• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 447 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 447 ĐỔ TỘI
Nghe giọng Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng mới nhớ ra mình có hẹn với cô cuối tuần này cùng đi biển bắt cua.


“Niệm Chi, anh có việc gấp nên cuối tuần này không đi được nữa. Em tự đi nhé, anh bảo Đại Hùng đưa chìa khóa du thuyền cho em.”


“Hả? Anh có việc gấp à? Vậy thì thôi ạ, mình em đi cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Cố Niệm Chi thấy Hoắc Thiệu Hằng bảo không đi được thì cũng chẳng còn hứng thú đi nữa.


“Ừ, chờ mọi việc kết thúc rồi tính.” Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng cúp máy, nghiêm nghị nhìn xe riêng đang đi vào khu vực canh gác nghiêm ngặt của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.





“Thượng tướng Quý, đây là điện khẩn chúng tôi vừa nhận được từ bên phía Nhật Bản.” Hoắc Thiệu Hằng đặt đoạn tin nhắn đã được giải mã trước mặt năm nhân viên thường vụ của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, “Tôi đã hạ lệnh tiến hành xử quyết ngang hàng đối với các sĩ quan đặc nhiệm cao cấp của Nhật Bản đang hoạt động ngầm ở Hoa Hạ.”


“Hả? Có thật không?” Năm vị bô lão đứng đầu Bộ Quốc phòng kinh ngạc, “Sao người của chúng ta lại bị bại lộ hoàn toàn như vậy?”


Nếu chỉ lộ một hai người thì còn có thể hiểu được, nhưng lần này lại bại lộ thân phận của cả một chi cục, nghĩ bằng cái đầu gối cũng thấy chuyện này không hề bình thường.


“Trong nội bộ đầu não của chúng ta có gián điệp.” Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng trả lời, “Hơn nữa chức vụ không hề thấp.”


“Không thể nào!” Thượng tướng Quý gần như không thể tiếp nhận khả năng mà Hoắc Thiệu Hằng đưa ra, “Những người chức vụ cao làm sao có thể làm vậy được? Như thế thì được lợi gì?”


“Bởi vì bầu cử.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, “Các vị thử nhìn công điện khẩn mà thành viên của chúng tôi phải dùng cả tính mạng để gửi đi mà xem. Đảng Yamaguchi của Nhật đã nhúng tay vào cuộc bầu cử trong nước rồi.”


“Ý cậu là cuộc bầu cử Thủ tướng có sự nhúng tay của đảng Yamaguchi? Nếu vậy thì phải báo cáo chuyện này với Chủ tịch Long và Thủ tướng Đậu để tiến hành điều tra nghiêm ngặt những người tham gia tranh cử Thủ tướng lần này.”


Chuyện đảng Yamaguchi nhúng tay vào bầu cử Thủ tướng đã vượt ra khỏi phạm vi quyền hạn của Bộ Quốc phòng, cho nên phải để Chủ tịch Long và Thủ tướng Đậu ra mặt.
Hoắc Thiệu Hằng không nói thêm gì nữa mà chỉ chờ các vị lãnh đạo bàn bạc đưa ra biện pháp giải quyết, đồng thời, Chủ tịch Long và Thủ tướng Đậu cũng đang ngồi xe riêng đến tham gia cuộc họp ở Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.


Toàn bộ những nhân vật đứng đầu Đế quốc Hoa Hạ đều đang tập trung ngay tại phòng họp này, do đó việc bảo vệ an ninh lại được tăng cường thêm một bậc nữa.


Hoắc Thiệu Hằng ngồi bên cạnh Thượng tướng Quý, im lặng nghe các lãnh đạo bàn luận đối sách.


Có người gõ cửa đi vào rồi đưa cho Thượng tướng Quý một bản báo cáo.


Thượng tướng Quý nhìn liếc qua một cái rồi gật đầu nói với mọi người trong phòng họp: “Người bên mình phản ứng rất nhanh, đã tiến hành xử quyết ngang hàng đối với thành viên nhóm sĩ quan đặc nhiệm cao cấp Nhật Bản ở Hoa Hạ, chúng ta một, bọn họ hai.”


Từ khi bước vào phòng họp này, Thủ tướng Đậu đã liên tục toát mồ hôi lạnh.


Bây giờ nghe thấy Thượng tướng Quý nói “xử quyết ngang hàng”, hơn nữa còn là bên ta một, bên họ hai thì tim muốn rơi xuống, vô thức phản đối: “Thế này liệu có ổn không? Liệu có dẫn đến mâu thuẫn ngoại giao nghiêm trọng hơn không?”


Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn lắng nghe và quan sát phản ứng của từng người, lúc này nghe thấy Thủ tướng Đậu nói vậy thì anh mới nói: “Lúc bọn họ giết người của chúng tôi thì liệu có từng cân nhắc đến việc gây ra mâu thuẫn ngoại giao nghiêm trọng không?”


“Nhưng chuyện này đã được chứng thực chưa? Thiếu tướng Hoắc, chúng ta không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của cậu mà đưa ra quyết định trái với thông lệ như vậy.” Thủ tướng Đậu hùng hổ nhìn thẳng vào Hoắc Thiệu Hằng, “Thiếu tướng Hoắc, chứng cứ đâu?”


Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng có chứng cứ, nhưng chứng cứ của Cục tác chiến đặc biệt không thể tùy tiện đưa cho người khác xem được.


“Thủ tướng Đậu, nếu cấp bậc an ninh của ngài đảm bảo thì tôi có thể cho ngài xem chứng cứ.”


Điều đó thể hiện là Thủ tướng Đậu vẫn chưa đủ tư cách để xem những chứng cứ này.


Thủ tướng Đậu cảm thấy mình bị sỉ nhục, ông ta sa sầm mặt xuống liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi quay sang hỏi Chủ tịch Long, “Chủ tịch Long, pháp luật nước ta có quy định rằng Thủ tướng không được hỏi đến việc của Cục tác chiến đặc biệt hay không?”


Chủ tịch Long nhăn mày, “Hẳn là không có quy định cấm rõ ràng.”


“Luật không cấm thì có thể làm, Thiếu tướng Hoắc, về mặt pháp luật thì cậu không thể không nghe theo ý kiến của Chủ tịch Long đúng không?” Thủ tướng Đậu hùng hổ tra hỏi, khí thế ngang với bài phát biểu tranh cử năm nào.


Hoắc Thiệu Hằng vẫn rất bình tĩnh nói: “Mọi chuyện đều có ngoại lệ, về mặt này hẳn là pháp luật đã có quy định từ trước rồi.”


Dừng một lát anh mới nói tiếp: “Nếu không có thì nên lập tức đưa ra một điều luật mới có liên quan.”


Chủ tịch Long nhướng mày nhìn Thủ tướng Đậu, bình tĩnh nói: “Quả thật có ngoại lệ, năm ngoái khi Quân khu đặc biệt thành lập thì Nghị viện Quốc hội đã thông qua một điều luật mới, trường hợp đặc biệt thì phải hành động đặc biệt, cho nên cụ thể tiến hành như thế nào sẽ do Cục tác chiến đặc biệt quyết định.”


Cũng có nghĩa là từ chối đề nghị của Thủ tướng Đậu.


Thủ tướng Đậu chống cằm, suy nghĩ một lát thì không tiếp tục đòi chứng cứ nữa mà chỉ nghiêm mặt nói: “Nếu đã như vậy, chờ đến lúc nhân viên ngoại giao của Nhật Bản đến đây thì đành phải mời các vị ra mặt tiếp đón mới được.”


“Được, chỉ cần họ dám hỏi thì chúng tôi cũng dám nói.” Lần này Hoắc Thiệu Hằng rất kiên quyết, “Vả lại, bọn họ đã bắt vài thành viên quan trọng của chúng tôi nên tôi cũng hạ lệnh bắt vài thành viên quan trọng của họ, đến lúc đó cũng nhờ Bộ Ngoại giao ra mặt yêu cầu trao đổi con tin luôn.”


Thủ tướng Đậu lại kinh ngạc một lần nữa: “Tại sao phải trao đổi con tin? Tuy rằng khi cậu ra lệnh xử quyết đám người kia thì tôi có cảm thấy quá đáng, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận. Nhưng trao đổi con tin thì cậu định đặt thể diện quốc gia ở đâu vậy hả?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Thể diện quốc gia ư? Ai cho ông vậy?” Hoắc Thiệu Hằng nghiêm mặt, nhất định không chịu lùi bước, “Chỉ có nhân dân đất nước chúng ta mới có thể cho chúng ta thể diện, ai thèm quan tâm người nước ngoài có cho chúng ta thể diện hay không chứ? Ông là Thủ tướng của đất nước này hay là Thủ tướng của đám người nước ngoài kia?”


“Nhưng người trong ngành này của các cậu không phải đều hướng tới việc coi cái chết nhẹ tựa lông hồng sao? Tại sao bây giờ vì lợi ích quốc gia mà lại không nỡ hy sinh vậy?” Thủ tướng Đậu nhớ tới đứa con gái lớn bị tuyên án tù chung thân của mình liền cảm thấy vô cùng oán hận. Ông ta trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, gõ gõ tay xuống bàn.


Hoắc Thiệu Hằng dường như đang cười lạnh: “Chúng tôi tình nguyện hy sinh là một chuyện, nhưng ông lại yêu cầu người khác coi nhẹ chuyện sống chết thì có phải rất đáng khinh không?”


Hoắc Thiệu Hằng nặng lời thật, nhưng lời của Thủ tướng Đậu quả thật rất đáng khinh. Cho nên, tuy các vị lãnh đạo Bộ Quốc phòng và Chủ tịch Long đều có ý kiến về lời nói của Hoắc Thiệu Hằng nhưng lại càng tức giận vì câu nói của Thủ tướng Đậu hơn.


“Những chiến sĩ của chúng tôi không sợ chết nhưng cũng không có nghĩa là ông có thể ép họ hy sinh.” Thượng tướng Quý khó chịu đập bàn gầm lên: “Chuyện này tôi đồng ý, chỉ cần vẫn còn người sống thì chúng tôi sẽ tìm mọi biện pháp đưa họ về nhà. Bất kể là trao đổi con tin hay là con đường nào khác cũng đều phải thử!”


Thượng tướng Quý đã chắc chắn cho một phiếu đồng ý nên Thủ tướng Đậu lập tức sửa lời cười nói: “Ý tôi không phải vậy. Thượng tướng Quý nói đúng, chúng ta nên nghĩ biện pháp cứu người của chúng ta về. Bây giờ tôi sẽ đi tìm người bên Bộ Ngoại giao để bàn bạc việc này, xem xem có thể giải quyết thông qua con đường ngoại giao không.”


Thủ tướng Đậu hầm hầm lên xe rời đi, Hoắc Thiệu Hằng yêu cầu Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý cấp quyền: “Vì chuyện trong nước mà người của chúng cháu phải chịu thiệt hại nghiêm trọng, cháu yêu cầu được cấp quyền điều tra toàn bộ ứng cử viên Thủ tướng.”
“Không được, chuyện này cơ quan có liên quan trong nước sẽ tiếp nhận xử lý, nhất định sẽ trả lại công bằng cho những chiến sĩ đã hy sinh của chúng ta.” Thượng tướng Quý lập tức bác bỏ đề nghị của Hoắc Thiệu Hằng.


Sau khi tan họp, ông giải thích với Hoắc Thiệu Hằng: “… Quyền lực của cậu đã đủ lớn rồi, nếu còn lớn nữa thì trong nước sẽ có vài người ăn không ngon, ngủ không yên mất.”


Hoắc Thiệu Hằng cũng biết tiến lui nên nhanh chóng đổi một điều kiện khác: “Cũng được, cháu có thể không nhúng tay vào việc bầu cử trong nước, nhưng quyền lực hoàn toàn về nhân sự của Cục tác chiến đặc biệt thì sao? Bỏ lâu như vậy rồi cũng nên cho cháu một đáp án chứ?”


“Tôi biết rồi, tôi giục bọn họ ngay đây.”


Thượng tướng Quý nhanh chóng đề đạt yêu cầu của Hoắc Thiệu Hằng với các vị lãnh đạo khác. Chủ tịch Long và những thành viên thường vụ khác của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng đều không đồng ý cho Cục tác chiến đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng nhúng tay vào việc bầu cử trong nước, nhưng lần này Cục tác chiến đặc biệt phải chịu thiệt hại nặng nề như vậy, không an ủi một chút thì cũng không được. Bởi vậy nên sau khi cân nhắc, họ đã quyết định nhượng bộ, chính thức giao lại toàn bộ quyền hạn về nhân sự của Cục tác chiến đặc biệt cho người đứng đầu, cũng chính là vị trí chức vụ mà Hoắc Thiệu Hằng đang đảm nhiệm.





Thủ tướng Đậu về đến dinh thự liền vội vàng liên lạc với Yamaguchi Aiko, sợ hãi nói: “Hình như bọn họ đã phát hiện rồi, cô phải nhanh chóng nghĩ cách tẩy sạch quan hệ của chúng ta đi.”


Yamaguchi Aiko không ngờ Cục tác chiến đặc biệt của Đế quốc Hoa Hạ lại hành động nhanh đến thế, con đường mà cô ta đã tỉ mỉ vạch ra lúc trước không dùng được nữa rồi. Nhưng cô ta cũng nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp khác, bình tĩnh nói: “Ông đừng vội, tôi sẽ giúp ông chuyển hướng mục tiêu.”


Một lúc sau, Yamaguchi Aiko hẹn Miêu Vân Tiêu và dì của cô ta cũng chính là mẹ Từ Phiêu Hồng, trong một quán kem nhỏ rất tầm thường.


“Cô Aiko, cách của cô không dùng được đâu.” Miêu Vân Tiêu vô cùng oan ức, “Bây giờ tôi rất đen đủi, bạn học trong khoa đều đứng về phía Cố Niệm Chi rồi, toàn một lũ thấy tiền thấy quyền là sáng mắt!”


Yamaguchi Aiko cũng không ngờ Cố Niệm Chi lại suy nghĩ nhanh như vậy, phá được cả kế hoạch kín kẽ như thế của cô ta. Hơn nữa, gần đây trong nước cũng rất cẩn mật, không chỉ Thủ tướng Đậu báo tin mà cô ta vừa phát hiện một số sĩ quan cao cấp đặc biệt mà cô ta thường liên lạc đột nhiên mất tích rồi.


“Tạm thời cô đừng động đến cô ta nữa, vài ngày nữa tôi sẽ liên hệ lại với cô.” Yamaguchi Aiko vừa nói vừa cố ý để lại sơ hở cho người theo dõi mẹ Từ Phiêu Hồng nhìn thấy.


Sau lần gặp mặt này, Yamaguchi Aiko dường như bốc hơi khỏi thế giới, không tìm thấy cô ta ở đâu nữa. Miêu Vân Tiêu có gọi cho Yamaguchi Aiko thế nào cũng không gọi được, vụ án của Từ Phiêu Hồng cũng sắp đến ngày ra tòa, mẹ Từ Phiêu Hồng sốt ruột như ngồi trên đống lửa.


Khó khăn lắm bà ta mới xin được rời khỏi vòng giam lỏng tại nhà để đi tìm người biện hộ cho Từ Phiêu Hồng, kết quả cái cô người Nhật gợi ý cho họ lại chẳng được tích sự gì.


Nhưng vụ án của Từ Phiêu Hồng đột nhiên có chứng cứ mới, nói mẹ của Từ Phiêu Hồng và em họ Miêu Vân Tiêu từng âm thầm liên lạc với một cô gái Nhật Bản tên Yamaguchi Aiko. Bên cạnh đó, toàn bộ thành viên tổ A của Cục tác chiến đặc biệt tại Nhật Bản bị giết sạch nên tính nghiêm trọng trong vụ án của cô ta lại tăng lên một bậc nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom