• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 396 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 396 CHÚNG TA KHÔNG QUEN, KHÔNG CẦN HẸN
Cố Niệm Chi hoàn toàn không ngờ được là Hà Chi Sơ sẽ nói ra những lời này. Cô kinh ngạc đến mức không kịp che giấu nét mặt, hoàn toàn lộ rõ trên iPad trước mặt Hà Chi Sơ. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta cũng hiện lên nét cười, giống như khoảnh khắc miếng băng mỏng tan ra trong ngày đầu xuân, tràn ngập vẻ đẹp của sự lạnh giá.


Dĩ nhiên, Cố Niệm Chi không có tâm trạng thưởng thức sắc đẹp của Hà Chi Sơ. Cô lập tức thu cảm xúc lại, lạnh nhạt từ chối: “Giáo sư Hà, bởi vì cô ấy có một người em gái cũng tên là Cố Niệm Chi cho nên muốn gặp em à, lý do này em không thể nào tiếp nhận được.”


Hà Chi Sơ đút một tay vào túi quần, tay kia thì đặt lên bàn làm việc ở trước mặt, nói chuyện qua chiếc iPad đặt trên bàn, “Em gặp hay không là tùy ở em, tôi chỉ chuyển lời giúp mà thôi.”


“Có thể nhờ Giáo sư Hà chuyển lời giúp thế này, quý cô Cố Yên Nhiên đó cũng có thể diện gớm nhỉ?” Cố Niệm Chi mỉm cười nói, đồng thời kéo kín quần áo trên người lại. Cô co người trên chiếc ghế bành to trước bàn trang điểm, chỉ hận không thể lấy tấm thảm phủ lên người mình.


Hà Chi Sơ phân tích tỉ mỉ chỗ ở của Cố Niệm Chi nhưng không nhìn ra được điều đặc biệt gì, ngay cả đồ trang trí trong phòng ngủ cũng vô cùng đơn giản. Đồ đạc bày biện bên ngoài rất ít, giống như đây là phòng mẫu trưng bày vẫn còn mới tinh vậy.


Anh ta nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Cố Niệm Chi, nhưng không để trong lòng, vẫn lạnh lùng nói: “Cô ấy là khách hàng lớn của Văn phòng Luật sư bên nước Mỹ của tôi, cho nên trước kia đã từng tiếp xúc. Tối hôm nay cô ấy nhìn thấy em ở nhà hàng, biết được tên của em, còn biết rằng em là sinh viên của tôi ở trường Đại học B, cho nên mới gọi điện thoại cho tôi.”


Cố Niệm Chi gật đầu, nói một cách hóm hỉnh: “Hóa ra là thế, cảm ơn Giáo sư Hà đã giải thích. Thầy cứ nói với cô ấy hộ em rằng: Cô ơi, cháu không quen cô, không cần hẹn nhé.”


Hà Chi Sơ bị lời nói của Cố Niệm Chi chọc cho suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Có điều, chỉ một lát sau, anh ta lại không cười được nữa, lạnh mặt nói: “Cô ấy còn nhỏ hơn tôi hai, ba tuổi đấy, vậy mà em gọi cô ấy là cô hả?”


“Với em mà nói, cô ta là người đáng tuổi cô em rồi.” Cố Niệm Chi nghiêng nghiêng đầu, “Còn Giáo sư Hà là thầy em, không thể so sánh với cô ta được.”


Những lời này khiến cho Hà Chi Sơ thấy dễ chịu hơn một chút, anh ta gật đầu, nói: “Ừ, vậy cứ thế đi.” Nói xong, anh ta chần chừ một chút, vẫn chưa tắt FaceTime mà hỏi tiếp: “Nghe nói hôm nay có người tặng cho em một chiếc xe Ferrari à?”


Cố Niệm Chi không thốt nên lời.


Mãi một lúc sau cô mới cười nói: “Tin tức của Giáo sư Hà nhanh thật đấy, chẳng lẽ thầy đặt một con chip nghe lén ở bên cạnh em sao?”


“Tôi còn cần phải đặt chip nghe lén ở bên cạnh em sao?” Hà Chi Sơ lại càng cười lạnh hơn, “Tiếng tăm của bạn học Cố Niệm Chi đã trở thành chủ đề nóng trên diễn đàn trường Đại học B rồi. App diễn đàn trường Đại học B đã cập nhật tức thời những tin tức đặc biệt về ngày Valentine, không muốn biết cũng khó.”


Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng dậy, “Thầy nói sao ạ? Chủ đề nóng trên diễn đàn gì cơ?”


Với cả cập nhật tức thời là cái quỷ gì vậy?


Cố Niệm Chi vội vàng đứng dậy, đi lấy điện thoại di động của mình, cầm lên nhìn.


Cô vẫn chưa cài app của diễn đàn Đại học B.


Cố Niệm Chi đành phải vào App Store để tìm kiếm. Sau khi download xong, cô mở ra xem thử. Quả nhiên chủ đề nóng của tin tức đặc biệt ngày lễ Valentine chính là chiếc xe Hoắc Thiệu Hằng tặng cô!


Không biết vì nguyên nhân gì mà Hoắc Thiệu Hằng lại không hề xuất hiện trong tin tức, chỉ có hình mặt nghiêng của Cố Niệm Chi và chiếc xe Ferrari màu đỏ chót đầy phong cách.


Cố Niệm Chi cau mày nhắm mắt lại, mặt đầy vẻ bó tay cam chịu.
Hoắc Thiệu Hằng gióng trống khua chiêng tặng xe cho cô ở trước mặt mọi người như vậy chắc chắn sẽ dẫn tới mấy lời bàn tán và đồn thổi linh tinh, nên cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần mặc kệ hết mấy lời đồn thổi nhảm nhí. Thế nhưng, khi đối mặt với cảnh tin tức tràn lan thế này, nghĩ thôi cũng biết, sau khi cô quay lại trường sẽ trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích như thế nào thì cô chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu thôi.


Dáng vẻ xoa bóp thái dương của Cố Niệm Chi đã lọt vào mắt Hà Chi Sơ. Anh ta cụp mắt, thản nhiên hỏi cô: “Người tặng xe cho em là Hoắc Thiệu Hằng à?”


Cố Niệm Chi không trả lời, nói với Hà Chi Sơ một câu: “Cảm ơn Giáo sư Hà, em buồn ngủ rồi, chúc Giáo sư Hà ngủ ngon.”


Sau đó cô tắt FaceTime trên chiếc iPad đặt trước mặt đi.


Hà Chi Sơ nhìn video FaceTime ở trước mặt mình từ từ biến thành màu đen. Bóng dáng Cố Niệm Chi đã biến mất trên màn hình nhưng anh ta vẫn ngồi yên trên chiếc ghế mềm, suốt đêm không ngủ.





Cố Niệm Chi không có tâm trạng đọc mấy bài đăng tràn lan trên diễn đàn, cô chỉ xem ảnh chụp màn hình bài đăng trên bảng tin hot do Mã Kỳ Kỳ, bạn cùng phòng của cô gửi tới, nhưng lúc cô tìm bài đăng gốc thì phát hiện nó đã bị xóa rồi.


Có lẽ chỉ có duy nhất bài đăng đó bôi đen sự thật, mấy bài đăng khác đều là nửa bôi đen nửa tô hồng. Có người đứng về phía cô, cũng có người bôi đen cô, tỉ lệ coi như ngang nhau.


Mã Kỳ Kỳ nói với cô rằng bài viết này là do Miêu Vân Tiêu đăng lên, về sau bị đàn anh khoa Công nghệ thông tin tìm ra được IP, danh tính bị lộ tẩy, cho nên sau đó Miêu Vân Tiêu mới yêu cầu xóa bài viết.


Tuy nhiên, chính bởi vì đã xóa bài viết, có thể coi như chết không đối chứng, muốn chối cãi cũng dễ dàng.


Ảnh chụp màn hình gì gì đó, mọi người hoàn toàn có thể bỏ qua.


Cố Niệm Chi lắc đầu, cực kì chán ghét những hành vi của Miêu Vân Tiêu.


May là cô đã kịp thời bắt Miêu Vân Tiêu chuyển ra ngoài, nếu như cô ta vẫn còn là bạn cùng phòng với cô thì quãng thời gian nghiên cứu sinh của cô thật khó mà qua được.
Cố Niệm Chi nghĩ thông suốt theo hướng tự tìm niềm vui trong đau khổ, tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Nhìn miếng mặt nạ dưỡng da vẫn chưa dùng trên bàn trang điểm, dù rất muốn nhưng mắt cô đã không nhấc lên nổi nữa rồi.


Cố Niệm Chi quyết định thu dọn bàn trang điểm rồi quay về giường nằm lăn ra ngủ. Một giấc ngủ ngon không mộng mị, ngủ thẳng tới sáng.


Cú điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng đã đánh thức cô dậy.


Nghe thấy tiếng chuông dành riêng cho Hoắc Thiệu Hằng vang lên, cô gần như nhắm mắt bò dậy, với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, không thèm nhìn màn hình đã trượt khóa mở điện thoại, vẫn mang theo giọng ngái ngủ hỏi anh: “Hoắc thiếu ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng vừa nghe giọng của Cố Niệm Chi là biết cô vẫn chưa tỉnh ngủ. Anh dựa vào ghế làm việc, xoay một vòng, quay mặt về phía bầu trời ngoài cửa sổ, hỏi cô: “Em vẫn đang ngủ à?”


“Vâng, hôm qua em ngủ muộn, mệt chết đi được.” Cố Niệm Chi nhắm mắt thì thào, vừa ôm di động để sát bên tai vừa nằm tiếp trên giường.


Hoắc Thiệu Hằng nói, “Mới như thế mà đã mệt sắp chết rồi à? Vậy sau này phải làm sao bây giờ?”
WebTru yenOn linez . com
“Sau này? Chắc sẽ không mệt hơn được nữa đâu anh nhỉ?” Cố Niệm Chi cảm thấy có lẽ do hôm qua tâm trạng của mình cứ lên lên xuống xuống nên mới mệt mỏi hơn ngày thường.


Hoắc Thiệu Hằng hơi mím môi, “Hôm qua mới chỉ là món khai vị thôi, anh vẫn chưa ăn no đâu.”


“Chưa ăn no gì cơ? Hôm qua anh ăn không ít mà? Đồ ăn trong nhà hàng đều bị anh ăn hết còn gì nữa.” Cố Niệm Chi thì thầm, đến tận khi cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hoặc Thiếu Hằng mới hiểu được lời của anh có ý gì. Da mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên, đồng thời cũng tỉnh cả người.


Cô mở to mắt nhìn lên đầu giường, thầm nghĩ cách đánh thức này thật đặc biệt, còn có tác dụng hơn cả cách Hoắc Thiệu Hằng mang việc “chạy bộ mười kilomet” ra đe dọa bắt cô rời giường nữa.


Cô dùng mu bàn tay dụi mắt rồi ngồi dậy, làm nũng với Hoắc Thiệu Hằng qua điện thoại: “Sao Hoắc thiếu có thể nói như vậy được chứ? Mới sáng sớm em còn chưa ăn mà anh đã muốn ăn em rồi…”


Hoắc Thiệu Hằng á khẩu.


Khá lắm, anh vẫn còn đánh giá thấp khả năng học hỏi của Cố Niệm Chi. Cho dù ở khía cạnh nào, cô cũng có thể suy một ra ba, thậm chí còn là trò giỏi hơn thầy.


Hoắc Thiệu Hằng ho khan một tiếng, quay ghế lại, quay mặt về phía máy vi tính trước mặt mình, xoay xoay cây viết trong tay, trầm giọng hỏi: “Đêm qua em ngủ có ngon không? Có lạ giường không?”


“Không ạ, em ngủ rất ngon, thậm chí còn chẳng mơ mộng gì ấy chứ.” Cố Niệm Chi đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cười hì hì hỏi, “Hoắc thiếu thì sao? Hôm qua anh có ngủ không?”


“Đương nhiên là… không ngủ.” Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong lên, “Được rồi, dậy sớm một chút đi. Hôm nay em phải về trường đúng không?”


Cố Niệm Chi gật đầu. Nhắc đến trường học, cô liền nhớ tới tin tức được cập nhật tức thì trên app Diễn đàn Đại học B mà hôm qua Hà Chi Sơ đã nói với cô, bèn bĩu môi nói: “Chuyện anh tặng xe cho em đã bị trường của em đẩy lên bảng tin hot cho những tin tức cập nhật về ngày lễ Valentine rồi…”


Hoắc Thiệu Hằng đáp: “Thật à?”


“Thật mà, không tin anh có thể tự tìm mà xem.” Nói tới chuyện này, Cố Niệm Chi không thể không nghĩ cả tới chuyện Hà Chi Sơ nói hôm qua. Cô cảm thấy có lẽ nên nói với Hoắc Thiệu Hằng một tiếng.


Hoắc Thiệu Hằng vừa nói chuyện điện thoại vừa mở trang mạng Diễn đàn Đại học B ra bắt đầu tìm tin tức mà Cố Niệm Chi vừa nói tới.


Lúc này anh lại nghe Cố Niệm Chi nói tiếp: “Hoắc thiếu, hôm qua Giáo sư Hà gọi điện thoại cho em, bảo là Cố Yên Nhiên muốn gặp em.”
Hoắc Thiệu Hằng giật mình, “Cố Yên Nhiên? Tại sao cô ta lại muốn gặp em? Hơn nữa, sao phải nói qua Hà Chi Sơ?”


“Là như thế này, Giáo sư Hà nói Cố Yên Nhiên vốn là khách hàng lớn của Văn phòng Luật sư bên Mỹ của thầy ấy, tối qua sau khi thấy em bèn hỏi thăm tình hình của em. Lúc biết em là nghiên cứu sinh khoa Luật của Đại học B, thầy hướng dẫn lại là Hà Chi Sơ nên cô ta đã trực tiếp tìm tới Giáo sư Hà. Kỳ thực em cũng không hiểu là tại sao nữa, cô ta hoàn toàn có thể nhờ Tiết Tịnh Giang liên lạc với em mà, đúng không? Thế nhưng Giáo sư Hà nói, Cố Yên Nhiên muốn gặp em là vì cô ta có một người em gái trùng tên với em, cho nên có cảm tình với em, muốn gặp mặt em. Em cảm thấy lời này của cô ta không thật…” Cố Niệm Chi nhếch mép, cực kì không tin cách giải thích này.


Trên đời này có vô vàn người trùng tên trùng họ, chắc không đến mức thấy ai trùng tên trùng họ cũng có cảm tình và muốn hẹn gặp từng người một đấy chứ?


Coi người ta là kẻ ngốc đấy à?


Tìm lý do tiếp cận Hoắc Thiệu Hằng mà cũng không tìm cho có tâm một chút.


Cố Niệm Chi oán thầm Cố Yên Nhiên trong lòng.


Cô cảm thấy mục đích duy nhất khiến Cố Yên Nhiên nói như vậy chính là muốn lôi kéo làm quen với Hoắc Thiệu Hằng thôi.


Dù sao trong lòng Cố Niệm Chi cũng vẫn còn canh cánh chuyện quyên góp tiền lập quỹ từ thiện trước kia.


Nghe thấy lý do này, tim Hoắc Thiệu Hằng chợt thắt lại, giọng nói của anh cũng hơi thay đổi, “Em nói cái gì? Cố Yên Nhiên nói rằng em trùng tên với em gái cô ta?”


“Vâng, đúng vậy đấy. Anh cũng thấy đúng không, cô ta tìm lý do qua loa thật đấy, chẳng có tâm gì luôn.” Cố Niệm Chi không chấp nhận lý do đó, cô ngồi dậy, xoay người tìm dép lê của mình trên mặt đất rồi xỏ vào.


Nét mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, anh nói thêm mấy câu với Cố Niệm Chi rồi cúp điện thoại. Thế nhưng, vừa đặt điện thoại di động xuống, tay kia của anh đã bẻ gãy cây bút đang xoay trong tay rồi.


Anh chậm rãi đứng dậy từ sau bàn làm việc, chắp tay sau lưng đứng một lúc. Chỉ trong chốc lát mà đã có vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, cuối cùng hợp lại làm một.


“Đại Hùng, cậu vào đây một lát.” Hoắc Thiệu Hằng gọi qua hệ thống liên lạc.


Âm Thế Hùng đẩy cửa phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng ra, bước vào, “Hoắc thiếu, có chuyện gì vậy?”


“Đóng cửa lại đi.” Hoắc Thiệu Hằng ngước cằm lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, “Cậu lập tức nghĩ cách lấy tóc hoặc là mẫu máu của Cố Yên Nhiên tới đây.”


“Vâng, thưa thủ trưởng!” Tuy Âm Thế Hùng không biết là tại sao, nhưng đối với nghề nghiệp của anh ta mà nói, anh ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của chỉ huy, không cần giải thích.


Song có điều, bởi vì đây là chuyện quan trọng nên Hoắc Thiệu Hằng vẫn giải thích sơ qua với anh ta, “Cậu phải cẩn thận, không được để Cố Yên Nhiên và người của cô ta phát hiện… Có khả năng cô ta liên quan tới thân thế của Cố Niệm Chi đấy.”


Âm Thế Hùng bỗng trợn to hai mắt, kích động đến nỗi nói lắp: “Thật, thật, thật hả?”


Hoắc Thiệu Hằng không lắc đầu cũng không gật đầu, “Chỉ là suy đoán mà thôi, tôi cũng không dám chắc.”


Thế nhưng anh không thể bỏ qua bất cứ một manh mối và tin tức có khả năng nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom