• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (1 Viewer)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 407 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 407 HÂM MỘ, ĐỐ KỊ, OÁN HẬN (5)
Đậu Ái Ngôn căng thẳng nhìn Cố Niệm Chi trừng trừng, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào. Lúc này, cô ta thật đúng là cách nào cũng muốn thử khi tuyệt vọng.


Nửa tiếng trước lúc nhìn thấy danh sách qua vòng sơ tuyển, cô ta suýt thì ngất xỉu tại chỗ. Không ngờ ba tờ giấy giới thiệu nặng ký đó của cô ta mà lại không lọt được vào danh sách qua vòng sơ tuyển!


Cô ta cầu xin ba cô ta gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ để thuyết phục cũng không có ích gì. Giáo sư Hà đã nói mười người trong danh sách kia giống như mỗi hố một cây củ cải vậy. Nếu không có ai bỏ cuộc thì anh ta không thể nào cho Đậu Ái Ngôn cơ hội được.


Mà mười người trong danh sách kia đều là những người có bối cảnh, có ô dù cả, bối cảnh của Cố Niệm Chi trong số đó cũng không phải là kém nhất. Có điều, vừa khéo có một người đang ở trong phòng làm việc của ba cô ta. Nghe thấy hai ba con cô ta đối đáp điện thoại, người đó bèn hỏi trên danh sách qua sơ tuyển đó có những người nào. Sau khi nghe đến cái tên “Cố Niệm Chi”, người kia cười dạy cô ta một cách, bảo cô ta tới tìm Cố Niệm Chi để giao dịch. Chỉ cần yêu cầu Cố Niệm Chi nhường chỗ là Đậu Ái Ngôn có thể lọt vào danh sách sơ tuyển rồi.


Ban đầu Thủ tướng Đậu và Đậu Ái Ngôn đều cảm thấy không ổn lắm, vì tuy trên danh nghĩa Cố Niệm Chi là trẻ mồ côi thật, nhưng cô ấy lại lớn lên bên cạnh Thiếu tướng Hoắc. Ai cũng biết Thiếu tướng Hoắc bênh vực người nhà nhất, có Thiếu tướng Hoắc đứng sau lưng làm ô dù cho cô ấy, thì ai dám chọc vào cô ấy chứ?


Đậu Ái Ngôn đã chọn trước một cậu nam sinh cùng khóa với cô ta ở trong danh sách đó rồi, định đi thuyết phục cậu ta nhường lại vị trí của mình. Nhưng người kia nói chắc chắn rằng lần này Hoắc Thiệu Hằng sẽ không giúp Cố Niệm Chi, bảo Đậu Ái Ngôn đừng ngần ngại, cứ tìm Cố Niệm Chi thử xem thế nào trước đã. Dù sao thời gian sát hạch cũng đã thông báo là sẽ tổ chức vào tuần sau rồi.


Nếu Hoắc Thiệu Hằng thật sự ra tay thì cô ta lại đi tìm người khác cũng không muộn.


Thật ra Đậu Ái Ngôn không coi Cố Niệm Chi ra gì, chẳng qua là e ngại thế lực của Hoắc Thiệu Hằng mà thôi. Còn cả vụ án của Đậu Khanh Ngôn chị cô ta lần trước khiến nhà họ Đậu bị mất mặt nữa, cô ta chỉ có thể nín nhịn nuốt cơn tức này xuống, không tiếp tục tính toán với Cố Niệm Chi nữa.


Lần này, nghe ý kiến của người kia, cô ta muốn đến thử xem giới hạn của Cố Niệm Chi ở đâu.


Đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không nhường. Cô nhìn Đậu Ái Ngôn như đang nhìn một kẻ có vấn đề về thần kinh vậy, nghiêm mặt nói: “Bạn học Đậu này, cô cảm thấy việc làm thực tập sinh ở Sở Tư pháp và làm thực tập sinh ở Quốc hội Mỹ, cái nào tốt hơn?”


Đậu Ái Ngôn sững sờ, “Làm thực tập sinh ở Quốc hội Mỹ á? Tôi không rõ chị đang nói cái gì… Tôi đang nói là làm thực tập sinh trong Sở Tư pháp của nước ta cơ mà. Chẳng phải chị học pháp luật đó sao? Nhưng hồi đại học chị không học ở trường Đại học B, trong mắt mọi người, chị cũng không thể coi như là sinh viên có xuất thân chính quy từ Đại học B được. Nếu như chị có thể đi thực tập tích lũy kinh nghiệm ở Sở Tư pháp, chờ đến lúc chị tốt nghiệp, chị sẽ càng dễ tìm việc hơn mà.”


Cố Niệm Chi không muốn lằng nhằng mất thời gian ở đây thêm nữa. Khả năng tự thẩm tự vui của cô nàng này quá tốt rồi, một mình tự xướng tự họa cũng đủ rôm rả.


“Bạn học Đậu, tôi đã từng đi thực tập ở Quốc hội nước Mỹ nửa năm, thế nên tôi cảm thấy mình cũng đã có đủ kinh nghiệm thực tập sinh rồi, không cần phải tích lũy thêm về việc thực tập sinh nữa.” Cố Niệm Chi vẫy tay với cô ta, “Tôi cũng muốn đi làm trợ giảng của Giáo sư Hà, thế nên xin lỗi bạn học Đậu nhé, tôi không thể nhường vị trí này cho cô được.”


Nói xong, Cố Niệm Chi vội vội vàng vàng chạy ra cửa tòa nhà ký túc xá. Hoắc Thiệu Hằng vẫn còn đang ngồi trong xe đỗ trước cửa chờ cô kia kìa.


Đậu Ái Ngôn không ngờ nói ngược nói xuôi mà Cố Niệm Chi vẫn không chịu nhả ra. Cô ta hơi cuống lên, chạy từ trong tòa nhà ra theo sau lưng cô, gọi cô lại: “Đàn chị Cố, tôi xin chị giúp tôi đi mà! Tôi thật sự rất muốn tham gia sát hạch, cũng cực kì muốn làm trợ giảng của Giáo sư Hà. Tôi xin chị đấy, chị nhường cơ hội này cho tôi đi!”


Cô ta cúi gập người trước mặt Cố Niệm Chi, lo quắn cả lên.


Cố Niệm Chi bó tay với cô ta, tránh dịch sang bên cạnh một bước, thở dài nói: “Bạn học Đậu, những chuyện khác thì thôi bỏ qua, nhưng chuyện này tôi thật sự không thể nhường được.” Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Với tính cách của Giáo sư Hà, thầy ấy cũng sẽ không cho phép chúng ta ngầm chuyển nhượng vị trí sơ tuyển cho nhau đâu.”


“Chính miệng Giáo sư Hà đã nói với ba của tôi rồi! Anh ấy nói mỗi hố một cây củ cải, chỉ cần có người bỏ cuộc, anh ấy sẽ có thể thêm tên tôi vào!” Đậu Ái Ngôn kéo tay áo Cố Niệm Chi, thấp giọng hạ mình cầu xin cô, “Đàn chị Cố, chị đã từng có lúc nào cảm thấy cực kì muốn có một thứ gì đó, muốn tới nỗi đến lúc ngủ cũng không ngủ được chưa?”
Cố Niệm Chi quay đầu lại, rút vạt áo của mình từ trong tay Đậu Ái Ngôn ra, vẫn lắc đầu nói, “Cô đi tìm người khác đi. Cơ hội của tôi cũng không nhiều nhặn gì. Lần này tôi cũng sẽ dốc hết sức mình để phấn đấu giành lấy nó.”


Đậu Ái Ngôn không ngờ mình đã hạ mình đến thế này rồi mà Cố Niệm Chi vẫn còn không biết điều!


“Cố Niệm Chi, cô đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Nét mặt Đậu Ái Ngôn gay gắt hẳn lên, thần sắc chợt trở nên vô cùng hung hãn, “Tôi cầu xin cô cả nửa ngày trời mà cô còn không chịu! Sao cô nhẫn tâm thế hả?”


Cố Niệm Chi cạn lời!


Thế quái nào lại có dạng người nói vặn vẹo một cách ngang nhiên như thể mình vô cùng có lý như thế này chứ?


Cố Niệm Chi cảm nhận một cách sâu sắc rằng, có lẽ mình phải theo học Đậu Ái Ngôn xem nên không cần thể diện như thế nào.


“Thưa bạn học Đậu, cô muốn đồ của tôi, tôi không đồng ý cho thì có nghĩa là tôi nhẫn tâm ư? Tôi thật sự không hiểu được cái thứ logic này của cô. Với thành tích như vậy, rốt cuộc cô làm thế nào mà vào được khoa Pháp luật của Đại học B thế?” Cố Niệm Chi nhướng mày, nhẹ nhàng phản kích lại Đậu Ái Ngôn.


Khả năng ăn nói của cô như là năng khiếu bẩm sinh vậy, lúc nào muốn chọc tức người khác là có thể chọc ngay được.


Câu nói của cô khiến tim Đậu Ái Ngôn đập thịch một cái, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, “Tôi thi đường đường chính chính để vào trường chứ còn sao nữa? Cô có ý kiến gì à?”


“Tôi nào dám có ý kiến gì đâu.” Cố Niệm Chi khom người làm một động tác chào kiểu Âu, “Thưa công chúa điện hạ, thảo dân có thể cáo từ chưa ạ?”


Đậu Ái Ngôn tức nghẹn ở ngực, lại lập tức nói: “Cố Niệm Chi, cô thật sự không cân nhắc một chút sao? Tôi cảm thấy cô không cần phải tranh đua để làm trợ giảng của Giáo sư Hà đâu. Vị trí này hoàn toàn không giúp ích gì cho cô cả. Nếu cô là người thông minh, tất nhiên cô sẽ biết mình nên lựa chọn như thế nào.”


Cố Niệm Chi nhún vai nói: “Nếu vị trí này hoàn toàn chẳng có chút ích lợi gì, vậy thì xin hỏi vì sao bạn học Đậu lại cứ cố tranh lấy muốn làm chứ?”


“Tôi khác với cô.” Đậu Ái Ngôn hơi sững sờ, buột miệng nói, “Thứ cô cần thì tôi không cần. Nhưng thứ tôi cần thì cô còn chưa đạt đến tầng lớp đó, muốn có rồi cũng chẳng để làm gì.”


Cố Niệm Chi nhắm mắt lại quay người bỏ đi thẳng, chán không muốn thừa lời ở đây nữa.


Đậu Ái Ngôn vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hô ầm lên sau lưng cô: “Đã quyết định thế rồi nhé! Cô từ bỏ suất sơ khảo của mình, để tôi thay thế. Tôi sẽ xin ba tôi tới Sở Tư pháp xin vị trí thực tập sinh cho cô!”


Cố tình làm thành chuyện đã rồi phải không…


Giờ thì Cố Niệm Chi không nhịn được nữa, cô tức giận quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Bạn học Đậu, cô có biết cô làm như thế này đã là xúc phạm vào pháp luật hình sự rồi không?” Đọc truyện tại ngontinhhay.com


“Cô đừng có lừa bịp tôi! Tôi phạm pháp cái gì chứ? Tôi chỉ muốn giao dịch với cô thôi mà!” Đậu Ái Ngôn vội vàng nói ngay, định cố gắng chặn miệng Cố Niệm Chi lại, “Một bên muốn đánh, một bên muốn chịu thì chẳng có ai quản làm gì cả.”


“Không ai quản được sao? Hành vi của cô bây giờ là cướp giật!” Cố Niệm Chi đi lướt qua bên người Đậu Ái Ngôn, bước về phía xe của Hoắc Thiệu Hằng, lạnh lùng nói: “Cưỡng ép chiếm đoạt thứ không thuộc về mình tức là cướp giật. Không tin thì cô tự về tra Bộ luật Hình sự đi.”


Khí thế của cô chợt mạnh mẽ hẳn lên khiến Đậu Ái Ngôn sợ đến nỗi sững người tại chỗ.


Cũng chỉ ngay trong một khoảng thời gian này thôi, Hoắc Thiệu Hằng đã bước từ trên xe xuống rồi.


Anh mặc quân phục thường dùng mùa xuân của sĩ quan cấp Tướng, khoác áo khoác quân đội màu xanh tím than nhạt, để lộ ra cổ áo sơ mi trắng bên trong, quần quân phục cùng màu, li quần phẳng đét. Anh đứng vắt tréo chân dựa vào cửa xe, cúi đầu móc một điếu thuốc ra, châm lửa rồi hút một hơi. Ngước mắt lên nhìn thấy Cố Niệm Chi đang tiến lại gần, Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhíu mày hỏi cô: “Sao lâu thế em mới xuống vậy?”


Cố Niệm Chi quay lại nhìn một cái, nói: “Em bị người ta chặn đường cướp giật!”


“Tôi không có!” Thấy người bước từ trên xe xuống là Hoắc Thiệu Hằng, Đậu Ái Ngôn giật thót mình, lao tới tiếp tục lặp lại trọng điểm theo như lời người kia đã dặn: “Cố Niệm Chi! Cô không thể ngậm máu phun người như thế được! Tôi chỉ cầu xin cô nhường vị trí của cô cho tôi thôi mà, tôi cướp giật đồ của cô bao giờ chứ?”


“Cô Đậu, hành vi ép mua ép bán cũng được quy vào là hành vi cướp bóc giành giật. Rốt cuộc cô làm thế nào thi được vào trường đại học này thế? Cô hiểu pháp luật thật sao?”
Ánh mắt Đậu Ái Ngôn thoáng lóe lên, né tránh vấn đề của Cố Niệm Chi, lại nói tiếp một câu: “Đàn chị Cố à, nếu chị có thể nhường cho tôi suất trong danh sách sơ tuyển này, tôi sẽ cho chị điều kiện tốt hơn nữa.”


Hoắc Thiệu Hằng búng rơi tàn thuốc, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “… Danh sách sơ tuyển gì vậy?”


Cố Niệm Chi còn chưa kịp lên tiếng, Đậu Ái Ngôn đã cướp lời, đáp: “Chính là danh sách sơ tuyển làm trợ giảng của Giáo sư Hà ấy! Hơn bốn trăm người báo danh, cuối cùng chỉ có mười người lọt vào danh sách sơ tuyển. Thiếu tướng Hoắc, anh xem nó khó khăn đến mức nào chứ?”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với Đậu Ái Ngôn coi như chào hỏi, rồi lại hỏi Cố Niệm Chi: “Chẳng lẽ em cũng lọt được vào danh sách sao?”


Nếu không thì sao Đậu Ái Ngôn có thể đuổi theo cô để đòi được?


Cố Niệm Chi mỉm cười nghiêng đầu nói: “Số em khá may mắn, lọt vào rồi ạ.”


Đậu Ái Ngôn nghe mà thấy tim như bị kim châm, cô ta run rẩy môi nói: “Tôi có ba tờ giấy giới thiệu, một tờ của ba tôi viết, một tờ của Bộ trưởng Bộ Giáo dục, còn có một tờ của Hiệu trưởng trường Đại học B, nhưng đều không lọt được vào danh sách đó. Thiếu tướng Hoắc, rốt cuộc anh đã nhờ ai viết giấy giới thiệu cho đàn chị Cố thế? Có phải là Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom