• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 426 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 426 KHÔNG PHỤC THÌ ĐI CHẾT ĐI!
Đây là hành động che mắt ư?


Hay gọi là hư mà thực, thực mà hư?


Thế thì lại một lần nữa đẩy anh từ công khai vào âm thầm rồi.


Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhíu mày, “Cháu không hiểu, rốt cuộc kế hoạch của Bộ Quốc phòng là thế nào?”


“Là thế này, Bộ Quốc phòng đã thảo luận rất lâu, phạm vi của Cục tác chiến đặc biệt quá lớn, mặc dù có lẽ quốc gia khác đã biết về thân phận của cậu, nhưng hẳn là họ không ngờ chúng ta đã tương kế tựu kế.” Thượng tướng Quý cười tủm tỉm nói, khẽ gõ ngón tay lên chiếc bàn dài hình bầu dục trong phòng họp, “Cậu bị cách chức công khai thì những người kia sẽ không tập trung chú ý vào cậu nữa, đồng thời chúng tôi sẽ ‘thả’ mấy ứng viên phù hợp ra, đương nhiên là với hình thức thảo luận bí mật. Nhưng cậu cũng biết đấy, trong lòng người không thể có hai chữ ‘bí mật’ được, họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế để tìm ra cái ‘bí mật’ kia, còn cậu thì có thể không cần quan tâm đến nữa.”


“Như vậy cũng được.” Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng đầu, “Nhưng phải bàn bạc kĩ hơn, nếu không thì không lừa được mấy đội CIA, Mossad cáo già đâu.”


Mossad của Israel đã từng thực hiện biện pháp này từ lâu rồi, người thầy của Hoắc Thiệu Hằng ở trong tổ chức Mossad chính là cao thủ trong việc thiết lập các “hành động che mắt”.


“Đương nhiên rồi, chắc chắn là không thể quyết định việc quan trọng như vậy chỉ bằng một câu nói được, nhưng cậu nói nước khác cũng biết về biện pháp này sao? Vậy phải làm thế nào bây giờ đây?” Thượng tướng Quý cũng thấy khó xử. Ông vốn không xuất thân từ công tác tình báo, cũng đã quen cách đối nhân xử thế đường đường chính chính, có biết về những con người và sự việc ẩn trong bóng tối nhưng không hiểu rõ.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn Thượng tướng Quý một chút, hơi cúi người nói: “Nếu Thượng tướng Quý không ngại thì cháu cũng có một cách.”


“Cách gì?” Thượng tướng Quý vội giục anh, “Mau nói, mau nói đi!”


“Cháu có thể kiêm nhiệm cả hai, nhưng cháu muốn có toàn quyền quyết định nhân sự, bất kể là quân nhân làm nhiệm vụ hay là nhân viên văn phòng. Mỗi một người muốn gia nhập Cục tác chiến đặc biệt đều phải do chính Cục tác chiến đặc biệt chúng cháu đề cử, rồi báo lên Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng phê chuẩn. Nếu chúng cháu không đề cử thì người ngoài không được tự ý đề cập đến việc điều động người gia nhập vào.”


Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng trầm xuống, yêu cầu này rõ ràng chính là nhằm vào Từ Phiêu Hồng. Hơn nữa, không chỉ có Từ Phiêu Hồng, mà quả thật các mối quan hệ bên trong Cục tác chiến đặc biệt vô cùng phức tạp, Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ có thể quản lý nhóm sĩ quan đặc công làm nhiệm vụ, còn nhóm nhân viên văn phòng thì rất nhiều bộ phận trong Bộ Quốc phòng đều có thể nhúng tay vào.
Ví dụ như phòng Pháp chế chẳng hạn, hầu hết người ở trong đó đều là tai mắt mà các cơ quan trong Bộ Quốc phòng nhét vào Cục tác chiến đặc biệt, bao gồm cả trưởng phòng của phòng Pháp chế là Bạch Duyệt Nhiên, chẳng phải cũng là tai mắt của Thượng tướng Quý sao?


Có điều những việc dạng như vậy có thể làm chứ không thể nói ra, mọi người đều hiểu trong lòng là được.


Trước kia Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm đến chuyện có những người này ở trong Cục tác chiến đặc biệt hay không, dù sao những nhân viên văn phòng đó cũng không tiếp cận được với những thông tin cơ mật nhất. Nhưng bây giờ anh đã phát hiện ra, mặc dù họ không tiếp cận được nhưng có lẽ việc để lộ bí mật rất nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường rồi.


Hơn nữa vì trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt đã chuyển đến Đế Đô nên người có ý đồ thò tay vào càng ngày càng nhiều.


Từ Phiêu Hồng là cái thá gì chứ?


Chẳng qua chỉ là con gái Phó tham mưu trưởng của Cục tác chiến quân khu nào đó mà thôi. Hơn nữa, vị Phó tham mưu trưởng kia cũng chỉ là cán bộ của một đoàn, ông ta làm gì có bản lĩnh điều động đứa con gái dở hơi của mình từ đồn cảnh sát đến một tổ chức có cấp bậc an ninh cao nhất của quốc gia như Cục tác chiến đặc biệt chứ?


Chắc chắn là sau lưng có người chỉ đạo, và cấp bậc của người này không hề thấp.


Đương nhiên, Hoắc Thiệu Hằng cũng biết chắc chắn người này không phải là Thượng tướng Quý, bằng không ông ấy đã chẳng năm lần bảy lượt nói tốt cho Từ Phiêu Hồng rồi.


Rõ ràng Thượng tướng Quý cũng là bị người ta đẩy ra làm bia ngắm để đánh lạc hướng thôi.


Nhìn vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của Thượng tướng Quý, Hoắc Thiệu Hằng nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Ví dụ như nhân viên được điều động đến phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt đều là do Bộ Quốc phòng trực tiếp nhúng tay vào, Thượng tướng Quý, chú nên thử nghĩ thật kĩ xem những người ở đấy đều là những người nào? Nếu không thì chú sẽ để Bạch Duyệt Nhiên làm Trưởng phòng của phòng Pháp chế sao? Bây giờ lại xảy ra chuyện của Từ Phiêu Hồng nữa, với năng lực của ba cô ta, chú cảm thấy ông ta có bản lĩnh nói điều động là điều động được con gái mình sao, còn là từ đồn cảnh sát điều động đến Cục tác chiến đặc biệt nữa chứ?”


Bạch Duyệt Nhiên cũng là người Thượng tướng Quý tin tưởng nên mới được cử đến lãnh đạo phòng Pháp chế.


Thượng tướng Quý đã ngồi được vào được vị trí này thì dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc. Ông chỉ vừa nghĩ lại đã hiểu ngay bản thân mình bị người ta đem ra làm vật ngụy trang, hơi thở lập tức nghẹn ở lồng ngực. Nếu không phải mấy năm nay ông tu tâm dưỡng tính, tính tình không còn nóng nảy như trước đây thì nói không chừng ông đã cầm súng lao ra ngoài bắn chết người đó luôn rồi!


“Lẽ nào thật sự như vậy! Đúng là tôi già nên hồ đồ rồi, từ trước tới giờ vẫn bẫy chim nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ vào mắt!” Thượng tướng Quý tức giận không kiềm chế được đập bàn một cái, “Nếu để tôi điều tra ra được là ai đứng sau lưng giở trò, tôi sẽ bắn chết hắn bằng một phát súng!”


“Chú Quý bớt giận, chú Quý bớt giận.” Trên mặt Hoắc Thiệu Hằng lộ ra nụ cười nhẹ. Anh rót cho Thượng tướng Quý một cốc trà, “Chú uống một ngụm trà Thanh Tâm đi cho nguôi giận.”


Thượng tướng Quý kiềm chế lại uống một ngụm trà. Mùi đàn hương nhè nhẹ từ từ làm dịu lại cảm xúc căng thẳng tức giận của ông.


Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, lẳng lặng chờ Thượng tướng Quý bình tĩnh lại.


Một lúc lâu sau, Thượng tướng Quý nhắm mắt lại, thở dài một hơi, khẽ gật đầu, nói: “Thiệu Hằng này, hôm nay cậu đã thẳng thắn thì tôi cũng nói thật. Cậu biết vì sao tôi lại sốt sắng giới thiệu vợ cho cậu như vậy không?” ngontinhhay.com


Ông mở mắt ra, bất động nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng không chớp mắt.


Hoắc Thiệu Hằng “vâng” một tiếng, khẽ gật đầu, “Đoán được một chút ạ.”


“Đúng, chính là bởi vì cô bé Cố Niệm Chi kia đấy.” Thượng tướng Quý khẽ sờ vài cọng tóc còn sót lại trên đầu mình, “Tôi có thể nhìn ra cậu đối xử rất khác thường với cô bé ấy. Có điều, lai lịch của cô bé không rõ ràng, không thể vượt qua được việc xác minh lý lịch chính trị, bên trên tổ chức không thể đồng ý cho cậu kết hôn với cô bé được. Hơn nữa…”


Thượng tướng Quý dừng một chút, rồi lại liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, dời ánh mắt đi, hơi lúng túng nói: “Cô bé trưởng thành bên cạnh cậu, nếu cậu với cô bé xảy ra chuyện gì, cậu biết người khác sẽ nói cậu thế nào không? Cậu còn cần đạo đức cá nhân không hả?”


Muốn thăng chức thì đạo đức cá nhân là một chỉ tiêu rất quan trọng, nếu không thì con đường làm quan của anh sẽ phải dừng ở đây thôi.


Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh nói: “Cháu không cho rằng đạo đức cá nhân của mình có liên quan đến chuyện này. Cháu chưa có vợ, cũng chưa có bạn gái, cô ấy chưa có chồng, cũng chưa có bạn trai. Sau này nếu ngộ nhỡ chúng cháu ở bên nhau thì cũng là chuyện tự nhiên, không hề vi phạm bất cứ quy tắc đạo đức nào. Nếu vì vậy mà người khác nói này nói nọ, cháu cũng nói thật…”


Anh nhìn Thượng tướng Quý một cái, nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Liên quan đ*o gì đến họ chứ, không phục thì đi chết đi!”
Phụt!


Thượng tướng Quý phun sạch ngụm trà trong miệng, ướt hết cả mặt bàn hội nghị hình bầu dục. Ông vội lấy khăn giấy lau đi, cười đến mức không thở nổi, chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng một lúc lâu mới nói: “Cậu ấy à, vừa nãy còn đàng hoàng đĩnh đạc lắm, bây giờ lại dùng bài này với tôi. Tôi còn tưởng cậu khác với đám binh lính ngỗ ngược kia, bây giờ xem ra không khác gì nhau cả!”


Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên, trong đáy mắt mang theo nụ cười rất nhẹ, giọng nói vẫn trầm thấp, vô cùng thành khẩn: “Vậy nên chú Quý cứ yên tâm, cháu sẽ không làm việc mà bên trên tổ chức không thông qua đâu. Còn về Cố Niệm Chi, cô ấy đã trưởng thành rồi, chú để tự cô ấy tự lựa chọn đi ạ. Về lai lịch của cô ấy, chúng cháu vẫn đang điều tra, cháu cũng nói nói luôn để chú Quý yên tâm, gần đây có đột phá rất lớn, sắp rồi…”


“Hả?! Cậu nói thật chứ?!” Thượng tướng Quý ngây người choáng váng vì tin tức này. Ông chộp lấy tay Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng hỏi: “Có thật không? Có phải thật không? Có phải thật hay không?!”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Bình thường việc còn chưa hoàn toàn chắc chắn thì cháu sẽ không nói. Bây giờ cũng là do chú Quý ép quá, cháu mới để lộ một chút tin tức đấy.”


“Gia thế của cô bé có thể vượt qua việc xác minh lý lịch chính trị không?” Đến nước này mà Thượng tướng Quý vẫn không hiểu được ý của Hoắc Thiệu Hằng thì làm Thượng tướng nhiều năm nay coi như phí phạm rồi.


Bây giờ ông không có yêu cầu gì khác, chỉ cần lai lịch của Cố Niệm Chi trong sạch, gia thế có thể điều tra ra thì không còn vấn đề gì nữa.


“Nếu hướng của chúng cháu không sai thì gia thế của cô ấy hoàn toàn trong sạch, hơn nữa rất có khả năng ba của cô ấy sẽ có cống hiến to lớn cho quốc gia chúng ta. Cho nên chú cũng không cần phiền não nữa đâu ạ.”


Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng phá bỏ quy tắc của bản thân, nói ra một tin tức còn chưa được chứng thực. Nghĩ kĩ một chút thì cả ba lần “phá lệ” trong cuộc đời anh dường như đều liên quan đến Cố Niệm Chi.


Hoắc Thiệu Hằng gạt bỏ suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu này đi, tập trung tinh thần nhìn Thượng tướng Quý, chờ câu trả lời của ông.


“Như vậy thì tốt quá rồi!” Thượng tướng Quý vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng một cái thật mạnh, “Lần đó cô bé mang tới bản vẽ động cơ đã giúp chúng ta thu hoạch được không ít. Xem ra gia đình cô bé thật sự là gia đình văn hóa, tôi thấy giống với nhà ngoại của cậu đấy. Hai người cũng có thể coi là môn đăng hộ đối rồi, a ha ha ha ha ha…”


Thượng tướng Quý thay đổi suy nghĩ rất nhanh, trong chớp mắt đã từ phe phản đối sang đứng ở phe tán thành.


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhẹ, biết Thượng tướng Quý cũng đang muốn bù đắp những thiệt hại và phiền phức mà Từ Phiêu Hồng gây ra cho anh, cho nên mới nói một cách cường điệu như vậy.


Anh không để bụng, lại nhấn mạnh với Thượng tướng Quý một lần nữa, “Cháu muốn toàn quyền quyết định nhân sự trong Cục tác chiến đặc biệt, quyền này thuộc về Chỉ huy trưởng của Cục tác chiến đặc biệt. Khi cháu không làm nữa, người khác tiếp nhận thì cũng phải được toàn quyền quyết định nhân sự.”


Tổ chức như thế này không phải là vườn rau, ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom