• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 406 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 406 HÂM MỘ, ĐỐ KỊ, OÁN HẬN (4)
Đọc email của Hà Chi Sơ xong, cô do dự mất vài phút.


Điều cô muốn làm nhất là về nhà cùng hưởng thụ cuối tuần với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hà Chi Sơ là giảng viên hướng dẫn của cô, lỡ là chuyện rất quan trọng thì sao?


Cô đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng mới gửi thư trả lời: “Giáo sư Hà, có chuyện gì gấp không ạ? Nếu có thể mang về nhà làm thì thầy cứ gửi email cho em ạ, cuối tuần em sẽ làm một phần cho thầy.”


Ở đầu bên kia máy tính, Hà Chi Sơ đọc thư trả lời của Cố Niệm Chi, trầm mặc mất vài phút mới gửi thư trả lời: “Không cần đâu, em cứ yên tâm nghỉ cuối tuần đi.”


Gửi thư xong, Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn hòm thư tuyển trợ giảng của mình. Mười hai giờ đêm qua là hạn cuối cùng để nộp giấy giới thiệu.


Phàm là những giấy giới thiệu gửi tới sau thời gian này thì đều bị loại bỏ, như vậy cũng đã gạt được ra một nửa số ứng cử viên rồi.


Xét đến năm học và thành tích của những ứng cử viên đã gửi giấy giới thiệu kịp thời kia, sinh viên năm thứ tư không được, nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ năm thứ hai và năm thứ ba cũng không được. Như vậy lại có thể loại tiếp một nửa non nữa.


Cuối cùng, người có thời gian phù hợp, thành tích đạt tiêu chuẩn, giấy giới thiệu cũng gửi kịp thời chỉ còn lại khoảng năm mươi người.


Hà Chi Sơ di nhanh con chuột máy tính, chọn giấy giới thiệu của Cố Niệm Chi từ trong nhóm những người kia, xem rất tỉ mỉ chi tiết. Anh ta muốn xem xem Hoắc Thiệu Hằng sẽ nói thế nào trong giấy giới thiệu, nhưng kết quả là lại phải hiện ra ba tờ giấy giới thiệu kia do bạn cùng phòng ký túc xá đại học của Cố Niệm Chi viết, không hề liên quan gì đến Hoắc Thiệu Hằng cả.


Hà Chi Sơ day day mi tâm, đọc hết mấy tờ giấy giới thiệu. Tuy trên mặt anh ta đầy vẻ khinh khỉnh không coi trọng chúng, nhưng trong lòng lại sung sướng thoải mái vô cùng.


Anh ta cũng xem kĩ các giấy giới thiệu của mấy người còn lại một lượt, chọn ra mười sinh viên có vẻ khá khẩm, có đầu tư tâm huyết, ghi lại danh sách sau đó đăng thông báo lên mạng nội bộ của khoa Pháp luật trường Đại học B.


Danh sách này vừa xuất hiện, app chính thức của trường lập tức đẩy lên trang nhất. Gần như tất cả các sinh viên khoa Pháp luật, bất kể là có đăng ký hay không đăng ký cũng đều nhìn thấy.


Cố Niệm Chi vừa xuống đến dưới sảnh ký túc xá của mình thì danh sách qua vòng sơ tuyển của Hà Chi Sơ đã lan truyền như gió khắp khoa Pháp luật rồi.


Cô vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui sướng vì sắp được nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, còn chưa biết danh sách của Hà Chi Sơ đã được công bố.


Vừa ra khỏi cửa thang máy, cô nhìn thấy ngay một nhóm các cô gái trẻ của ký túc xá đang túm năm tụm ba trên hành lang ngay trước cửa phòng ký túc xá mà Miêu Vân Tiêu đang ở, ghé sát đầu bàn tán, thi thoảng lại phát ra những tiếng hô kinh ngạc.


Trong cả nhóm đông các cô gái đó, Cố Niệm Chi nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay dáng người cao ráo của Mã Kỳ Kỳ.


Cô lẳng lặng bước tới, vỗ nhẹ vào vai Mã Kỳ Kỳ, hỏi: “Kỳ Kỳ, cậu đang làm gì thế?”


Mã Kỳ Kỳ tươi cười quay đầu lại, thấy Cố Niệm Chi bèn nói: “Danh sách qua vòng sơ khảo tuyển chọn trợ giảng của Giáo sư Hà được công bố rồi. Niệm Chi à, tên của cậu cũng có trong danh sách đấy! Cậu siêu thật ấy! Nhờ ba người bạn ký túc xá đại học viết giấy giới thiệu mà cũng được chọn nữa! Chỉ có thể nói là Giáo sư Hà quả thật không giống những người khác!”


Cố Niệm Chi thoáng sững sờ, “Hả? Nhanh vậy cơ à?”


Trong lòng cô lại thầm nói, vừa rồi trong email có thấy Hà Chi Sơ nói gì đâu nhỉ?


“Đúng thế, tin tức được đẩy lên trang web của cả khoa mình mà còn có thể sai được sao?” Mã Kỳ Kỳ nháy mắt với cô, “Tớ cũng trong danh sách nhé!”


Cố Niệm Chi nở nụ cười từ trong thâm tâm, “Thế thì tốt quá rồi! Chúng ta có thể cùng ôn tập với nhau!”
“Đúng thế! Cuối tuần này tớ định không về nhà, ở lại trường để ôn tập. Nhất định phải thi được thành tích cao, như vậy thì cơ hội cũng sẽ lớn hơn một chút!” Mã Kỳ Kỳ quơ quơ cánh tay, dáng vẻ sục sôi ý chí chiến đấu.


Miêu Vân Tiêu đứng dựa vào cửa phòng ký túc xá của mình, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau rồi thản nhiên nói: “Thế này thì làm sao được nhỉ? Hai người bạn cùng phòng cùng nỗ lực phấn đấu, nhưng Giáo sư Hà chỉ chiêu tuyển có một người thôi đấy…”


Cố Niệm Chi nhìn Miêu Vân Tiêu, định phản kích đốp lại cô ta một câu, nhưng Mã Kỳ Kỳ đã kéo cánh tay cô lại: “Đi thôi, chúng ta đi về thôi.”


Cố Niệm Chi ngậm miệng lại, cùng Mã Kỳ Kỳ quay về phòng ký túc xá của mình.


Những cô gái túm tụm trước cửa cũng tản ra theo.


Trong số các nghiên cứu sinh thạc sĩ năm nhất, chỉ có hai người lọt vào danh sách, mà Miêu Vân Tiêu thì không nằm trong số đó.


Mã Kỳ Kỳ nói: “Trong lòng cô ta thấy bất bình đó, thể nào chẳng nói mấy câu ghen tị chua lè. Cậu đừng để ý đến cô ta, dù sao thì cô ta cũng chỉ là không ăn được nho thì nói nho chua. Hâm mộ, đố kị, oán hận chúng ta ấy mà.”


Cố Niệm Chi cười gật đầu, “Thôi được rồi, cậu đã không muốn so đo thì tớ cũng sẽ chẳng nói gì nữa.” Cô ngừng lại một chút rồi kéo tay Mã Kỳ Kỳ, nói: “Kỳ Kỳ này, Miêu Vân Tiêu nói cũng có lý. Có điều, tớ muốn nói rõ với cậu trước, bất kể Giáo sư Hà chọn ai trong số chúng ta làm trợ giảng thì chúng ta cũng không thể oán giận căm ghét người còn lại đâu đấy.”


“Chuyện này tớ biết mà.” Mã Kỳ Kỳ vội nói ngay, “Nếu cậu mà giẫm phải cứt chó, may mắn được chọn trúng thì nhất định phải mời tớ ăn lẩu ở Cửu Lâu Phong Nguyệt đấy. Tớ nghe nói họ vừa mới ra mắt lẩu dưỡng sinh mới, nguyên liệu tươi ngon lắm. Còn nữa, tớ muốn cả bánh đậu vàng và bánh nếp cuộn, mỗi loại ba hộp!”


Cố Niệm Chi cười đến gập cả người: “Ôi Kỳ Kỳ ơi là Kỳ Kỳ, cậu đúng là báu vật sống đấy!”


“Đương nhiên rồi, mọi người trong nhà toàn gọi tớ là ‘đậu vui vẻ’ đấy!” Mã Kỳ Kỳ đắc ý nói, hoàn toàn không có vẻ gì là nghĩ một đằng nói một nẻo.


Cố Niệm Chi biết gia đình Mã Kỳ Kỳ thường thường bậc trung, quan hệ của ba mẹ rất hòa thuận, nhà cũng chỉ có mỗi một đứa con gái nên yêu thương chiều chuộng cô ấy từ nhỏ. Đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương sẽ không quá nhạy cảm, đa nghi, cũng sẽ không so đo tính toán nhiều. Phong cách xử sự của cô ấy hoàn toàn giống với dáng vẻ của cô ấy, phóng khoáng và xinh đẹp.


Cố Niệm Chi rất vui vì mình có thể có một người bạn cùng phòng như Mã Kỳ Kỳ. Có điều, cuối tuần này cô không định ở lại trường để tiếp tục học tập trong thư viện đâu.


“Kỳ Kỳ, cuối tuần này tớ muốn về nhà, cậu ở đây một mình cố gắng ôn tập nhé! Cơ hội dành cho những người chuẩn bị kĩ càng! Cố lên!!!” Cố Niệm Chi vỗ vai Mã Kỳ Kỳ rồi quay về phòng mình.


Cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, rồi ném quần áo vào máy giặt để giặt. Cô vừa mới cho quần áo vào máy sấy hong khô thì tin nhắn của Hoắc Thiệu Hằng tới.


“Anh đến rồi, xuống đi.”


Chỉ năm chữ ngắn gọn mà Cố Niệm Chi vẫn không kìm được xem đi xem lại. Cô cất điện thoại đi, thò đầu ra cửa sổ ngó xuống, thấy một chiếc Mercedes SUV màu đen đang dừng ở dưới tòa nhà ký túc xá, chính là chiếc xe mà Hoắc Thiệu Hằng vẫn thường đi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Loại xe này có một kiểu xa hoa rất thản nhiên kín đáo. Tuy cũng được coi là xe hạng sang nhưng so với chiếc Ferrari đỏ rực mà anh tự lái lần trước thì chiếc này có thể nói là khiêm tốn hơn nhiều rồi.


Cố Niệm Chi đeo ba lô, cố gắng bình tĩnh bước ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Mã Kỳ Kỳ ở bên cạnh, “Kỳ Kỳ ơi, tớ đi đây. Chúc cậu cuối tuần vui vẻ!”


“Cậu cũng thế nhé!” Tiếng Mã Kỳ Kỳ vọng ra từ trong phòng. Cố Niệm Chi cười đẩy cửa phòng bước ra ngoài, thuận tay khóa cửa lại rồi bước vào thang máy.


Thang máy nhanh chóng đi từ tầng sáu xuống tầng một, Cố Niệm Chi thậm chí còn có ảo giác như mình vừa mất trọng lượng vậy.


Khi thang máy xuống đến tầng một, lúc cửa thang mở ra, Cố Niệm Chi vẫn còn hơi choáng váng chóng mặt.


Cô vịn vào tay vịn trong thang máy, đầu váng mắt hoa đi ra ngoài. Còn chưa kịp đứng vững, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo lông vũ mỏng thắt eo màu xanh ngọc đã vội vàng chạy vào, gần như sượt qua người cô.


Cô gái kia vội vàng dừng bước, quan sát kĩ Cố Niệm Chi rồi nói: “Cô là… Cố Niệm Chi à?”


Cố Niệm Chi ngước mắt lên nhìn. Chiếc áo khoác lông vũ màu xanh ngọc càng làm tôn lên làn da trắng ngần của cô gái xinh đẹp kia, khiến nó trông như phát sáng vậy. Cô ta chính là Đậu Ái Ngôn con gái út của Thủ tướng Đậu.


Hai lần trước lúc Đậu Ái Ngôn nhìn thấy cô, cô ta đều chẳng có vẻ mặt tử tế gì. Một lần thì hoàn toàn phớt lờ Cố Niệm Chi, lần thứ hai thì châm chọc.


Thế nhưng, lần này thái độ của cô ta lại cực kì lễ độ.


“Đàn chị Cố, tôi là Đậu Ái Ngôn.” Đậu Ái Ngôn ngừng lại một chút rồi nói với vẻ đầy thành khẩn, “Tôi muốn nhờ chị giúp tôi một việc ạ.”
Cố Niệm Chi day day huyệt thái dương vẫn đang váng vất, trong lòng thầm nói, chắc chắn mặt trời mọc ở đằng Tây rồi. Cô nàng Đậu Ái Ngôn mắt mọc trên đỉnh đầu này mà cũng có lúc cung kính với cô như vậy sao?


“Bạn học Đậu, đừng quá khách sáo như thế.” Cố Niệm Chi mỉm cười, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Cô lại trộm nghĩ, lẽ nào mình say thang máy sao?


Đậu Ái Ngôn cố nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, đè thấp giọng xuống nói tiếp: “Đàn chị Cố, chuyện là thế này ạ, tôi rất muốn được làm trợ giảng của Giáo sư Hà.”


Cố Niệm Chi ngẩn người ra.


Muốn làm trợ giảng của Giáo sư Hà thì tìm cô làm cái gì?


Cô có phải là Giáo sư Hà đâu, tìm nhầm người à?


Cố Niệm Chi lộ ra vẻ mặt khó hiểu.


Đậu Ái Ngôn lại nói: “Nhưng cả ba tờ giấy giới thiệu nặng ký của tôi, một tờ là từ bà tôi viết, một tờ là của Bộ trưởng Bộ Giáo dục, còn một tờ là của Hiệu trưởng trường Đại học B, nhưng đều không qua được vòng sơ khảo.”


Cố Niệm Chi tiếp tục cạn lời.


Vẫn là câu nói kia, cô tìm nhầm người phải không?


Cô có phải là Giáo sư Hà đâu nào, có liên quan quái gì đến chuyện danh sách xét tuyển vòng sơ khảo chứ?


“Đàn chị Cố này, tôi đã hỏi rất nhiều người rồi, cũng hiểu được tình huống của chị.” Đậu Ái Ngôn khẽ mím môi, khuôn mặt xinh đẹp chợt nghiêm túc hẳn lại, “Tôi muốn trao đổi với chị, chị có đồng ý không?”


Cố Niệm Chi không còn biết nói gì nữa.


Cô dùng tay bóp bóp day day mi tâm để cho mình tỉnh táo lại một chút rồi lạnh lùng nói với Đậu Ái Ngôn: “Bạn học Đậu, đối với vị trí trợ giảng của Giáo sư Hà, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình để ứng tuyển. Tôi cũng là một trong những ứng cử viên. Cô tới xin xỏ tôi như vậy có phải đã tìm nhầm người không?”


“Đàn chị Cố, nếu như chị có thể nhường vị trí của chị cho tôi, tôi có thể nói với ba của tôi, để cho chị vào làm thực tập sinh trong Sở Tư pháp của Nội các.” Đậu Ái Ngôn đã hạ quyết tâm, trao đổi giao dịch với Cố Niệm Chi theo như cách người ta dạy cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom