• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 482 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 482 HÚT MẮT QUÁ NHỈ?
“Đều chết hết rồi ư?” Âm Thế Hùng trợn trừng mắt lên, giọng điệu vô cùng khoa trương: “Tên tội phạm đó hung tàn quá thể nhỉ?!”


“Đúng thế đấy, thật sự quá hung tàn. Mọi người đều kháo nhau là mấy tay súng kia tới tìm ông Cố. Họ còn thầm đoán, chắc chắn là kẻ thù lớn của ông Cố trước kia tới báo thù ấy chứ.”


Người tài xế kia nói đến mức nước miếng văng tứ tung, dáng vẻ hùng hồn như chuẩn bị viết cả một thiên sử thi truyền kỳ luôn vậy.


Nghe ông ta nói, Triệu Lương Trạch chẳng biết nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Chuyện này mà các anh cũng biết à? Khả năng tưởng tượng phong phú vậy, sao không đi làm biên kịch đi?”


Hoắc Thiệu Hằng lại nghe vô cùng hứng thú. Anh khoanh tay, một tay đưa lên vân vê cằm, thấp giọng hỏi người tài xế kia: “… Chẳng phải các anh đều nói ông Cố rất tốt bụng, làm rất nhiều việc từ thiện đó à? Sao lại có kẻ thù lớn được chứ?”


“Ôi cái anh này, anh thử nghĩ mà xem, ông Cố giàu có như vậy nhưng lại rất khép kín, thu mình. Nói thật, trước khi gặp phải tai nạn trên không ấy, tất cả những công tác từ thiện ông ấy đều làm kiểu giấu tên cả, chúng tôi còn chẳng biết ông ấy là ai luôn. Đến khi ông ấy trở thành người thực vật, con gái cả của ông ấy cố tình mời Giáo hoàng ở Tòa thánh Vatican tới nhà họ làm lễ cầu phúc cho ba cô ta, sau đó mới công khai những tin tức này. Đến lúc bấy giờ, chúng tôi mới biết ông Cố đã lặng lẽ làm biết bao nhiêu chuyện tốt cho chúng tôi như vậy mà.”


Người tài xế kia vô cùng cảm khái, liên tục khom người với phòng khách này, sau đó nói tiếp: “Thôi các vị mau đi ra đi, ở đây chết nhiều người như thế, sau này không ai dám đến đây nữa đâu.”


Đương nhiên nhóm Hoắc Thiệu Hằng chẳng sợ gì người chết, nhưng trước mặt người tài xế, họ vẫn tỏ ra khá sợ hãi một chút mới có vẻ giống như người bình thường hơn.


Âm Thế Hùng khoa trương rùng mình một cái, giọng run rẩy: “Ông anh này, chúng ta đi ra đi, ở đây cứ âm u lạnh lẽo thế quái nào ấy…” Nói rồi ánh mắt anh ta đảo một vòng quanh phòng khách, không nhìn thấy chi tiết khả nghi gì bèn quay đầu đánh mắt ra hiệu cho Triệu Lương Trạch. Hai người một trái một phải đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, cúi đầu rút một điếu xì gà mua ở Cuba ra, dùng dao gọt đầu đi một chút rồi châm lửa.


Hoắc Thiệu Hằng cũng chìa tay ra nói: “Cho tôi một điếu.”


Ba người châm xì gà xong nói với người tài xế kia: “Chúng tôi ra ngoài hút thuốc đây, anh thì sao?”
Người tài xế kia hí hửng hỏi: “Xì gà Cuba à? Hàng chuẩn đấy! Tôi chỉ ngửi mùi đã biết là hàng tốt rồi.” Nói xong ông ta cũng moi ra một điếu xì gà lắc lắc trước mặt bọn họ: “Tôi cũng có này. Có điều, của các anh hàng xịn hơn, ngửi đã thấy thơm nức nở rồi!”


Âm Thế Hùng rút ra thêm một điếu xì gà Cuba đưa cho người tài xế kia, “Nào nào, mọi người cùng hút đi.”


Mượn cớ hút xì gà, bọn họ bước ra khỏi phòng khách, đi vòng quanh bốn phía dinh thự nhà họ Cố.


Lúc trước hẳn là sự phòng vệ ở dinh thự nhà họ Cố vô cùng nghiêm ngặt, thế nhưng rất nhiều thiết bị đã hỏng hóc rồi. Một thời gian dài không được sửa chữa cải tiến như vậy, hẳn là từ sau khi Cố Tường Văn xảy ra chuyện đã không còn ai bảo trì bảo dưỡng những thiết bị này nữa nhỉ?


Nhóm Hoắc Thiệu Hằng đều là người trong ngành, nhìn những dụng cụ tinh xảo này bị phung phí của trời như vậy, trong lòng đều cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, chỉ hận không thể tháo hết mấy thiết bị này ra vác về Đế quốc Hoa Hạ để nghiên cứu tỉ mỉ thôi…


Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu xì gà, vẻ mặt phức tạp nhìn dinh thự nhà họ Cố, nghĩ đến thái độ không quá chuyên nghiệp của mình dành cho Cố Yên Nhiên.


Họ lần chần ở trong khu dinh thự nhà họ Cố hơn một tiếng mới rời đi, người tài xế taxi đưa họ về, thả họ xuống ở một quán rượu nhỏ.


Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng sẽ không ăn gì ở dạng quán rượu nhỏ thế này. Họ tới đây chẳng qua là vì muốn tìm một nơi nói chuyện mà thôi.


Nói chuyện công việc ở những nơi phức tạp hội tụ đủ loại người, ồn ào náo động như vậy mới là an toàn nhất.


“Hoắc thiếu, đã xem nhiều thứ như vậy rồi, anh định làm thế nào?” Âm Thế Hùng gọi một chai rượu rum việt quất do dân bản xứ tự ngâm tự ủ cho Hoắc Thiệu Hằng, “Anh nếm thử cái này đi, mùi vị khá ổn. Tôi đã từng thử rồi, không vấn đề gì.”


Hoắc Thiệu Hằng cầm ly rượu lên ngắm nghía, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu Cố Yên Nhiên nhất quyết muốn chúng ta hộ tống ba cô ta, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ cách cho bằng được. Chúng ta hành động không bằng yên tĩnh chờ đợi.”


“Nhưng mà Hoắc thiếu này, nếu cô ta tìm người khác thì sao? Chúng ta tới đây chẳng phải là vì… ba cô ta đó sao?” Triệu Lương Trạch hơi lo lắng.


“Đúng thế, đối với Cố Tường Văn, chúng ta đã ở thế nhất định phải có được rồi, thế nhưng Cố Yên Nhiên thì chưa chắc đã nhất quyết muốn chúng ta phải đưa ba cô ta đi nước Mỹ.” Âm Thế Hùng nhấp một ngụm rượu, tay khe khẽ gõ nhịp theo nữ ca sĩ đang lắc lư hát trên sân khấu.


“Đúng đúng, tôi còn nhớ cô ta rất thân quen với Giáo sư Hà. Với thế lực của nhà họ Hà ở Nam Mỹ, phái một vài ngươi tới đưa họ tới Mỹ cũng chỉ là chuyện búng tay một cái mà thôi… Hoắc thiếu, anh định tiếp tục từ chối thật sao?” Triệu Lương Trạch nói ra sự lo lắng của mình, cũng toát mồ hôi hột với hành động của Hoắc Thiệu Hằng.


Chính Hoắc Thiệu Hằng cũng không dám chắc, lời nói của Âm Thế Hùng cũng là điều mà anh đang cân nhắc.


Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy cách làm của mình không sai.


Từ trước tới giờ anh luôn không giải thích với cấp dưới về hành động của mình, nhưng lần này, vì cần Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch phối hợp đóng kịch với anh nên anh vẫn nói với họ về cách nghĩ của mình.
“… Các cậu nghĩ vậy à… Nếu như Cố Yên Nhiên không tìm chúng ta nữa mà chuyển sang nhờ nhà họ Hà, như thế sẽ có thể khiến cho nhà họ Hà phải ra tay. Chúng ta không cần đi Nam Mỹ cũng có thể nhìn rõ được thế lực của nhà họ Hà rồi. Nếu Cố Yên Nhiên cố chấp muốn nhờ chúng ta hộ tống, điều đó lại chứng tỏ mối quan hệ của cô ta và nhà họ Hà cũng không mật thiết như cô ta nói. Hoặc là, thậm chí nhà họ Hà và nhà họ Cố còn có mâu thuẫn nữa, nên cô ta càng không thể phó thác toàn bộ cho nhà họ Hà nắm giữ.” Hoắc Thiệu Hằng dùng rượu vẽ lên trên mặt bàn vài cái tên sau đó nhanh chóng xóa đi.


Lúc này Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch mới hiểu rõ được ý của Hoắc Thiệu Hằng.
Hai người ngại ngùng cười nói: “Hoắc thiếu, anh không cần phải giải thích đâu ạ. Lần này là do chúng tôi sai rồi, thật ra chúng tôi cũng vượt quá giới hạn.”


“Không sao, ở bên ngoài hành động không quá câu nệ được. Tình huống có thể biến chuyển chỉ trong tích tắc, chúng ta cần phải phối hợp với nhau, không thể mù quáng theo một ý nhất định được.” Hoắc Thiệu Hằng an ủi hai cấp dưới của mình, “Thôi được rồi, hai cậu nhớ kĩ, chúng ta là quân nhân của Đế quốc Hoa Hạ, không phải là lính đánh thuê. Lời đề nghị của Cố Yên Nhiên, chúng ta không thể tiếp nhận được. Thế nhưng, chúng ta cũng không thể buông tay với nhà họ Cố, phải chuyển từ công khai sang âm thầm, tiếp tục quan sát.”


Ba người uống rượu thêm một lát nữa mới rời khỏi đó, quay về khách sạn mà họ đang ở.


Chờ đến lúc sẩm tối, họ lên chiếc xe chuyên dụng mà Thống đốc Barbados phái tới, đi tới dinh Thống đốc dự tiệc.


Tối nay là buổi tiệc mà Thống đốc Barbados tổ chức cho bọn họ, cũng có thể coi là tiệc tầm cỡ quốc gia, chỉ có điều quy cách không được cao như thế. Dù sao Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ là đại biểu của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ chứ không phải đại diện cho cả quốc gia.


Bọn họ xuống xe trước cửa dinh Thông đốc theo phong cách châu Âu rất hoành tráng và quý phái. Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn hai cây cột trụ cực lớn màu trắng ở trước cửa dinh Thống đốc, trên cây cột trụ điêu khắc rất nhiều các câu chuyện tôn giáo trong kinh thánh, từng đường nét chạm trổ tinh xảo, hình tượng nhân vật sống động như thật, ngay cả những nếp hoa văn trên quần áo cũng có thể nhìn rõ mồn một.


Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, có vẻ rất hứng thú ngắm nghía hai cây cột trụ kia một lúc mới khẽ gật đầu với ngài Thống đốc vừa đi từ trong nhà ra đón, “Chào ngài Thống đốc.”


“Thiếu tướng Hoắc, chào anh! Anh có thể tới tham gia buổi tiệc tối của chúng tôi như thế này thật sự là vinh hạnh của chúng tôi.” Ngài Thống đốc là một người da đen hơi béo tầm hơn năm mươi tuổi nhưng vô cùng lịch lãm, vừa nhìn đã biết là kiểu người da đen từ nhỏ đã xuất thân từ gia đình có gia giáo rất tốt rồi chứ không phải kiểu người da đen lớn lên từ nơi phố chợ bần cùng.


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với ông ta, khẽ bắt tay hờ hờ, sau đó đi theo ông ta vào trong dinh Thống đốc.


Trong phòng khách rộng lớn được trang trí rất rực rỡ, trên trần nhà treo năm bộ đèn chùm pha lê lớn chiếu xuống khiến cả phòng khách sáng như ban ngày, hơn nữa, ánh sáng cũng vô cùng nhu hòa. Khuôn mặt của mỗi một người phụ nữ trong phòng khách đều được trang điểm làm nổi bật lên dung mạo tinh tế xinh đẹp, giống như được đứng dưới ánh đèn hắt chuyên dụng của phim trường hay dùng vậy, có thể khiến cho làn da người ta nhìn có vẻ mịn màng không chút tì vết.
Cố Yên Nhiên mặc một chiếc váy dài đuôi cá cổ yếm lộ vai màu đỏ rực viền đen, mái tóc dài được búi gọn lên sau đầu, đeo thêm một chiếc vương miện bằng kim cương để làm chụp tóc. Chất lượng kim cương trên vương miện cực kì tốt, ánh đèn pha lê như có thể làm cho nó phản xạ ra những tia sáng cầu vồng cực nhỏ vậy. ngontinhhay.com


Dưới ánh đèn, người đẹp như ngọc ngà, ánh mắt đong đưa lúng liếng. Trong phòng khách, bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ cũng đều bị cuốn hút bởi dáng vẻ lúc này của Cố Yên Nhiên.


Rõ ràng cô ta rất quen thuộc với mỗi người ở đây. Cô ta cầm một ly cocktail bảy màu tiếp chuyện với khách khứa ở trong phòng khách, thi thoảng lại thấp giọng nói cười với người ta, cụng ly mời rượu cứ như một nửa chủ nhân ở đây vậy.


Một lúc sau, cô ta tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, lấy một ly cocktail từ trên khay của người phục vụ, đưa cho Hoắc Thiệu Hằng: “Cheers.”


Hoắc Thiệu Hằng đón lấy ly rượu, khẽ mỉm cười: “Tâm trạng của cô Cố có vẻ tốt quá nhỉ?”


“Ừm, đúng là rất tốt, vì vấn đề của tôi đã được giải quyết rồi.” Cố Yên Nhiên cười rất hòa ái thân thiện, “Anh Hoắc à, anh sẽ nhanh chóng biết được thôi.” Nói xong, cô ta thoải mái quay người rời đi, chỉ để lại cho Hoắc Thiệu Hằng một bóng lưng trắng muốt và cái gáy thon dài.


Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, kinh ngạc nhìn trang phục dự tiệc tối của Cố Yên Nhiên và hít sâu một hơi, nói: “Bộ trang phục dự tiệc tối này hút mắt quá nhỉ?”


“Ừ ừ, đằng trước thì che kín mít, không lộ tí gì, đằng sau thì lộ đến cả mảng lưng thế kia!” Triệu Lương Trạch nhất thời không nhịn được, bệnh nghề nghiệp phát tác bèn chụp lại vài bức ảnh của Cố Yên Nhiên.


Hoắc Thiệu Hằng chỉ liếc nhìn bóng lưng của Cố Yên Nhiên một cái, sau đó khẽ nhíu mày nhanh chóng dời mắt ra chỗ khác. Anh đi đến bên cửa sổ, ấn vào tai nghe bluetooth, gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi.





Lúc này ở Đế quốc Hoa Hạ đang là sáu bảy giờ sáng, Cố Niệm Chi vừa dậy xong, đang vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.


Lúc đi ra, cô nhìn thấy mình vừa bị lỡ cuộc gọi của Hoắc Thiệu Hằng.


Cố Niệm Chi chợt vô cùng phiền não, vội vàng gọi lại cho anh.


Vừa rồi Hoắc Thiệu Hằng gọi điện thoại không có ai nghe cũng đã đoán chắc hẳn Cố Niệm Chi đang rửa mặt hoặc ăn sáng gì đó. Thế nên, chỉ một lát sau thấy Cố Niệm Chi gọi lại, anh cũng không thấy ngạc nhiên gì.


“Hoắc thiếu, anh đấy ạ?” Giọng nói kinh ngạc vui mừng của Cố Niệm Chi vang lên trong tai nghe bluetooth của Hoắc Thiệu Hằng giống như một bàn tay nhỏ mềm mại đang vuốt ve an ủi vành tai của anh vậy, khiến tai anh dần đỏ hồng lên.


“Ừm, Niệm Chi, em dậy chưa?” Hoắc Thiệu Hằng đi tới bên chiếc ghế sofa đặt sát cửa sổ, ngồi xuống, vắt tréo chân, ánh mắt vẫn quan sát tất cả những vị khách ở trong phòng khách, nhìn chằm chằm từng người một.


“Em vừa dậy xong ạ. Ban nãy em đang ở trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, lỡ mất điện thoại của anh.” Giọng nói thánh thót mềm mại của Cố Niệm Chi giống như con chim hoàng anh vậy, vừa cất tiếng là nói mãi không ngừng, “Hoắc thiếu ơi, anh đang làm gì thế? Ở bên đó là mấy giờ rồi ạ?”
“Ở bên này của anh là bảy tám giờ tối, anh đang dự tiệc tối ở dinh Thống đốc của Barbados.” Hoắc Thiệu Hằng không mấy để ý trả lời, không có ý giấu giếm gì Cố Niệm Chi.


Những chuyện này cũng không cần phải giấu giếm. Lần này bởi vì anh đi thăm viếng theo việc công, không phải hành động bí mật, thế nên hành trình của anh đều được công khai trong chính phủ Đế quốc Hoa Hạ, Bộ Quốc phòng và Quốc Hội. Cố Niệm Chi là người nhà của Hoắc Thiệu Hằng, cũng có thể biết được hành trình của anh.


Nghe anh trả lời, Cố Niệm Chi cười hỏi: “Vậy chắc là nhiều đồ ăn ngon lắm nhỉ? Barbados có đặc sản gì thế anh?”


Hoắc Thiệu Hằng bật cười, lắc đầu nói: “Em ấy… chỉ biết có ăn thôi.”


Anh đang định kể cho Cố Niệm Chi nghe mấy món đặc sắc của Barbados thì giọng nói của Cố Yên Nhiên đột nhiên vang lên rõ rệt từ phía sau lưng anh: “Anh Hoắc đang ở đây à? Tôi phải đi đây, tôi tới để chào tạm biệt anh Hoắc.”


Hiệu quả thu âm của tai nghe bluetooth thật sự quá tốt, Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng cô ta. Cô hơi sững sờ mất một chút mới phản ứng được đó là Cố Yên Nhiên. Cô lại nghĩ đến việc Cố Yên Nhiên ở Barbados, chẳng lẽ chuyến thăm viếng lần này của Hoắc Thiệu Hằng thật ra có liên quan tới Cố Yên Nhiên sao?


Trong lòng cô hơi mất hứng, lúc trước Hoắc Thiệu Hằng nói là đi Cuba, căn bản chưa từng nói muốn tới Barbados.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom