• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 417 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 417 CÓ CHỖ DỰA
“Á? Giáo sư Hà? Sao lại gọi video call ạ?” Cố Niệm Chi hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy câu “Giáo sư Hà của em” được phát ra từ miệng của Hoắc Thiệu Hằng. Cô sững sờ trong chốc lát, khóe môi hơi cong lên, kết hợp cùng đôi mắt đen lay láy long lanh sinh động mang lại một cảm giác gợi cảm khó tả.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang chỗ khác, “Anh ta biết em bị thương, muốn đến thăm em, anh không đồng ý nên anh ta muốn gọi video call.”


Hoắc Thiệu Hằng tóm tắt câu chuyện chỉ trong vài từ rồi nói thêm một câu: “Hai người cứ từ từ mà nói chuyện.” Sau đó anh quay người rời đi.


Cố Niệm Chi cầm điện thoại lên nhìn, lại nhìn theo hướng mà Hoắc Thiệu Hằng rời đi, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng lại không hỏi được Hoắc Thiệu Hằng, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ.


Hà Chi Sơ mặc áo khoác, đứng trước khung cửa sổ chạm sàn trong nhà, không ngừng nhìn đồng hồ, tay còn lại thì cầm điện thoại, gương mặt thờ ơ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.


Gần như ngay khi anh ta định tông cửa đi ra ngoài thì cuối cùng điện thoại cũng đổ chuông, là nhạc chuông dành riêng cho Cố Niệm Chi.


Anh ta nhanh chóng áp điện thoại lên tai, thăm dò trước một câu, “Hello?”


Cố Niệm Chi nghe thấy giọng nói của Hà Chi Sơ thì liếc nhìn Trần Liệt, vẫy tay bảo anh ta ra ngoài.


Trần Liệt lườm cô một cái nhưng vẫn bước ra khỏi phòng bệnh.


Lúc này, Cố Niệm Chi mới nói: “Giáo sư Hà, làm sao thầy biết em bị thương vậy?”


Hà Chi Sơ nghe thấy giọng nói của Cố Niệm Chi vẫn ngọt ngào mềm mại, không ốm yếu sợ hãi như anh ta tưởng tượng, nỗi lo lắng trong lòng anh ta cũng vơi bớt phần nào.


Một tay anh ta nhét vào túi áo khoác, ánh mắt nhìn vào bóng mình trên cửa sổ, anh ta hơi lạnh giọng nói: “Đoạn clip đó truyền khắp nơi rồi, Hoắc thiếu của em trở nên nổi tiếng rồi đấy.”


Cố Niệm Chi ngơ ngác, “Clip á? Clip nào cơ ạ?”


“Em không biết sao?” Hà Chi Sơ nhíu mày, “Bây giờ không xem được nữa rồi, ở siêu thị có người quay trộm, sau đó tung lên mạng xã hội.” Hà Chi Sơ ngừng lại một lát rồi uể oải nói tiếp mặc dù anh ta không tình nguyện: “Nhưng trong đó không xuất hiện hình ảnh chính diện của em, Hoắc thiếu cũng chỉ thấy bóng lưng, còn hai mẹ con nhà kia thì khá rõ ràng.”
Cố Niệm Chi lập tức nhớ lại vẻ hùng hổ hăm dọa của Từ Phiêu Hồng lúc ấy, cô chu miệng, nói với vẻ rất không vui: “Cái cô Từ Phiêu Hồng ấy quả là ngang ngược, không biết cô ta lấy đâu ra sự tự tin lớn đến như vậy…”


Nghe cô nói thế, trong lòng Hà Chi Sơ có đủ loại cảm xúc, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo lời nói của Cố Niệm Chi, tránh cho bà cô trẻ này tức giận lại lật mặt.


“Chắc là cô ta có chỗ dựa chăng? Nếu không thì làm sao có thể càn rỡ thế được?” Hà Chi Sơ dửng dưng nói, sau đó mở mục FaceTime trong điện thoại, anh ta muốn gọi video call cho Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi cũng không để ý, thuận tay ấn chấp nhận cuộc gọi video call với Hà Chi Sơ.


Hà Chi Sơ lập tức nhìn thấy gương mặt của Cố Niệm Chi trắng bệch không còn giọt máu, đôi mắt to đầy mệt mỏi. Đang ở độ tuổi mười tám đẹp như hoa này nhưng trên khuôn mặt cô lại lẩn khuất vẻ hốc hác, tiều tụy.


Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể sau khi bị thương.


Vết thương của cô không nhẹ như những gì Triệu Lương Trạch nói.


Hà Chi Sơ đã lập tức đi đến kết luận này.


Thấy Cố Niệm Chi bị thương mà phải cố tỏ vẻ như không có chuyện gì khiến Hà Chi Sơ cảm thấy rất đau lòng.


Luôn luôn là thế, sống nhờ ở nhà người khác nên cô ấy mới có thói quen cẩn trọng đến vậy.


Ngày còn đi theo anh, cô nào phải chịu những uất ức thế này?


Có lẽ cô của ngày đó vẫn còn nhỏ, chẳng bao giờ phải để ý sắc mặt người khác để nói năng, hành động. Không phải cô không biết nhìn mà do cô không cần phải làm thế.


Hà Chi Sơn im lặng nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lướt trên gương mặt của Cố Niệm Chi trong điện thoại, giọng nói hơi khàn: “Em bị thương ở đâu? Trong video tôi không nhìn rõ, Tiểu Trạch nói em bị trẹo chân, chỉ là trẹo chân thôi sao?”


Hà Chi Sơ hỏi làm Cố Niệm Chi nhớ ra.


Cô xoa xoa phần hông phía sau lưng, hơi nhíu mày nói, “Mắt cá chân trật khớp, đã nắn lại rồi, nhưng phần hông phía sau lưng vẫn còn hơi đau, đợi một lúc nữa vẫn còn phải đi chụp X-quang ạ.”


Hà Chi Sơ gật đầu, “Đi ngay đi, đừng để kéo dài.”


“Gọi video call với Giáo sư Hà xong em sẽ đi ngay đây.” Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, “Cảm ơn giáo sư Hà đã quan tâm.”


Thái độ càng lễ phép càng thể hiện sự xa cách.


Hà Chi Sơ yên lặng nhìn Cố Niệm Chi một lúc, ngẫm nghĩ rất lâu rồi nói: “Chân của em tốt nhất nên kiểm tra dây chằng, dây chằng có vấn đề thì phải lập tức điều trị, nếu không thì sẽ mãi không lành được đâu.”


Cố Niệm Chi không nghe lọt tai được bao nhiêu nhưng vẫn cảm ơn tấm lòng của Hà Chi Sơ: “Em biết rồi, cảm ơn Giáo sư Hà.”


Bên trái một câu “Cảm ơn”, bên phải một câu “Cảm ơn”, nhiều đến mức Hà Chi Sơ suýt nôn ra máu.


Khóe miệng anh ta giật giật, cuối cùng nói một câu: “Chụp X-quang xong thì gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho tôi để tôi biết em không sao.”


“Vâng vâng, chắc chắn em sẽ chụp ạ, Giáo sư Hà quả là một thầy hướng dẫn tốt bụng!” Cố Niệm Chi lập tức đồng ý, cười hi hi nói.


Vậy đấy, mà nghe chẳng có mấy phần thành ý.


Rõ ràng Hà Chi Sơ biết cô đang trả lời đối phó, nhưng anh ta không vạch trần cô, chỉ chầm chậm nói một câu: “Nếu ba mươi phút nữa em không gọi điện hoặc nhắn tin thì tôi sẽ gọi liên tục đến khi em bắt máy thì thôi.” Nói xong, anh ta liền tắt FaceTime đi.


Cố Niệm Chi nhìn màn hình điện thoại đột nhiên đen ngòm thì lắc đầu cười cười, tắt máy rồi dùng bộ đàm gọi Trần Liệt vào, “Anh Trần, em gọi xong rồi này, bây giờ đi chụp X-quang được chưa ạ?”


Lưng cô cần phải chụp X-quang để kiểm tra, mắt cá chân cũng phải chụp một tấm để xác nhận hoàn toàn không có vấn đề gì.


Mặc dù hai vị thần y khoa Xương khớp đã đảm bảo chắc chắn không có di chứng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn kiên quyết bắt phải chụp.


Trần Liệt cũng đồng ý, vì thế Cố Niệm Chi nghe lời họ đi chụp X-quang.


Trần Liệt thấy cô xong việc liền đẩy xe lăn tiến vào, đỡ cô ngồi lên xe rồi đưa cô đến phòng phóng xạ chụp X-quang.


Bởi vì là người được Hoắc Thiệu Hằng đặc biệt giao phó nên các bác sĩ ở bệnh viện Cục tác chiến đặc biệt đều dành sự chăm sóc tốt nhất cho Cố Niệm Chi, để bác sĩ giỏi nhất khoa Phóng xạ chụp cho cô.
Hai mươi phút sau, tấm phim X-quang rõ ràng đã được rửa xong, gửi cho Trần Liệt một tấm, còn một tấm gửi sang chỗ Hoắc Thiệu Hằng.





Từ phòng phóng xạ trở về, Cố Niệm Chi ngồi trên ghế sofa góc hình bầu dục trong phòng làm việc của Trần Liệt uống sữa, ăn bánh.


Phần cơm rang mà Hoắc Thiệu Hằng hứa với cô vẫn chưa được đưa tới, Cố Niệm Chi đã đói không chịu nổi nên đành phải ăn một phần bánh kem và sữa coi như dặm bụng trước.


Hôm nay lẽ ra hai người họ đã quyết định sẽ cùng nhau về nhà ăn lẩu rồi.


Cố Niệm Chi vô cùng tiếc nuối cả một xe đầy những món ăn lẩu mà họ đã bỏ lại siêu thị.


Trần Liệt kiểm tra tấm phim chụp X-quang của cô một cách cẩn thận, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm trọng. Anh nhướng mày nhìn Cố Niệm Chi đang vui vẻ ngồi trên sofa ăn uống, bình tĩnh nói: “Niệm Chi, em từng bị thương ở dây chằng mắt cá chân à?”


Cố Niệm Chi vừa mới ăn một miếng bánh, nghe thấy liền vội vã nuốt xuống rồi nói: “Làm gì có ạ? Chân em có bao giờ bị thương đâu, đây là lần đầu tiên bị trẹo mà.”


Bao nhiêu năm “huấn luyện quân sự” với Hoắc Thiệu Hằng, cô chưa từng bị vết thương nào nặng như vậy.


Sức khỏe của cô lúc nào cũng tốt, trước nay đều khỏe mạnh, nhanh nhẹn, số lần bị cảm trong sáu năm qua có thể đếm trên đầu ngón tay.


“Phim chụp cho thấy dây chằng của em có vết thương cũ nhưng phục hồi khá tốt, chắc không có vấn đề gì đâu.” Trần Liệt chỉ cho Cố Niệm Chi xem những vết tích trên tấm X-quang, “Em xem chỗ này, nếu chỗ này chưa từng bị thương thì đáng lẽ nó sẽ phẳng lì, nhưng của em có vết lồi nhỏ, thể hiện từng bị đứt rồi được nối lại.”


Cố Niệm Chi ngạc nhiên nhìn mắt cá chân của mình trên tấm X-quang, một lúc sau, cô cười nói: “Anh Trần giỏi thế, em chỉ thấy mấy bức ảnh kiểu này toàn là xương, hoàn toàn không nhìn ra điểm gì khác biệt cả.”


“Nếu người bình thường cũng nhìn rõ được thì cần bác sĩ bọn anh làm gì cơ chứ?” Trần Liệt nói đùa một câu. Anh ta còn nói thẳng: “Có thể là em bị thương lúc nhỏ đấy.”


Cố Niệm Chi đành ngậm miệng. Cô không nhớ chuyện xảy ra hồi nhỏ nên cũng không thể nói nhất định không xảy ra.


Bỗng nhiên có điều gì đó vụt qua trong não cô, cô hỏi Trần Liệt một cách vô thức, “Anh Trần, anh nói, vết thương cũ ở dây chằng mắt cá chân của em là vết thương từ hồi nhỏ ạ?”


“Đương nhiên rồi, ngoại trừ lần này thì em đi theo Hoắc thiếu sáu năm nay, mắt cá chân có bị thương lần nào đâu.” Trần Liệt cười hi hi nói, “Vì thế, vết thương ở dây chằng đó nhất định là đã xuất hiện trước năm em mười hai tuổi.”


“Trước mười hai tuổi á?” Cố Niệm Chi cố gắng nhớ lại, nhưng mỗi khi sắp sửa vượt qua giới hạn sáu năm về trước thì bộ não thông minh nhanh nhẹn của cô lại đau đớn không thể chịu đựng nổi.


Cô ôm đầu, mặt trắng bệch ngồi trên ghế, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, gương mặt đau khổ nói: “… Có phải em sẽ không bao giờ hồi phục được trí nhớ không?”
“Điều này rất khó nói, bộ não con người là thứ kỳ diệu nhất, cũng có thể vào một ngày nào đó, em trải qua một chuyện kích động tương tự thì có khả năng sẽ nhớ lại được.” Trần Liệt vỗ vỗ vai cô, nhẹ nhàng an ủi.


Cố Niệm Chi “ui da” một tiếng, “Anh Trần, sao anh ra tay mạnh thế? Lưng em bị anh vỗ đến gãy mất thôi.”


Thắt lưng cô đau thắt lại, muốn ngồi dậy cũng khó khăn, buộc phải nằm xuống sofa.


Trần Liệt nhanh chóng kiểm tra tấm X-quang chụp phần lưng của cô, không khỏi giật mình thất kinh, “Xương cột sống phía sau lưng em bị thương rồi, quả nhiên nếu không chụp kiểm tra thì không thấy được đâu. Em đừng ngồi cũng đừng đi lại nữa, anh cố định lưng cho, còn phải bôi thuốc nữa, tiêm một mũi cố định. Tốt nhất là trong vòng mười ngày em chỉ nên nằm trên giường thôi, nếu không bị để lại di chứng thì đời này của em coi như đi tong đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom