• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 438 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 438 KẾ LIÊN HOÀN
Hôm nay cô về trường, Hoắc thiếu cũng không lộ diện, chỉ để Âm Thế Hùng đưa cô đi.


Chẳng phải là anh rất bận rộn sao?


Sau một thoáng kinh ngạc, trong lòng Cố Niệm Chi lại cảm thấy chua xót. Cô ngẩng đầu lên, hơi tủi thân nhìn Hoắc Thiệu Hằng đang bước từng bước về phía mình.


Hoắc Thiệu Hằng lại không hề nhìn cô. Anh không ngờ rằng Hà Chi Sơ lại xuất hiện ở đây.


Người này từ nước ngoài trở về nhanh thật, rất kịp lúc…


Trong lòng anh hơi chua chua, nhưng trên mặt vẫn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, mỉm cười chìa tay ra với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà đúng không nhỉ? Rất hân hạnh được gặp anh.”


Nói cứ như thể đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt vậy, rõ ràng trước đó đã gặp rất nhiều lần rồi.


Cố Niệm Chi hơi giật mình nhưng lại không lên tiếng, ánh mắt chỉ nhìn qua nhìn lại gương mặt của Hoắc Thiệu Hằng và Hà Chi Sơ, không biết hai người này có ý gì.


Hà Chi Sơ cũng thầm cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại không lộ mảy may. Anh ta không bắt tay với Hoắc Thiệu Hằng mà nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi cất tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hỏi: “Xin hỏi anh là ai?”


Chẳng phải anh đang giả vờ lần đầu tiên gặp sao? Vậy thì cùng giả vờ đến cùng luôn đi.


Anh ta không thể giống như cô ngốc Từ Phiêu Hồng kia gọi anh là “Thiếu tướng Hoắc” được, như thế có khác nào tự đào hố mà rơi xuống đâu.


Hoắc Thiệu Hằng thấy Hà Chi Sơ hiểu ý như thế, sự đề phòng và đối địch mới giảm xuống một chút. Anh quay đầu nhìn Cố Niệm Chi, nghiêm nghị nói, “Niệm Chi, anh vừa mới nghe nói em đánh nhau với bạn học trong trường, bình thường anh dạy em thế nào?” Nói xong, anh lại nhìn về phía Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà là giảng viên hướng dẫn của Niệm Chi, cũng tới để xử lý chuyện này sao?”


Cổ Hà Chi Sơ hơi cứng lại, nhưng vẫn đành phải không tình nguyện gật đầu, khẽ hừ mũi một tiếng, “Chuyện này tương đối phức tạp, anh chớ vội răn dạy cô ấy. Còn nữa, rốt cuộc anh là ai? Đừng có trì hoãn thời gian, tôi còn phải đưa Niệm Chi đi gặp bác sĩ giám định thương tật.”


“Chuyện này không phiền tới Giáo sư Hà đâu.” Hoắc Thiệu Hằng sẽ không để cho Hà Chi Sơ tùy tiện đưa Cố Niệm Chi tới bác sĩ. Anh chìa tay ra với Cố Niệm Chi, “Lại đây, Niệm Chi, cùng anh về, từ nhỏ đến giờ bệnh của em đều do anh Trần khám, vẫn nên tìm bác sĩ quen thì tin cậy hơn.”
Trong lòng Hà Chi Sơ hơi kinh hãi, nhưng cũng đồng thời hiểu ra ngay, suốt sáu năm qua, có lẽ bọn họ đã biết được thể chất đặc thù của Cố Niệm Chi rồi.


Điều này cũng không phải hay ho gì.


Lông mày Hà Chi Sơ hơi nhíu lại một chút.


Lúc này Cố Niệm Chi mới ngẩng đầu lên, cũng làm như đây là lần đầu tiên gặp gỡ, cất tiếng giới thiệu, “Giáo sư Hà, đây là Hoắc thiếu.” Rồi lại nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, đây là giảng viên hướng dẫn của em tên Hà Chi Sơ, do bảo vệ thông báo tới.” Nói xong, cô còn bĩu môi một cái, “… Em còn phải viết bản kiểm điểm nữa.”


“Em còn không tình nguyện nữa sao?” Giọng Hoắc Thiệu Hằng ngày càng nghiêm khắc, “Em đã lớn thế nào rồi? Còn không biết kiềm chế cảm xúc của bản thân à? Lần trước ở Mỹ đã bất chấp tất cả làm ầm lên một trận, phiền phức Giáo sư Hà phải giúp em xử lý cả mớ bòng bong đó rồi. Lần này lại gây phiền toái cho anh ấy nữa, em có biết xấu hổ không thế hả?”


Cố Niệm Chi không ngờ tới Hoắc Thiệu Hằng thật sự mắng mình, nước mắt lập tức dâng lên, nhưng cô cố nén lại, không để cho nước mắt chảy ra, chỉ ầng ậng trong hốc mắt, làm cho đôi mắt to tròn càng long lanh hơn.


Cô siết chặt nắm tay mình, muốn bao biện cho bản thân, nhưng nhìn những bạn học ngày càng nhiều xung quanh, cô đành phải nhịn lại. Cố Niệm Chi không nói một chữ nào, chỉ ngoảnh đầu đi, “Hừ” một tiếng rất lớn, bày tỏ sự bất mãn của bản thân.


Đôi mắt Hoắc Thiệu Hằng sa sầm xuống. Anh không coi nhẹ tâm trạng của Cố Niệm Chi, nhưng chuyện này nói thế nào đi nữa cũng là một cơ hội tốt để dạy dỗ cô.


Nếu không nhẫn nại sẽ loạn việc lớn! Cô muốn đi cùng với anh thì không thể cứ học theo kiểu tính tình không biết phân biệt nặng nhẹ như Từ Phiêu Hồng được.


Hà Chi Sơ thấy đúng là xung quanh càng ngày càng nhiều sinh viên, biết nơi này không phải là chỗ nói chuyện bèn đề nghị, “Đã thế thì trước tiên cứ tới phòng làm việc của tôi một chuyến đi, nói cho rõ mọi chuyện hôm nay đã. Anh Hoắc, nếu anh đã có bác sĩ quen, tiện thì gọi anh ấy tới phòng làm việc của tôi kiểm tra cho Niệm Chi luôn đi.”


Hoắc Thiệu Hằng vẫy vẫy tay về phía sau.


Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đều bước nhanh tới, “Hoắc thiếu?”


Hoắc Thiệu Hằng chỉ về phía ký túc xá của Cố Niệm Chi, nói với Âm Thế Hùng, “Đại Hùng, cậu đi một chuyến, điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhân tiện gọi cho bác sĩ Trần, để cậu ấy tới văn phòng của Giáo sư Hà. Cậu có địa chỉ văn phòng của Giáo sư Hà không?”


Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Âm Thế Hùng, Hoắc Thiệu Hằng lại nói với Triệu Lương Trạch, “Tiểu Trạch, cậu đi cùng tôi và Niệm Chi về văn phòng của Giáo sư Hà ngồi một chút.” Nói xong anh hơi khom người với Hà Chi Sơ, “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”


Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, nói với Cố Niệm Chi một câu, đầu còn không thèm quay lại: “Đi theo tôi.”


Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, thấy anh không phản đối mới bám sau lưng Hà Chi Sơ, vùi đầu đi theo anh ta ra ngoài tòa nhà.


Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ, cùng đi tới chỗ Hà Chi Sơ ở tầng 28 tòa nhà giáo sư.
Triệu Lương Trạch đi vào liền âm thầm khởi động thiết bị thăm dò của Cục tác chiến đặc biệt, thăm dò toàn bộ phòng khách, xác định không có bất cứ thiết bị ghi âm ghi hình hồng ngoại nào.


Anh ta lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Hoắc Thiệu Hằng một cái, biểu thị tất cả đều bình thường, Hoắc Thiệu Hằng thấy thế mới an tâm đi vào.


Cố Niệm Chi đã sớm rũ đầu xuống, một mình ngồi trên ghế sofa góc hình bầu dục trong phòng khách của Hà Chi Sơ rồi.


Chắc là Hà Chi Sơ đi vào phòng trong rồi nên không thấy ở ngoài phòng khách.


Hoắc Thiệu Hằng không bỏ lỡ một giây nào, bình thản ngồi xuống bên cạnh cô, trầm giọng hỏi, “Giờ em có thể nói được rồi chứ? Vì sao lại đánh nhau? Cho dù là ai đánh trước cũng đều không nên cả.”


Nơi này không có người ngoài, nước mắt Cố Niệm Chi mới trào ra. Cô dùng mu bàn tay quẹt lên mặt mình một cái, quay đầu đi không nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nghẹn ngào nói, “Cô ta… cô ta mắng em là đồ có mẹ sinh ra mà không có ba dạy dỗ!”


Hoắc Thiệu Hằng hơi sững sờ.


Anh không ngờ Miêu Vân Tiêu lại chửi bới một cách ác độc ghê tởm như vậy. Khóe mắt anh nhịn không được mà run rẩy hai lần, lúc đầu còn muốn giáo dục Cố Niệm Chi, giờ thì một câu cũng không thể nói ra miệng được.


Anh lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ liệu mình có quá nghiêm khắc với Cố Niệm Chi hay không. Dù sao thì cô vẫn còn nhỏ, lại lớn lên dưới sự bảo vệ và che chở của mình, hai năm nay mới bắt đầu tiếp xúc với xã hội, có phải anh cũng nên chậm lại một chút không?


Hoắc Thiệu Hằng còn chưa suy nghĩ xong xem nên trả lời thế nào, Hà Chi Sơ đã xuất hiện trong phòng khách từ bao giờ rồi.


Anh ta thay một bộ quần áo rộng rãi mặc ở nhà, vẫn chỉnh tề ngay ngắn như đi dự tiệc, nhưng sắc mặt đã lạnh lùng hơn nhiều. Anh ta tới trước mặt Cố Niệm Chi, lạnh giọng nói, “Em nói gì? Miêu Vân Tiêu thật sự đã chửi em như thế sao?”


Tốc độ nói của anh ta không tính là nhanh, nhưng giọng điệu tràn đầy sự lạnh lẽo khiếp người.


Cố Niệm Chi co rúm người lại, ngẩng đầu lên nhìn Hà Chi Sơ, rồi nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Cô cho rằng bọn họ không tin mình, lại dùng tay lau mặt, nhận ra trên đó đã đầy nước mắt, cô cũng không thèm để ý tới hình tượng của mình nữa, lớn tiếng nói, “Cô ta chửi em như thế thật mà! Nếu như cô ta không chửi ác độc như vậy, sao em lại đánh cô ta làm gì chứ?!”


Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng đều không nói gì, ánh mắt hai người đều nhìn vào Cố Niệm Chi, cả hai đều cùng tràn ngập áp lực như nhau.


Cố Niệm Chi quật cường ngẩng đầu, không chịu thua nói, “Đúng! Là em đánh trước! Lần sau cô ta còn chửi ba mẹ em như thế nữa thì em cũng vẫn sẽ đánh cô ta như thế!”


Em nhớ rõ ba mẹ em là ai sao?


Trong lòng Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng đồng thời hiện lên câu hỏi này nhưng không ai nói ra miệng, vì một khi nói ra thì chẳng khác nào xát muối lên vết thương của Cố Niệm Chi. Cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ không chịu đựng được.


“… Nếu đã là như vậy thì mọi chuyện tạm thời cứ thế đi đã.” Hoắc Thiệu Hằng không cổ vũ Cố Niệm Chi sau này cứ gặp là đánh cô ta. Anh cũng không thể dạy cô rằng bị đánh chửi cũng không phản kháng lại được. Quan trọng là hiện giờ họ đang ở chỗ của Hà Chi Sơ, có rất nhiều điều Hoắc Thiệu Hằng không tiện nói.
Hà Chi Sơ lại không chịu từ bỏ, “Sao lại bỏ qua như thế được? Chửi ác độc như vậy, còn đánh Niệm Chi thế này, chỉ nghĩ tới thôi tôi đã không chịu được rồi.”


Vừa rồi bị Hoắc Thiệu Hằng trách mắng một trận, đột nhiên nghe thấy Hà Chi Sơ nói thế, Cố Niệm Chi vô cùng cảm động. Cô lại quệt nước mắt nói, “Em cũng không định làm gì cô ta cả, nhưng nếu cô ta đã chửi em như thế mà em còn phải tiếp tục nhẫn nhịn, vậy thì sống có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, em tin chắc cô ta đột nhiên chửi em thế là có nguyên nhân.”


“Nguyên nhân gì?” Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đã nghĩ tới vụ án của Từ Phiêu Hồng, “Có liên quan tới vụ án của chị họ cô ta sao?”


Cố Niệm Chi gật đầu, mặt mũi đầy vẻ tủi thân nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói, “Em không phải là người không có đầu óc như thế… Cô ta cố ý làm vậy chính là để chọc em tức giận mà đánh cô ta, sau đó sẽ dựa theo trình tự pháp luật để kiện em.”


“… Cho nên em dứt khoát làm lớn chuyện, đánh nhau với cô ta à?” Hoắc Thiệu Hằng không nhanh không chậm nói một câu, “Như thế cô ta sẽ không kiện em nữa sao?”


Cố Niệm Chi mím môi, nhưng không cần cô phải nói tiếp, Hà Chi Sơ đã ngồi xuống bên cạnh cô, thản nhiên nói, “Niệm Chi hành động không sai, phản ứng cũng nhanh nhạy. Nếu như chỉ một mình Niệm Chi đánh sẽ bị phân vào trường hợp ‘bạo lực học đường’. Theo tôi được biết, Bộ Tư pháp Đế Quốc Hoa Hạ đang thu thập những vụ bạo lực học đường điển hình để xây dựng Bộ luật phòng chống việc ‘bạo lực học đường’ mới.”


Cố Niệm Chi kinh hãi, cô còn không biết có chuyện này.


Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêm lại, cũng hỏi, “Còn có chuyện này à?”


Vậy thì đây chính là một kế liên hoàn rồi. Người bị nhắm vào không chỉ có mình Cố Niệm Chi mà còn có cả Hoắc Thiệu Hằng ở phía sau nữa. Kẻ chủ mưu muốn lấy Cố Niệm Chi làm thẻ đánh bạc, ép Hoắc Thiệu Hằng nhượng bộ chuyện Từ Phiêu Hồng để lộ bí mật.


Bởi vì nếu như Cố Niệm Chi vì chuyện này mà bị Bộ Tư pháp xác định thành vụ điển hình, cô lại có bối cảnh đằng sau là Bộ Quốc phòng, thì đây cũng chính là chuyện “ỷ thế bắt nạt người khác” mà dân chúng ghét nhất, thậm chí sẽ làm dấy lên sóng to gió lớn trong phạm vi toàn quốc.
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Nếu người đứng sau chuyện này muốn làm ầm lên, chúng sẽ tiếp tục gây náo loạn trên internet, nói đen thành trắng, nói không thành có, cuối cùng không biết sẽ còn kích động bao nhiêu làn sóng phản đối nữa.


Chuyện này mà bị người ta định hướng thành công thì người chịu đả kích lớn nhất, không phải là Cố Niệm Chi, mà chính là Hoắc Thiệu Hằng.


Thậm chí anh còn có thể bị đả kích lớn hơn cả vụ án Từ Phiêu Hồng để lộ bí mật nữa.


“Do đó, Hoắc thiếu, anh đừng nên chưa phân rõ trắng đen đã trách móc Niệm Chi thế. Cô ấy không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ.”


Hà Chi Sơ nói ra lời trong đáy lòng của Cố Niệm Chi, nhưng cô cũng không thể biểu thị sự đồng tình với Hà Chi Sơ trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, đành phải cúi đầu xuống, thì thào nói, “Em biết Hoắc thiếu tốt với em, có điều đôi khi tính tình em cũng quá nóng nảy, hẳn là nên nhịn một chút, có lẽ sẽ có biện pháp tốt hơn…”


“Nhịn cái gì mà nhịn? Em không làm gì sai cả.” Hà Chi Sơ không vui đứng lên, chỉ vào phòng làm việc nhỏ bên cạnh phòng khách, “Nhưng mà kiểm điểm thì vẫn phải viết, có phải em nên vào phòng đó viết kiểm điểm trước đi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom