Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 680 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 680
CHƠI LỚN MỘT LẦN ĐI!
Phần mềm “swallower.exe” như một con thú dò đường, dẫn cô vào trong hệ thống điều hành trung ương của Cục tình báo Liên bang Đức.
Cô lượn lờ trong mạng nội bộ, gấp rút tìm tài liệu cô cần tìm.
Khi cô thoát ra ngoài vào đêm hôm đó, trong rừng cây bên cạnh quán bar này đã có bốn Hoa kiều bị giết.
Cố Niệm Chi xác định được hai người trong số đó là kẻ xấu mạo danh, hai người còn lại là thành viên thực sự của Cục tác chiến đặc biệt Đế quốc Hoa Hạ.
Cô sờ lên chiếc bông tai bằng kim cương trên tai mình, do dự một lúc nhưng vẫn không gỡ xuống.
Đây là mối liên hệ duy nhất giữa cô và Hoắc thiếu, mặc dù cô biết đeo nó sẽ nguy hiểm, nhưng cô không muốn tháo ra.
Cô muốn xâm nhập vào mạng nội bộ của Arth để tìm báo cáo liên quan đến bốn người chết đó.
Sáng hôm ấy, khi cô chủ quán tóc vàng mắt xanh nói cho cô biết về vụ thảm án xảy ra trong rừng, Cố Niệm Chi còn tưởng vụ án này sẽ được truyền rộng rãi khắp nước Đức, ngay cả cô chủ quán một quán bar cũng còn biết…
Nhưng sau này lên mạng chẳng thấy tin tức gì cả, y như cô đã tưởng tượng ra toàn bộ chuyện tối ngày hôm đó.
Bây giờ cô mới biết, cô chủ quán biết tường tận vụ án như vậy không phải vì vụ án này nổi tiếng ai ai cũng biết, mà chỉ vì cô ta vốn cùng bọn với Arth, sợ rằng cũng là một thành viên của Cục tình báo Liên bang Đức.
Nói cho cô nghe, chắc là muốn moi tin tức từ phía cô.
Đáng tiếc là cô chẳng biết lý do tại sao Đế quốc Hoa Hạ lại gửi người sang đây, cho nên cô có muốn tiết lộ cũng chẳng có cơ hội.
Cố Niệm Chi nhún vai, tiếp tục sục sạo trong mạng nội bộ Cục tình báo Liên bang Đức.
Từ kết cấu mạng có thể thấy mạng nội bộ của Cục tình báo Liên bang Đức chia thành tám hệ thống lớn.
Chi cục 1 là tổng hợp thành viên Cục tình báo, Arth là Cục trưởng.
Bàn tay Cố Niệm Chi dừng lại, cô tìm được một văn bản bảo mật của Chi cục 1, mật khẩu rất đơn giản, vì không biết tên ngu ngốc nào đã làm một file txt, lưu cùng văn bản bảo mật, tên của file txt là password.txt…
Bên trong là đủ các mật khẩu, tương ứng với các văn bản bảo mật…
Cho nên Cố Niệm Chi mở file password.txt ra là có chìa khóa mở tất cả các văn bản bảo mật.
Cố Niệm Chi tiện tay mở văn bản bảo mật ra, lập tức sững người.
Văn bản này là danh sách các thành viên Cục tình báo, bao gồm cả các thành viên đang mai phục ở các nước…
Cô còn nhìn thấy danh sách thành viên ẩn nấp ở Đế quốc Hoa Hạ!
Đúng là, đi nát đôi giày sắt cuối cùng cũng chẳng uổng công.
Cố Niệm Chi không hề do dự, tải file đó về drive của mình.
Chi cục 2 quản lý tín hiệu, Chi cục 3 phân tích tình báo, Chi cục 4 có mật khẩu khó nhất thì không ở trong danh sách mật khẩu ngớ ngẩn kia.
Cố Niệm Chi đọc giới thiệu bên ngoài, phát hiện Chi cục 4 là tầng quản lý của Cục tình báo Liên bang, một mớ quan liêu, cô chẳng buồn xem, cũng không mất công phá khóa, lướt qua.
Chi cục 5 phụ trách khủng bố quốc tế, Chi cục 6 phụ trách kỹ thuật (nhân viên kỹ thuật đang giám sát cô chắc là thuộc Chi cục 6).
Cố Niệm Chi ngứa tay, vẽ luôn một cái mặt lợn lưu vào trong văn bản bảo mật của Chi cục 6…
Chi cục 7 phụ trách huấn luyện nhân viên tình báo. Cố Niệm Chi chẳng hứng thú gì với các phương pháp huấn luyện, nhưng nghĩ đến chắc Hoắc thiếu chắc sẽ thấy hay nên cô vẫn thận trọng chọn mấy phần trong văn bản này lưu vào drive.
Cuối cùng là Chi cục 8, phụ trách các hoạt động phản gián.
Cố Niệm Chi lên tinh thần, trực giác cho cô biết thông tin liên quan đến cái chết của bốn Hoa kiều chắc là nằm ở đây.
Cô nhấp chuột, tìm từng file tìm từng bức ảnh.
Ba tiếng sau, đến lúc mắt cô sắp nhòe hết đi thì cuối cùng cô tìm thấy folder chứa thông tin liên quan đến cái chết của bốn Hoa kiều kia.
Cô nhấp chuột vào, bên trong không chỉ có ảnh chụp hiện trường, ảnh chụp nạn nhân mà còn có báo cáo phân tích của Cục tình báo Liên bang.
Cố Niệm Chi xem lướt một lượt mới phát hiện hóa ra nhóm Arth đã thảo luận có nên dùng giấy tờ tùy thân của những Hoa kiều đã chết để làm con dấu, gửi ảnh ngoại giao đến Đế quốc Hoa Hạ, chất vấn vì sao lại gửi nhân viên tình báo đến nước Đức!
Sau này có người phủ quyết, người này không có tên, chỉ được nhắc đến với ký hiệu “G”.
“G” nói, đầu tiên, giấy tờ tùy thân là giả, nếu họ coi như không biết mà dùng chúng để hỏi Bộ Ngoại giao của Đế quốc Hoa Hạ thì chỉ có khéo quá thành vụng, làm đối phương đoán được Cố Niệm Chi đang nằm trong tay bọn họ…
Đột nhiên nhìn thấy tên mình trong văn bản bảo mật, Cố Niệm Chi căng thẳng đến run tay, không cầm vững con chuột máy tính.
Trái tim cô đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Khó khăn lắm Cố Niệm Chi mới bình tĩnh lại được. Cô nhanh chóng tải số văn bản này xuống, rồi lập tức lưu trong drive của mình.
Nhưng tự nhiên mạng lại chậm, cô mới tải lên được một nửa thì mạng dừng lại.
Trái tim Cố Niệm Chi chùng xuống.
Chẳng lẽ có người phát hiện ra rồi?
Cô nhìn đồng hồ, thấy bốn tiếng đã trôi qua.
Cô tham lam quá, lần đầu tiên xâm nhập vào mạng nội bộ của đối phương mà lại ở lại lâu thế, để lại quá nhiều dấu vết.
Cô biết mình làm việc rất lỗ mãng, nếu Triệu Lương Trạch biết được chắc chắn sẽ mắng chết cô.
Nhưng cơ hội này quá khó gặp, cô không muốn từ bỏ cơ hội có thể giúp Hoắc thiếu, giúp Cục tác chiến đặc biệt điều tra mọi bí mật của Cục tình báo Liên bang Đức.
Thời gian dần dần trôi qua, mười ngón tay của Cố Niệm Chi bay múa, liên tục viết code tăng tốc.
Mười phút sau, tiến trình tải lên của cô vẫn bất động, nhưng hệ thống cảnh báo trong code của cô đã khởi động.
Tức là, có khả năng đối phương đã phát hiện ra hệ thống giám sát có vấn đề, cũng phát hiện ra có người ngoài xâm nhập vào mạng nội bộ.
Làm thế nào bây giờ?
Nếu từ bỏ cơ hội này, có khả năng cô không bao giờ còn cơ hội vào lại nữa.
Hơn nữa nếu bên Arth cũng có cao thủ máy tính thì có khi sẽ tìm được đến tận đây không chừng…
Từ bỏ hay tiếp tục là một câu hỏi trí mạng.
Sau một phút đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Cố Niệm Chi cũng đưa ra quyết định.
Chơi lớn một lần đi!
Cho đám người da trắng ngạo mạn này biết, con thỏ vào đường cùng cũng sẽ cắn người.
Không cắn thì thôi, đã cắn là sẽ một nhát mất mạng.
Cố Niệm Chi nhắm mắt, nắm chặt con chuột máy tính, khởi động hệ thống cuối cùng của code swallower.
Một lúc sau, cô buông con chuột ra, nhìn đoạn code mình viết bắt đầu tung hoành trong mạng nội bộ Cục tình báo Liên bang Đức.
…
Lúc này, trong phòng điều hành trung ương của Cục tình báo Liên bang Đức, tiếng còi báo động đang hú lên ầm ĩ, chấn động cả bầu trời mới hửng sáng bên ngoài trụ sở.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Có kẻ địch xâm nhập rồi!”
“Ở đâu? Ở đâu?”
“Mạng nội bộ! Đồ ngu! Mạng nội bộ bị hack rồi!”
“Khởi động hệ thống khẩn cấp! Truy tìm kẻ xâm nhập hệ thống! Nhất định phải tìm được địa chỉ IP ban đầu!”
Thấy tình hình càng lúc càng cấp bách, kỹ sư phần mềm giỏi nhất của họ vẫn đang trên máy bay trở về, nhưng đã không kịp nữa.
Còn chưa kịp dùng đến biện pháp cuối cùng thì mọi văn kiện tối mật của họ đã bị phá hủy hoàn toàn.
Đây là tổn hại còn lớn hơn cả việc chỉ huy tối cao của Cục tình báo Liên bang là tay nằm vùng của địch.
Vì có nghĩa là, mọi tài liệu tuyệt mật từ thời khai thiên lập địa của Cục tình báo Liên bang đều có khả năng bị công khai! Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Đám người Đức trong phòng điều khiển trung tâm trắng bệch mặt mũi, người nào người nấy run cầm cập không biết nên đối phó với tình hình này như thế nào.
Arth gầm lên: “Không kịp nữa rồi! Không cần truy tìm địa chỉ IP nữa! Ngắt điện! Ngắt điện ngay!”
Ngay khi máy chủ bị ngắt điện, phần mềm swallower.exe của Cố Niệm Chi bị kích hoạt, tung ra đòn cuối cùng.
Nó biến thành trăm nghìn mã code nhỏ, như bạch cầu nuốt vi khuẩn, chuyển hết thành 0, tốc độ lập tức được đẩy lên cấp lớn nhất, nuốt sạch toàn bộ tài liệu từ bảo mật đến không bảo mật, từ văn bản hệ thống đến văn bản tài liệu trong mạng nội bộ Cục tình báo Liên bang, sau đó nhanh như chớp chuyển đến email bên ngoài.
Số lượng của chúng nhiều, tốc độ lại nhanh, trong quá trình máy chủ lần lượt bị ngắt điện đã hoàn thành xong quá trình phá hủy, cuối cùng kích hoạt mã tự hủy.
Khi Reinz bị Arth cuống cuồng gọi đến, đứng trước chiếc máy chủ khổng lồ trong phòng điều hành trung ương tại trụ sở Cục tình báo Liên bang Đức, anh ta chỉ nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một vòng sáng, một con lợn màu hồng đáng yêu đi ra khỏi vòng sáng đó, lộn hai vòng rồi quay lưng lại phía họ, để lộ cái đuôi ngắn cũn đang vẫy vẫy trên hai cái mông nhỏ, rồi vòng sáng thu hẹp dần, con lợn hồng cũng biến mất trong vòng sáng.
Rầm!
Arth đấm một phát vào máy chủ, mắt trợn ngược muốn nứt ra: “Giỏi lắm! Đừng để tao bắt được là ai làm!”
Bình luận facebook