• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 381 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 381 HÂN HẠNH ĐƯỢC GẶP MẶT
Trái tim đang lơ lửng của Cố Niệm Chi cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.


Thật ra giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng trong điện thoại không hề mang chút sắc thái cảm xúc nào, chỉ bình thản kể cho cô nghe một câu chuyện thôi.


Nhưng lời nói bình thường này vào tai người có ý lại thành chuyện khác.


Cô cũng thấp giọng “ừm” một tiếng, nói: “Vâng, vậy em chờ anh về.”


“Ừ, ngoan.” Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, đưa lại cho Âm Thế Hùng đang ngồi trên ghế lái phụ.


Một mình anh ngồi trên ghế sau, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, im lặng suy nghĩ chuyện trong lòng.


Mấy hôm nay họ gần như không ngủ không nghỉ để điều tra tình hình thực tế của một người tên “Cố Tường Văn”, nhưng dường như họ đang đi vào ngõ cụt.


Mấy ngày trước, sau khi nhận quyền từ Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng và Quốc hội, Cục tác chiến đặc biệt đã phái người đi xuống dưới tìm được mười mấy người tên “Cố Tường Văn” trên danh sách của họ. Sau đó lấy đủ loại danh nghĩa và mọi cái cớ để lấy máu của những người đó, thống nhất mang về Đế Đô xét nghiệm DNA.


Nhưng kết quả lại khiến mọi người chán nản, mười mấy “Cố Tường Văn” tuổi tác tương đương, nhưng không có ai tương thích với DNA của Cố Niệm Chi. Thậm chí ngay cả một người họ hàng xa cũng không tìm thấy.


Lẽ nào họ đã bỏ sót manh mối quan trọng nào đó?


Hoắc Thiệu Hằng suy đi nghĩ lại cái tên Cố Niệm Chi đã gọi lúc ngất xỉu, anh luôn cảm thấy chắc chắn nó phải có quan hệ gì đó với Cố Niệm Chi.


Nhưng nếu như thật sự có quan hệ, thì rốt cuộc là quan hệ gì đây?


Chẳng lẽ không phải là quan hệ máu mủ ruột thịt?


Nhưng trong lúc ngủ mơ Cố Niệm Chi đã nói rất rõ ràng, đó là ba của cô…


Người ba mà lại không có quan hệ máu mủ ruột thịt ư?


Hoắc Thiệu Hằng đưa tay xoa ấn đường, khẽ thở dài.


Anh cảm thấy chân tướng đang ở rất gần, nhưng ở giữa vẫn cách một lớp sương mù.


Nếu màn sương đó không tan đi, họ sẽ không nhìn thấy được chân tướng.


Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là họ đã bỏ sót một điểm quan trọng nào đó chưa điều tra đến.





Âm Thế Hùng cầm điện thoại chơi một lúc rồi quay đầu hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, Chủ tịch Long có nói là tìm anh có chuyện gì không? Có cần sắp xếp trước không?”


Hoắc Thiệu Hằng chống khuỷu tay, xoay đầu ngắm cảnh đêm đang chạy vụt qua ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Chúng ta là Bộ Quốc phòng, bọn họ là Quốc hội, mỗi nơi đều có quy tắc riêng.”


“Vậy cũng đúng.” Âm Thế Hùng gật đầu, “Nhưng mà từ trước tới giờ quan hệ của chúng ta với Quốc hội rất tốt, ngân sách quân sự mỗi năm đều do Quốc hội phê chuẩn…”


Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn Âm Thế Hùng, “Chúng ta xin theo quy định, họ cũng phê duyệt theo luật, không tồn tại vấn đề ai xin ai cả.”


Đương nhiên anh cũng sẽ không chủ động khiến mối quan hệ với Quốc hội trở nên căng thẳng là được.


Trên thực tế, mỗi một vấn đề trên thế giới này đều có một cách giải quyết, phải xem bạn có thể tìm thấy hay không.
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe riêng của Hoắc Thiệu Hằng cũng dừng trước cửa nhà Chủ tịch Long.


Vì là tối cuối tuần nên mọi người đều khá nhàn rỗi.


Nhà Chủ tịch Long rất náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập, xe đậu đầy bãi đỗ xe ở phía trước. Khắp nơi đều là tiếng ca hát, tiếng cười đùa, giống như đang tổ chức tiệc tùng vậy. Từ trên xe bước xuống lập tức ngửi được mùi thơm của thịt nướng phảng phất trong không khí.


Đối với Hoắc Thiệu Hằng đã bữa đói bữa no mấy ngày nay thì sự cám dỗ từ thức ăn này là tàn nhẫn nhất.


Anh đặt nắm tay lên môi khẽ ho hai tiếng, nói với Âm Thế Hùng: “Đi hỏi xem chuyện gì.”


Anh cứ nghĩ là việc công, nhưng nhìn như thế này, hình như là việc tư…


Hoắc Thiệu Hằng có vẻ không vui tựa vào cửa xe, cong một chân lên, châm một điếu thuốc lên hút.


Chưa hút được hai hơi đã có người đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Anh ơi, chỗ này là khu vực không khói thuốc, không được hút thuốc, xin anh hãy dập thuốc đi ạ.”


Giọng nói này giống giọng của Cố Niệm Chi đến lạ, gần như có thể dự đoán trước được giọng nói sau khi trưởng thành của Cố Niệm Chi sẽ thế nào ấy.


Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt nhìn qua.


Ánh đèn từ cửa lớn chiếu đến, người đó đứng sấp bóng, gương mặt hơi tối, nhưng không phải hoàn toàn không nhìn thấy.


Ánh đèn kia như vô cùng dịu dàng, chiếu lên làn da trắng nõn như ngọc của cô gái trước mặt, ngũ quan lại có vài phần giống Cố Niệm Chi.


Có lẽ đây chính là dáng vẻ của Cố Niệm Chi khi đã hoàn toàn trưởng thành chăng?


Hoắc Thiệu Hằng nhất thời nhìn lâu thêm một chút.


Phía sau nhanh chóng vang lên giọng nói của Chủ tịch Long: “Thiệu Hằng à? Thiệu Hằng? Cậu tới rồi à? Sao không vào trong đi?”


Chủ tịch Long đi đến đứng bên cạnh cô gái đó, mặt đối mặt nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười nhìn họ: “Sao thế? Hai đứa đã nói chuyện rồi sao? Tôi còn định giới thiệu hai đứa với nhau nữa đấy!”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ khom người, “Chủ tịch Long.”


Chủ tịch Long khẽ vỗ vai anh, giới thiệu cô gái đó với anh: “Đây là Tạ Thanh Ảnh, cháu gái họ ngoại của tôi. Đúng rồi, ba của nó cũng họ Tạ, nói ra thì cũng cùng một dòng họ với bà ngoại cậu, chính là nhà họ Tạ ấy đấy.”


Sau đó lại giới thiệu Hoắc Thiệu Hằng với Tạ Thanh Ảnh: “Đây là Hoắc Thiệu Hằng, vị tướng quân trẻ tuổi nhất mà chúng ta vừa nói đến chính là cậu ấy đấy.”


Lúc này Tạ Thanh Ảnh mới nhìn rõ ngoại hình của Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng đứng đón ánh sáng, lúc nãy khi anh cúi đầu hút thuốc, cô chỉ cảm thấy thân hình anh cao lớn, dáng vẻ hút thuốc vô cùng đẹp trai. Nhưng cho dù có đẹp trai hơn nữa cũng không thể hút thuốc ở khu vực không khói thuốc, đây là vấn đề nguyên tắc.


Nhưng bây giờ anh vừa ngẩng đầu, Tạ Thanh Ảnh nhìn rõ gương mặt của anh rồi thì chỉ âm thầm nghĩ trong lòng, với gương mặt tuấn tú đến thế này, cho dù làm gì cũng sẽ được tha thứ chứ nhỉ?


Huống chi chỉ là hút thuốc thôi mà…


Trong lòng Tạ Thanh Ảnh vừa âm thầm cười bản thân mê trai, vừa thoải mái tự nhiên đưa tay ra với Hoắc Thiệu Hằng: “Anh chính là Thiếu tướng Hoắc à? Rất hân hạnh được gặp anh.”


Một tay của Hoắc Thiệu Hằng đang kẹp điếu thuốc, tay còn lại đưa ra: “Rất vui được gặp cô.”


Bàn tay anh rộng lớn ấm áp, lòng bàn tay hơi nóng, Tạ Thanh Ảnh vừa nắm đã cảm nhận được.


Cô im lặng mấy giây mới nói: “Gần đây Thiếu tướng Hoắc bị nóng trong người sao? Anh nên ăn những món canh mát một chút để cân bằng lại.”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong môi, “Không sao, gần đây công việc bận rộn.” Nói xong, anh nhìn về phía Chủ tịch Long đang cười ha hả, “Chủ tịch Long, chúng ta có cần đến phòng làm việc nói chuyện không?”


Đây là tỏ ý anh không đến để tham gia tiệc tùng, anh đến vì nghĩ Chủ tịch Long có việc công.


Chủ tịch Long bật cười, đưa tay sờ đầu mình, nói: “Ừ, đến phòng làm việc nói chuyện.” Sau đó ông khẽ nháy mắt với Tạ Thanh Ảnh bên cạnh, “Thanh Ảnh, làm phiền cháu nướng giúp chúng ta một ít thịt mang vào nhé. Cậu và Thiệu Hằng vừa ăn vừa trò chuyện.”


“Vâng ạ, thưa cậu.” Tạ Thanh Ảnh cong môi mỉm cười, cũng để lộ ra hai cái lúm đồng tiền, có đến sáu phần tương tự với dáng vẻ của Cố Niệm Chi.


Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, chỉ im lặng đi theo Chủ tịch Long vào phòng làm việc của ông.


Dọc đường đi liên tục có người đến chào hỏi anh hoặc chào hỏi Chủ tịch Long.


Nhưng trên cả quãng đường, anh chỉ khẽ mỉm cười, không hề nói chuyện, cứ như vậy đi đến phòng làm việc ở tầng ba của Chủ tịch Long.


Chỗ này là nơi Chủ tịch Long làm việc, chiếm nguyên cả tầng lầu. Ở cửa ra vào có người của Sở Mật vụ đứng canh giữ, yêu cầu về an ninh rất nghiêm ngặt.


Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng không cần kiểm tra nào khác nữa, bởi vì bản thân anh đã là người có cấp bậc an ninh cao nhất hệ thống bảo an của Đế quốc Hoa Hạ rồi. Ở Đế Quốc Hoa Hạ, có chưa đến năm người có cấp bậc an ninh như anh.


Đến phòng làm việc của Chủ tịch Long, sau khi đã ngồi yên vị, Chủ tịch Long đích thân pha cho anh một ly trà: “Nào nào, cậu nếm thử xem, Đại Hồng Bào chính tông đấy. Lá trà sản xuất từ cây Đại Hồng Bào mẹ ở miền Nam. Năm năm rồi tôi mới được chia có hai lạng lá trà, ngay cả vợ tôi muốn uống tôi cũng không cho đâu.”


Hoắc Thiệu Hằng đang đưa ly lên định uống, vừa nghe Chủ tịch Long nói như vậy, anh lại cười như không cười đặt ly xuống, “Chủ tịch Long, chú đừng hại cháu chứ. Những thứ mà vợ của chú muốn uống còn không uống được, chú lại cho cháu uống. Sau này vợ chú nhìn thấy cháu còn vui vẻ được sao?”


“Sao thế được? Là tôi không cho bà ấy uống, chỉ cho cậu uống, sao bà ấy có thể giận cậu chứ?” Chủ tịch Long cười lớn ngồi xuống chỗ đối diện với anh, tự nhấp trước một ngụm. Sau đó ông nhắm mắt lại, hưởng thụ vị ngọt thơm thanh mát của Đại Hồng Bào chính tông.


Hoắc Thiệu Hằng nói: “Thôi chú đừng nói thế, nếu như chú thật sự làm như vậy, chắc chắn vợ chú sẽ không hận chú, chỉ hận cháu thôi, hận cháu uống món mà cô ấy muốn uống nhưng không được uống.”
“Ha ha ha ha, tôi thật nói không lại cậu…” Chủ tịch Long cười rất vui vẻ, “Được rồi, nói đùa với cậu thôi, khoa trương lên một chút vậy, chắc cậu không coi là thật đâu đúng không?”


Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói: “Nói đùa thì được, cháu có thể uống được Đại Hồng Bào của nhà Chủ tịch Long, thật là có phúc ba đời.” ngontinhhay.com


“Cậu xem cậu kìa, cũng biết nói đùa rồi!” Chủ tịch Long bật cười lớn, trong phòng vang vọng tiếng cười sảng khoái của ông, rất có sức cảm hóa.


Hoắc Thiệu Hằng nâng ly trà lên với ông, “Chủ tịch Long, vậy cháu lấy trà thay rượu, kính chú một ly.”


“Kính tôi một ngụm là được rồi, một ly thì ra thể thống gì nữa…” Chủ tịch Long giả vờ không chịu, nói đùa lại với anh.


Hai người lại hàn huyên vài câu, Chủ tịch Long mới đi vào chủ đề chính.


“Thiệu Hằng, hôm nay gọi cậu đến đột xuất như vậy, vốn nghĩ là cuối tuần rồi, để cậu thư giãn thoải mái, đến ăn uống vui chơi cùng mọi người, đừng cứ chuyên tâm vùi đầu vào công việc như thế.” Lời Chủ tịch Long chân thành sâu sắc, “Cậu biết đấy, hôm nay Quốc hội đang xét duyệt dự toán và việc bổ nhiệm thăng giáng chức của viên chức cho năm sau. Bộ Quốc phòng có nhiều tướng cao cấp như vậy, chỉ có cậu còn độc thân, như thế thật sự không tốt lắm, không có lợi cho việc thăng chức sau này.”


Hoắc Thiệu Hằng ngồi thoải mái trên sofa, thong thả đặt ly trà lên bàn, bình tĩnh nói: “Cháu đang cân nhắc vấn đề cá nhân, xin Chủ tịch Long hãy yên tâm.”


Chủ tịch Long còn chưa kịp tiếp lời đã có người nói vào bộ đàm ngoài cửa: “Chủ tịch Long có ở trong không ạ? Thượng tướng Quý đến rồi.”


“Mau mời vào! Mau mời vào!” Chủ tịch Long đứng lên.


Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Thượng tướng Quý sải từng bước lớn vào phòng, “Lão Long, một mình ông lén lút gọi Thiệu Hằng đến đây rồi sao? Sao không đợi tôi với!”


Giọng nói của Thượng tướng Quý cực kì lớn, ông vừa lên tiếng là khắp phòng như muốn nổ tung.


Hoắc Thiệu Hằng đứng lên theo, anh đứng nghiêm chào điều lệnh với Thượng tướng Quý, “Xin chào Thủ trưởng!”


“Được rồi, được rồi, mau ngồi đi, mau ngồi đi, đừng câu nệ.” Nói rồi ông cùng với Chủ tịch Long ngồi đối diện Hoắc Thiệu Hằng, hình thành cục diện một chọi hai.


Hoắc Thiệu Hằng thoải mái bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện họ, trên gương mặt không có bất kì cảm xúc nào, vẫn là dáng vẻ thản nhiên như cũ.


Chủ tịch Long đưa mắt nhìn anh, nói với với Thượng tướng Quý: “Tôi nói đúng không? Thiệu Hằng còn chưa đến ba mươi tuổi, phong thái này quả thật rất hiếm có, ông phải đào tạo cậu ấy cho cẩn thận đấy!”


“Đương nhiên rồi, chuyện này còn cần phải nói sao?” Thượng tướng Quý vô cùng đắc ý với mắt nhìn người của mình. Ông lấy một lá thư từ trong người ra, vứt xoạch một tiếng lên bàn trà ở giữa hai dãy sofa, “Ông xem đi, đây cũng là do mắt nhìn người của tôi đấy. Thiệu Hằng, lúc đầu trong số những sĩ quan cấp úy tôi đã cố ý chọn cậu ra để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Nhiệm vụ thành công tốt đẹp, cấp bậc của cậu cũng ngày càng cao. Nhiều năm như vậy rồi, cậu nói xem tôi có nhìn lầm người không?”


Hoắc Thiệu Hằng phải trả lời kiểu câu hỏi này như thế nào đây?


Nhưng anh chỉ có thể gật đầu trả lời: “Chắc chắn chú không nhìn lầm cháu.”


Chủ tịch Long lại bị anh chọc cười lần nữa, nói: “Được rồi, hai người đừng hát bè với nhau nữa. Nào, lão Quý, nói chuyện chính đi.”


“Chuyện chính chính là những tấm ảnh này.” Thường tướng Quý đổ ngược lá thư xuống, rất nhiều tấm ảnh rơi lộn xộn ra ngoài, đều là ảnh của các cô gái. Ai nấy cũng đều rất xinh đẹp, còn là kiểu xinh đẹp chưa qua chỉnh sửa photoshop nữa chứ.


Hoắc Thiệu Hằng hờ hững đưa mắt nhìn, “Những tấm ảnh này là người mất tích sao?”


“Hừ!” Cuối cùng Thượng tướng Quý cũng không chịu nổi Hoắc Thiệu Hằng nữa, “Cậu đừng có mà đánh trống lảng với tôi! Hôm nay tôi nói thẳng luôn, bên trên tổ chức muốn cậu kết hôn, đây đều là đối tượng hôn nhân phù hợp với cậu, cậu chọn lựa cho cẩn thận vào. Chúng tôi sẽ tổ chức ngày hội xem mắt cho những người còn lại, để mấy gã đàn ông độc thân trong Bộ Quốc phòng đến tham gia, cậu thấy thế nào?”


Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng giật giật, anh cầm ly trà lên nhấp một ngụm, nói: “Cháu đang cân nhắc vấn đề cá nhân rồi, không cần xem mắt. Nhưng đúng là Cục tác chiến đặc biệt có rất nhiều người độc thân cần giải quyết vấn đề này, đến lúc đó cháu sẽ nói họ đi tham gia hội xem mắt.”


“Thiệu Hằng, cậu được lắm! Cậu vì bản thân mà đùn đẩy cho người khác à… “ Chủ tịch Long hùng hổ, “Láu cá! Cậu quá láu cá rồi!”


Hoắc Thiệu Hằng chỉ cười mà không nói gì, đặt ly trà xuống, nghe thấy cửa lớn của phòng làm việc vang lên một tiếng, Tạ Thanh Ảnh mang theo một đĩa thịt nướng lớn đi vào, “Mọi người đói rồi đúng không ạ?”


“Thanh Ảnh, cháu đến đây, chào bác Quý này.” Chủ tịch Long ôn tồn giới thiệu Thượng tướng Quý cho cô.


Tạ Thanh Ảnh lịch sự lễ phép chào hỏi Thượng tướng Quý rồi chia thịt nướng vào đĩa của ba người họ, xếp dao dĩa, đũa và cả gia vị để chấm ra đầy cả một bàn trà.


“Chúc mọi người ăn ngon miệng, cháu đi trước đây. Nếu như muốn thêm, cậu cứ gọi cháu một tiếng, cháu sẽ mang đến ạ.” Tạ Thanh Ảnh nói xong thì rời khỏi phòng làm việc.


Cô không nhìn Hoắc Thiệu Hằng nữa, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại liên tục nhìn theo bóng lưng của cô như đang suy nghĩ gì đó.


Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long phát giác ra Hoắc Thiệu Hằng có cảm xúc khác thường với Tạ Thanh Ảnh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có hy vọng rồi.


Thượng tướng Quý cố ý hỏi đến chuyện liên quan đến Tạ Thanh Ảnh: “Lão Long này, sao tôi không nhớ ông có một đứa cháu nhà ngoại họ Tạ vậy? Còn lớn như vậy nữa…”


Chủ tịch Long lấy dao dĩa xiên một miếng thịt, ăn hết một xiên mới nói: “Thật ra con bé không phải con gái ruột của em họ tôi.”


“Ồ?”


“Ba con bé là họ hàng xa của nhà họ Tạ, lúc đầu toàn bộ người nhà họ Tạ đều ra nước ngoài định cư, chi của họ cũng đi. Tạ Thanh Ảnh được sinh ra ở nước ngoài. Nhưng mẹ của con bé qua đời sớm, gần đây ba lại vừa kết hôn, lấy em họ của tôi. Tạ Thanh Ảnh chính là con riêng của chồng của em họ tôi. Đây, đây là ảnh cả nhà họ.” Chủ tịch Long nói một lượt mối quan hệ quanh đi quẩn lại, cuối cùng còn lấy ra tấm ảnh cả gia đình của Tạ Thanh Ảnh, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.


Hoắc Thiệu Hằng đón lấy xem.


Có hai tấm ảnh, một tấm là ảnh chụp chung của ba mẹ ruột Tạ Thanh Ảnh, đang ôm một đứa bé gái.


Một tấm là ảnh chụp chung của ba và mẹ kế Tạ Thanh Ảnh. Tạ Thanh Ảnh đã như dáng vẻ hiện giờ rồi, gương mặt tươi cười lễ phép, ngồi bên cạnh ba cô ấy.


Tầm mắt của Hoắc Thiệu Hằng bị gương mặt của ba mẹ ruột Tạ Thanh Ảnh thu hút, rõ ràng là Tạ Thanh Ảnh rất giống mẹ cô.


Thượng tướng Quý chau mày nói: “Ồ, tái hôn với cô em họ bị góa chồng vào mấy năm trước của ông đấy à?”
“Đúng vậy, cô ấy còn chưa kịp sinh con thì chồng đã qua đời rồi. Sau đó cô ấy ra nước ngoài cho khuây khỏa, gặp được ba của Thanh Ảnh, hai người họ đem lòng yêu nhau, rồi tái hôn.” Chủ tịch Long nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Thiệu Hằng, Thanh Ảnh lớn lên ở nước ngoài, vừa theo ba và mẹ kế về nước chưa lâu. Cháu có rảnh không, có thể đưa con bé ra ngoài đi dạo loanh quanh không?”


Thượng tướng Quý nghe xong đã vội vã nói: “Đúng rồi, hay là cậu dẫn theo Phiêu Hồng cùng cô Tạ đi loanh quanh Đế đô đi?”


Hoắc Thiệu Hằng không muốn để ý đến hai ông lão tuổi tác cộng lại đã hơn một trăm tuổi và sở thích quái ác thích làm mai cho người khác này nữa.


Anh nhìn Chủ tịch Long nói: “Cô Tạ lớn lên ở nước ngoài, cũng mang quốc tịch nước ngoài, dựa theo quy định thì cháu không thể ở riêng một mình với người nước ngoài được.”


Đế Quốc Hoa Hạ quả thật có quy định này, nếu như những người có thân phận như họ muốn tiếp xúc với người mang quốc tịch nước ngoài thì chắc chắn phải có mặt người thứ ba, hơn nữa sau khi kết thúc còn phải báo cáo lên các bộ phận có liên quan.


Chủ tịch Long ho một tiếng rồi nói: “Cả nhà họ đã bỏ quốc tịch nước ngoài, về nước định cư rồi, nên cậu không cần khó xử vì chuyện này đâu.”


“Không phải là cháu khó xử, cháu chỉ không muốn vi phạm quy định của quốc gia.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh gật đầu, trong tay cầm hai tấm ảnh, trả lại cho Chủ tịch Long, thong thả hỏi: “Mẹ ruột của cô Tạ tên gì ạ?”


“Chuyện này thì tôi không biết.” Chủ tịch Long phất tay, “Một chốc nữa con bé mang thịt nướng vào, cậu hỏi con bé thử xem?”


“Không cần đâu, cháu còn có việc, hôm nay rất cảm ơn trà và thịt nướng của Chủ tịch Long, lần sau có cơ hội cháu sẽ mời lại.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong thì đứng dậy, chào theo kiểu quân đội với Thượng tướng Quý.


“Được rồi, được rồi, cậu đi đi.” Thượng tướng Quý cười híp mắt vẫy tay, “Để tâm đến chuyện cá nhân của cậu một chút, biết chưa? Đừng ép mấy lão già chúng tôi ra tay.”


“Vâng, thưa thủ trưởng.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long rồi rời đi.


Lúc từ phòng làm việc đi ra, anh lại gặp Tạ Thanh Ảnh, cô lại mang thêm một đĩa thịt nướng nữa đi vào.


Thấy Hoắc Thiệu Hằng đi ra, Tạ Thanh Ảnh vội vã hỏi: “Thiếu tướng Hoắc, anh không ăn thêm chút nữa sao?”


“Không cần đâu, tôi còn có việc.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với cô, anh bỗng đưa tay phủi nhẹ trên vai cô, nói: “Có con sâu.”


Tạ Thanh Ảnh giật cả mình, suýt chút nữa đánh rơi đĩa thịt nướng trên tay.


Cô còn chưa kịp hoàn hồn, đứng yên tại chỗ, cả người cứng đơ: “Sâu gì thế? Thiếu tướng Hoắc? Anh đã lấy con sâu ra chưa?”


“Ừ, lấy đi rồi.” Hoắc Thiệu Hằng thu tay về, lòng bàn tay đã nắm chặt một sợi tóc của Tạ Thanh Ảnh.


Hai người lướt qua vai nhau trên hành lang.


Nhưng Hoắc Thiệu Hằng vừa đi được vài bước, hình như nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên dừng bước, anh xoay người gọi Tạ Thanh Ảnh lại hỏi: “Cô Tạ, mẹ ruột của cô tên gì vậy?”


“Cố Điềm.” Tạ Thanh Ảnh buột miệng nói ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom