• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (6 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 416 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 416 KHÔNG UỔNG CÔNG THƯƠNG EM
Hà Chi Sơ im lặng xem hết đoạn clip, anh ta không chú ý vào người con gái đang sang sảng to tiếng mà chỉ chú ý vào bóng dáng chao đảo mơ mơ hồ hồ phía sau.


Cả đoạn clip không đến năm phút kết thúc tại thời khắc chiếc xe chở đầy ắp hàng đang nghiêng ngả muốn ngã xuống, một tay Cố Niệm Chi ôm lấy đầu ngã ngồi xuống sàn nhà sau khi bị chiếc xe đâm phải. Cảnh Hoắc Thiệu Hằng ở phía sau đưa một tay lên giữ chặt xe đẩy hàng, đồng thời kéo Cố Niệm Chi ra không được ghi lại.


Hà Chi Sơ nhìn chằm chằm vào phân cảnh cuối cùng, chầm chậm đưa bàn tay lên vuốt ve đỉnh đầu của Cố Niệm Chi trên màn hình iPad, trong khoảnh khắc đó, anh ta có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Cố Niệm Chi.


Sáu năm trước, cô đã trải qua một nỗi khiếp sợ đến kinh hồn bạt vía rồi, sáu năm sau, lẽ nào cô lại phải chịu hoảng loạn thêm một lần nữa?


Hoắc Thiệu Hằng làm cái quái gì vậy!


Ngay giữa ban ngày ban mặt cũng có thể khiến cho cô ấy bị thương được nữa!


Hà Chi Sơ cáu kỉnh đi đi lại lại trong phòng, trước tiên, anh ta phải xác nhận Cố Niệm Chi không sao đã rồi mới có thể làm việc khác được. Anh ta đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cũng cũng lấy điện thoại gọi cho Cố Niệm Chi.


Chuông điện thoại reo rất lâu, bên kia vẫn không có người bắt máy.


Trong lòng Hà Chi Sơ thấp thỏm lên xuống theo tiếng chuông. Càng lúc anh ta càng trở nên lo lắng, cũng không chịu từ bỏ gọi liên tục vào số điện thoại của Cố Niệm Chi. Cuối cùng thì Triệu Lương Trạch cũng bắt máy.


Anh ta thấy Hà Chi Sơ gọi rất nhiều cuộc, cũng không để lại tin nhắn nên mới nhận điện thoại, lỡ đâu lại có việc gì quan trọng.


Triệu Lương Trạch lễ phép hỏi: “Giáo sư Hà phải không ạ? Tôi là Tiểu Trạch, Niệm Chi đang làm phẫu thuật, ngày mai anh gọi lại nhé.”


Hà Chi Sơ nhắm mắt nắm chặt lấy điện thoại, quả nhiên là cô đã bị thương rồi, có thể còn bị thương không nhẹ nữa, lại còn phải làm phẫu thuật sao?


“Làm phẫu thuật ở bệnh viện nào?” Giọng nói lạnh nhạt hằng ngày của Hà Chi Sơ hơi khàn đi. Anh ta muốn tận mắt nhìn thấy Cố Niệm Chi mới an tâm được.


Triệu Lương Trạch hơi khựng lại một chút, “Giáo sư Hà, Niệm Chi không sao, chỉ bị trẹo chân thôi. Nhưng mà Hoắc thiếu không yên tâm, còn tìm bác sĩ giỏi nhất của khoa Chỉnh hình kiểm tra cho cô ấy. Tôi nói phẫu thuật thì hơi nghiêm trọng, thật ra là đang nắn khớp.”
“Thật à?” Trái tim đang thót lên cao của Hà Chi Sơ cuối cùng cũng hạ xuống được một chút, nhưng anh ta vẫn thấp thỏm về tình trạng của Cố Niệm Chi. Anh ta do dự một hồi rồi kiên quyết nói: “Cậu nói tên bệnh viện cho tôi, tôi lập tức đến thăm em ấy.”


Triệu Lương Trạch nhướng hàng lông mày rậm, kinh ngạc nói: “Giáo sư Hà, anh không cần phiền phức thế đâu. Cố Niệm Chi không sao mà. Đợi cô ấy ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi sẽ bảo cô ấy gọi điện thoại cho anh.”


“Không được! Tôi muốn nhìn thấy em ấy ngay bây giờ!” Hà Chi Sơ lo lắng không yên, không thể lại đối mặt với sự việc như vậy một lần nữa, anh ta không nhịn được mà uy hiếp Triệu Lương Trạch: “Cậu Triệu, nếu cậu không nói ra tên bệnh viện mà Niệm Chi đang ở thì tôi sẽ đi báo cảnh sát đấy! Tôi sẽ tố cáo các người giam giữ người phi pháp!”


Uy hiếp cơ à?


Triệu Lương Trạch bật cười, anh ta đổi tay cầm điện thoại, ấn nút tạm dừng, rồi mở video chat, nói với Hoắc Thiệu Hằng đang ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện tại trụ sở: “Hoắc thiếu, Giáo sư Hà nhìn thấy video rồi, anh ta gọi điện tới muốn gặp Cố Niệm Chi.”


“Cậu nói với anh ta là cô ấy đang làm phẫu thuật, kết thúc thì sẽ gọi cho anh ta.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên băng ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật, hai tay đan vào nhau, người nghiêng về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, tốc độ nói cũng không thay đổi, nhưng nhất quyết ở lại trước cửa phòng phẫu thuật, không rời đi một bước.


Triệu Lương Trạch cười gượng nói: “Tôi nói rồi, anh ta không chịu, còn uy hiếp tôi, nói rằng nếu không để anh ta gặp Cố Niệm Chi ngay thì anh ta sẽ đi báo cảnh sát nói chúng ta giam giữ người phi pháp.”


Hoắc Thiệu Hằng không thèm ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói vào tai nghe bluetooth: “Thế thì cứ để anh ta tố đi.” Nói xong anh liền ngắt máy, không muốn nghe Tiểu Trạch làu bàu thêm nữa.


Anh mới chỉ đợi ở đây nửa tiếng đồng hồ mà Triệu Lương Trạch đã gọi mười cuộc điện thoại với đủ mọi lí do, với hi vọng anh có thể rời khỏi cửa phòng phẫu thuật.


Hoắc Thiệu Hằng hiểu ý của Triệu Lương Trạch, nhưng bản thân anh có chủ ý rồi, sẽ không bị thuộc hạ dắt mũi.


Có điều, anh cũng không trách Triệu Lương Trạch, dù sao cậu ta cũng đã hết mình làm tròn bổn phận của một thư ký sinh hoạt vì anh.


Không ai có lỗi, vậy nên ai cũng giữ vững phong cách làm việc của bản thân.


Triệu Lương Trạch hết cách, đành quay lại cuộc điện thoại của Hà Chi Sơ, phát hiện anh ta vẫn để treo máy, còn chờ đợi ở phía bên kia.


“Thế nào rồi? Xin ý kiến của lãnh đạo rồi à?” Hà Chi Sơ thấy điện thoại được kết nối lại, mỉa mai nói: “Nói cho tôi địa chỉ bệnh viện của các cậu, tôi sẽ lập tức qua đó.”


Anh ta đã mặc sẵn áo khoác, chiếc áo khoác lông dê dài màu đen, kiểu dáng rất hợp với thân hình của anh ta, trình độ cắt may gia công cũng là bậc nhất, hơn nữa không có nhãn hiệu, không nơi nào có thể mua được.


Trong tay anh ta cầm sẵn chìa khóa xe, chỉ đợi Triệu Lương Trạch nói ra địa chỉ và tên của bệnh viện thì ngay lập tức sẽ phóng xe qua đó.


Lúc này, Triệu Lương Trạch bắt đầu có ý định kéo dài thời gian, anh ta thong thả ung dung nói: “Giáo sư Hà, anh vẫn còn đang đợi đấy à?”


“Đừng có phí lời nữa, mau nói đi!” Hà Chi Sơ bắt đầu khó chịu, cố gắng kiên nhẫn, mạch máu trên trán sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.
“Giáo sư Hà, đối với mỗi sinh viên anh đều đối xử tốt như vậy sao?” Triệu Lương Trạch từ tốn nói, anh ta vốn cố ý kéo dài thời gian, vậy nên liên tục tìm đề tài.


Nhưng lời nói vừa nhảy khỏi miệng thì trong lòng Triệu Lương Trạch cũng xuất hiện mối nghi ngờ.


Quả thật, nghĩ kĩ lại thì Giáo sư Hà đối xử với Cố Niệm Chi không phải chỉ tốt bình thường đâu. Xa xôi thì là lúc đi Quốc hội Mỹ thực tập, gần đây ấy à, là chuyện sắp xếp ký túc xá, còn đặc biệt mở lớp để giảng bài riêng cho một mình cô, ngoài ra, còn có tâm trạng lo lắng ngày hôm nay nữa.


Bây giờ, anh ta mới ý thức được sự quan tâm của Hà Chi Sơ đối với Cố Niệm Chi, hình như đã vượt quá mức độ quan tâm cần có của một giáo sư đối với sinh viên của mình rồi.
Triệu Lương Trạch xoa cằm, chờ Hà Chi Sơ trả lời.


Hà Chi Sơ khôn ngoan né tránh vấn đề này. Anh ta xoay xoay chiếc chìa khóa xe trong tay, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: “Anh còn lảm nhảm mấy câu nữa thì tôi cũng tố cáo anh luôn đấy.”


“Giáo sư Hà, anh đừng có nhắc mãi việc tố cáo hay không thế, chuyện này mà nhắc nhiều thì còn ý nghĩa gì nữa.” Triệu Lương Trạch cũng là thiên tài trong học tập, tuy chuyên về máy tính nhưng anh ta cũng học được một ít từ các ngành khác. Cục tác chiến đặc biệt có liên quan đến pháp luật trong nước và quốc tế, vì thế bọn họ được đặc biệt đào tạo thêm cả những kiến thức pháp luật cơ bản, hiểu rõ cái gì là phạm pháp, cái gì là không phạm pháp.


“Cậu biết không có ý nghĩa là tốt rồi.” Hà Chi Sơ tiến về phía cửa chính, “Vậy nên cậu cũng đừng cố ý kéo dài thời gian nữa, tôi phải nhìn thấy Cố Niệm Chi ngay bây giờ!”


Lúc này, Triệu Lương Trạch cũng nghiêm túc hẳn, anh ta bình tĩnh nói: “Giáo sư Hà, tôi hiểu rõ tâm trạng lo lắng lúc này của anh, nhưng mà tôi chỉ có thể nói với anh bốn chữ thôi: Không thể nói được.”


“Cậu thật sự không nói chứ gì!” Hà Chi Sơ nổi giận đùng đùng.





Trong phòng phẫu thuật, Cố Niệm Chi ngồi trên chiếc giường phẫu thuật đặc biệt tinh xảo, trên trán cô túa ra những giọt mồ hôi lóng lánh, đến chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi.


Hai vị bác sĩ khoa Chỉnh hình giỏi nhất của Đế Đô, một người đè chặt đầu gối của cô, một người nắm chặt gót chân của cô, tìm vị trí xương mắt cá chân, đầu tiên thử một chút sau đó đột ngột kéo mạnh gót chân ra, lại nhắm chuẩn về vị trí khớp xương mắt cá chân rồi ấn xuống.


Cố Niệm Chi hét lên một tiếng thảm thiết, ngã ngửa lên giường phẫu thuật, cô đau đớn đến mức lục phủ ngũ tạng như bị vặn thành một khối.


Trần Liệt ở bên cạnh nghe thấy, run rẩy lau mồ hôi trên trán. Anh ta thầm nghĩ may mà độ cách âm của phòng phẫu thuật này thuộc hạng nhất, nếu để Hoắc Thiệu Hằng ở bên ngoài nghe được thì chắc chắn anh ta sẽ cầm súng xông vào bắn hết bọn họ mất…


“Được rồi, mắt cá chân bị trật khớp một chút thôi, được nắn lại rồi.” Một vị bác sĩ nâng chân trái của Cố Niệm Chi lên cho Trần Liệt xem.


Trần Liệt đi tới dùng tay nắn bóp khớp xương ở mắt cá chân của Cố Niệm Chi, gật gật đầu, “Tay nghề của anh giỏi thật đấy, nắn lại quá chuẩn, phải người khác thì mắt cá chân của Cố Niệm Chi có đến tám chín phần sẽ gặp trục trặc mất thôi.”
Trật mắt cá chân nói nghiêm trọng thì nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nếu nắn sai thì sau này sẽ xảy ra hiện tượng đi lại khập khiễng, đi chậm còn nhìn không ra chứ đi nhanh hoặc chạy bộ thì hiện tượng đó sẽ vô cùng rõ ràng.


Cố Niệm Chi mới mười tám tuổi, Trần Liệt không muốn đôi chân đẹp như vậy của cô lại trở thành cà nhắc.


Hai vị bác sĩ khoa Xương khớp cười, nói: “Một năm chúng tôi thực hiện loại phẫu thuật này không đến một nghìn lần thì cũng phải tám trăm lần. Yên tâm đi, chưa ai bị biến chứng hay gì đâu.”


“Cảm ơn hai anh, đợi mấy ngày nữa chân cô ấy khỏi hẳn rồi, tôi sẽ đưa cô ấy tới mời hai anh ăn cơm.” Trần Liệt ra dáng vẻ anh cả, liên tục chắp tay cảm ơn hai người đồng nghiệp.


“Bác sĩ Trần khách sáo quá, trước đây cậu cũng giúp đỡ chúng tôi không ít việc, hôm nay chúng tôi ngẫu nhiên giúp cậu được một lần, còn phải cảm ơn cậu đã cho chúng tôi cơ hội này ấy chứ!” Hai vị bác sĩ sảng khoái mỉm cười, cởi khẩu trang, đẩy cửa bước ra khỏi phòng phẫu thuật.


Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên băng ghế dài ngoài cửa phòng đứng lên, nhìn các bác sĩ như ngầm muốn hỏi. Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!


“Hoắc thiếu vẫn còn ở đây à?” Hai vị bác sĩ khoa Xương khớp tươi cười chào hỏi, “Chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, Hoắc thiếu không cần lo lắng.”


“Vâng, cảm ơn hai anh, ngày khác tôi mời hai anh uống trà.” Hoắc Thiệu Hằng gật gật đầu, nôn nóng đi vào trong phòng phẫu thuật.


Trần Liệt đang lau mồ hôi cho Cố Niệm Chi, anh ta vừa xoay người liền nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng tiến vào, còn muốn giấu giếm anh nên xua tay lia lịa, đuổi anh ra ngoài, “Ở đây vẫn còn chưa xong đâu, còn phải chụp X-quang sau lưng nữa, cậu ra ngoài trước đi.”


Hoắc Thiệu Hằng thân cao chân dài, nhìn qua đỉnh đầu của Trần Liệt, nhìn thấy Cố Niệm Chi đang nằm trên giường phẫu thuật.


Gò má của cô trắng như tuyết, hoàn toàn không còn chút sắc máu nào, đôi môi tái nhợt, nhìn là biết cô vừa mới trải qua cơn đau đớn tận cùng.


Hoắc Thiệu Hằng cũng biến sắc mặt, “Cậu làm phẫu thuật cho cô ấy không dùng thuốc tê à?”


Trần Liệt lẩm bẩm nói: “Chỉ là nắn xương và nối xương, tiêm thuốc tê không tiện.”


“Tại sao tiêm thuốc tê không tiện?”


“Cô ấy mất cảm giác, nối sai cũng không biết, lẽ nào cậu muốn cô ấy bị di chứng, sau này đi lại khập khiễng à?” Trần Liệt cứng đầu cãi lại Hoắc Thiệu Hằng. Thật ra anh ta không muốn tiêm thuốc tê cho cô là vì anh ta muốn quan sát khả năng chịu đau và thể chất đặc thù của Cố Niệm Chi. Hơn nữa hai vị thần y khoa Xương khớp cũng nói, khi nắn khớp thì tốt nhất không dùng thuốc tê, chỉ như vậy hiệu quả mới có thể hoàn mỹ.


Hoắc Thiệu Hằng nghiêm mặt định nói Trần Liệt mấy câu thì Cố Niệm Chi đã yếu ớt lên tiếng, “Hoắc thiếu… em không sao… đừng trách anh Trần, may nhờ có anh ấy, chân của em mới không sao…”


Giọng cô yếu ớt như tiếng chú mèo con mới ốm dậy vậy.


Hoắc Thiệu Hằng liếc Trần Liệt một cái, đi đến cạnh giường Cố Niệm Chi, khom mình quan sát cô, thuận tay lấy khăn giấy ở bàn bên cạnh lau mồ hôi cho cô, ánh mắt rất chăm chú. Anh thấp giọng hỏi: “… Em còn đau không?”


“Em hết đau rồi.” Cố Niệm Chi thật thà nói, “Lúc nắn khớp thì đau vô cùng.”
“Ừ, không sao rồi, về nhà anh nấu canh hầm xương cho em xuống.” Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa nhìn Trần Liệt với ánh mắt chẳng lấy gì làm thân thiện.


Gương mặt Trần Liệt đầy nét sợ hãi, chỉ muốn nằm co lại thành một cục.


Cố Niệm Chi mím môi, nói với vẻ vô cùng đáng thương: “Nhưng bây giờ em đói rồi.”


Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới buông tha cho Trần Liệt, “Anh đi chuẩn bị chút gì đó cho em ăn.”


“Vâng, em muốn ăn cơm rang do chính tay Hoắc thiếu làm.” Cố Niệm Chi ngoan ngoãn đáp, giải vây cho Trần Liệt.


Hoắc Thiệu Hằng vội vội vàng vàng rời đi. Trần Liệt gần như phủ phục trước giường của Cố Niệm Chi, cười nói: “Niệm Chi ơi là Niệm Chi, anh cứu em bao nhiêu lần, khó khăn lắm em mới báo đáp cho anh một lần! Không uổng công anh thương em mà!”


Cố Niệm Chi mím môi cười, đang định trả lời thì Hoắc Thiệu Hằng lại hầm hầm bước vào.


Trong chốc lát, nụ cười của cô và Trần Liệt cùng đông cứng lại, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng một suy nghĩ: Tiêu rồi, bại lộ rồi, bị bắt ngay tại hiện trường…


Hoắc Thiệu Hằng không thèm đoái hoài đến Trần Liệt, đưa điện thoại của Cố Niệm Chi cho cô, nói với vẻ không mấy thiện cảm: “Này, mau gọi video call cho Giáo sư Hà của em đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom