• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (5 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 395 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 395 CÓ NGƯỜI MUỐN GẶP EM
Đêm đầu xuân ở Đế Đố vốn rất lạnh, năm nay còn được gọi là “Rét tháng ba”, tới nửa đêm lại càng lạnh đến thấu xương.


Cố Niệm Chi quấn người trong chiếc áo lông vũ to sụ mà vẫn cảm nhận được gió lạnh thổi vù vù luồn vào trong cổ áo.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cái, trầm mặc không nói, bước từng bước dài không nhanh không chậm về phía trước.


Cố Niệm Chi đợi mãi vẫn không thấy Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện nên hơi sốt ruột. Cô giật nhẹ tay áo khoác của anh, hạ giọng nói: “Phải vậy không anh?”


Hoắc Thiệu Hằng thở dài, dừng bước quay đầu lại nhìn cô, “Em nghĩ sao?”


Chức vị và quân hàm của anh cao hơn Triệu Lương Trạch rất nhiều. Vấn đề hôn nhân của Triệu Lương Trạch đã phải vượt qua các thủ tục chính trị, vậy thì đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, chỉ có hơn chứ không có kém.


Cố Niệm Chi biết rằng nếu theo đúng logic, thì đây là nguyên tắc.


Nhưng mà con người luôn mang tâm lý cầu may.


Cô thầm hi vọng hôn nhân của Hoắc Thiệu Hằng có thể do anh tự mình làm chủ…


Câu trả lời hiện giờ của Hoắc Thiệu Hằng lại nói rõ điều cô thầm mong chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.


Cố Niệm Chi khẽ cắn môi, một cơn gió lạnh thổi tới làm mờ cả mắt cô. Đáy mắt hơi chát chát chua chua, nhưng cô ngẩng đầu lên, không để cho dòng nước mắt đang chực trào kia có cơ hội chảy ra ngoài.


Lần này Hoắc Thiệu Hằng không dỗ cô, cũng không khuyên nhủ, chỉ kéo tay cô, chậm rãi đi tới bãi đỗ xe, đồng thời giải thích với cô: “Đây là vấn đề thủ tục, có vai trò rất quan trọng, em có thể hiểu được không?”


Cố Niệm Chi khẽ “dạ” một tiếng, “Em hiểu, nhưng mà, lúc thẩm tra lý lịch chính trị sẽ thẩm tra những nội dung nào?”


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Đến lúc đó rồi nói sau. Bây giờ nói những chuyện này vẫn hơi sớm.”


Chỉ cần tìm ra được thân thế của Cố Niệm Chi, vấn đề thẩm tra lý lịch chính trị mới dễ giải quyết được. Nếu không, cứ giống như bây giờ thì có nghĩ ra cách gì đi chăng nữa cũng đều không có tác dụng.


Cố Niệm Chi gật đầu, sau đó lại ngượng ngùng nói với anh: “Hoắc thiếu, em cũng chỉ hỏi thử thế thôi, không phải… không phải… là em có ý thúc giục anh đâu…”


Thật ra bọn họ chỉ vừa mới ở cùng nhau, bây giờ nói chuyện kết hôn thì thật sự quá sớm.


“Chuyện thế này không cần thúc giục.” Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy tay cô, “Anh cũng đang suy nghĩ rồi.”


Ý của anh là, anh cũng đang suy nghĩ về chuyện kết hôn ư?


Cố Niệm Chi lập tức hớn hở trở lại.


Tâm trạng hôm nay của cô giống như cảm giác ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, phập phà phập phồng, lúc thì lên tới đỉnh núi, lúc thì lại rơi xuống đáy vực.


Cảm xúc phập phồng nhiều như vậy tốn rất nhiều thể lực và tinh lực. Lúc ngồi vào trong xe, cô cảm thấy hơi mệt nhọc, nên cứ thế mơ mơ màng màng ngủ trên ghế phụ.


Phải cố gắng lái chiếc xe thể thao Ferrari công suất lớn này chạy thật vững vàng không xóc nẩy quả là không dễ dàng gì đối với Hoắc Thiệu Hằng.


Về tới bãi đỗ xe dưới hầm khu chung cư mà họ vừa mới rời đi, Hoắc Thiệu Hằng đỗ xe xong mới nhoài người sang cởi dây an toàn ra giúp Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi từ từ tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt của Hoắc Thiệu Hằng đang ở ngay trước mắt mình, khoảng cách rất gần. Cô không hề nghĩ ngợi gì, vươn người tới phía trước, hôn lên sườn mặt của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng ngẩn người, xoay sang nhìn cô. Ánh mắt anh rơi vào đôi mắt mơ màng vừa mới tỉnh ngủ của Cố Niệm Chi, rồi lại từ từ dời xuống, nhìn về phía bờ môi đầy đặn của cô.


Cố Niệm Chi bất giác chu môi lên, giống như đang mời gọi anh hãy hôn cô vậy.


Mắt Hoắc Thiệu Hằng cong cong, anh nghiêng đầu sang, một nụ hôn rơi xuống môi cô. Nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia không ngừng không nghỉ. Sau đó, anh dứt khoát nghiêng người qua, đè cô xuống xe, đỡ lấy đầu cô, bắt đầu những nụ hôn triền miên nồng nhiệt.


Cố Niệm Chi vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng, chìm đắm trong nụ hôn rất bất chợt này.


Hai người dần dần hôn đến nỗi không thể tách rời, nhiệt độ trong xe dường như cũng nhanh chóng tăng cao, thậm chí Cố Niệm Chi còn cảm thấy không thở nổi nữa.


Tay cô luồn vào trong mái tóc sau gáy Hoắc Thiệu Hằng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác ngứa ngáy tê dại lẩn khuất lan từ đỉnh đầu tới tứ chi, rồi đi sâu vào tận đáy lòng.


Người biết giữ bình tĩnh như Hoắc Thiệu Hằng cũng sắp mất khống chế rồi. Cuối cùng anh vòng tay ra sau lưng, kéo đôi tay của Cố Niệm Chi từ trên gáy mình xuống, thì thầm bên môi cô: “Em thử nhúc nhích nữa xem, anh sẽ xử em ngay tại đây đấy…”


Cố Niệm Chi đánh bạo nhìn về phía anh, nhỏ giọng cười nói: “Thật à? Anh dám sao?”


Hoắc Thiệu Hằng cố gắng nhẫn nhịn, rời khỏi người cô, ngồi thẳng dậy, “… Sau này sẽ có cơ hội.”


Anh rút chìa khóa xe ra, bước xuống trước.


Cố Niệm Chi rũ người ngồi trong xe một lát rồi mới đẩy cửa xe bên kia bước ra ngoài.


Hoắc Thiệu Hằng dựa vào đầu xe, kẹp một điếu thuốc ở giữa ngón tay, châm lên nhưng không hút, chỉ nhìn về phía trước như có điều suy nghĩ.


Thấy Cố Niệm Chi xuống xe, Hoắc Thiệu Hằng bèn ném điếu thuốc đi, bước tới đóng cửa bên phía cô rồi khóa xe lại, sau đó dẫn cô đi về phía thang máy của bãi đỗ xe.


Hai người đi thang máy về căn hộ mới rời đi ban nãy của mình. Vừa vào cửa, Cố Niệm Chi đã được luồng không khí ấm áp vây quanh, cô lập tức cởi áo lông ra treo vào trong chiếc tủ âm tường nhỏ ở ngoài cửa ra vào.


Hoắc Thiệu Hằng giao chìa khóa xe thể thao cho cô, “Ngày mai anh bảo Đại Hùng đưa em đi thử xe, ngày kia là em có thể tự lái xe tới trường học được rồi.”


“Hay là thôi đi anh ạ.” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Tới trường học rồi đỗ ở đâu? Lại còn phải lấy giấy phép đỗ xe nữa, phiền phức lắm. Chỗ này cách trường cũng không xa, em ngồi tàu điện ngầm hoặc gọi taxi đều thuận tiện hơn.”


“Vậy cũng được. Khi nào được nghỉ dài ngày thì em lái xe tới chỗ anh sau.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong cũng cởi áo khoác ra, tiện thể treo vào trong tủ âm tường, đặt sát một chỗ với áo lông của Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi đợi Hoắc Thiệu Hằng đi vào trong rồi mới nhân cơ hội đó chỉnh trang lại tủ âm tường một chút, xếp hai chiếc áo khoác kia ngay ngắn trong tủ âm tường.


Hoắc Thiệu Hằng đi thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ, rửa mặt xong xuôi, lại xối nước tắm rửa bằng vòi hoa sen. Lúc anh bước ra, Cố Niệm Chi đã thay quần áo ở nhà, tùy tiện cột tóc thành kiểu đuôi ngựa rồi. Cô ngồi dựa lưng trên ghế sofa, đang ôm iPad Air xem gì đó.


“Anh tắm xong rồi, em đi tắm đi.” Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, xoay người đi tới tủ quần áo lấy một bộ áo T-shirt màu đen và quần casual mới tinh ra thay.


Cố Niệm Chi đang lên mạng lén tìm thông tin về “thẩm tra lý lịch chính trị”, không hề phát hiện Hoắc Thiệu Hằng đã ra ngoài. Lúc này, cô vội vàng tắt màn hình iPad đi, “vâng” một tiếng rồi ném iPad lên giường, sau đó đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.


Hoắc Thiệu Hằng vừa thay quần áo xong liền nhận được điện thoại của Âm Thế Hùng, “Hoắc thiếu, tình hình không ổn rồi, đối phương vừa mới phát động tấn công.”


“Bọn họ không đón lễ Valentine à?” Hoắc Thiệu Hằng không hề lo lắng, lại còn ung dung nói đùa một câu.


Âm Thế Hùng phì cười, “Hoắc thiếu, bên nước Mỹ đã là đêm Valentine rồi, có lẽ bọn họ đang kiếm tiền làm thêm giờ ấy chứ.”


Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu mở hệ thống điều khiển trung tâm từ xa qua điện thoại ra nhìn, phát hiện tần suất tấn công của đối đối phương quả nhiên đang dần tăng nhanh. Từ năm phút một lần chuyển sang năm giây một lần, tiếp sau đó còn nhanh đến nỗi đồng hồ máy tính cũng khó hiển thị được.


Cường độ này còn dữ dội hơn so với trước khi anh rời đi.


“Cậu bảo Phạm Kiến tới đón tôi.” Hoắc Thiệu Hằng lập tức đưa ra quyết định, “Bên kia có vấn đề, đồng thời thông báo với Tiểu Trạch, nếu như không có nguyên nhân gì đặc biệt, bảo cậu ấy ngày mai nhất định phải về đơn vị đúng giờ.”


Anh có thể chống đỡ được tới chín giờ sáng mai, nhưng nếu như đối phương tiếp tục gia tăng cường độ, chỉ một mình anh thì không thể làm được, phải có Tiểu Trạch vào sân cùng anh mới có thể phản công lại đối phương.


“Vâng, thưa thủ trưởng!” Âm Thế Hùng trở nên nghiêm túc, “Tôi lập tức báo cho Phạm Kiến tới đón anh.”


Dừng một lát, Âm Thế Hùng lại cười hỏi: “Nhưng mà, thủ trưởng ơi, địa chỉ ở đâu thế ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng vừa thay quân phục cấp tướng của mình, vừa nói địa chỉ căn hộ phức hợp cao cấp của Cố Niệm Chi, “Bảo Phạm Kiến chờ ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tới nơi thì gọi điện cho tôi.”


Âm Thế Hùng lập tức gửi địa chỉ cho Phạm Kiến, còn nói thêm: “Thủ trưởng bảo cậu đi đón anh ấy về trụ sở.”


Phạm Kiến không nói hai lời, vội lái xe đi về hướng căn hộ của Cố Niệm Chi.


Hoắc Thiệu Hằng thay quân phục xong bèn đi tới gõ cửa phòng tắm, “Niệm Chi, anh phải quay về trụ sở đây.” ngontinhhay.com


Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm dừng lại, Cố Niệm Chi lấy khăn tắm quấn người lại rồi thò đầu từ trong phòng tắm ra, “Anh phải đi luôn bây giờ à?”


“Ừ, bên đó xảy ra chút chuyện, anh phải về đó mới xử lý được.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn gò má và đôi mắt đẫm nước của Cố Niệm Chi. Bả vai trắng nõn lộ ra bên ngoài khăn tắm hệt như cánh sen vừa mới nở, bên trên vẫn đọng những giọt sương mai.


Anh nuốt nước miếng, cố dời mắt đi, “Anh đi rồi, em có thể ở lại một mình không?”


Cố Niệm Chi cực kì lưu luyến, nhưng với nghề nghiệp của Hoắc Thiệu Hằng, mấy tình huống bất ngờ thế này chắc chắn sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Dù sao, kẻ địch cũng không có lòng tốt đợi bạn ăn tết xong mới tới hại bạn.


“Vâng, một mình em ở lại đây một đêm cũng không sao.” Cố Niệm Chi gật gật đầu, “Vậy ngày mai em quay lại trường học luôn được không?”


“Em thấy thế nào thuận tiện thì cứ làm như thế.” Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve khuôn mặt ướt nhẹp của cô, “Nếu em quay về trường thì khi nào tới nơi nhớ nhắn tin cho anh.”


Cố Niệm Chi đồng ý, cô chưa kịp thay quần áo thì Hoắc Thiệu Hằng đã nhận được điện thoại của Phạm Kiến, anh vội vã đi về phía cửa ra vào.
Không bao lâu sau, cửa ra vào vang lên tiếng khóa cửa, Cố Niệm Chi biết là Hoắc Thiệu Hằng đã đi rồi.


Cô lau tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo choàng tắm màu trắng nhìn lướt qua căn phòng ngủ rộng rãi, thở dài thườn thượt. Có điều, nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng tắm, cô lại không kìm được nở nụ cười ngọt ngào.


Cố Niệm Chi ngồi trước bàn trang điểm chải đầu và đắp mặt nạ dưỡng da, iPad của cô bỗng vang lên “tít, tít”, có người muốn gọi FaceTime cho cô.


Cố Niệm Chi cầm lên xem thử, không ngờ lại là Hà Chi Sơ.


Cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy đổi sang bộ quần áo mặc ở nhà kiểu dáng bình thường. Lúc quay lại chỗ ngồi, cô lại phát hiện Hà Chi Sơ vẫn đang gọi tiếp.


Cố Niệm Chi đành phải mở FaceTime, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hà Chi Sơ trên màn hình, cười nói: “Giáo sư Hà, thầy tìm em có việc gì à?”


Hà Chi Sơ ở bên kia màn hình liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ đêm rồi.


Tiếp đó anh ta lại nhìn hình ảnh sau lưng Cố Niệm Chi, hình như không có đàn ông.


Anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, giọng điệu hòa nhã hơn nhiều, “Niệm Chi, em đang ở đâu thế?”


“Em đang ở trong phòng của mình.” Cố Niệm Chi ranh mãnh nói, “Thầy Hà, hôm nay là cuối tuần, là ngày nghỉ. Em đã viết xong luận văn và gửi vào email cho thầy rồi.”


Hà Chi Sơ ở phía đối diện hơi cong môi, không nhìn kĩ thì rất khó phát hiện, “Tôi vừa mới xem xong luận văn của em, viết rất tốt. Nhưng mà tôi tìm em không phải để nói về luận văn chuyên ngành.”


“Giáo sư Hà ạ, em không biết giữa chúng ta ngoài chuyện học tập ra thì còn có chuyện gì khác để nói nữa.” Thái độ của Cố Niệm Chi vô cùng cứng rắn, không để cho Hà Chi Sơ bất kì đường lui nào.


Hà Chi Sơ cười khổ một tiếng, “Em đừng giống như con nhím vừa thấy tôi đã dựng đầy gai thế chứ. Tôi tìm em, thật sự là có chuyện khác.”


Cố Niệm Chi cười ha ha hai tiếng, “Vậy thầy nói đi ạ, em nghe.”


Hà Chi Sơ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, tiếng lộc cộc khiến cho Cố Niệm Chi sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.


Một lúc sau, Hà Chi Sơ mới nói: “Có người hỏi thăm tôi về em. Tôi không rõ cô ấy có quan hệ gì với em, nhưng mà lời của cô ấy, em có muốn nghe thử không?”


“Ai cơ ạ?” Cố Niệm Chi thấy thoải mái hơn, chỉ cần không nói về chuyện giữa cô và Hà Chi Sơ thì cô có thể thoải mái đối phó hết.


“Người đó tên là Cố Yên Nhiên.” Hà Chi Sơ cúi đầu nhìn số điện thoại di động Cố Yên Nhiên để lại cho anh ta, “Nếu như em có thời gian, cô ấy muốn gặp em.”


“Cố Yên Nhiên ư?” Cố Niệm Chi thoáng nhớ tới cô gái mà hôm nay cô đã gặp ở nhà hàng ba sao Michelin, và mối quan hệ giữa cô ta với Tiết Tịnh Giang, đương nhiên còn có cả sự giao tiếp giữa cô ta và Hoắc Thiệu Hằng lúc trước nữa, nói ra cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì.


Ấn đường của cô hơi nhíu lại, “Cô ta tìm em làm gì? Em cũng đâu có quen cô ta.”


“Tôi nghĩ có lẽ là em nên gặp cô ấy một lần.” Hà Chi Sơ khẽ thở dài, “Cô ấy nói rằng, cô ấy từng có một người em gái, cũng tên là Cố Niệm Chi, xấp xỉ tuổi em, cô ấy vừa gặp em đã cảm thấy thân thiết nên muốn biết thêm về em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom