• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 481 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 481 ĐÁNH GIÁ CAO ĐỊA VỊ CỦA CÔ ẤY
Nghe Cố Yên Nhiên nói vậy, lòng Hoắc Thiệu Hằng cũng trĩu xuống.


Ngay cả Cố Yên Nhiên cũng biết lôi Cố Niệm Chi ra để thuyết phục anh, lẽ nào ai ai cũng đều biết tầm quan trọng của Cố Niệm Chi đối với mình sao?


Cô ấy không thể trở thành nhược điểm của anh được. Anh cũng không cần nhược điểm.


Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên lắc đầu, một lần nữa từ chối lời đề nghị của Cố Yên Nhiên: “Dù Cố Niệm Chi có là em gái của cô đi chăng nữa, dù ba cô có là ba của cô ấy đi chăng nữa, tôi có lý do gì để nhất định phải cứu ba của hai người sao?”


Cố Yên Nhiên không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, vì sao Hoắc Thiệu Hằng lại khó nói chuyện vậy? Cứng không chịu, mềm cũng chẳng xong?


Nói thế nào anh ấy cũng không chịu ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ cô ta thật sự đã đánh giá cao địa vị của Cố Niệm Chi trong lòng Hoắc Thiệu Hằng rồi sao?


Nghĩ vậy, tâm trạng u ám bao lâu nay của cô ta bỗng buông lỏng hơn một chút.


Tuy cô ta vẫn nhíu mày nhưng trong giọng nói đã loáng thoáng lộ chút vui vẻ.


Cô ta chớp chớp mắt, khẽ mím môi, trên khuôn mặt hiện lên hai cái lúm đồng tiền rất sâu: “Anh Hoắc, lẽ nào coi như giúp một người bạn thôi mà anh cũng không muốn giúp sao? Đây là chuyện lớn, liên quan đến mạng người đấy. Anh là quân nhân, chẳng lẽ quân nhân không nên cứu người chết giúp người bị thương hay sao?”


Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Cứu người chết giúp người bị thương là chức trách nhiệm vụ của bác sĩ, không phải của quân nhân. Tôi xin phép thu lại lời nói lúc trước, tiếng Hoa của cô Cố cần phải chú ý bồi dưỡng thêm nhiều vào, đừng có dùng từ bừa bãi.” Nói rồi Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, “Nếu cô Cố đã không còn việc gì khác thì tôi đi trước nhé.”


Dứt lời Hoắc Thiệu Hằng quay người bỏ đi, hoàn toàn không chần chừ do dự chút nào.


Cố Yên Nhiên ngồi lại trên ghế dài, chăm chăm nhìn theo bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, một lúc lâu sau mới thu lại ánh mắt của mình.





Hoắc Thiệu Hằng giữ vẻ mặt trầm tĩnh đi ra khỏi khu cà phê, tụ họp với Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đang chờ ở sảnh lớn của khách sạn, “Đi thôi, cứ hành động theo kế hoạch cũ.”
Ra khỏi sảnh khách sạn, họ đứng ở cửa gọi một chiếc xe taxi, nói với tài xế rằng họ muốn đi ngắm cảnh Barbados, bảo ông ta cứ đi thoải mái tùy thích, tốt nhất là đi tới nơi nào đông đông người một chút, có phong cảnh đẹp đẹp một chút, họ sẽ trả thêm tiền.


Tài xế taxi kia vừa nghe thấy có thể kiêm chức hướng dẫn viên du lịch và kiếm gấp đôi tiền liền vui vẻ cười toét cả miệng, lộ ra cả hàm răng trắng bóc.


“Ba vị cảm thấy hứng thú với cái gì ạ? Thích cảnh biển, thực vật hay là… phụ nữ, thuốc?” Người tài xế kia quay đầu, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng rạng rỡ. Ông ta nhìn ba người đàn ông ngồi trong xe như nhìn thấy ba tờ chi phiếu biết di động vậy.


Hoắc Thiệu Hằng đeo kính đen ngồi ở vị trí bên phải cạnh cửa sổ trên hàng ghế sau, không nói gì.


Âm Thế Hùng ngồi ở vị trí phụ lái. Anh ta cười tít mắt, cũng dùng tiếng Anh mang đậm phong cách của khẩu âm người da đen nói: “Chúng tôi muốn xem mấy khu dinh thự giàu có ấy, có thể đưa chúng tôi đi xem mở mang kiến thức chút không?”


“Khu dinh thự giàu có ấy à?” Người tài xế kia lắc đầu nói, “Ở Barbados nhiều nhà giàu lắm. Các anh muốn xem cái gì?” Nghĩ một chút, ông ta lại nói tiếp: “Những nhà giàu có ở đây đều có rất nhiều vệ sĩ, người bình thường không vào được đâu. Nếu các anh muốn xem thì cũng chỉ có thể đứng bên ngoài xem từ xa thôi.”


Triệu Lương Trạch ngồi ở gần cửa sổ bên trái trên hàng ghế sau với Hoắc Thiệu Hằng. Anh ta “ồ” một tiếng rồi hỏi, “Vậy sao? Sao lại cần có vệ sĩ thế? Nhìn Barbados có vẻ rất an toàn cơ mà.”


“Đúng là rất an toàn.” Tài xế kia nhún vai, không cho là đúng nói: “Nhưng các anh cũng biết đấy, càng là người giàu có thì lại càng sợ chết. Thế nên, bọn họ không chế cái lồng sắt tự vây chính mình lại cho an toàn thì không chịu được đâu.”


Câu nói này làm cho mọi người đều bật cười, bầu không khí trong xe cũng thoải mái hẳn lên.


Hoắc Thiệu Hằng cũng chậm rãi lên tiếng: “Thật ra Barbados cũng chẳng thể coi là an toàn được, đúng không? Hôm qua còn xảy ra một vụ nổ súng trên sân bay nơi mà Thống đốc của các anh đón khách quý cơ mà.”


“Đó là chuyện của Thống đốc.” Người tài xế kia đầy vẻ không bận tâm, nói, “Chúng ta là dân đen thế này, làm sao có thể gặp được mấy chuyện kích thích như vậy chứ? Nghe kể thôi mà cứ như là quay phim ấy…” Càng nói, người tài xế kia lại càng hăng hái hơn. Ông ta vừa lái xe vừa quay đầu nói: “Mà đâu chỉ sân bay đâu? Còn cả nhà họ Cố nữa ấy! Các anh có biết nhà họ Cố không nhỉ?”


Tay Hoắc Thiệu Hằng siết chặt lại: “Nhà họ Cố gì nhỉ? Tôi không biết. Chúng tôi vừa tới Barbados để lo việc làm ăn thôi.”


“À, cũng không sao cả, để tôi kể cho các anh nghe. Nhà họ Cố ấy à, là gia đình giàu có nhất của Barbados chúng tôi đấy. Họ không chỉ giàu đâu, hơn nữa còn rất thích làm từ thiện. Bệnh viện, cô nhi viện, còn cả tổ chức từ thiện food bank lớn nhất Barbados chúng tôi, đều là do nhà họ Cố gây dựng lên đó.” Người tài xế kia càng nói càng kích động, còn ấn còi vài cái liên tiếp nữa.


Triệu Lương Trạch nhìn mà sợ mất mật, tim thót lên cổ, vội vàng nói: “Ôi ông anh ơi, anh tập trung lái xe hộ cái đi! Tập trung giùm tôi với! Đừng có quay đầu lại! Chúng tôi đều nghe thấy cả mà!”


“Ôi dào! Đừng sợ, kỹ thuật lái xe của tôi đỉnh lắm!” Người tài xế kia vừa quay đầu lại đã thấy mình suýt đánh lái sang tới làn xe bên kia đường rồi, lập tức đảo tay lái ngược về, sợ đến mức toát hết cả mồ hôi lạnh.
Sau phút giây hú hồn này, người tài xế cũng không dám quay đầu nói chuyện nữa, có điều vẫn không ngừng kể cho nhóm Hoắc Thiệu Hằng nghe những hành động thiện nguyện của nhà họ Cố ở Barbados.


Trừ thành lập bệnh viện, cô nhi viện và food bank cung cấp miễn phí một ngày ba bữa cho người nghèo ra thì họ còn viện trợ cho trường học, mời các bác sĩ và giáo sư nổi tiếng trên thế giới tới Barbados đảm nhiệm giảng dạy và chữa trị.
Có thể nói, sự phát triển của đất nước này không thoát được khỏi mối liên quan tới nhà họ Cố.


“… Thế nhưng mà á, người tốt đúng là chẳng sống lâu được.” Người tài xế kia kể xong việc thiện của nhà họ Cố lại thở dài thườn thượt một tiếng, “Ông Cố của nhà họ Cố đó làm biết bao nhiêu chuyện tốt như vậy nhưng vẫn không thoát được vụ tai nạn trên không. Lúc ông ấy được cứu trở về thì đã thành người thực vật mất rồi, đến nay sáu bảy năm trôi qua rồi mà ông ấy vẫn chưa tỉnh lại. Tôi nghĩ chắc đời này ông ấy cũng chẳng tỉnh lại được đâu.”


“Thế á? Sao mà đáng thương vậy?” Âm Thế Hùng cũng thuận theo lời tài xế để buôn tiếp: “Nhà họ giàu có như vậy, mời bác sĩ giỏi nhất về thì chắc chắn có thể tỉnh được chứ nhỉ?”


“Mọi người đều nói vậy đấy, nhưng nói đến sáu bảy năm nay rồi cũng có thấy tỉnh đâu? Tôi thấy á, hy vọng không lớn chút nào.” Người tài xế lại nhún vai, đánh tay lái ngoặt một cái, rẽ vào một con đường mòn trong rừng rậm rất tĩnh lặng.


Hoắc Thiệu Hằng lập tức nhận ra đây chính là đường dẫn đến khu dinh thự nhà họ Cố.


Có điều, đi được đến nửa đường, họ bị một đội cảnh sát chặn lại.


“Phía trước là hiện trường xảy ra hung án, mọi người không được vào.” Một viên cảnh sát tới gõ cửa sổ nói với người tài xế.


Tài xế hơi kích động nói: “Anh cảnh sát, có thể cho chúng tôi vào ngó một cái không?! Chỉ ngó đúng một cái thôi, ba vị khách quý này đến nước mình làm ăn kinh doanh, rất hứng thú với khu dinh thự nhà giàu, đương nhiên tôi phải đưa họ đi mở mang tầm mắt xem khu dinh thự hào hoa của nước mình thế nào rồi. Chỉ tiếc là họ tới muộn một ngày, nếu không thì có thể đi dạo thoải mái nhỉ!”


Từ miệng của người tài xế kia, nhóm Hoắc Thiệu Hằng biết được, thời điểm trước khi Cố Tường Văn xảy ra sự cố, mỗi tuần họ đều mở miễn phí định kỳ cho mọi người vào tham quan khu kiến trúc nhà vườn đẹp nhất của dinh thự nhà họ Cố. Đương nhiên, đó chỉ là một bộ phận mở công khai thôi, còn nơi mà người nhà họ Cố sinh sống thì không mở ra. Thế nhưng, dù chỉ là một phần mở rộng rãi thì số kiến trúc nhà ốc quang cảnh ở đó cũng đã đủ cho người bình thường vào tham quan cả một ngày rồi.


Sau khi Cố Tường Văn xảy ra chuyện, Cố Yên Nhiên tiếp quản nhà họ Cố, nói là vì để cho Cố Tường Văn dưỡng bệnh, một tháng chỉ mở ra đúng một ngày thôi.


“… Tối qua là ngày mà dinh thự của họ mở cửa cho người dân vào tham quan miễn phí, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Về sau chắc mấy người giàu có sẽ càng không dám làm mấy chuyện giống vậy nữa rồi.” Người tài xế kia cực kì tiếc nuối, nói: “Đất nước chúng tôi vốn chỉ có mình nhà họ Cố là phóng khoáng khảng khái nhất, không dùng lồng sắt vây mình lại mà còn mở
cửa cho mọi người cùng chiêm ngưỡng thôi. Cuối cùng bọn họ lại xảy ra những chuyện thế này, thê thảm thật đấy… Sau này chắc chắn mấy người giàu sẽ mời càng nhiều vệ sĩ hơn, chuyện này cũng chẳng trách được cơ.”


Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt ra hiệu cho Âm Thế Hùng một cái.


Âm Thế Hùng hiểu ý, rút một cuộn đô la Mỹ từ trong túi quần ra, len lén nhét vào trong tay người tài xế ở ghế bên cạnh: “Ông anh này, giúp chúng tôi nghĩ cách đi mà. Nghe anh nói thú vị như vậy làm chúng tôi hứng hết cả người rồi, thế mà giờ lại không cho chúng tôi vào thì thất đức quá đấy…”


Người tài xế kia dùng tay nắm lấy cuộn đô la Mỹ đó, phát hiện là một xấp rất dày, trong lòng cực kì thích chí, lập tức đẩy cửa xe bước xuống. Ông ta bắt tay viên cảnh sát kia, thuận thế nhét ba tờ đô la Mỹ vào tay cảnh sát, nói: “Anh cảnh sát ơi, giúp tôi chút đi. Chúng tôi chỉ đi quanh xem một vòng thôi, sẽ không đánh xe vào trong đâu, đi qua thôi, được không? Anh xem, họ đều là du khách, đây cũng đều là tăng thêm thu nhập cho quốc gia mà! Nếu ông Cố mà biết cũng sẽ không từ chối đâu.”


Viên cảnh sát kia liếc nhanh qua tờ đô la Mỹ trong tay mình, phát hiện nó nhiều ngang nửa tháng lương của mình bèn nhét vội vào trong túi quần, quay người nhìn một cái, nói: “Vậy các anh đi nhanh ra nhanh đi, tôi đứng canh ở đây. Điện thoại của anh là gì? Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại để giục các anh ra.”


“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Người tài xế kia gật đầu khom người đồng ý, quay về kéo cửa xe ra, nói với ba người bên trong: “Mau ra đi, anh cảnh sát tốt bụng này cho chúng ta vào xem một vòng đấy. Chúng ta phải đi nhanh về nhanh.”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, xuống xe cùng hai người Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch.


Họ coi như không nhìn thấy viên cảnh sát kia, mà viên cảnh sát kia cũng ngẩng lên nhìn trời nhìn mây, coi như không nhìn thấy ba người bọn họ, để mặc cho người tài xế taxi kia đưa họ vào trong khu dinh thự nhà họ Cố.


Hôm qua Hoắc Thiệu Hằng đuổi theo tay súng bịt mặt tới đây, cả quãng đường vô cùng căng thẳng, không hề tỉ mỉ xem xét được quang cảnh trên đường.


Lần này cố tình đến để ngắm cảnh nên anh quan sát rất kĩ càng.


“… Hoắc thiếu, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ vì sao hòn đảo nhỏ của nhà họ Cố lại không hiển thị trên bản đồ vệ tinh rồi.” Triệu Lương Trạch cúi đầu cho Hoắc Thiệu Hằng xem dụng cụ kiểm tra đo lường của mình, “Chắc chắn Cố Tường Văn đã lắp đặt trang bị nhiễu sóng phản giám sát vệ tinh cho hòn đảo nhỏ của ông ấy. Ở đây cũng có, nhưng mật độ không lớn, chỉ có thể làm nhiễu sóng điện thoại vô tuyến cự ly ngắn, không thể nhiễu sóng vệ tinh.”


Hoắc Thiệu Hằng đã sớm hoài nghi là do nguyên nhân này. Anh hiểu được nguyên lý phá nhiễu sóng nhưng nếu bảo anh làm ra một thiết bị như thế này thì e rằng ngay cả Tống Cẩm Ninh mẹ anh cũng không làm ra được.


Bởi vì việc này không chỉ cần có kiến thức vật lý cao siêu, mà còn phải có cả năng lực thực hiện cực mạnh nữa.


Nếu những thiết bị này thật sự cho chính bản thân Cố Tường Văn làm ra thì thật sự ông ấy đã vượt qua hết tất cả những kỹ sư siêu đẳng nhất trên thế giới này rồi.


Người ta đều nói máy móc lợi hại hơn con người, nhưng thật ra, tất cả những cỗ máy, những con chip điện tử cũng như những thiết bị hoạt động thông minh cũng đều do con người làm ra, máy móc không thể làm tinh xảo được đến mức độ đó.


Ba người bọn họ đi theo người tài xế kia đến trước cánh cửa sắt lớn của dinh thự nhà họ Cố.
Trước cánh cửa sắt lớn có căng một dải cảnh giới màu vàng nhưng không cao lắm, người tài xế kia nhấc chân lên là bước qua được. Ngoài cửa không có cảnh sát canh chừng, đại khái chắc chỉ có một viên cảnh sát vừa rồi đứng trông coi ở đây thôi.


Dù sao nơi này đã không có ai ở nữa rồi, không cần phái nhiều người tới đặc biệt bảo vệ, ma lực lượng cảnh sát ở Barbados cũng cực kì thiếu thốn.


Nhìn dải cảnh giới màu vàng phân rõ vị trí cấm kia, Hoắc Thiệu Hằng hơi cạn lời.


Chẳng có chút tác dụng nào cả! ngontinhhay.com


Nghĩ vậy, anh cũng nhấc chân bước qua.


Ba người đi theo người tài xế bước vào phòng khách của dinh thự nhà họ Cố, nhìn thấy trong phòng khách được dùng phấn vẽ rất nhiều hình dạng người ngã Đông ngã Tây các kiểu tư thế khác nhau, một bầu không khí bi tráng bỗng ập xuống.


Bọn họ đột nhiên có cảm giác xúc động muốn gỡ mũ xuống truy điệu, nhưng khi sờ lên đầu mới phát hiện mình không hề đội mũ quân nhân.


Âm Thế Hùng khẽ hắng giọng một cái, hỏi: “Người ở đây đâu hết rồi?”


“Nghe nói đều chết hết cả rồi, chỉ có mỗi ông Cố và cô con gái lớn là chưa chết thôi.” Người tài xế kia vừa nhỏ giọng nói vừa nhìn quanh bốn phía, dáng vẻ rất sợ hãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom