• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 393 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 393 TƯ CHI NIỆM CHI (HOÀI NIỆM NHỚ NHUNG)
“Cô tên là Cố Niệm Chi ư? Chúng ta cùng họ đấy…” Vẻ mặt của Cố Yên Nhiên rất hiền lành, cô ta gật đầu với Cố Niệm Chi, hỏi: “Có thể mạo muội hỏi cô một câu không? Tên của cô là chữ gì?”


Cố Niệm Chi điềm đạm nói một tiếng “được” với cô ta, sau đó nói tiếp, “Niệm trong tưởng niệm, Chi trong chi hồ giả dã.”


Cố Yên Nhiên mỉm cười gật đầu, “Niệm Chi à? Tư Chi Niệm Chi… Quả là một cái tên rất hay…”


“Cô Cố quá khen rồi.” Cố Niệm Chi mỉm cười, không biết nên đáp lại như thế nào.


Tiết Tịnh Giang cười ha ha rất đúng thời điểm, nói: “Ôi Yên Nhiên, sao cô lại gọi tên người ta như thế chứ? Cô xem, Niệm Chi của chúng ta không biết phải trả lời thế nào rồi kìa! Ha ha ha ha…”


Cố Yên Nhiên khẽ mỉm cười, “Tôi cảm thấy cái tên này rất đặc biệt.”


Cố Niệm Chi không hề để ý, nói một cách dửng dưng: “Ừm, dù sao cũng chỉ là tên gọi mà thôi, tên của tôi chính là hai chữ này.”


Hoắc Thiệu Hằng ở bên cạnh khẽ hắng giọng một tiếng, nói với Tiết Tịnh Giang: “Giày Ống, cậu mời cô Cố tới ăn cơm, không thể thất lễ như vậy được.”


Lời này là đang ra ám hiệu bảo anh ta dẫn Cố Yên Nhiên đi, đừng ở đây nói dông dài lãng phí thời gian nữa.


Tiết Tịnh Giang hiểu ý của anh, cũng hiểu rõ tâm tư tình cảm Hoắc Thiệu Hằng dành cho Cố Niệm Chi không hề bình thường. Anh ta mỉm cười gật đầu với Cố Niệm Chi, giọng điệu khách khí hơn nhiều, “Niệm Chi, vậy bọn anh đi trước nhé. Sau này em có rảnh thì tới nhà hàng Cửu Lâu Phong Nguyệt, anh sẽ chuẩn bị cho em những món mà em thích, bất cứ lúc nào cũng có thể mang lên cho em thưởng thức.”


“Cảm ơn anh Tiết ạ.” Cố Niệm Chi ngoan ngoãn nói cảm ơn, dõi mắt nhìn Tiết Tịnh Giang và Cố Yên Nhiên rời đi.


Hoắc Thiệu Hằng bảo cô ngồi xuống, “Em chọn món chưa?”


“Em vẫn chưa chọn, đang đợi anh quay lại chọn cùng mà.” Cố Niệm Chi ngồi trên ghế đôi tựa vào mặt bên của bức tường thủy tinh. Hoắc Thiệu Hằng ngồi đối diện cô, thân hình cao lớn vừa khéo có thể chắn được ánh mắt nhòm ngó của người ngoài, tạo cho Cố Niệm Chi một không gian riêng tư vô cùng hoàn chỉnh.


Hoắc Thiệu Hằng xoay người lại vẫy tay gọi nữ phục vụ tới để chọn món.


“Hôm nay chỗ các cô có đề cử món ngon gì không?” Hoắc Thiệu Hằng không xem menu mà hỏi thẳng nữ phục vụ.


Nữ phục vụ kia rất niềm nở, cười nói: “Hôm nay nhà hàng chúng tôi đề cử suất ăn dành cho lễ Valentine cũng rất được hoan nghênh. Xin hỏi ngài có muốn gọi một suất không?”


“Gồm những món nào vậy?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua suất ăn dành cho lễ Valentine do nữ phục kia đề cử, trực tiếp chọn một suất ăn đắt tiền nhất trên đó. 6666 tệ một suất dành cho hai người, đây là một con số may mắn. Anh còn cố tình dặn dò thêm: “Phần bít tết sốt tiêu đen này đừng thêm hành tây vào.”


Mục đích Cố Niệm Chi tới đây không phải để dùng bữa mà là đến để tận hưởng không khí lãng mạn và cảm giác ở đây. Ăn bữa tối tình nhân cùng với người mình thích vào lễ Valentine, điều cô muốn chính là những tiết mục như thế này thôi.


Chỉ một lát sau là các món ăn đã được đưa lên. Đầu tiên là món khai vị, một đĩa salad rau củ nhỏ và một bát salad trái cây nhỏ, sau đó là một ổ bánh mì dài kiểu Pháp vừa mới nướng xong.


Để ăn kèm với bánh mì, trong suất ăn còn có thêm một đĩa trứng cá muối nhỏ vừa mới rã đông, dùng dao ăn nghiền nát rồi phết lên bánh mì, cực kì ngon miệng.


Cố Niệm Chi cầm dao dĩa, thuần thục cắt vài miếng, phết trứng cá muối lên, cuối cùng đặt vào trong đĩa của Hoắc Thiệu Hằng.


Tiếp theo chính là súp ngô hải sản, hạt ngô ngọt bùi vừa giòn vừa mềm, súp hải sản nóng hổi thơm ngon với mùi vị cân đối vừa miệng.


Món chính là bò bít tết sốt tiêu đen và cá tuyết nướng hương thảo sốt vang đỏ, được trang trí với món ăn nguội, bày kín chiếc bàn ăn nhỏ dành cho hai người.
Cố Niệm Chi biết, ăn hết mấy món này xong vẫn còn món tráng miệng đang chờ bọn họ nên chống đầu nói: “Nhiều món như vậy ư, phải ăn hết thật sao? Ăn xong chắc em phải béo thêm vài cân ấy.”


Hoắc Thiệu Hằng cầm dao dĩa cắt một miếng bò bít tết cho vào miệng, nuốt xong mới nói với cô: “Em không phải lo, ăn xong quay về lại vận động tiếp.”


Cố Niệm Chi nghẹn lời.


Đêm hôm khuya khoắt, vận động cái gì mà vận động!


Nhưng mà cô hiểu ra rất nhanh, “vận động” này không phải là “vận động” mà cô tưởng…


Da mặt cô ửng hồng, cúi đầu xuống cầm dao dĩa lên, lặng lẽ cắt bò bít tết thành từng miếng vuông nhỏ và bắt đầu ăn.


Thật ra cách chế biến bò bít tết ở đây cũng bình thường, nướng hơi quá lửa nhưng mà cách bày biện đẹp mắt. Bên ngoài cháy sém bên trong lại dai, lúc ăn tạo thành gánh nặng không nhỏ cho hàm răng.


Cô ăn được hai miếng thì không ăn được nữa, chuyển sang ăn cá tuyết nướng.


Thịt cá mềm và ngọt hơn, cô ăn một mạch hết sạch cả con cá tuyết nướng hương thảo sốt vang đỏ, ăn xong còn khen không ngớt lời: “Món này thật sự rất ngon, mùi tanh của cá được hương thảo và rượu đỏ át đi hết, nhưng lại không hề làm mất vị ngọt của cá, hiếm có thật đấy.”


Hoắc Thiệu Hằng nhìn phần bò bít tết sốt tiêu đen mà Cố Niệm Chi chỉ mới ăn hai miếng nhỏ kia, duỗi tay ra kéo nó về phía mình, đồng thời đẩy đĩa cá tuyết nướng sang cho cô.


Cố Niệm Chi vội nói: “Phần bò bít tết này dai lắm, ăn không ngon đâu. Hoắc thiếu, anh không cần phải ăn nhiều như vậy.”


“Cũng tàm tạm.” Hoắc Thiệu Hằng cúi xuống xiên dĩa vào miếng thịt bò đã được cắt thành từng khối vuông, “Không nên lãng phí.”


Cố Niệm Chi không nói nữa, kéo đĩa cá tuyết nướng của Hoắc Thiệu Hằng lại gần, lấy dao ăn cắt thành miếng nhỏ rồi ăn hết từng miếng một.


Ở một phía khác của nhà hàng, bữa tối của Cố Yên Nhiên và Tiết Tịnh Giang vốn dĩ đã sắp kết thúc, nhưng bởi vì tình cờ gặp Hoắc Thiệu Hằng nên hai người mới nán lại thêm một lúc.


Sau khi quay lại chỗ ngồi, hai người họ ăn thêm vài miếng rồi gọi nữ phục vụ tới dọn bát đĩa và mang tráng miệng lên.


Cố Yên Nhiên chọn bánh Tiramisu, còn Tiết Tịnh Giang thì chọn một miếng bánh phô mai New York nhỏ.


“Tịnh Giang, anh thật sự nên nếm thử bánh Tiramisu ở đây.” Cố Yên Nhiên xúc một miếng bánh Tiramisu thả vào trong miệng, híp mắt lại cảm thán, “Bánh Tiramisu ở đây quả thật rất ngon, vô cùng đạt tiêu chuẩn, giữ được đúng hương vị truyền thống của người Ý.”


Tiết Tịnh Giang cười nói: “Đầu bếp ở đây là do ông chủ đặc biệt mời từ Ý về mà, cô bảo không chính hiệu sao được?”


“Đầu bếp người Ý thì sao nào, cũng đâu có mấy người làm được món bánh Tiramisu ngon như thế này… Nào, anh nếm thử đi!” Cố Yên Nhiên cầm chiếc thìa sạch chưa sử dụng lấy một miếng nhỏ cho Tiết Tịnh Giang, trực tiếp đút vào trong miệng anh ta.


Tiết Tịnh Giang nhai vài miếng, ép bản thân nuốt miếng bánh xuống, cau mày nói: “Ngọt quá vậy? Ngọt thế này, cô thấy ngon thật sao?”


“… Thật ra ngon hay không chỉ là thứ yếu, tôi thích nó bởi vì nó là món tráng miệng khó làm nhất, được mệnh danh là vua của các món tráng miệng.” Cố Yên Nhiên nói đầy hàm ý: “Bánh Tiramisu tôi làm còn ngon hơn thế này cơ.”
WebTru yenOn linez . com
“Vậy nếu có cơ hội, tôi muốn đích thân nếm thử bánh Tiramisu do cô Cố đích thân làm.” Tiết Tịnh Giang vội vàng khen tặng.


“Có dịp nhất định sẽ mời anh.” Cố Yên Nhiên hơi ngước mắt lên nở nụ cười xán lạn với anh ta. Nét đẹp dịu dàng quyến rũ của cô ta khiến cho người khác liếc mắt một cái liền không thể dời mắt được.


Mặc dù Tiết Tịnh Giang thuộc vào dạng lão luyện trong tình trường, nhưng vẫn không hề có chút sức chống cự nào với vẻ đẹp quyến rũ rất tự nhiên như Cố Yên Nhiên.


Ánh mắt của Cố Yên Nhiên không ngờ cũng có thể làm mặt anh ta đỏ bừng lên, tim đập thình thịch thình thịch, đầu óc trống rỗng, ngay cả tai cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa, chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Cố Yên Nhiên đang mấp máy trước mặt anh ta. Giọng nói dễ nghe của cô ta cứ quanh quẩn trong tai anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không biết cô đang nói cái gì.


Trong lòng anh ta chỉ có một mong muốn: Nếu như giọng nói này có thể nói mãi không bao giờ ngừng thì tốt biết mấy…


“Tịnh Giang? Tịnh Giang?” Cố Yên Nhiên vươn tay gõ gõ lên mặt bàn trước mắt Tiết Tịnh Giang, “Anh sao vậy? Tôi đang nói chuyện với anh đấy.”


“Hả… à, tôi đang nghe đây… Cô nói gì vậy?” Tiết Tịnh Giang lấy lại tinh thần, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ cũng có ngày một tay lão luyện như mình lại ngây thơ như thế này.


Cố Yên Nhiên vừa bực vừa buồn cười. Cô ta đá nhẹ vào chân Tiết Tịnh Giang bên dưới gầm bàn. Mũi giày cao gót Manolo Balahnik nhọn hoắt lướt qua bên cạnh chân Tiết Tịnh Giang khiến cho anh ta thấy hơi đau. Tuy không phải đau lắm nhưng cảm giác này tạo ấn tượng rất sâu sắc.


“Tôi hỏi là anh và Thiếu tướng Hoắc là bạn bè từ nhỏ thật sao? Sao trước kia chưa từng nghe anh nhắc tới?” Cố Yên Nhiên làm ra vẻ lơ đãng hỏi, sau đó nhấp một ngụm cafe.


Tiết Tịnh Giang chỉ từng nói là có quen biết Hoắc Thiệu Hằng. Có điều, người biết Hoắc Thiệu Hằng không ít, mà Hoắc Thiệu Hằng thì chưa chắc đã biết hết tất cả mọi người.
Thế nhưng, bạn chơi chung từ nhỏ thì lại khác.


“Đương nhiên, chúng tôi thật sự là bạn từ nhỏ mà. Trước đây thấy không cần thiết phải nói với cô thôi.” Tiết Tịnh Giang khôi phục thái độ bình thường, cười hì hì trêu ghẹo, “Vả lại chuyện làm ăn của chúng ta có liên quan gì tới Hoắc thiếu đâu, đúng không nào?”


“Nếu tôi sớm biết anh và Thiếu tướng Hoắc thân thuộc như vậy thì đã bảo cấp dưới của tôi nhanh chóng ký hợp đồng với anh, không cần mở nhiều thư tín dụng như vậy rồi.” Cố Yên Nhiên nói một cách nghiêm túc, “Tuy là ngân hàng đánh giá khả năng kinh tế của anh có chút vấn đề, nhưng anh có thiếu tướng Hoắc làm hậu thuẫn thì tôi còn có gì phải lo lắng nữa chứ?”


“Ôi, cô đừng nói như thế, làm ăn là làm ăn, chuyện tình cảm là chuyện tình cảm. Tôi và Hoắc thiếu là bạn từ nhỏ, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cậu ấy cũng phải chịu trách nhiệm thay tôi.” Tiết Tịnh Giang là người hiểu chuyện, vội vàng phân rõ ranh giới với Hoắc Thiệu Hằng, “Nếu như ngân hàng cảm thấy có vấn đề, chúng ta có thể giải quyết thông qua đám phán, đừng bắt Hoắc thiếu phải đứng ra bảo đảm cho tôi.”


“Ồ? Không ngờ là anh lại khẳng khái như vậy đấy.” Cố Yên Nhiên nhìn anh ta bằng ánh mắt lạ lùng, “Tôi làm ăn với người của nước anh không phải lần một lần hai, nhưng đây là lần đầu gặp người như anh. Có quan hệ mà không bám vào, có lợi ích mà không chiếm… Được lắm, chỉ dựa vào nhân phẩm này của anh thôi thì Cố Yên Nhiên tôi cũng nhất định phải kết giao với một người bạn như anh rồi!”


Tiết Tịnh Giang nhếch miệng cười, giơ ly rượu lên, nói: “Như thế… coi như chúng ta đã chốt rồi nhé!”


Cố Yên Nhiên cụng ly với anh ta, uống xong lại tò mò hỏi anh ta: “Thiếu tướng Hoắc và anh là bạn từ nhỏ, vậy cô gái mà hôm nay anh ấy dắt theo là ai thế? Anh nói là cô bé trong nhà anh ấy, nhưng mà nào có ai dẫn bé con nhà mình ra ngoài ăn bữa tối Valentine đâu? Hơn nữa một người họ Cố, một người họ Hoắc…”


Tiết Tịnh Giang cũng không hiểu rõ lắm về mối quan hệ của Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, chỉ biết là Hoắc Thiệu Hằng rất quan tâm đến cô ấy, hơn nữa hẳn là cũng có chút tâm tư khác.


Anh ta đáp rất mơ hồ: “Đây chẳng qua là chúng tôi nói như vậy thôi. Niệm Chi là người được anh ấy che chở, cho nên chúng tôi đều nói cô ấy là cô bé con nhà anh ấy.”


“À…” Cố Yên Nhiên nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn lễ phép tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi thêm nữa.


Hai người ăn xong món tráng miệng rất nhanh, sau đó tính tiền rời đi.


Trước khi đi, Tiết Tịnh Giang vẫy vẫy tay với Hoắc Thiệu Hằng ngồi phía bên kia, nhưng không qua đó chào hỏi.


Cố Yên Nhiên cũng liếc mắt nhìn thoáng qua bên đó theo, cảm thán nói: “Cố Niệm Chi này quả là xinh đẹp thật đấy, không biết ba mẹ cô ấy đẹp tới cỡ nào mới có thể sinh ra một người đẹp như vậy.”


“Niệm Chi ư? Cũng tạm được thôi…” Tiết Tịnh Giang cười ha ha, “Mẹ của Hoắc thiếu mới thật sự là người đẹp, chắc cô chưa từng nhìn thấy bà ấy đâu nhỉ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom