• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (5 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 440 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 440 THĂM DÒ CHUYỆN QUÁ KHỨ (2)
Một tay Hoắc Thiệu Hằng nắm thành nắm đấm, đưa lên che miệng bật cười, không phản bác cũng không chấp nhận câu nói của Hà Chi Sơ: “Xem ra chúng ta hiểu hai chữ ‘chăm sóc’ này theo nghĩa khác nhau rồi.”


“Cảm phiền nói rõ hộ.” Hà Chi Sơ lạnh nhạt nói, để xem xem anh có thể ba hoa được đến thế nào.


“Nếu Niệm Chi đã đi theo tôi thì thứ tôi muốn dạy cho cô ấy là năng lực sống độc lập, chứ không phải là kiểu ‘đứa trẻ to xác’ trưởng thành rồi vẫn không biết gì cả.” Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng nói với vẻ rất thản nhiên, nhưng ý trào phúng lộ rõ trên mặt.


Hà Chi Sơ mím môi, dằn cơn giận trong lòng xuống, nghiêng người tới bàn uống nước phía trước lấy ly cafe của mình, cầm trong tay rồi từ từ nhấp hai ngụm, sau đó mới cười xùy một tiếng, cất giọng lạnh lùng nói, “Niệm Chi không phải người ngu ngốc, cho dù chăm sóc thế nào cô ấy cũng sẽ không trở thành một ‘đứa trẻ to xác’, quan trọng là phải xem sự chăm sóc của anh có tâm hay không.”


“Hoàn toàn chính xác. Có tâm hay không sẽ khiến cho tiêu chuẩn và phương pháp làm việc hơn kém nhau rất nhiều.” Hoắc Thiệu Hằng vô tình một cách cố ý nói tới tình hình lúc cứu được Cố Niệm Chi, “Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khi cô ấy mới mười hai tuổi. Không biết đã gặp phải chuyện gì kinh hãi mà đêm nào cũng gặp ác mộng, không thể rời xa người khác. Đôi lúc vừa tỉnh lại, cô ấy không thấy ai sẽ lập tức khóc thét lên. Nói thật, khi đó tôi cũng chỉ mới chừng hai mươi, không hiểu gì cả. Nếu như không phải Bộ Quốc phòng yêu cầu và chính Niệm Chi cũng chỉ gần gũi mỗi tôi, thì tôi thật sự không có cách nào để có thể chăm sóc được cô ấy cả.”


Mu bàn tay Hà Chi Sơ dần dần nổi lên gân xanh, các khớp xương trên bàn tay cầm ly cafe cũng gồ lên, nhưng nét mắt của anh ta lại không hề thay đổi chút nào. Anh ta hơi cụp mắt xuống, ngay cả hàng mi thật dài cũng bất động. Nếu như chỉ nhìn biểu lộ trên gương mặt anh ta, thật đúng là không nhìn ra được bất kì manh mối gì.


Hoắc Thiệu Hằng thở hắt ra một hơi thật dài, làm ra vẻ vô ý nói, “Nhưng cô ấy chỉ là một bé gái thôi mà, không biết vì sao lại có nhiều ác mộng như thế nữa.”


“Đúng thế, vậy anh đã từng hỏi cô ấy mơ thấy cái gì chưa?” Hà Chi Sơ để ly cafe xuống, lại ngẩng đầu lên, trên mặt đã đổi sang vẻ vô cùng tò mò rồi.


“Có lẽ có liên quan tới chuyện cô ấy đã trải qua trước đây, cũng có thể là liên quan tới vụ tai nạn xe của cô ấy, ai mà biết được chứ?” Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, hỏi: “Chẳng lẽ Giáo sư Hà rất quan tâm tới chuyện trước kia của Niệm Chi sao?”


“Tôi cũng không đến nỗi nhiều chuyện như thế.” Hà Chi Sơ phủ nhận, “Chỉ là tôi có học qua một chút về tâm lý học. Ác mộng là phản ứng bình thường của cơ thể và tâm lý con người. Nếu như biết được nguyên nhân, có thể sẽ giúp cho cô ấy không gặp phải những ác mộng này nữa chăng. Lẽ nào Hoắc thiếu chưa từng thử qua à? Một cô bé mà ngày nào cũng gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm sinh lý.”


“Thế Giáo sư Hà cho rằng tâm sinh lý của Niệm Chi không khỏe mạnh sao?” Hoắc Thiệu Hằng cười, ánh mắt lướt qua phòng làm việc nhỏ.
Cố Niệm Chi khi thành niên trở nên rất hoạt bát đáng yêu, đẹp đẽ thon gầy, nói chuyện hài hước, không để tâm những chuyện vụn vặt, nhìn thế nào cũng không phải là người có vấn đề về tâm lý.


Dù cho Hà Chi Sơ có bất mãn với Hoắc Thiệu Hằng đến mấy thì cũng không thể không thừa nhận Cố Niệm Chi đã trưởng thành rất tốt, còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta…


“Vậy anh làm thế nào?” Ánh mắt Hà Chi Sơ cũng nhìn về phía phòng làm việc, cách một cánh cửa, nhưng có vẻ như vẫn nghe được giọng nói hồn nhiên mềm mại như bánh gato của Cố Niệm Chi.


Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng người, mỉm cười nói, “Rất đơn giản, để cô ấy huấn luyện chung với lính của tôi. Ban ngày mệt mỏi bơ phờ, tới đêm sẽ ngủ được ngay. Mỗi ngày chạy việt dã mười cây số, còn có các hạng mục huấn luyện thân thể đã được đơn giản hóa nữa. Từ khi cô ấy mười hai tuổi đã kiên trì tới năm mười sáu tuổi mới rời khỏi tôi đi học đại học, nếu không anh cho rằng vì sao mà cô ấy lại có thể phát triển được cao như thế?”


Hà Chi Sơ nhất thời nghẹn họng.


Trước năm mười hai tuổi, chiều cao của Cố Niệm Chi thấp hơn chiều cao trung bình của trẻ con cùng tuổi, cân nặng lại lớn hơn trung bình, đúng là không tốt được như hiện tại.


Nhưng lúc đó dù có không tốt thì vẫn là Niệm Chi của anh ta, giờ Niệm Chi tốt thế này, đã không thuộc về anh ta nữa rồi…


Hà Chi Sơ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, “Hóa ra sự chăm sóc của Hoắc thiếu chính là làm bừa như vậy à? Vốn là một cô công chúa nhỏ yểu điệu nũng nịu là thế, lại bị anh huấn luyện ma quỷ như huấn luyện lính thế kia. Cũng may là Niệm Chi không trưởng thành lệch lạc, nếu không thì thật lãng phí nền tảng của cô ấy.”


Hoắc Thiệu Hằng lập tức nắm được manh mối trong lời của Hà Chi Sơ, anh liền truy hỏi, “Ồ? Sao Giáo sư Hà biết được trước đây Niệm Chi là một cô công chúa nhỏ yêu kiều nũng nịu? Tôi hoàn toàn không thể nhìn ra được đâu đấy…”


Lúc này Hà Chi Sơ mới lấy lại tinh thần, hóa ra Hoắc Thiệu Hằng cũng đang mượn cuộc nói chuyện này để điều tra lai lịch của Cố Niệm Chi.


Anh ta lập tức sinh lòng cảnh giác, nhưng cũng biết mình không thể thay đổi quá cứng nhắc. Nếu đã muốn nhận lại người quen với Cố Niệm Chi thì chắc chắn anh ta phải vượt qua cửa ải của Hoắc Thiệu Hằng, nếu không sẽ có rất nhiều trở ngại.


Đương nhiên, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, anh ta nhất định phải nắm chắc.


Hơn nữa còn không thể quá gấp gáp, tâm lý của Cố Niệm Chi có mâu thuẫn với anh ta, quá gấp gáp sẽ thất bại trong gang tấc mất.


Hà Chi Sơ hơi nhếch môi lên, “Hoắc thiếu, trước đây Niệm Chi có phải là một cô công chúa yểu điệu nũng nịu hay không, làm sao mà tôi biết được? Tôi chỉ suy luận theo lẽ thường mà thôi. Những bé gái bây giờ, chỉ cần có ba mẹ đàng hoàng, chẳng phải đứa nào cũng là một cô công chúa nhỏ trong nhà hay sao?”


“Hóa ra là Giáo sư Hà đoán à?” Hoắc Thiệu Hằng nói một cách đầy ý vị, “Tôi còn đang tưởng rằng Giáo sư Hà biết được tình hình của Niệm Chi trước đây cơ đấy. Lần này bạn cùng phòng nhục mạ cô ấy, tôi rất khó chịu. Chúng tôi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm ba mẹ Niệm Chi, nhưng không biết thế nào mà tìm mãi không thấy.”


“Cô ấy sống với anh không tệ, tôi thấy chính cô ấy cũng không có ý muốn tìm lại ba mẹ mình.” Hà Chi Sơ cũng bắt đầu nói theo kiểu bí hiểm để thăm dò lẫn nhau theo Hoắc Thiệu Hằng.


Hai người, một người đưa ra yêu cầu, một người đưa ra điều kiện, đều đang cân nhắc xem đối phương có thể đưa tới lợi ích to lớn cho mình hay không.


Đương nhiên, lợi ích to lớn này cũng chính là lợi ích của Cố Niệm Chi.


“Đó là do cô ấy hiểu chuyện, không tạo áp lực cho chúng tôi đó thôi.” Hoắc Thiệu Hằng thở dài, hơi gục đầu xuống, “Nhưng tôi biết ở sâu thẳm trong lòng cô ấy rất muốn tìm được ba mẹ và người thân của mình.”


“Vì sao anh lại nói thế?” Giọng nói lạnh tanh của Hà Chi Sơ lúc này cũng mang theo một chút vội vã.


“Bởi vì có một lần cô ấy bị sốt, đã từng nhắc tới tên ba mẹ cô ấy.” Hoắc Thiệu Hằng cố ý nói mơ mơ hồ hồ, thật ra Cố Niệm Chi chỉ nói tới tên ba mình, chứ không nói ra tên mẹ mình.


“Ồ? Chỉ nhắc tới tên ba mẹ cô ấy thôi sao? Không nói tới cái tên nào khác à?” Hà Chi Sơ cố gắng nhịn lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt thất vọng.


Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu: “Không có, chỉ nhắc tới đúng một lần, hơn nữa chúng tôi cũng căn cứ vào cái tên đó để tìm mà vẫn không thấy.”


Sắc mặt Hà Chi Sơ lạnh lùng giống như tượng băng, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào cửa phòng làm việc, hồi lâu sau vẫn không nói gì.


Hoắc Thiệu Hằng cũng không thúc giục anh ta. Thấy cafe trong ly mình đã nguội lạnh, anh đứng dậy đi vài vòng quanh phòng khách của Hà Chi Sơ.


Chờ tới khi ánh mắt Hà Chi Sơ đã quay trở lại, Hoắc Thiệu Hằng mới khom người nói, “Giáo sư Hà này, còn cafe nữa không? Cốc vừa nãy đã nguội mất rồi.”
“Còn, ở trong phòng bếp ấy.” Hà Chi Sơ chỉ về phía phòng bếp, “Hoắc thiếu có thể tự mình đi lấy.”


Anh ta đã nhận ra Hoắc Thiệu Hằng không thể nào uống cafe do người khác pha.


Đó là thói quen tốt, anh ta cũng có.


Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, tự mình đi vào phòng bếp, liếc thấy chỗ máy cafe, bèn lấy túi cafe ra, múc vài thìa cho vào trong máy, bắt đầu pha cafe.


… WebTru yenOn linez . com


Triệu Lương Trạch viết xong bản kiểm điểm, Cố Niệm Chi dựa theo đó chép lại, sau đó còn đọc kĩ một lượt từ đầu đến cuối, cảm thấy không có vấn đề gì mới nói với Triệu Lương Trạch, “Được rồi anh nhỉ?”


“Đương nhiên là được rồi, còn không nhìn xem là ai viết chứ.” Triệu Lương Trạch đắc ý chỉ thiếu nước vểnh đuôi lên trời nữa thôi.


Cố Niệm Chi mím miệng cười khẽ, cầm bản kiểm điểm nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc nhỏ ra, thấy trong phòng khách chỉ có một người đang ngồi, Hoắc Thiệu Hằng không biết đã đi đâu rồi.


Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Giáo sư Hà, em đã viết xong bản kiểm điểm rồi.”


Hà Chi Sơ lấy lại tinh thần, gật đầu với cô, “Cho tôi xem nào.”


Cố Niệm Chi đưa bản kiểm điểm sang, hơi ngượng ngùng thì thào nói với Hà Chi Sơ, “… Chữ của em không được đẹp, thầy đừng cười nhé.”


Một tay Hà Chi Sơ cầm cốc cafe, một tay nhận lấy bản kiểm điểm, thấy chữ viết của Cố Niệm Chi trên đó loằng ngoằng như cua bò, hơi cạn lời bật cười rồi khẽ nói, “… Nhiều năm như thế rồi mà chữ của em vẫn khá lên được chút nào.”


“Dạ? Giáo sư Hà nói gì thế?” Tiếng nói của Hà Chi Sơ quá nhỏ, Cố Niệm Chi lại đang vội vàng tìm xem Hoắc Thiệu Hằng ở đâu nên không nghe được rõ ràng lời anh ta nói.


“Tôi nói tới chuyện luyện chữ của em.” Hà Chi Sơ để cốc cafe xuống, gấp bản kiểm điểm lại, “Tôi sẽ thu lại bản kiểm điểm này trước. Yên tâm, sẽ không để vào trong hồ sơ của em đâu.”


Cố Niệm Chi thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, “Thật chứ ạ?! Giáo sư Hà thật sự sẽ không để bản kiểm điểm này vào hồ sơ của em ạ?”


“Sẽ không. Chuyện giữa em và Miêu Vân Tiêu không đơn giản như thế. Cho nên lần này không tính là em sai được. Nhưng bắt em viết kiểm điểm là để em nhớ cho lâu.” Biểu lộ của Hà Chi Sơ hơi lạnh lùng, “Kẻ nào dám động đến người của tôi, thì để tôi xem xem bọn chúng có mấy cái đầu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom