• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 448 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 448 TRĂM PHƯƠNG NGHÌN KẾ
“Bà nói bà đi gặp ai?!” Phó Tham mưu trưởng Từ đang bị giam lỏng ở nhà nhìn thấy lực lượng cảnh sát quân sự đến bắt hai vợ chồng, nổi giận tát cho vợ một cái, “Bà có não không vậy? Lời của người Nhật Bản mà bà cũng tin được à?”


Vợ ông ta sợ hãi mất hồn mất vía, cả người đều gục xuống sofa, nghẹn ngào nói: “Tôi… tôi chỉ muốn cứu con gái của chúng ta thôi! Tôi không làm gì cả mà!”


“Những điều này bà chờ đến khi ra tòa án quân sự rồi nói đi.” Đội trưởng đội cảnh sát quân sự lạnh nhạt phất tay ra hiệu cho lính cấp dưới còng tay vợ chồng Phó Tham mưu trưởng Từ lại rồi đưa đi.


Phó Tham mưu trưởng Từ bị giam vào trại tạm giam của Tòa án quân sự đặc biệt, ông ta nhìn quanh căn phòng nhỏ vuông vức, bất lực nghĩ, vốn ông ta muốn chuyển ngành phục viên, sao lại bị nhốt vào trại tạm giam thế này? Lại còn phải đối diện với chất vấn của Tòa án quân sự đặc biệt nữa?


Rốt cuộc ông ta đã làm gì sai chứ?


Đến hôm sau thì trăm mối suy tư rối như tơ vò của Phó Tham mưu trưởng Từ đã có lời giải đáp.


“… Bà ấy… bà ấy tiết lộ thông tin cho thành viên đảng Yamaguchi của Nhật sao?” Phó Tham mưu trưởng Từ cứng họng ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn chứng cứ mà đối phương đưa ra, “Nhưng… nhưng… sao bà ấy lại biết được chứ?”


“Cái này thì phải hỏi ngài rồi, thưa Phó Tham mưu trưởng Từ.” Sĩ quan thẩm vấn mang khuôn mặt vô cảm, cực kì căm ghét Phó Tham mưu trưởng Từ.


Nếu đúng là ông ta bán đứng đồng đội của mình thì cho dù có chết cũng không đủ đền tội!


Phó Tham mưu trưởng Từ trấn tĩnh lại, đọc kĩ bản chứng cứ, từ đầu đến cuối không chịu thừa nhận vợ mình đã làm những việc này: “Chuyện này không liên quan đến tôi, cũng không liên quan đến vợ tôi. Tôi muốn gặp bà ấy để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”


Bởi vì Phó Tham mưu trưởng Từ nhất định không chịu thừa nhận nên sau khi nghe báo cáo thẩm vấn, cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng đồng ý để Phó Tham mưu trưởng Từ gặp mặt vợ mình.


Sau khi bị bắt giữ, hai người họ bị giam ở hai nơi riêng biệt.


Vợ Phó Tham mưu trưởng Từ nhìn thấy chồng thì nước mắt lập tức chảy ra, khóc lóc cả buổi không nói được câu nào.


Phó Tham mưu trưởng Từ khó khăn lắm mới dỗ được bà ta rồi hỏi: “Bà phải nói cho tôi biết, rốt cuộc tại sao bà lại quen biết cô gái người Nhật Bản đó?”
Bây giờ vợ Phó Tham mưu trưởng Từ mới biết Yamaguchi Aiko không phải người bình thường mà là một thành viên quan trọng của đảng Yamaguchi Nhật Bản.


“… Là Vân Tiêu nói với tôi rằng nó nói có người có thể giúp được Phiêu Hồng nên tôi mới tin tưởng nó, theo nó đi gặp cô ta vài lần, nhưng chúng tôi không hề nói chuyện gì khác, từ đầu tới cuối chúng tôi chỉ nói chuyện liên quan đến vụ án của Phiêu Hồng mà thôi.” Vợ Phó Tham mưu trưởng Từ khóc lóc nước mắt ngắn nước mắt dài.


“Miêu Vân Tiêu? Làm sao mà nó lại quen biết cô ta được?” Phó Tham mưu trưởng Từ cau mày, “Có những chuyện đến tôi cũng không biết thì làm sao mà nó biết được?”


Bởi vì Miêu Vân Tiêu từng tiếp xúc trực tiếp với Yamaguchi Aiko hơn một lần, nên sau khi Yamaguchi Aiko được xác nhận là thành viên quan trọng của đảng Yamaguchi thì Miêu Vân Tiêu cũng bị bắt giữ.


Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ đứng ở cửa phòng ký túc của mình nhìn Miêu Vân Tiêu mặt xám như tro đang đeo còng tay, trùm kín đầu, bị hai cảnh sát nữa đưa đi.


“… Cô ta lại gây ra chuyện gì nữa vậy?” Cố Niệm Chi cảm thấy khó hiểu, “Ngoài việc khiến người khác khó chịu ra thì cô ta còn làm chuyện gì khác khiến người người căm phẫn nữa à? Chẳng phù hợp với IQ của cô ta chút nào.”


Mã Kỳ Kỳ buồn cười nhưng cảm thấy không nên cười lúc này, đành cố nhịn xuống. Cô véo Cố Niệm Chi một cái, nói: “Cậu đừng có nói mỉa nữa, nhất định là Miêu Vân Tiêu gây họa rồi, lần này thì không dễ xử lý chút nào.”


Cố Niệm Chi gật đầu cười nói: “Kỳ Kỳ nói rất đúng, Miêu Vân Tiêu đi đêm lắm cuối cùng cũng gặp ma rồi.”


Hai người đứng ở cửa nhìn một lúc rồi quay vào phòng, đóng cửa lại để không để ý chuyện bên ngoài nữa.





Miêu Vân Tiêu bị đưa đến Tòa án quân sự đặc biệt thì cũng sợ hãi ngẩn người, cô ta chỉ muốn giúp chị họ mình thoát tội mà thôi, sao lại khiến bản thân cũng bị kéo vào chuyện này vậy?


Cô ta nhìn thấy chú dì cũng bị nhốt ở đây liền khóc lóc kêu cứu: “Dì ơi, cháu chỉ muốn giúp chị họ thôi mà! Hai người nhất định phải cứu cháu với!”


Phó Tham mưu trưởng Từ lo lắng hỏi cô ta: “Vân Tiêu, làm thế nào mà cháu lại quen biết người như Yamaguchi Aiko?”


Miêu Vân Tiêu khóc lóc nói: “Là Đậu Ái Ngôn giới thiệu cho cháu, cô ta nói Yamaguchi Aiko quan hệ rộng lại có nhiều cách, nhất định có thể giúp chị họ. Cháu thấy cô ta là con gái Thủ tướng nên mới tin lời cô ta nói chứ ạ.”


“Đậu Ái Ngôn?” Ánh mắt Phó Tham mưu trưởng Từ sáng rực lên, “Chú biết rồi, chuyện này không liên quan đến chúng ta, có lẽ nên điều tra từ nhà họ Đậu!”


Ông ta báo chuyện này lên trên, nhưng kết quả lại nhận được câu trả lời phủ nhận.


Bởi vì Đậu Ái Ngôn phủ nhận việc cô ta quen biết Yamaguchi Aiko, còn nói rằng Miêu Vân Tiêu cố ý hãm hại muốn vu khống cô ta.


Cùng lúc đó, Bộ Quốc phòng lục soát nhà Phó Tham mưu trưởng Từ, phát hiện có một bản danh sách các thành viên của Cục tác chiến đặc biệt ở Nhật Bản.


Lần này chứng cứ vô cùng xác thực, tất cả mọi chuyện cũng được liên kết rõ ràng.


“Từ Quý Khởi, ông lợi dụng chức vụ ăn trộm danh sách thành viên đang hoạt động tại Nhật Bản của Cục tác chiến đặc biệt. Sau đó, bên phía Nhật Bản thông qua Yamaguchi Aiko để liên hệ với vợ ông, lấy được danh sách từ chỗ ông, khiến cho gần như toàn bộ chi nhánh của chúng ta ở Nhật bị tiêu diệt. Không chỉ như vậy, ông còn vọng tưởng đổ tội cho Đậu Ái Ngôn để vu khống Thủ tướng, việc này khiến tội của ông càng nặng thêm một bậc.”


Sĩ quan thẩm vấn tường thuật lại rành rọt từng đầu mối, gắn kết chúng lại thành một bản luận tội hoàn chỉnh cho Phó Tham mưu trưởng Từ.


Phó Tham mưu trưởng Từ cứng họng nhìn sĩ quan thẩm vấn, lần này ông ta hoàn toàn chắc chắn mình bị người khác hãm hại.


Nếu không có bản danh sách tìm được ở nhà ông ta thì ông ta sẽ nghi ngờ vợ mình vô ý đã tiết lộ bí mật, nhưng có bản danh sách vu oan giá họa kia thì ông ta đã biết rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.


Có người muốn ông ta chết thay nên mọi chứng cứ luận tội đều chĩa về phía ông ta.


Nhưng quan trọng là ông ta lại không có cách nào để minh oan. Bởi vì quả thật, vợ và cháu gái ông ta đã từng gặp mặt Yamaguchi Aiko vài lần, hơn nữa Yamaguchi Aiko từng đảm bảo với bọn họ là sẽ cứu Từ Phiêu Hồng ra rồi đưa đến Nhật Bản, dùng một thân phận khác để sống tiếp.


Chẳng lẽ cả nhà họ phải trở thành con dê thế tội chết thay cho người khác sao?


Phó Tham mưu trưởng Từ không cam tâm, mấy người Hoắc Thiệu Hằng nhìn những chứng cứ này cũng không chấp nhận nổi.


“Hoắc thiếu, có thế nào thì Phó Tham mưu trưởng Từ cũng sẽ không thể có danh sách thành viên của Cục tác chiến đặc biệt được.” Người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối là Triệu Lương Trạch, vì anh ta là người quản lý hệ thống của Cục tác chiến đặc biệt.


Với cấp bậc của Phó Tham mưu trưởng Từ, nếu ông ta có thể lén vào hệ thống để ăn trộm danh sách của Cục tác chiến đặc biệt thì có nghĩa là hệ thống bảo mật của anh ta có một lỗ hổng an ninh rất lớn, đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến anh ta phản đối kết quả này.


Anh ta không cho rằng có người có khả năng phá giải hệ thống bảo mật của mình, trừ khi cấp bậc an toàn của người đó vốn đã rất cao, có quyền đăng nhập vào hệ thống, trực tiếp tải danh sách xuống.
Hoắc Thiệu Hằng siết chặt hai tay, ngồi sau bàn làm việc nhìn bản chứng cứ đang hiện trên màn hình máy tính rồi cũng gật đầu, “Quả thật là không thể. Chuyện này là do có người muốn vu oan giá họa.”


“Nhưng tại sao người đó lại muốn đổ tội cho Phó Tham mưu trưởng Từ? Động cơ là gì?” Âm Thế Hùng có nhiều nghi vấn hơn, “Trước mắt xem ra thì Phó Tham mưu trưởng Từ quả thật đáng nghi nhất, ông ta có động cơ, có mục đích, có thủ đoạn.”


“Ông ta không có thủ đoạn, hệ thống của chúng ta được bảo mật nghiêm ngặt, người có cấp bậc không đủ cao sẽ không thể đăng nhập vào được.” Triệu Lương Trạch đạp Âm Thế Hùng một cái, “Cậu đừng để người khác dắt mũi đi.”


“Không phải tôi bị người khác dắt mũi, nhưng cậu phải lấy được chứng cứ của cậu ra chứ?” Âm Thế Hùng cố tình tranh cãi với Triệu Lương Trạch để Hoắc Thiệu Hằng càng có thêm nhiều góc độ để suy xét chuyện này.


“Cho dù có người muốn đổ tội đi chăng nữa thì chứng cứ này cũng là thật.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm bản danh sách kia một lúc lâu, “Danh sách này đúng là được lấy từ mạng nội bộ của chúng ta xuống, hơn nữa yêu cầu cấp bậc an ninh cũng rất cao.”


Triệu Lương Trạch lập tức căng thẳng, buột miệng nói ra: “Hoắc thiếu, nếu bản danh sách này là thật thì chắc chắn không phải nó bị trộm từ hệ thống của chúng ta, mà là bị lấy đi một cách quang minh chính đại.”


Hoắc Thiệu Hằng nhìn mấy cái tên trên bản chứng cứ, cuối cùng ánh mắt tập trung vào cái tên “Đậu Ái Ngôn”.
ngontinhhay.com
Người này có lẽ chính là điểm mấu chốt của vụ án.


Nhưng Miêu Vân Tiêu không có chứng cứ, mà Đậu Ái Ngôn lại kiên quyết nói rằng mình chưa từng gặp Miêu Vân Tiêu, càng chưa từng giúp đỡ cô ta cái gì cả, trong chuyện này đang mỗi người nói một kiểu.


Quan tòa không tin ai được, để đảm bảo tính công chính nghiêm minh, quan tòa chỉ có thể bỏ qua điểm nghi vấn này và không tìm hiểu lời khai của Miêu Vân Tiêu.


Ba người thảo luận quá trình xét xử vụ án này mãi vẫn không nghĩ ra.


“Các anh có muốn uống cà phê không?” Cố Niệm Chi gõ cửa rồi thò đầu vào hỏi.


Cô về nhà của Hoắc Thiệu Hằng để nghỉ cuối tuần nên Hoắc Thiệu Hằng cũng đem việc về nhà giải quyết, như vậy hai người mới có thể gần nhau hơn một chút.


Nhìn thấy Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng chợt nghĩ ra, vẫy tay gọi: “Niệm Chi, vào đây, em xem thử vụ án này xem có điểm nào nghi vấn không.”


Hoắc Thiệu Hằng hiểu ý của Âm Thế Hùng, anh im lặng không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom