỳ đảo mắt, nghĩ ra ngay được mấy nguyên nhân khả dĩ.


Đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là Cố Niệm Chi chạy đi gặp người mà cô thích…


Không nói là bạn trai của cô ấy vì cô ấy chưa từng chính miệng nói ra.


Theo quan điểm của Mã Kỳ Kỳ, khi nào còn chưa công khai mối quan hệ thì không được coi là người yêu.


Bởi vì Cố Niệm Chi không nói nên cô cũng không hỏi, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta mà.


Cố Niệm Chi quay về đến phòng mình liền cởi áo khoác ném lên chiếc sofa nhỏ trong phòng rồi bước vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra. Cô đứng dưới vòi hoa sen, để làn nước ấm áp giội xuống cơ thể đang túa mồ hôi.


Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô liền vô thức bật cười, mặt cũng đỏ bừng lên.


Cố Niệm Chi vừa tắm vừa ngâm nga vài câu hát, dòng nước cuốn đi sự mệt mỏi và căng thẳng của cả một ngày trời. Tâm trạng của Cố Niệm Chi vô cùng thoải mái, cô tranh thủ tắm rửa xong rồi thanh thản chìm vào mộng đẹp.





Ngày hôm sau đã là thứ sáu rồi, cả ngày Cố Niệm Chi không ăn gì, cặm cụi ở trong thư viện suốt một ngày, đến năm giờ chiều, cuối cùng cũng viết xong luận văn mà Hà Chi Sơ yêu cầu, liền gửi qua email cho anh ta.


Lúc thu dọn sách vở thì bụng cô đã kêu gào ầm ĩ.


Cố Niệm Chi nhanh chóng bước ra khỏi thư viện, định quay về tắm một cái rồi mới gọi cho Hoắc Thiệu Hằng hỏi chuyện xe cộ.


Đúng lúc này thì điện thoại của cô đổ chuông.


Không phải tiếng nhạc chuông được cài riêng cho Hoắc Thiệu Hằng.


Cố Niệm Chi lôi điện thoại ra nhìn, thấy là Phạm Kiến gọi tới liền vội nghe máy nói: “Anh Phạm, anh đang ở đâu vậy ạ?”


“Anh đang ở bên dưới ký túc của em rồi, em đang ở đâu?” Giọng Phạm Kiến vang lên từ trong điện thoại, có vẻ hơi vội vàng.


Cố Niệm Chi vội trả lời: “Em vừa ra khỏi thư viện, đang quay về ký túc đây ạ.”


“Anh đang ở dưới cổng ký túc của em rồi.” Phạm Kiến thở phào một hơi, “Bà trẻ ơi, em tới đây ngay đi.”


Cố Niệm Chi cười hì hì, “Em tới ngay đây, anh chờ em chút.”


Cô ra khỏi thư viện, tìm thấy xe đạp của mình liền đạp như bay về ký túc xá.


“Niệm Chi, bên này, lên xe đi.” Phạm Kiến đang đứng nghiêm trước cửa xe, cơ thể rắn chắc, gương mặt sáng sủa, từ trên xuống dưới chỉ thấy mấy chữ “đàng hoàng chính trực”.


“Em không kịp về phòng nữa ạ?” Cố Niệm Chi dựng xe vào chỗ để xe đạp dưới chân tòa nhà rồi khoác ba lô đi tới, “Em còn chưa lấy đồ xuống ấy.”


“Đồ gì của em bên đó cũng có cả rồi, còn lấy cái gì nữa?” Phạm Kiến nhanh chóng mở cửa xe đẩy cô vào bên trong, “Nhanh chóng quay về đi, mấy hôm nay Hoắc thiếu bận đến mức chân không chạm đất rồi, đến thời gian ăn cơm cũng không có nữa. Bọn anh chỉ mong em có thể nhanh chóng quay về khuyên Hoắc thiếu ăn bữa một cơm tử tế thôi đấy.”


“Hả? Sao lại không ăn cơm?” Cố Niệm Chi cũng lo cuống lên, “Vâng vâng, em đi ngay đây.”


Cô rút điện thoại ra nhắn cho Mã Kỳ Kỳ một tin: “Kỳ Kỳ, tớ về nhà đây, không về ký túc nữa đâu. Chúc cậu cuối tuần vui vẻ!”


Cố Niệm Chi ngồi vào trong xe, vừa thắt dây an toàn xong, ngẩng đầu nhìn qua ô kính xe màu xanh liền thấy Miêu Vân Tiêu đang đứng ở một chỗ không xa nhìn về phía mình, không biết là đang nhìn cô hay là nhìn xe nữa.


Cố Niệm Chi không thèm quan tâm mà chỉ nói với Phạm Kiến ngồi ở phía trước: “Em xong rồi, đi thôi ạ.”


Phạm Kiến khởi động xe, nhanh chóng ra khỏi cổng Nam của Đại học B, chạy thẳng về trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt tại Đế Đô.


“Dạo này Hoắc thiếu bận lắm ạ? Sao mà đến cả ăn một bữa cơm cũng không kịp thế anh?” Cố Niệm Chi rất tò mò, “Với vị trí hiện tại thì anh ấy có cần thiết phải như vậy không?”


Hoắc Thiệu Hằng đã mang quân hàm Thiếu tướng rồi, có nghĩa là trách nhiệm của anh ấy thiên về quản lý nhiều hơn chứ không phải đích thân làm việc nữa. Chỉ khi nào tập hợp được một nhóm người có năng lực về dưới trướng thì anh mới có thể phát huy được năng lực của mình. Không thể chuyện gì cũng phải tự tay mình làm được.


“… Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, bọn anh chỉ là cấp dưới thôi nên cũng khó khuyên bảo. Niệm Chi, nếu em có lòng thì giúp đỡ khuyên Hoắc thiếu một chút đi.” Phạm Kiến cười nói, nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Em nói có khi Hoắc thiếu còn chịu nghe.”


Cố Niệm Chi nghe xong liền cảm thấy ngọt ngào trong lòng nhưng cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, cô nghiêng người đặt tay lên lưng ghế phía trước, “Phải là em nghe lời Hoắc thiếu mới đúng, chứ làm sao mà Hoắc thiếu lại nghe lời em được?”


“Em nói có lý thì đương nhiên Hoắc thiếu sẽ chịu nghe.” Phạm Kiến lại nhìn nhìn cô, “Niệm Chi, em với Hoắc thiếu…”


Mặt Cố Niệm Chi lập tức đỏ lên, cô rụt tay lại, ngồi dựa vào ghế của mình nói một cách yếu ớt: “Em với Hoắc thiếu không có gì, anh Phạm đừng nói linh tinh.”


“Không có gì thì tốt.” Phạm Kiến thở ra một hơi, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, “Hoắc thiếu đối xử tốt với em, bọn anh đều nhìn ra được. Từ lúc em còn nhỏ đã tốt rồi chứ không phải bây giờ mới thế, đúng không?”


“Đúng vậy. Cái này mà còn cần phải nói nữa à?” Cố Niệm Chi gật đầu liên tục, “Lúc em còn bé chỉ bám mỗi Hoắc thiếu, em đều nhớ cả.”


Hai người cười cười nói nói, nhanh chóng về tới trụ sở Cục tác chiến đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng. ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng vừa bị Chủ tịch Long gọi đi, xe của anh với xe của Cố Niệm Chi gần như đi sượt qua nhau.


Cố Niệm Chi ngồi trong xe nên không biết, còn Phạm Kiến lại thông qua hệ thống điều khiển trung tâm mà biết được hướng đi của Hoắc Thiệu Hằng.


Anh ta im lặng liếc nhìn Cố Niệm Chi qua kính chiếu hậu, nói nhỏ: “Niệm Chi, lát nữa về tới nhà em tự ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, tình hình có thay đổi rồi.”


“Hả?” Cố Niệm Chi sửng sốt, “Sao vậy ạ? Hoắc thiếu đột nhiên có việc à?”


“Ừ, anh vừa nhận được thông tin, Chủ tịch Long gọi Hoắc thiếu qua bên đó rồi. Hoắc thiếu cũng vừa đi khỏi đấy.” Phạm Kiến không nói ra việc xe của Hoắc Thiệu Hằng vừa đi ngang qua xe của bọn họ.


Cố Niệm Chi nghe xong sẽ chỉ càng buồn thêm mà thôi.


Quả nhiên tâm trạng của Cố Niệm Chi liền trầm hẳn xuống.


Cô cầm lấy cặp sách của mình, giật giật cái móc treo trong vô thức, sự kích động ở đáy lòng cũng tự nhiên tan biến mất. Cô thấy, dao động cảm xúc của mình bây giờ lớn quá, còn không bằng ngày trước khi cô còn ở cùng với Hoắc Thiệu Hằng nữa.


Lúc đó Hoắc Thiệu Hằng cũng thường xuyên nhận nhiệm vụ ra ngoài hoặc đi họp, thế nhưng cô không hề cảm thấy thấp thỏm như bây giờ.


Cố Niệm Chi tự an ủi chính mình như vậy nhưng tâm trạng của cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.


Bởi vì trước đây cảm xúc của cô đối với Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không giống với bây giờ.


Xe dừng ở cửa nhà của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi mở cửa xe ra rồi bước xuống.


Màn đêm đen đặc như mực ập xuống, cô quay lại nhìn con đường lúc đến đã chìm trong bóng đêm tối sẫm.





Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe day huyệt thái dương nói với Âm Thế Hùng đang ngồi ở vị trí lái xe phía trước: “Phạm Kiến đã đi đón Niệm Chi rồi nhỉ?”


“Đúng vậy, hơn bốn giờ đã đi rồi ạ. Bây giờ có lẽ đang trên đường về đấy.” Âm Thế Hùng nghe điện thoại của Phạm Kiến gọi tới, “Tiểu Phạm, cậu về đến nhà chưa?”


“Đại Hùng, tôi về đến nơi rồi, Niệm Chi vừa xuống xe.” Phạm Kiến nói xong liền đưa điện thoại cho Cố Niệm Chi, “Điện thoại của Đại Hùng này.”


Cố Niệm Chi nhanh chóng nghe máy, “Anh Đại Hùng, Hoắc thiếu đâu ạ?”


“Hoắc thiếu ở đây này.” Âm Thế Hùng đưa điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy, giọng nói trầm thấp của anh vọng ra từ trong điện thoại. Bằng một cách thần kỳ nào đó, giọng nói ấy lại có thể đè nén toàn bộ những cảm xúc kích động tiêu cực của Cố Niệm Chi xuống.


“Niệm Chi, em chờ một lát nhé, anh đi rồi sẽ về ngay.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom