Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 697 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 697
ĐỘNG CƠ CỦA DIỆP TỬ ĐÀN (1)
Hoắc Thiệu Hằng biết người Trần Liệt quan tâm nhất là Diệp Tử Đàn, nhưng đáng tiếc rằng, Diệp Tử Đàn lại là kẻ tình nghi lớn nhất.
Anh thở dài nói: “Trần Liệt, cậu đừng hành động theo cảm tính. Nếu bác sĩ Diệp không có hiềm nghi thì đương nhiên đã được thả ra rồi.”
“Anh có ý gì?” Trần Liệt bước ra khỏi bàn làm việc đi tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, tuy anh ta không cao lớn bằng anh, nhưng cơn giận dữ tỏa khắp toàn thân lập tức khiến khí thế của anh ta như cao đến một mét tám.
Hoắc Thiệu Hằng cân nhắc một chút rồi gọi cho Triệu Lương Trạch, “Thứ tôi bảo cậu tìm cậu đã tìm được chưa?”
Triệu Lương Trạch vội hỏi: “Là ba bức thư anh bảo tôi tìm sau khi về nước ấy ạ?”
“Đúng vậy, đã tìm được chưa?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn thoáng qua vẻ mặt ngờ vực của Trần Liệt, “Tìm được rồi thì mang đến phòng làm việc của bác sĩ Trần cho tôi.”
Năm phút sau, Triệu Lương Trạch gõ cửa phòng làm việc của Trần Liệt.
Hoắc Thiệu Hằng tự mình ra mở cửa, cầm lấy một tập hồ sơ được đóng dấu đỏ “Tuyệt mật” từ tay anh ta.
“Hoắc thiếu, Thượng tướng Quý đã gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần rồi ạ.” Triệu Lương Trạch lo lắng nói, “Tôi nghĩ, anh cũng nên gọi lại cho Thượng tướng Quý đi ạ.”
Cho dù có tức giận đến đâu thì cũng không thể tức giận với cấp trên được.
Hoắc Thiệu Hằng biết rất rõ nguyên tắc này, nhưng hiện giờ anh thật sự không có tâm trạng và sức lực đi báo cáo công tác với Thượng tướng Quý.
Hơn nữa chuyện ở chỗ bọn họ rất phức tạp, anh phải giải quyết hết những chuyện trong tầm tay đã rồi mới giải quyết tiếp đến chuyện bên chỗ Thượng tướng Quý được.
Dù sao leo thang là phải leo từng bậc, nền móng phía dưới chưa vững chắc đã muốn chất vấn tới người trên gác thượng sẽ rất dễ bị họ hất xuống.
Hoắc Thiệu Hằng nói với anh ta: “Nếu Thượng tướng Quý lại gọi điện tới, cậu nói chúng ta ở bên này đang vô cùng bận rộn, rất nhiều người đang bị tạm giam, tôi cần phải tra khảo từng người một. Sau khi chuyện bên này giải quyết xong, tôi sẽ đích thân làm một bản báo cáo chi tiết gửi tới Thường vụ Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.”
“Vâng, thưa thủ trưởng! Tôi đã nhớ rõ. Giải quyết xong chuyện bên này, Hoắc thiếu sẽ viết báo cáo công tác gửi tới Ủy ban Thường vụ.”
“Ừm, cứ nói như vậy.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu với anh ta, sau đó đưa tay đóng cửa lại.
Trở lại trước mặt Trần Liệt, Hoắc Thiệu Hằng phủi nhẹ tập hồ sơ trong tay, nói trước vài câu với anh ta: “Trần Liệt, chuyện này đúng là tôi hơi có lỗi với cậu, nhưng cậu phải biết rằng, tôi không bao giờ bắn tên mà không có mục đích.”
Trần Liệt nhếch môi, “Đương nhiên là anh có lý do rồi. Hoắc thiếu cao quý của Cục tác chiến đặc biệt chúng ta, làm chuyện gì cũng đều có lý do hết.”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới sự châm chọc của Trần Liệt, anh đưa tập hồ sơ cho anh ta, “Bên trong có ba cuống thư gốc của ba bức thư đã đăng ký và hai bức thư đã được thu hồi lại, cậu xem qua đi.”
Tuy Trần Liệt chưa hiểu ra sao nhưng vẫn cầm lấy tập hồ sơ, mở ra rồi nhanh chóng nhìn lướt qua một lần, nói: “… Có ba cuống thư, vì sao lại chỉ có hai bức thư? Còn một bức nữa đâu?”
Anh ta đọc thông tin trên cuống thư còn lại kia, trong lòng trầm xuống, “… Bức thư đó được gửi tới đây sao?”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, chậm rãi đứng lên bước tới cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn cảnh đêm lấp lánh bên ngoài, hờ hững nói: “… Cậu cũng biết đấy, mấy tháng trước tôi sang New York làm nhiệm vụ.”
“Ừm, vì cô con gái của Thủ tướng đúng không…” Trần Liệt quái gở bĩu môi, “Hôm nay vừa được thả ra tôi cũng đã biết rồi. Thế nào hả? Mâu thuẫn lắm phải không? Một người là cô gái yêu anh say đắm, một cô tiểu thư đài các vừa xinh vừa giàu xuất thân cao quý, anh chọn ai?”
“Nói nhảm cái gì đấy?” Hoắc Thiệu Hằng quay lại liếc anh ta, “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu.”
“À vâng vâng vâng, mời ngài cứ tiếp tục.” Trần Liệt giơ hai tay đầu hàng, “Tôi sẽ kính cẩn lắng nghe.”
“… Tôi tới New York làm nhiệm vụ, trong quá trình đó lại xảy ra sự cố, tất cả mọi hành động của chúng tôi đều bị theo dõi, suýt chút nữa cả đội đã bị trừ khử toàn bộ.”
Trần Liệt há hốc miệng.
Anh ta nghiêm túc trở lại, “Anh nói thật chứ?”
“Tôi lừa cậu làm gì? Những người làm nghề này như chúng ta, tuy từng giờ từng phút đều phải sẵn sàng cống hiến sinh mạng, nhưng cũng không phải là từng giờ từng phút đều phải sẵn sàng bị người của mình bán đứng.” Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng những lời nói ra lại tràn ngập sát khí lạnh lẽo, “Truyền thống của ngành chúng ta, chính là tuyệt đối không bỏ qua cho người đã bán đứng đồng đội của mình.”
“Hành động của các anh thất bại lẽ nào không phải vấn đề của chính các anh sao? Nếu nói là bị bán đứng, anh có bằng chứng gì không?” Không hiểu vì sao Trần Liệt lại cảm thấy tim mình bỗng đập nhanh hơn.
“Ừm, cả hai đều có khả năng.” Hoắc Thiệu Hằng lại quay người nhìn ra cửa sổ, “Vì vậy trong mấy tháng ở nước ngoài tôi đã lần lượt điều tra hết các khả năng, cũng đồng thời gửi ba bức thư đã đăng ký tới ba đơn vị ở quốc nội có khả năng để lộ bí mật cao nhất.”
Hơi thở của Trần Liệt như ngừng lại, anh ta căng thẳng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chỉ có bức thư được gửi tới chỗ của cậu là bị xác định có liên quan tới người đã bán đứng tôi.” Hoắc Thiệu Hằng đều giọng nói, không mang theo bất kì cảm xúc gì.
Hai chân Trần Liệt đã mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi xuống đất. Gương mặt tròn trắng bệch, sau cặp kính cận tròn xoe kia là một đôi mắt đầy sợ hãi.
“… Không, không thể nào… Chuyện này có khi nào là có hiểu lầm gì không?”
Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại. Anh không muốn khiến Trần Liệt cảm thấy mất mặt, “Trần Liệt, như lời cậu nói, chúng ta đã làm bạn mười mấy năm, từ trước đến nay tôi chưa từng hoài nghi cậu. Vì chúng ta biết quá nhiều bí mật của nhau, nên nếu cậu muốn bán đứng tôi, chỉ cần chọn bừa một bí mật là có thể dồn tôi vào chỗ chết, không cần vất vả bỏ gần tìm xa như thế.”
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói vậy, nụ cười trên mặt Trần Liệt còn khó coi hơn cả khóc.
Anh ta mấp máy miệng, nhiều lần muốn vơ hết tất cả mọi chuyện vào mình, nhưng tố chất của một người quân nhân nhiều năm vẫn ngăn cản anh ta nói ra điều này.
Bởi vì đây không phải là loại trách nhiệm bình thường, mà là trách nhiệm cho việc đã bán đứng đồng đội, đẩy họ vào chỗ chết.
Cho dù anh ta đứng ra nhận hết tất cả mọi tội lỗi, Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không cho phép nội gián thật sự nhởn nhơ ngoài kia, vì nếu làm vậy, sẽ có nhiều đồng đội hơn nữa phải hy sinh tính mạng.
Dù Trần Liệt có cảm tính tới đâu, cũng sẽ không làm được loại chuyện trái với nguyên tắc như thế.
Chỉ có điều, anh ta rất đau khổ, đau khổ đến sắp chết luôn vậy.
Trong lòng anh ta như bị một tảng đá lớn đè nặng, ghì chặt tới mức anh ta không thể đứng lên nổi.
“Trần Liệt, tôi nghĩ cậu cũng đã nhận ra được rồi. Tất cả thư tín ở nơi này của cậu, thậm chí là điện thoại đều do một tay bác sĩ Diệp quản lý. Tôi bảo Tiểu Trạch thu hồi lại ba bức thư, chỉ duy nhất nơi này của cậu là không thể tìm ra được. Tôi cũng bảo Chu Khải Nguyên hỏi Diệp Tử Đàn, cô ta nói, chưa từng nhìn thấy bức thư này.”
Trần Liệt thở dài một hơi, vịn chân bàn đứng lên, mang theo chút hy vọng nói: “Nếu không nhận được thật thì sao, có thể, là nó đã rơi vào tay kẻ khác rồi. Anh biết đấy, tôi quả thật chưa từng nhìn thấy bức thư đó.”
“Cậu nói có lý, nhưng Chu Khải Nguyên điều tra ra rằng bức thư đó đã được đăng ký vào bộ phận giao nhận, điều đó chứng tỏ nó đã được gửi tới tòa nhà quân y của các cậu, thêm vào đó còn có một bản ghi chú chuyển phát. Nơi cuối cùng mà bức thư xuất hiện, chính là ở chỗ của Diệp Tử Đàn.” Hoắc Thiệu Hằng thở dài lắc đầu, “Thật ra tôi không hề hy vọng là cô ta, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ ra rằng đó chính là cô ta, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
Việc đầu tiên anh phải làm sắp tới, chính là xử lý nội gián.
Tấm lưới bắt Diệp Tử Đàn kia anh đã giăng ba tháng trời, bây giờ rốt cuộc cũng có thể thu lưới.
Trần Liệt im lặng không nói, chỉ cúi đầu ngồi trên sofa, ngón tay vô thức gảy một lỗ nhỏ trên ghế, không biết đang suy nghĩ gì.
Hoắc Thiệu Hằng nói thêm: “… Ngoài chuyện bức thư này ra, Diệp Tử Đàn còn làm một việc mà tôi không thể nào tha thứ.”
Trần Liệt cười giễu nói: “Bán đứng anh đã là việc làm không thể tha thứ nhất rồi, sao lại có chuyện khác còn nghiêm trọng hơn cả chuyện này được chứ?”
“Có, cô ta bán đứng Niệm Chi.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nói, “Chẳng phải cậu muốn biết ai là người lại trói con mèo con rồi ném xuống lầu một lần nữa hay sao?… Lần này cô ta chính là một trong số đó.”
“Sao?!” Trần Liệt đứng bật dậy, việc này thật sự nằm ngoài khả năng tiếp nhận của anh ta, “Tại tại tại sao chứ?! Không thể nào! Chẳng phải cô ấy và Niệm Chi vẫn luôn rất thân thiết với nhau sao?! Vì sao cô ấy lại làm vậy với Niệm Chi!”
Trần Liệt sửng sốt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, vô số suy luận không thể khống chế được hiện lên trong đầu anh ta.
Thậm chí anh ta còn nghĩ rằng phải chăng Diệp Tử Đàn cũng yêu thầm Hoắc Thiệu Hằng, vì vậy mới ghen tị với Cố Niệm Chi…
Nhìn ánh mắt anh ta, Hoắc Thiệu Hằng liền biết rằng anh ta lại cả nghĩ rồi, vì vậy khẽ hắng giọng, dời mắt đi nói: “Thật ra tôi cũng rất muốn biết động cơ của Diệp Tử Đàn là gì… Trần Liệt, cậu có muốn đích thân tới hỏi cô ta không?” ngontinhhay.com
Trần Liệt ôm đầu ngồi trên sofa, tâm trạng vô cùng rối rắm.
Nếu những gì Hoắc Thiệu Hằng nói là sự thật, vậy Diệp Tử Đàn… thật sự sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng ngộ nhỡ tất cả chỉ là hiểu lầm thì sao?
Ngộ nhỡ có một người vô cùng thông minh đã sắp đặt hết thảy âm mưu, cuối cùng vu oan cho Diệp Tử Đàn thì sao?!
“Hoắc thiếu, anh chắc chắn người đó là Diệp… bác sĩ Diệp ư? Vì sao… vì sao cô ấy lại làm như vậy?!” Trần Liệt cảm thấy rất khó hiểu, “Dù là xét trên phương diện đãi ngộ hay thân phận địa vị của cô ấy, đều hoàn toàn không cần phải làm chuyện này!”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ vào cô ta, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Trần Liệt buồn bã nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “… Tôi cảm thấy…”
“Không cần cậu cảm thấy.” Hoắc Thiệu Hằng cắt ngang sự ngập ngừng của Trần Liệt, “Còn một việc nữa, vì bị Diệp Tử Đàn bán đứng mà hai người lính đặc công của chúng ta đã chết ở Berlin.”
Trần Liệt cảm thấy sợi dây cung trong lòng cuối cùng cũng đứt “phựt” một tiếng.
Lúc trước anh ta vẫn đang giữ lại chút ít hy vọng, hy vọng có thể cầu xin thay cho Diệp Tử Đàn, dù phán cô ta án chung thân cũng vẫn tốt hơn nhiều so với việc lập tức xử bắn.
Nhưng cô ta đã làm liên lụy tới hai mạng người rồi nên anh ta biết, nếu còn cầu xin cho Diệp Tử Đàn, chính mình cũng sẽ trở thành một kẻ phản bội đồng đội như cô ta.
Tuy anh ta đã thầm mến Diệp Tử Đàn nhiều năm, nhưng cũng không thể không phân rõ phải trái.
Hơn nữa Diệp Tử Đàn mà anh ta thầm mến sẽ không làm ra loại chuyện điên rồ này.
“… Hoắc thiếu, anh nói rõ cho tôi nghe đi, rốt cuộc vì sao những thứ này lại có thể chứng minh được là do cô ấy làm?” Trần Liệt muốn chứng thực lại một lần cuối cùng, sắc mặt đã mất đi cảm xúc, muốn đặt một dấu chấm tròn cho mối tình thầm mến nhiều năm đến cuối cùng lại chết yểu này của mình.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay ngồi dựa vào trên bệ cửa sổ, gió đêm thổi tới từ bên ngoài mang theo cảm giác mát mẻ cuối thu.
Giọng nói thuần hậu như tiếng pháo trầm đục nặng nề vang lên trong phòng.
“Thứ nhất, lúc ở Mỹ tôi đã gửi ba bức thư, nội dung bên trong là ba địa điểm khác nhau, đều là những nơi tôi sẽ dừng chân ở New York. Cuối cùng, chỉ có địa điểm được viết trong bức thư được gửi tới chỗ của cậu là đã dẫn dụ CIA của Mỹ tiến hành truy bắt ở khu vực quảng trường đó.”
“Thứ hai, kết quả điều tra của Chu Khải Nguyên cho thấy, Niệm Chi đã từng gọi điện thoại, cũng đã từng gửi tin nhắn cho cậu, nhưng lại không thể tìm được lịch sử tin nhắn hay cuộc gọi của cô ấy trong điện thoại cậu. Sau đó chúng tôi đã sử dụng công cụ kỹ thuật để khôi phục lại đoạn tin nhắn và lịch sử cuộc gọi đã bị xóa. Khoảng thời gian đó là lúc cậu đang làm phẫu thuật, cũng là lúc Diệp Tử Đàn đang giữ điện thoại cho cậu.”
“Thứ ba, trước khi hai nhân viên ngoại tuyến sang Đức, họ đã từng tới quân y để tiêm vắc-xin phòng bệnh. Sau này khi nhân viên kỹ thuật khôi phục lại dữ liệu trong điện thoại của Diệp Tử Đàn, họ tìm thấy một đoạn tin nhắn được gửi đến cho một số điện thoại lạ. Cô ta không chỉ cung cấp hình ảnh của hai nhân viên ngoại tuyến, mà còn ra hiệu cho đối phương chỉ cần theo dõi họ là sẽ tìm ra được Niệm Chi.”
Bình luận facebook