Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 699 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 699
ĐỘNG CƠ CỦA DIỆP TỬ ĐÀN (3)
“Cố Niệm Chi thật sự chưa chết sao?!” Diệp Tử Đàn kinh ngạc hỏi lại, vừa nãy khi nghe giọng điệu của Trần Liệt, cô ta cứ tưởng…
“Cô ấy đã nhiễm… H3aB7, chẳng phải những người nhiễm loại virus này đều không thể sống sót ư!”
“Cô biết rõ quá đấy nhỉ?” Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, khuôn mặt bình tĩnh trấn định mang theo chút chế giễu, “Niệm Chi ở tận nước Đức, sao cô biết cô ấy nhiễm loại virus đó?”
“Chẳng lẽ không nhiễm ư?!” Diệp Tử Đàn kinh hãi hơn nữa, “Chuyện này không thể nào…”
“Đừng cho rằng những chuyện nằm ngoài tầm hiểu biết của mình thì không thể xảy ra. Bác sĩ Diệp, cô cũng là một người làm khoa học, sao lại nông cạn như vậy chứ?” Chu Khải Nguyên đứng ở bên cạnh thêm vào, “Nói đi, cô giao thiệp với đám người kia như thế nào? Luận văn mà bọn chúng đưa cho cô chúng tôi đã thu hồi vào hồ sơ vụ án, cô đừng vọng tưởng rằng mình vẫn còn lại chút cơ may nào.”
“Cái gì?! Sao các người dám động vào đồ của tôi?!” Lần này Diệp Tử Đàn đã hoàn toàn sụp đổ.
Những bài luận văn kia, những phân tích thuật ngữ vô cùng chi tiết diệu kỳ kia, những khóa luận nằm ngoài những kiến thức y học thông thường kia là báu vật mà cô ta tôn sùng bấy lâu nay, gần như đã trở thành tín ngưỡng của cô ta.
Một khi tín ngưỡng đã sụp đổ, tất cả trụ đỡ của cô ta cũng theo đó mà biến mất.
Diệp Tử Đàn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, môi mấp máy như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn im lặng khép miệng lại, nặng nề cúi đầu, cả người mất hết sức lực ngã phịch xuống đất.
“Diệp…” Chu Khải Nguyên vẫn muốn hỏi thêm, Hoắc Thiệu Hằng chợt suy nghĩ rồi đột nhiên nâng tay, “Không cần hỏi nữa, người như cô ta, có nói cũng chưa chắc là sự thật.”
Chu Khải Nguyên gật đầu, “Thủ trưởng nói có lý. Khoảng thời gian này chúng tôi thẩm vấn cô ta nhiều nhất, thế mà cô ta vẫn chưa cung cấp được bất kì thông tin nào hữu ích. Chúng tôi nghi ngờ rằng, thật ra cô ta cũng không biết người đã liên lạc với mình là ai.”
Nói cách khác, Diệp Tử Đàn cũng chỉ là một con tốt thí trong chuyện này.
Theo ý của Chu Khải Nguyên, nên bắt đầu tìm hiểu từ ngọn nguồn trước.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay đứng trong phòng thẩm vấn nhìn Diệp Tử Đàn một cách sâu xa, trong đầu nhanh chóng cân nhắc giữa lợi và hại rồi lập tức đưa ra quyết định.
“Không cần phải hỏi thêm nữa, cô ta là mật báo của kẻ địch, hại chết hai nhân viên ngoại tuyến của chúng ta, làm ảnh hưởng đến người dân vô tội của Đế quốc Hoa Hạ, chứng cứ phạm tội đã rõ ràng, xử bắn theo luật, lập tức thi hành.”
Trong Cục tác chiến đặc biệt, anh có đặc quyền xử lý kẻ phản bội.
Đối với vụ án của Diệp Tử Đàn, tòa án quân sự bí mật cũng đã âm thầm mở phiên tòa xét xử, dù rằng chưa từng hỏi cô ta bất kì câu hỏi nào, nhưng những gì cô ta nói với Trần Liệt vừa nãy đều đã bị ghi âm lại để làm bằng chứng trước tòa.
Chính cô ta thú nhận mình là người đã làm những việc kia, vì vậy không thể nào bị oan được.
“Rõ, thưa thủ trưởng.” Chu Khải Nguyên vội vàng đứng nghiêm chào, sau đó lập tức ra ngoài cử người tới tòa án quân sự làm thủ tục.
Tuy Hoắc Thiệu Hằng đã hạ lệnh lập tức xử bắn cô ta, nhưng cũng cần phải có phán quyết tử hình của tòa án.
Đây là vấn đề về thủ tục.
Sau khi Chu Khải Nguyên đã đi khỏi, Hoắc Thiệu Hằng yên lặng đứng trong phòng thẩm vấn thêm chút nữa, đôi mắt sâu thẳm nhìn Diệp Tử Đàn một lúc lâu sau mới quay người rời đi.
Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Hoắc Thiệu Hằng thấy Chu Khải Nguyên vẫn đang đứng chờ anh như có lời muốn nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thủ trưởng, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh.” Chu Khải Nguyên nhìn Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hai người rời khỏi tòa nhà của phòng Kỷ luật, sau đó cùng đi tới tòa nhà quân y của Trần Liệt.
Dọc đường đi Chu Khải Nguyên nhỏ giọng nói: “Hoắc thiếu, anh thật sự không định điều tra tiếp sao?”
“Có gì cần phải điều tra nữa chứ?” Hoắc Thiệu Hằng không thay đổi sắc mặt hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ anh đã tra ra được gì sao?”
“Không ạ, nhưng vụ án của Diệp Tử Đàn, nếu muốn điều tra tiếp sợ rằng sẽ gặp phải một vấn đề khó nói.” Chu Khải Nguyên khá lo lắng, nếu có người lật lại vụ án của Diệp Tử Đàn, e rằng vấn đề này sẽ là một bằng chứng có lợi cho cô ta.
“Vấn đề gì?” Hoắc Thiệu Hằng dừng bước, “Có gì thì nói thẳng ra đi.”
“… Là số điện thoại đã liên lạc với cô ta ạ. Chúng tôi tiến hành điều tra thì phát hiện số điện thoại này là một số điện thoại không có thực, hoàn toàn không có ai sử dụng, bên phía nhà mạng điện thoại cũng không ghi nhận dữ liệu thuê bao. Lần cuối cùng số điện thoại này được sử dụng là mười bảy năm về trước…”
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi sững lại, “Có thể là người đứng sau bọn chúng vô cùng gian xảo hoặc rất có thế lực, tuy chúng ta tra ra được là số điện thoại không có thực, nhưng cũng chưa chắc đã là không có thực.”
Chu Khải Nguyên gật đầu lia lịa, “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu thế sao chúng ta không lợi dụng Diệp Tử Đàn để nhử ra người sau lưng cô ta?”
Hoắc Thiệu Hằng vốn không thích giảng giải nhiều lời, nhưng Chu Khải Nguyên là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của anh, anh rất coi trọng anh ta, vì vậy bèn kiên nhẫn giải thích: “… Một số điện thoại không có thực mà ngay cả nhà mạng cũng không thể tra ra được, nếu đó là một kẻ có thế lực thì thế lực của kẻ này không phải là lớn một cách bình thường đâu. Còn nếu không phải sử dụng thế lực mà là dựa vào kỹ thuật, thì loại trình độ kỹ thuật này không phải là trình độ mà người thường có thể làm được. Theo tôi biết, ngay cả CIA của Mỹ, MI5 của Anh hay KGB của Nga, Mossad của Isreal đều không một ai làm được. Việc mà ngay cả những tổ chức này cũng không thể làm, anh nói xem…”
Chu Khải Nguyên lập tức hiểu ra.
Dù là xét trên phương diện nào, người đứng sau Diệp Tử Đàn cũng là một kẻ vô cùng đáng gờm, họ tạm thời không nên đối đầu trực diện với bọn chúng.
Cho nên, đối với loại tép riu như Diệp Tử Đàn, chết sớm siêu sinh sớm mới là cách tốt nhất.
Giữ lại cô ta, ngộ nhỡ đối phương đột nhiên dốc sức cứu cô ta ra, thì coi như bọn họ đi sai một nước thua cả ván cờ…
Vả lại, Diệp Tử Đàn làm việc trong Cục tác chiến đặc biệt nhiều năm như thế, không ai có thể biết rốt cuộc cô ta đã nắm được bao nhiêu bí mật, vì vậy cách làm tốt nhất chính là mau chóng giải quyết người này.
“Vâng, thưa thủ trưởng, tôi đã hiểu rõ.” Chu Khải Nguyên đứng nghiêm chào, định bụng lát nữa sẽ đích thân tới tòa án quân sự lấy bản án tử hình.
…
Trở lại tòa nhà quân y của Trần Liệt, Hoắc Thiệu Hằng tới phòng bệnh đơn thăm Cố Niệm Chi trước.
Cô vẫn đang ngủ say, cơn sốt cao chưa có dấu hiệu thuyên giảm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cơn sốt hành đến đỏ bừng, đôi môi củ ấu bong tróc nứt nẻ.
Hoắc Thiệu Hằng cầm miếng băng gạc đã được khử trùng bằng nhiệt độ cao nhúng vào nước cất, sau đó thấm từng chút một lên môi Cố Niệm Chi để lớp da chết dần dần mềm ra.
Trần Liệt thấy anh đã trở lại bèn bước ra khỏi phòng làm việc, xoa cổ tay lo lắng nhìn anh, nói: “Hoắc thiếu…”
Hoắc Thiệu Hằng không ngẩng đầu lên, vừa chấm nước lên môi Cố Niệm Chi vừa thấp giọng nói: “Nếu cậu có thời gian, trước rạng sáng mai có thể tới gặp Diệp Tử Đàn, nhìn mặt cô ta lần cuối.”
Trần Liệt sững sờ.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên nói thẳng ra như vậy, Trần Liệt nghe xong vẫn chưa thể tiếp nhận nổi.
Anh ta tháo kính xuống, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra không ngừng lau kính, hai tay run rẩy, một hồi lâu không thể nói nên lời.
Mỗi khi căng thẳng Trần Liệt sẽ lau kính, Hoắc Thiệu Hằng biết rất rõ thói quen này của anh ta.
“… Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng sai vẫn là sai, đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Lỗi của cô ta không phải chỉ nói một tiếng xin lỗi là xong được. Cô ta phạm tội, hơn nữa còn là tội danh mà một khi đã phạm phải sẽ lập tức bị kết án tử hình.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn môi Cố Niệm Chi, lớp da chết bong ra đã bị anh dùng băng gạc tẩy đi.
Đôi môi hơi ửng hồng, bờ môi mềm mại đầy đặn gần như không thể nhìn ra vân môi, sắc môi nhợt nhạt đến mức tưởng chừng như trong suốt.
ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, sau đó dém lại chăn cho Cố Niệm Chi.
Trần Liệt bụm mặt chạy về phòng làm việc của mình đóng rầm cửa lại.
Hoắc Thiệu Hằng biết chắc chắn trong lòng Trần Liệt không hề dễ chịu gì, nhưng anh không thể khoan nhượng, cũng không thể kéo dài thời gian thêm nữa.
Anh ngồi trong phòng bệnh của Cố Niệm Chi, vốn định sẽ túc trực ở đây, nhưng chưa được bao lâu thì Chu Khải Nguyên đã gọi điện đến cho anh, nói rằng tòa án quân sự bí mật vẫn cảm thấy còn nhiều nghi vấn, chưa lập tức ký vào lệnh tử hình.
Hoắc Thiệu Hằng ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh gọi cho trưởng phòng Pháp chế Bạch bảo cô ấy tới tòa án đàm phán với họ, tôi sẽ lập tức tới đó ngay.”
Sau khi cúp máy, Hoắc Thiệu Hằng sang gõ cửa phòng Trần Liệt.
Trần Liệt nấn ná bên trong một hồi mới đỏ mắt bước ra, “Chuyện gì?”
“Tôi có việc phải ra ngoài một lát, phiền cậu trông chừng Niệm Chi.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ vai anh ta, “Đừng quá bi thương.”
Trần Liệt cạn lời.
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng rời đi, Trần Liệt không vào lại phòng làm việc mình nữa. Anh ta ngồi bên giường của Cố Niệm Chi, vừa quan sát số liệu trên máy móc vừa không ngừng nói chuyện với cô.
Vì biết cô đang ở trong trạng thái hôn mê, không thể nghe được bất kì điều gì, vì vậy Trần Liệt thẳng thắn bộc lộ hết tâm sự.
“… Niệm Chi ơi, em cảm thấy khá hơn chút nào không? Anh xin lỗi em, anh không biết Diệp Tử Đàn lại làm như vậy…”
“Nhưng Hoắc thiếu muốn cô ấy chết nhanh như thế, hẳn là anh ấy rất căm giận cô ấy nhỉ? Niệm Chi à, em mau chóng tỉnh lại đi, nói không chừng…”
Nói không chừng cái gì?
Trần Liệt bỗng không thể nói tiếp được nữa.
Tình cảm đơn phương thật ra không hề bền lâu như mọi người vẫn tưởng.
Trong đoạn tình cảm này, không có hồi đáp, cũng không có những ký ức đẹp đẽ bên nhau, mà chỉ là vở kịch một vai của riêng Trần Liệt.
Đến lúc này đây, anh ta cũng đã cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Tình yêu, đúng là thứ vô vị nhất, tốn thời gian nhất trên đời.” Trần Liệt nhìn bản ghi chép số liệu rồi đổi tờ giấy bên trong bằng một tờ giấy khác. Tập hồ sơ đóng đầy dấu niêm phong kia cũng bị anh ta ném vào thùng rác inox châm lửa đốt.
Không lâu sau, Trần Liệt phát hiện Cố Niệm Chi đã hạ sốt, nhanh hơn một nửa thời gian so với trước đây.
Sự chú ý của anh ta lại tập trung vào Cố Niệm Chi, anh ta vừa điều chỉnh máy móc vừa quan sát.
Lúc Cố Niệm Chi tỉnh lại thì đã là hơn một giờ sáng.
Cô vốn đã tỉnh từ lúc Trần Liệt lải nhải không ngừng về Diệp Tử Đàn, chỉ có điều, nghe mãi mà vẫn chẳng hiểu mô tê ất giáp gì, cuối cùng không nhịn nổi nữa mới mở mắt ra, hỏi: “Anh Trần, bác sĩ Diệp đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Cố Niệm Chi đột ngột lên tiếng khiến Trần Liệt sợ hết hồn.
Anh ta ngẩn ra một lúc mới vỗ trán, cười nói: “Tốt quá rồi, Niệm Chi, em thật sự không sao rồi!”
Cố Niệm Chi thở dài, “Toàn thân không còn chút sức lực nào thì có tính là có sao không anh?” Sau đó, cô lại hỏi: “Anh Trần, vừa nãy anh nói gì vậy? Sao em lại cảm thấy cứ như anh sắp phải thắp hương cho bác sĩ Diệp đến nơi rồi thế?”
Trần Liệt: “… Rõ ràng đến vậy sao?”
“Hả?” Cố Niệm Chi kinh ngạc, cố gắng chống người ngồi dậy, “Rốt cuộc là có chuyện gì thế anh?”
“Niệm Chi này, em nói cho anh biết đi, lúc ở Đức em đã từng gọi điện thoại cho anh sao?” Trần Liệt nghiêm túc hỏi cô.
Cố Niệm Chi gật đầu, “Vâng ạ, là bác sĩ Diệp bắt máy, chị ấy nói anh đang làm phẫu thuật cho thủ trưởng.” Cô ngừng một chút rồi nói thêm: “Em cũng có gửi tin nhắn nữa.”
“Em gửi tin nhắn gọi điện thoại cho anh làm gì?”
“… Em bị đuổi giết ở Đức nên mới gọi cho anh cầu cứu, muốn anh giúp em liên lạc với… anh Đại Hùng và anh Tiểu Trạch.” Cố Niệm Chi nuốt xuống hai chữ “Hoắc thiếu” theo bản năng.