• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (5 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 410 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 410 TẬP TRUNG CHÚT NÀO
“Ồ…” Cố Niệm Chi ngoan ngoãn rúc trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, được anh bế đi từng bước về phía chiếc giường rộng rãi trong phòng ngủ.


Vẫn là nhãn hiệu mà cô hay dùng, độ mềm độ cứng đều vừa phải. Khung giường bằng gỗ lim, kiểu dáng thiết kế đơn giản, vô cùng chắc chắn.


Hoắc Thiệu Hằng đặt Cố Niệm Chi lên trên giường, đưa tay ra muốn lột luôn chiếc khăn tắm quấn trên người cô xuống.


Cố Niệm Chi cuống quít lăn vào bên trong, rụt người vào góc giường, nhíu mày nói: “Anh không tắm à?”


Hoắc Thiệu Hằng đã cởi hết quần áo rồi, hẳn là phải vào phòng tắm tắm rửa đã chứ?


Ai ngờ, Hoắc Thiệu Hằng cũng leo lên giường, bình thản kéo chăn ra đắp lên người mình, nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: “Lúc anh đến đón em đã tắm trước rồi.”


Cố Niệm Chi cạn lời.


Cô chớp chớp đôi mắt to tròn vẫn ươn ướt như trước, cảm xúc trên mặt mang theo vẻ ngây thơ không biết nên làm thế nào, có điều vẫn chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự.


Trong đầu cô chắc hẳn vẫn hiểu rõ đấy, nhưng lý trí của lúc bình thường chẳng biết lại đi đâu hết mất rồi.


Những chuyện mà lúc tỉnh táo căn bản không dám làm, những lời nói căn bản không dám nói ấy, lúc này đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc của cô rồi.


Lá gan của cô cũng lớn hẳn lên.


Cố Niệm Chi vẫn quấn khăn tắm nhìn Hoắc Thiệu Hằng một lúc, sau đó mới từ từ dịch sang, ghé lên chiếc gối ở bên cạnh anh, nghiêng người chống đầu nhìn anh chằm chằm.


Có lẽ là vì ánh mắt của cô quá tập trung nên tuy Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt vào rồi nhưng vẫn cảm nhận được. Anh không mở mắt ra, vẫn nhắm mắt đưa cánh tay ra, kéo Cố Niệm Chi đang nằm nghiêng trên chiếc gối bên cạnh mình sang, hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ?”


Chăn của Hoắc Thiệu Hằng tung ra, Cố Niệm Chi không kháng cự được, bị anh tóm vào bên trong, chiếc khăn tắm trên người cũng bị giữ lại ở bên ngoài một cách thần kỳ ngay khi cô lọt vào trong chăn.


Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy cơ thể chợt mát lạnh, vô thức muốn trốn ra ngoài. Có điều, trong chăn ấm áp nhường ấy, trong lúc ý thức của cô vẫn còn đang đấu tranh thì cơ thể đã thành thật nhích về phía đang tỏa ra hơi ấm kia rồi.


Bàn tay to của Hoắc Thiệu Hằng vỗ nhẹ sang lưng cô, vẫn chưa hề mở mắt ra.


Cố Niệm Chi cứ thế bị cuốn vào trong chăn một cách mơ mơ hồ hồ, trong lòng thoáng vùng vẫy chống cự một chút, nhưng đến cùng vẫn không chống nổi không khí lành lạnh của đêm đầu xuân se sắt. Cô rụt người trong cái chăn ấm áp kia, dựa vào bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng nằm một lúc. Thấy anh không có động tĩnh gì, cô lại len lén quay người đi, nằm sấp trên giường, thò tay xuống dưới gối đầu để mò lấy đồ.


Cứ lục sục suốt một lúc lâu, Hoắc Thiệu Hằng cũng không biết cô đang tìm cái gì, chỉ thấy cái chăn bị cô rúc ra đủ mọi hình dáng, giống như con chuột chũi nho nhỏ đang chăm chú tỉ mẩn đào ra một cái hố trên giường vậy…


Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong môi lên, cánh tay lại một lần nữa đưa ra, cuốn cô nàng Cố Niệm Chi đang nằm bò trên chiếc gối cạnh mình vào, cố định cô trong vòng tay của mình: “Đi ngủ thôi nào, em còn nghịch ngợm cái gì thế?”


Cố Niệm Chi ấm ức dùng tay móc móc ga trải giường: “Em đang tìm áo ngủ ấy. Rõ ràng em đặt áo ngủ dưới gối đầu mà.”


Hoắc Thiệu Hằng dừng hình.


Quên mất không đặt áo ngủ của Cố Niệm Chi xuống dưới gối cho cô ấy rồi!


Chiếc áo ngủ mà Cố Niệm Chi thích chính là chiếc áo phông ngắn tay màu đen của Hoắc Thiệu Hằng. Cô mặc nó trên người nhìn rộng thùng thà thùng thình, chẳng khác gì khoác cái bao tải lên người, nhưng lại vô cùng thoải mái, để làm đồ ngủ là thích nhất.
“Em đừng tìm nữa, không ở dưới gối đâu.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ dùng một cánh tay đã có thể giam cho Cố Niệm Chi không động đậy được rồi, “Ngủ thôi.”


Cố Niệm Chi bĩu môi ra, giọng nói vừa mang theo vẻ say xỉn, vừa mang theo vẻ ấm ức: “Nhưng rõ ràng lúc sáng tỉnh dậy em đã cất áo ngủ xuống dưới gối mà…”


Hoắc Thiệu Hằng cũng đến bó tay với cô.


Cuối cùng anh cũng mở mắt ra. Anh cụp mắt xuống nhìn vẻ mặt ngây ngô khó hiểu của Cố Niệm Chi ở trong lòng mình, hỏi cô: “Buổi sáng em thức dậy ở đâu?”


Cô ấy nhầm chỗ rồi hay sao thế?


Cố Niệm Chi càng nhíu mày chặt hơn, “Ở đây chứ đâu nữa ạ… Em nhớ rõ lắm mà. Anh xem, cái gối này, cái đệm giường này, còn cả cái chăn này nữa…”


Hoắc Thiệu Hằng lại càng cạn lời hơn.


Quả nhiên là cô say thật rồi.


Vì muốn giúp Cố Niệm Chi ngủ thoải mái hơn, Hoắc Thiệu Hằng cố tình trang trí đồ dùng trên giường ở trong phòng ngủ giống với hình thức mà Cố Niệm Chi đã quen thuộc. Tất cả đồ dùng đều giống y như đồ dùng trên chiếc giường ở ký túc xá của cô, cùng một nhãn hiệu cả.


Không ngờ nó lại trở thành chướng ngại vật cho sự nhận biết của cô…


Nếu lúc cô tỉnh lại, chắc hẳn cô sẽ không nhận nhầm đâu.


Hoắc Thiệu Hằng cũng không giải thích gì, chỉ vỗ vào bờ vai mềm mại của cô, nói: “Không cần đâu, ngủ với anh không cần phải mặc đồ ngủ.”


Cố Niệm Chi ngoan ngoãn “vâng” một tiếng rồi thật sự nằm thẳng xuống bên cạnh anh.


Từ trước đến giờ Hoắc Thiệu Hằng vốn là người rất kiệm lời. Công việc của anh quá bận rộn, quá nhiều việc phải xử lý nên bình thường nếu có thể không cần phải nói thì anh sẽ không nói, vừa tiết kiệm sức lực, cũng giảm thiểu những sự phiền phức có thể xảy ra do nói nhiều.


Cố Niệm Chi lại là người rất hay nói. Lúc trước khi cô sống cùng với Hoắc Thiệu Hằng, đại đa số thời gian đều chỉ có một mình cô lảm nhà lảm nhảm, hoặc thêm Âm Thế Hùng một xướng một họa với cô.


Vì thế, bầu không khí yên tĩnh giữa hai người còn chưa bị kéo dài quá lâu, Cố Niệm Chi đã lại rục rịch ngọ nguậy rồi.


Cô quay lưng về phía anh nằm ngủ một lúc, cứ cảm thấy trên người mình có gì đó không đúng lắm, lại lật người lại, đối diện với Hoắc Thiệu Hằng.


Cố Niệm Chi ngước đôi mắt to tròn mông lung ướt nước lên, nhìn bên cạnh khuôn mặt tinh tế, đường nét rõ ràng của anh dưới ánh đèn ngủ vàng mờ ảo, một cơn sóng triều nóng bỏng lại dâng lên trong lòng.


Cố Niệm Chi nhìn anh chằm chằm một lúc rồi lại áp sát lại gần, thổi nhẹ một hơi bên tai anh, hỏi: “… Đi ngủ thật sao?”


Hoắc Thiệu Hằng không ho he gì, vẫn nhắm mắt dưỡng thần như đã ngủ thật rồi vậy.


“Ngủ thật à? Vậy em cũng ngủ đấy nhé…” Giọng Cố Niệm Chi mang theo vẻ uy hiếp, cô thò tay ra cấu một cái vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, “Anh đừng có mà hối hận!”


Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng khẽ run lên, anh đưa tay ra giữ lấy Cố Niệm Chi, “Đừng nghịch nữa.”


“Anh đến đón em chỉ để ngủ thật phải không?” Cố Niệm Chi cố ý nhấn mạnh cái từ “ngủ” kia.


“Nếu không thì theo em là thế nào?” Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng mở mắt ra, nhìn cô với ẩn ý thâm sâu.


Ánh mắt của anh vừa tập trung vừa sâu thẳm, lại mang theo chút cảm xúc vô cùng nóng bỏng. Ánh mắt mang theo hơi ấm đó phản xạ lên mặt cô, khiến Cố Niệm Chi cũng cảm thấy mặt mình nóng dần lên.


“… À… vậy thì được thôi…” Cố Niệm Chi hậm hực, lại một lần nữa nằm thẳng người ra. Cô đang định nhắm mắt lại ngủ thì hơi thở ấm nóng của đàn ông đã ập lấy người cô…


Cố Niệm Chi đẩy vai anh, hỏi: “Anh làm gì thế hả, chẳng phải anh muốn đi ngủ sao?”


“Anh không muốn đi ngủ, anh muốn ngủ em cơ.” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng vang lên bên tai cô.


“… Chính anh nói muốn ngủ thật còn gì? Anh là đồ lừa đảo…” Cố Niệm Chi run rẩy “lên án” Hoắc Thiệu Hằng “nói mà không giữ lấy lời”.


“Đây mới là ngủ thật còn gì nữa? Em có hiểu lầm gì với từ ‘ngủ thật’ của đàn ông sao?” Thấy cô vẫn còn đang cắn móng tay, Hoắc Thiệu Hằng vô cùng chướng mắt, bèn thò tay sang, kéo tay cô ta, “Tập trung đi nào… Em vẫn còn tinh lực để làm mình làm mẩy với anh, xem ra là anh chưa đủ nỗ lực rồi…”


Hoắc Thiệu Hằng vốn muốn khiến cho Cố Niệm Chi muốn ngừng cũng không được, sau đó anh mới có thể ung dung, thoải mái nắm bắt tiết tấu để đặt câu hỏi được.


Thế nhưng, kết quả là, anh phát hiện ra chính mình còn điên cuồng hơn cô.





Sau những phút giây cuồng nhiệt ấy, đầu óc chợt trống rỗng, đến phản ứng cũng trì trệ hơn bình thường rất nhiều. ngontinhhay.com


Cố Niệm Chi tỉnh táo lại. Cô hơi mất sức, trên người đầy mồ hôi, khó chịu chết đi được. Thế nhưng, dù cô muốn lập tức bò dậy rửa ráy thì cũng chẳng còn sức lực nữa.


Hoắc Thiệu Hằng kéo chiếc khăn tắm đã bị làm ẩm kia ra, ném lên trên chiếc ghế sofa đơn cạnh giường còn mình thì nửa ngồi dậy, kéo chiếc áo choàng tắm để bên thành giường choàng lên người.


Giờ Cố Niệm Chi mới thấy thoải mái hơn một chút nhưng vẫn không có sức mà ngồi dậy, chỉ nghiêng người nằm cạnh Hoắc Thiệu Hằng thở dốc.


Hoắc Thiệu Hằng rất muốn hút thuốc, có điều đây là phòng ngủ, hút thuốc thì không được sáng suốt lắm, vì thế anh đành phải nhịn xuống, duỗi tay ra vuốt tóc Cố Niệm Chi.


Mái tóc dài của cô vẫn đang trong tình trạng hơi ẩm ướt.
Anh vén chăn ra muốn xuống giường lấy máy sấy để sấy khô tóc cho Cố Niệm Chi, nhưng lại phát hiện tay Cố Niệm Chi vừa với sang.


“Đừng cấu.” Hoắc Thiệu Hằng nhắc Cố Niệm Chi một câu.


Cố Niệm Chi ngước mắt lên nhìn anh, buông tay ra, rụt người vào lại trong chăn, làu bàu nói: “Đáng ghét thật đấy, lát lại phải đi tắm lại…”


“Do đó em không nên tắm một mình, quá lãng phí. Lúc trước nói sớm là tắm cùng anh đi thì đã không phải tắm hai lần rồi.” Hoắc Thiệu Hằng nói rất thản nhiên, sau đó xuống giường đi lấy máy sấy tóc, nhân tiện cầm luôn chiếc áo thun đen làm áo ngủ của Cố Niệm Chi tới, đưa cho cô.


Quả thật, Cố Niệm Chi khóc không ra nước mắt. Nằm nghỉ thêm một lát, cuối cùng cô cũng có thể ngồi dậy, mặc chiếc áo ngủ thun đen vừa dài vừa rộng vào, đi ra bàn trang điểm ngồi sấy tóc.


Hoắc Thiệu Hằng duỗi đôi chân dài của mình ra, lười biếng ngồi trên giường, hai tay gác sau đầu, vẫn nhìn Cố Niệm Chi chằm chằm.


Chờ cô sấy tóc xong, anh mới hỏi: “Rốt cuộc trợ giảng trước đây của Hà Chi Sơ đi đâu rồi?”


“Anh nói Ôn Thủ Ức á?” Tay Cố Niệm Chi ngừng lại, đặt máy sấy lên trên mặt bàn trang điểm, “Nghe Giáo sư Hà nói là cô ta về nhà rồi, sẽ không quay lại nữa.”


“Về nhà ư? Về đâu thế?” Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng người dậy, trên mặt hơi có ý cảnh giác, “Hà Chi Sơ có từng nói với em không?”


Cố Niệm Chi nhíu mày ngẫm nghĩ, “Hình như là về quê hay sao ấy. Em cũng không rõ nữa. Mấy chuyện này em đâu có tiện tra hỏi Giáo sư Hà chứ? Có liên quan gì đến em đâu.”


Hoắc Thiệu Hằng thấy cô nói cũng có lý nên không tiếp tục hỏi sâu nữa. Anh gửi tin nhắn cho Triệu Lương Trạch, bảo anh ta kiểm tra ghi chép xuất cảnh của Ôn Thủ Ức.


Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức đều từ Mỹ tới Đế Quốc Hoa Hạ. Nếu Ôn Thủ Ức muốn quay về, hẳn là về Mỹ nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom