• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 411 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 411 THẦN THIẾP KHÔNG CHỊU NỔI
Sấy tóc xong, Cố Niệm Chi vẫn cảm thấy người dính nhơm nhớp nên cô lại vào trong phòng tắm, tắm lại lần nữa.


Hoắc Thiệu Hằng cũng bước vào theo, xả nước ào ào bắt đầu tắm rửa, tự nhiên như chốn không người.


Cố Niệm Chi tắm xong, lúc quay người lại lập tức nhìn thấy ngay cơ thể cao lớn như một bức tượng thần Hy Lạp của Hoắc Thiệu Hằng. Cô đỏ mặt tía tai, vội quay đi nhìn sang chỗ khác rồi vội vã mở cửa phòng tắm chạy về phòng ngủ.


Kéo chăn ra nằm lại xuống giường, Cố Niệm Chi thở ra một hơi thật dài.


Không ngờ tình cảm giữa cô và Hoắc Thiệu Hằng lại tiến triển nhanh như vậy, thế này là họ đã sống chung rồi sao?


Cố Niệm Chi mím môi cười, dụi đầu vào chiếc gối của Hoắc Thiệu Hằng. Cô chọn tư thế nằm thoải mái, muốn chợp mắt một chút, đợi Hoắc Thiệu Hằng tắm xong.


Nhưng khi Hoắc Thiệu Hằng từ phòng tắm quay lại thì phát hiện Cố Niệm Chi đã ngủ say rồi. Cô nằm giữa hai chiếc gối, ngủ rất ngon, khóe môi hơi cong lên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp vậy.


Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ đứng bên cạnh giường nhìn cô một lúc rồi mới vén chăn nằm xuống.


Mặc dù Cố Niệm Chi đã ngủ say, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại không chợp mắt nổi.


Thân thể anh vẫn đang kêu gào, chưa chịu thỏa mãn, nhưng người bên cạnh lại đã say giấc nồng.


Anh vươn tay chạm vào mặt Cố Niệm Chi, vốn định hôn chúc cô ngủ ngon, nhưng khi đôi môi anh vừa chạm đến má cô thì không dừng lại nổi…


Trong giấc mơ, Cố Niệm Chi cảm nhận được luồng hơi nóng và sự đau mỏi ê ẩm quen thuộc, cô tưởng mình lại đang mơ giấc mơ kiểu đó nữa.


Bởi vì biết mình đang nằm mơ nên cô đặc biệt phóng khoáng. Trong giấc mơ, cô không ngừng phối hợp, di chuyển eo, cũng không đè nén hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ của bản thân nữa.


Mỗi lần khi Hoắc Thiệu Hằng trong mơ muốn rút lui thì cô lại đuổi theo không chút do dự, cùng anh bước vào thiên đường cực lạc hết lần này đến lần khác…


Hoắc Thiệu Hằng không ngờ phản ứng của Cố Niệm Chi lúc ngủ còn mạnh mẽ, bạo gan hơn cả lúc thức. Cô đong đưa phía dưới thân thể anh, giống như bông hoa hồng đêm, bộc lộ trọn vẹn những phong thái quyến rũ mê hoặc lòng người nhất.


Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng chưa bao giờ sôi sục như vậy, anh cũng không ngờ buổi đêm của hai người thật sự lại tốt hơn một người gấp trăm nghìn lần.





Sáng hôm sau thức dậy, Cố Niệm Chi cảm thấy thân thể hơi bất thường.


Cô nhắm mắt nghĩ, giấc mộng đêm qua quả thật quá phóng túng, làm sao có thể làm nhiều lần như thế chứ? Làm lâu như thế? Lại còn… những tư thế ngại ngùng kia nữa, rốt cục thì làm sao cô làm được vậy?


May mà chỉ là mơ, nếu không thì không biết Hoắc Thiệu Hằng sẽ nghĩ về cô thế nào nữa…


Cô hơi nhúc nhích người muốn ngồi dậy, nhưng mà… sao trên người lại nặng thế nhỉ?


Sao lại có cảm giác gần giống như trong giấc mộng tối qua chứ?


Cảm giác căng tức này… Nhưng mới sáng sớm mà?


Chẳng lẽ cô vẫn còn trong giấc mơ chưa tỉnh dậy sao?
Cố Niệm Chi mở bừng mắt ra, đập vào mắt cô là dung mạo tuấn tú đến mức khiến người ta tuyệt vọng của Hoắc Thiệu Hằng đang ở ngay trước mặt, vầng trán anh vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi.


Anh hơi nhíu mày, giống như đang dùng sức…


Ánh mắt của Cố Niệm Chi từ từ di chuyển xuống dưới rồi lập tức nhắm tịt lại, lẩm bẩm: “… Không phải em vẫn đang nằm mơ đấy chứ?”


“Nằm mơ ư?” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng vang lên phía trên người cô, “… Nằm mơ mà tuyệt vời như thế này à?”


Cố Niệm Chi dần tỉnh táo lại, cô không chỉ nhận ra chuyện sáng nay không phải nằm mơ mà đến cả chuyện tối qua cũng không phải nằm mơ nữa….


Ôi trời ơi…


Cô còn mặt mũi nào gặp người khác, gặp Hoắc Thiệu Hằng nữa chứ…


Lúc này, Cố Niệm Chi chỉ muốn dùng chăn che kín mặt mình thôi, nhưng Hoắc Thiệu Hằng kéo lấy tay cô, không cho cô rụt lại.


“Nhìn anh đi…” Anh gần như ép buộc cô phải mở mắt, cúi đầu hôn liên tục lên mí mắt cô. Hơi thở nóng hầm hập từ trước mặt tràn tới, Cố Niệm Chi vùng vẫy thêm mấy lần rồi cũng phải bỏ cuộc, giơ hai tay ôm lấy cổ của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cắn chặt răng không chịu phát ra bất cứ âm thanh nào.


Thật ra, Hoắc Thiệu Hằng vẫn muốn nhìn thấy Cố Niệm Chi đầy nhiệt tình của tối qua, muốn nghe thấy giọng nói mê hồn như khóc như xin của cô, nhưng sáng nay, dù anh có làm thế nào thì Cố Niệm Chi vẫn cắn chặt vai anh, không chịu hé răng tiếng nào nữa.


Về sau, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng cả lên nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ quật cường như cũ, toàn thân run rẩy nhưng nhất quyết không chịu lên tiếng, Hoắc Thiệu Hằng mới nhất thời mềm lòng, không dùng lực nữa, ôm hôn cô hồi lâu…





Lần sáng nay quả thật đã khiến Cố Niệm Chi sức cùng lực kiệt. Cả người cô nằm mệt rũ trên giường, không còn đủ sức để nhấc ngón tay.


Tinh thần của Hoắc Thiệu Hằng lại vô cùng sảng khoái. Anh đi tắm rồi bước ra hỏi Cố Niệm Chi: “Sáng nay em muốn ăn gì?”


Cố Niệm Chi uể oải nói: “Em không muốn ăn gì hết, em chỉ muốn ngủ thôi.”


Cô liếc xéo Hoắc Thiệu Hằng một cái như thầm muốn nói: Con người này thật không phải là người nữa!


Sau này phải làm thế nào đây?


Đêm xuân liên miên thế này, thần thiếp không chịu nổi…


Cố Niệm Chi nghiến hàm răng trắng, nhìn Hoắc Thiệu Hằng với vẻ oán hận: “Hoắc thiếu, anh không mệt à?”


“Thế này có là gì.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống bên giường, “Em mệt sao? Sức khỏe em yếu quá, phải huấn luyện nghiêm túc mới được.”


Cố Nhiệm Chi rụt cổ lại, lập tức xua tay nói: “Không không không, em không mệt, không mệt một chút nào hết!”


“Không mệt một chút nào à?” Hoắc Thiệu Hằng làm động tác cởi thắt lưng da, “Thế thì làm thêm lần nữa nhé?”
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
“Không!” Cố Niệm Chi vô thức hét ầm lên, cuộn chăn lăn vào góc giường, giọng nghẹn ngào như sắp khóc: “Hoắc thiếu, rốt cuộc thì tối qua anh đã làm mấy lần?”


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, ung dung nói: “Mấy lần à? Không phải em ngủ rồi sao? Em ngủ thì anh làm gì được chứ?”


Cố Niệm Chi lườm anh, “Em ngủ thì anh sẽ không làm sao? Thế thì đêm qua…”


“Đêm qua làm sao cơ? Đêm qua chắc là em nằm mơ đấy?” Hoắc Thiệu Hằng cố ý trêu chọc cô, ra vẻ ngẫm nghĩ nói: “Sau này nên làm lúc em ngủ thì hơn.”


“Anh đừng nói nữa!” Cố Niệm Chi kéo chăn che kín đầu, không muốn nhớ lại cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tía tai kia nữa. Thôi thì cứ coi như là một giấc mơ đi, nếu không thì còn có thể làm gì nữa đây?


Thấy Cố Niệm Chi ngượng ngùng đến mức không chịu nổi như vậy, Hoắc Thiệu Hằng không trêu chọc cô nữa, vỗ vỗ vào chăn, “Em mau dậy đi, ăn sáng xong anh phải về trụ sở rồi.”


Lúc này, Cố Niệm Chi mới giở chăn ra, gương mặt đầy nét bịn rịn lưu luyến, “Anh phải đi bây giờ à? Hôm nay mới là thứ bảy mà.”


Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.


Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Cố Niệm Chi đành đầu hàng trước. Cô cúi đầu rầu rĩ nói: “Thôi được, thế em cũng về trường vậy.”


Cô đã bắt đầu không quen khi Hoắc Thiệu Hằng không ở đây rồi.


Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, “Tùy em.”


Anh sải đôi chân dài của mình rời đi, vào bếp ở phòng ngoài xem thế nào. Bởi đây không phải chỗ thường xuyên có người ở nên trong tủ lạnh cũng không có đồ ăn dự trữ, chỉ có một thùng nước lọc, đến nước hoa quả và sữa cũng không có.


Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay ngẫm nghĩ một hồi rồi quay lại phòng ngủ hỏi Cố Niệm Chi: “Em có muốn ra ngoài ăn sáng không?” Nói xong anh lại bổ sung thêm: “Không phải em muốn lái Ferrari sao? Hôm nay em có thể chở anh.”


Cố Niệm Chi lập tức phấn khích hẳn lên, vội vã ngồi dậy, “Được ạ! Không vấn đề gì! Em sẽ đưa Hoắc thiếu đi ăn sáng!”


Cô đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, thay đại một bộ đồ rồi khoác áo lông vũ lên người, lấy ba lô đeo lên, sau đó cùng Hoắc Thiệu Hằng bước vào thang máy.
Thang máy xuống thẳng tầng hầm đỗ xe, chiếc Ferrari màu đỏ của cô đỗ trong một khoang đỗ xe riêng, giống như một cái phòng có thể khóa cửa lại.


Cố Niệm Chi ngồi vào xe, làm quen với tính năng của Ferrari rồi quay sang tươi cười nhìn Hoắc Thiệu Hằng nói: “Hoắc thiếu, anh đã thắt dây an toàn chưa? Chúng ta xuất phát thôi!”


Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Em lái xe đi.”


Cố Niệm Chi rạng rỡ lái chiếc xe Ferrari bảo bối của cô lên con đường lớn của Đế Đô.


May thay lúc này là sáng ngày thứ bảy, đường phố ở Đế Đô không quá đông đúc.


Họ nhanh chóng đến được một nhà hàng Tây gần đó để ăn sáng.


Hai người chọn vị trí tình nhân gần cửa sổ, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn đưa họ xem thực đơn để gọi món.


Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đều gọi phần ăn sáng tổng hợp, Cố Niệm Chi thêm một hộp sữa, còn Hoắc Thiệu Hằng thêm một cốc cafe.


Hai người dùng bữa trong yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng dao dĩa cắt thịt muối và thịt hun khói, không ai nói một tiếng nào.


Hai người ăn được một lúc mới thấy mọi người lục tục đến ăn sáng.


Hóa ra hai người đi ăn vẫn còn là sớm.


Hai người từ tốn ăn sáng xong, Cố Niệm Chi bắt đầu uống sữa, Hoắc Thiệu Hằng thì uống cafe của anh.


Lúc này một cô gái dong dỏng bước tới, đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, cười nói với anh: “Hoắc thiếu, anh tới ăn sáng đấy à?”


Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, hóa ra là Bạch Duyệt Nhiên. Anh hơi gật đầu với cô ta: “Ừ, giờ này đương nhiên là ăn sáng rồi. Vài ngày trước trưởng phòng Bạch ra nước ngoài, đã xong việc chưa?”


“Xong hết rồi.” Bạch Duyệt Nhiên gật đầu, nói với Cố Niệm Chi: “Cô Cố, cô cũng tới đây ăn sáng à?”


“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi không nói gì nữa, chỉ vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện.


Bạch Duyệt Nhiên không hề để ý, trêu đùa vài câu với Hoắc Thiệu Hằng rồi nói: “Tôi vừa mới về nước, bên phòng Pháp chế nhận được một đơn xin việc. Một vị nữ cảnh sát tên là Từ Phiêu Hồng muốn đến làm việc tại Cục tác chiến đặc biệt của chúng ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom