• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 428 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 428 TRAO ĐỔI
Hà Chi Sơ bắt máy rất nhanh, không biết anh ta đang ở đâu, bên tai Cố Niệm Chi thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió vù vù.


Giọng nói lạnh lẽo của Hà Chi giống như từ nơi xa truyền tới, như tảng băng trong đêm lạnh với nhiệt độ có thể đâm người ta bị thương vậy.


“Cố Niệm Chi, em đã quên tất cả những việc đã hứa với tôi rồi sao?!”


“Giáo… Giáo sư Hà ạ…” Cố Niệm Chi bị Hà Chi Sơ giáo huấn cho một trận tối mắt tối mũi, nói chuyện cũng không được lưu loát nữa, “Em… em có lý do mà.”


“Lý do cái quái quỷ gì chứ! Tốt nhất là em nói nhanh lên! Tôi sắp đến trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt đến nơi rồi đây! Tôi đợi ở cổng, xem bao giờ thì em ra!” Hà Chi Sơ mang theo cơn thịnh nộ khó mà kiềm chế, giọng nói rít qua khẽ răng, thậm chí Cố Niệm Chi có thể tưởng tượng dáng vẻ phẫn nộ tới cực điểm, gân xanh trên thái dương nổi lên của anh ta.


“Cái gì?! Thầy đang trên đường ạ?!” Cố Niệm Chi sợ đến nỗi ngồi bật dậy, “Thầy muốn đến trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt?!”


“Không được sao? Em đã không gọi điện thoại cho tôi, cũng không cho tôi biết bất cứ tin tức gì, tôi chỉ có thể đích thân đến thăm em thôi.”


Hà Chi Sơ không muốn nói mình đã vượt qua hai ngày này như thế nào nữa. Bây giờ anh ta chỉ có một suy nghĩ đó là tận mắt nhìn thấy Cố Niệm Chi, nếu không bất luận thế nào anh ta cũng không thể yên tâm được.


“Giáo sư Hà, thầy đang ở đâu thế ạ?” Cố Niệm Chi khựng lại một chút, thản nhiên dùng kỹ xảo đàm phán, dùng hư chiêu đổi chủ đề, “Thầy đang ở ngoài không tiện nói chuyện ạ?”


“Tiện, với em thì lúc nào tôi cũng tiện nói chuyện hết!” Hà Chi Sơ khẽ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt vô lăng, lái xe nhanh như chớp đến trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.


Sắc mặt của anh ta rất nghiêm trọng, đôi mắt ẩn chứa nỗi tức giận, cả người cứ như thùng thuốc súng sắp nổ tung đến nơi vậy.


Cố Niệm Chi nghẹn lời một chút, cười ngượng ngùng: “Giáo sư Hà à, thầy đừng như vậy, thật sự thầy đang làm em sợ đấy…”


Nghe thấy giọng nói của cô, tâm trạng căng thẳng suốt hai ngày của Hà Chi Sơ mới dần dần bình tĩnh trở lại. Đặc biệt là sau khi gầm lên giận dữ lúc nãy, lửa giận của anh ta đã được xả ra khá nhiều rồi, lo lắng duy nhất hiện giờ chỉ là tình trạng cơ thể của Cố Niệm Chi mà thôi.


“Chỉ có thế mà đã làm em sợ rồi? Hình như gan em đâu có nhỏ thế…” Hà Chi Sơ chế giễu một tiếng, đạp chân phanh, giảm tốc độ đang rất nhanh kia xuống một chút.
“Giáo sư Hà, em không sao, thật sự em không sao ạ.” Cố Niệm Chi sốt ruột, mở video FaceTime lên, “Giáo sư Hà, thầy nhìn xem, em không hề bị làm sao cả. Hôm qua là em không đúng, đã nói phải gọi điện thoại cho thấy, cuối cùng lại quên mất…”


Cố Niệm Chi hơi chột dạ, cố gắng hướng về phía camera mỉm cười.


Một tay Hà Chi Sơ nắm vô lăng, một tay ấn kết nối, nhìn thấy khuôn mặt của Cố Niệm Chi xuất hiện trên màn hình điện thoại. Sau đó, anh ta lại quét mắt một vòng khung cảnh xung quanh Cố Niệm Chi, khẽ nhíu mày, “Em đang ở trên giường à?”


Cố Niệm Chi ngồi trên giường, giơ điện thoại quay về phía mình, mỉm cười nói: “Thầy nhìn thấy rồi đấy ạ, đúng là em có lý do. Cột sống của em bị chấn thương. Hôm qua vừa phẫu thuật nên hôn mê suốt, hôm nay mới tỉnh lại nhưng vẫn không thể cử động được.”


Hà Chi Sơ im lặng nhìn cô một lúc mới kéo dài giọng nói: “Thật sao? Thật sự không đứng dậy nổi sao? Sao tôi lại nhớ là em bị thương ở chân…”


Cố Niệm Chi đang muốn cười nói một tiếng “Đương nhiên là bị ở chân, cả lưng nữa”, trong đầu đột nhiên có vầng sáng lóe lên, nhớ lại những điều mà Hà Chi Sơ nói với cô ngày hôm đó trước cả khi cô chụp X-Quang.


“Chân của em tốt nhất phải kiểm tra dây chằng một chút, nếu dây chằng có vấn đề thì phải kịp thời chữa trị, nếu không sẽ không khỏi được đâu.”


Và cả Trần Liệt cũng bình tĩnh nói với cô:


“Niệm Chi này, dây chằng mắt cá chân của em đã từng bị thương à?”


“Rõ ràng là dây chằng mắt cá chân của em có vết tích của vết thương cũ…”


Cuối cùng cũng tìm ra phương hướng và lời giải cho cảm giác kỳ lạ hai ngày nay, Cố Niệm Chi buột miệng nói: “Giáo sư Hà, sao thầy biết dây chằng mắt cá chân của em từng bị thương?”


Hà Chi Sơ không trả lời trực tiếp, lại nhìn cô một cái rồi chủ động kết thúc cuộc gọi video, đeo tai nghe bluetooth lên, vừa lái xe vừa thản nhiên hỏi cô: “Lưng của em bị chấn thương thật à?”


Cố Niệm Chi khẽ chớp mắt, phát hiện Hà Chi Sơ đang né tránh câu hỏi của cô.


Cô nhìn màn hình điện thoại đã tối đen trong tay, khẽ bĩu môi nói: “Đương nhiên là thật ạ, việc này có thể là giả sao? Đau đến mức em không ngồi dậy được. Nếu không kịp thời phát hiện, có lẽ nửa đời còn lại của em đã phải nằm liệt trên giường bệnh rồi.”


Hà Chi Sơ cười giễu cợt một tiếng, khẽ nói: “Em ư? Nằm liệt trên giường? Đúng là trò đùa lớn nhất thiên hạ.”


Cố Niệm Chi càng cảm thấy kỳ lạ hơn, “Sao em lại không thể nằm liệt giường? Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của con người, em không cẩn thận bị va chạm ở lưng, cột sống bị chấn thương, nếu không có bác sĩ giỏi thì thật sự em đã không gượng dậy nổi rồi.”


Cô khựng lại một chút, lại dùng giọng điệu lấy lòng: “Nhưng mà bây giờ không sao rồi ạ, Giáo sư Hà, thầy về đi, thật sự em không sao. Có điều…”


Cô nhớ ra Hoắc Thiệu Hằng bảo cô xin nghỉ hai tuần, bèn không khỏi vỗ trán thở dài.


Phải làm sao bây giờ nhỉ?


Cô rơi vào một vòng logic luẩn quẩn.


Nếu cô cứ khăng khăng nói không bị làm sao thì không có lý do gì để xin nghỉ ốm hai tuần.


Nhưng nếu cô nói tình trạng thương tích của mình nghiêm trọng, phải dưỡng thương hai tuần lễ thì Hà Chi Sơ sẽ không bỏ qua, nhất định phải đến trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt thăm cô.


Cô cũng biết chắc chắn Hà Chi Sơ sẽ không vào được.


Vậy chẳng lẽ để anh ta đứng một mình lẻ loi trơ trọi bên ngoài sao?


Có vẻ cũng không hợp lý lắm, dù sao anh ta cũng là thầy của cô. Còn những hai năm nữa, cúi đầu không thấy ngẩng đầu là thấy.


Vậy phải làm thế nào bây giờ?


“Có điều cái gì?” Hà Chi Sơ gặng hỏi cô tới cùng, “Em còn điều gì do dự sao? Tôi chỉ đến kiểm tra vết thương một chút thôi, không có chuyện gì khác đâu.”


“Giáo sư Hà, thầy không vào được nơi này đâu ạ.” Cố Niệm Chi khẽ cắn răng, “Em dậy gặp thầy vậy. Thầy đỗ xe ở chỗ cách cổng chính một trăm mét, nói số xe của em, em sẽ ra gặp thầy, được không ạ?”


Hà Chi Sơ im lặng, nghĩ một lúc, bẻ tay lái kít một tiếng, lái xe đến ven đường rồi đỗ lại.


Bây giờ tiếp tục gọi video cũng tiện hơn nhiều.


“Cố Niệm Chi, em nói thật cho tôi biết, cột sống của em bị chấn thương thật sao?” Hà Chi Sơ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chỉ mong muốn mắt của mình là tia X-quang, có thể xuyên thấu tim gan phổi thận của Cố Niệm Chi, nhìn thấy được tình trạng xương của cô.


“Thật ạ.” Cố Niệm Chi vô cùng thành thật khẽ gật đầu, “Em có phim X-quang, nếu thầy muốn xem thì chờ khi nào thầy về, em sẽ chụp ảnh lại, gửi qua điện thoại của thầy, được không ạ?”


“Nhưng bây giờ em không sao nữa rồi đúng không?” Hà Chi Sơ lại xác nhận một chút.


Cố Niệm Chi ở trong màn hình điện thoại môi đỏ răng trắng. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng bóc mịn màng, kể cả có dùng kính lúp cũng không nhìn ra được một chút tì vết nào, giống một loại gốm được nung biến đổi thành màu hồng anh đào ở quê hương anh ta, màu hồng mang lại cảm giác trong suốt hơn cả ngọc trắng.


Bình thường chỉ có đứa trẻ sơ sinh được chăm sóc chu đáo nhất mới có làn da trắng nõn mịn màng núng nính hoàn mỹ này thôi.
Người có sắc da như thế này chắc không phải là người bị thương nghiêm trọng đến mức không thể ngồi dậy được.


“Bây giờ thật sự không sao rồi ạ.” Nói xong, Cố Niệm Chi giơ điện thoại xuống khỏi giường, đi lại vài vòng trong phòng ngủ, “Thầy nhìn này, có phải em rất bình thường không? Còn mắt cá chân…”


Nói xong, Cố Niệm Chi để hai chân song song rồi lướt qua cho Hà Chi Sơ nhìn, dương dương tự đắc nói: “Thầy có nhìn ra được chân nào bị trẹo không ạ? Hôm qua vẫn sưng mà hôm nay đã khỏi rồi…”


Trên màn hình điện thoại của Hà Chi Sơ xuất hiện hai bàn chân trắng muốt như phấn như ngọc, đầu ngón chân tròn trịa đều đặn và núng nính thịt giống như chân của một đứa bé phóng to vậy, làm người ta không khỏi thèm cắn một cái.


Hà Chi Sơ dời ánh mắt đi, hơi mất tự nhiên thở dài một hơi, “Chân trái của em đỡ hơn nhiều đấy. Sau này đi đường nhớ phải nhìn đường, đừng có mà đi lùi, sau gáy em không có mắt đâu, va vào là sẽ có kết cục như thế này đấy.”


Cố Niệm Chi cười hì hì nói: “Em biết rồi, Giáo sư Hà, thầy tốt với em thật đấy, có một người thầy như thế này là phúc của em, cảm ơn thầy ạ.”


Càng ngày cô càng khách sáo với Hà Chi Sơ, một câu cảm ơn, hai câu cảm ơn, kéo khoảng cách của hai người càng lúc càng xa.


Hà Chi Sơ thờ ơ nói một câu: “Không cần cảm ơn, em nghỉ hai tuần đi đã, hai tuần sau hãy đến trường.”


Cố Niệm Chi mừng húm, không ngờ Hà Chi Sơ từ bỏ dễ dàng như vậy, lúc này cô cảm thấy mình hành động có phần hơi thái quá, vội nói: “Giáo sư Hà à, thật sự cảm ơn thầy, thầy không biết hai tuần này quan trọng với em nhường nào đâu ạ!”


Hà Chi Sơ gõ nhẹ ngón tay trên vô lăng, ánh mắt lạnh lẽo, khẽ nói: “Nhưng em phải đồng ý với tôi một điều kiện.”


Cố Niệm Chi: “Điều kiện gì ạ?”


Đúng là cô vui mừng sớm quá rồi, làm gì có chuyện đẩy Hà Chi Sơ đi dễ như vậy được?


“Tôi có một văn bản, sẽ gửi cho em trước để em ký tên, sau đó gửi fax lại cho tôi.” Nói xong, Hà Chi Sơ gửi email bản giấy ủy quyền kia cho Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi mở email trên điện thoại, lướt nhanh qua bản giấy ủy quyền, hơi sửng sốt một chút.
WebTru yenOn linez . com
Hóa ra là một bản giấy ủy thác pháp luật, Hà Chi Sơ muốn làm người đại diện pháp luật toàn quyền của cô, có quyền kiện người khác giúp cô, đương nhiên khi người khác kiện cô, Hà Chi Sơ cũng sẽ là luật sư bào chữa cho cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom