Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 719 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 719 ANH ĐANG ĐỢI EM
Nếu đã như vậy, Hà Chi Sơ không cần hỏi thêm gì nữa.
Không ngờ dì Tần lại mang thai, sau đó còn sẩy…
Đặt điện thoại xuống, Hà Chi Sơ nhíu mày rất lâu, cuối cùng lại khẽ thở dài một hơi.
Anh ta nhẹ nhàng day ấn đường, nhân tiện kiểm tra hộp thư thoại của ngày hôm nay.
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Cố Niệm Chi vang lên bên tai anh ta.
Hà Chi Sơ không khỏi mỉm cười.
Anh ta lập tức gọi lại đến số di động mới của Cố Niệm Chi.
Bây giờ đang là sáu bảy giờ tối, Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ cùng đi ăn tối ở bên ngoài về, vừa bước vào phòng tắm để tắm rửa.
Thời tiết tháng mười ở Đế đô đã bắt đầu trở lạnh.
Cô khoác áo choàng tắm bước ra, đang dùng khăn mặt lau khô tóc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội bước tới kiểm tra.
Là số của Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi vui mừng nhấn nút nghe, “Giáo sư Hà! Thầy đúng là bận rộn thật đấy ạ!”
Hà Chi Sơ đang ngồi trên ghế sofa ở văn phòng giáo sư, một tay cầm điện thoại, tay còn lại gõ lên tay vịn sofa, khuôn mặt tuy vẫn lạnh lùng như cũ nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Niệm Chi đấy à, em về trường rồi sao?”
“Vâng, em vừa về hôm nay ạ.” Cố Niệm Chi ngồi xuống chiếc ghế dựa trước bàn học, đeo tai nghe bluetooth vào nói chuyện với Hà Chi Sơ, như vậy thì cô có thể rảnh tay làm việc khác, “Giáo sư Hà, thầy gửi cho em thời khóa biểu của học kỳ này được không ạ? Em muốn xem thử xem mình còn thiếu bao nhiêu môn nữa mới có thể tốt nghiệp.”
Hà Chi Sơ ngẩn ra, “Tốt nghiệp ư? Em muốn tốt nghiệp đến thế à?”
“Vâng, em đã suy nghĩ kĩ rồi, số tín chỉ để hoàn thành thạc sĩ ngành Luật yêu cầu cũng không nhiều lắm, quan trọng nhất là luận văn tốt nghiệp. Chỉ cần em có thể mau chóng hoàn thành số tín chỉ được yêu cầu, viết xong luận văn thì quản lý khoa sẽ cho em tốt nghiệp sớm đúng không ạ?” Cố Niệm Chi nói, sau đó tỏ vẻ đáng thương nài nỉ Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, thầy là thầy giáo hướng dẫn của em, thầy sẽ cho em tốt nghiệp sớm mà, đúng không?”
Hà Chi Sơ thở dài, chỉ cảm thấy đau đầu hơn, “Niệm Chi, em còn rất trẻ, sao lại muốn tốt nghiệp sớm chứ? Tôi cảm thấy tốt nhất là em nên học thêm mấy năm nữa đi…”
Cố Niệm Chi lắc đầu, nhìn màn đêm dần buông xuống ngoài cửa sổ, bỗng dưng cô cảm thấy rất muốn trút hết nỗi lòng ra với một ai đó.
“… Giáo sư Hà, em biết em vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng ai nói phải lớn rồi mới được bước vào đời? Những năm qua, Hoắc… Thiệu Hằng bảo vệ em quá kĩ, hoàn toàn cách ly em với xã hội. Bây giờ em sống độc lập rồi, đương nhiên là càng tiếp cận xã hội này sớm bao nhiêu thì sẽ càng tốt bây nhiêu chứ ạ.”
Rời khỏi thế giới màu hồng mà Hoắc Thiệu Hằng đã tạo ra cho cô, cô phải trở nên mạnh mẽ để có thể tự mình dệt nên một thế giới màu hồng khác của riêng mình.
“Sống độc lập ư?” Hà Chi Sơ kinh ngạc, “Em nói gì cơ? Hoắc Thiệu Hằng có thể để cho em rời khỏi anh ta sao?”
Cố Niệm Chi cười khổ, không nhắc đến chuyện mình và Hoắc Thiệu Hằng đã chia tay mà chỉ nhỏ giọng nói: “… Hoắc Thiệu Hằng cũng rất bận… Vì vậy em muốn tốt nghiệp sớm, sau đó tìm một việc làm có thể nuôi sống được bản thân.”
Cho dù Hoắc Thiệu Hằng có tốt với cô đến đâu, những thứ mà cô vừa trải qua cách đây không lâu đã nhắc cho cô một điều rằng, thật ra cô chẳng khác gì Lâm muội muội* chỉ biết sống nhờ sống nhờ nhà người khác cả.
(*) Lâm muội muội – cách gọi khác của nhân vật Lâm Đại Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, em gái Lâm không có đủ cơ hội và khả năng thoát ra khỏi gia đình kia để tự nuôi sống chính mình, nhưng cô thì có thể.
Tuy Cố Niệm Chi không nói gì, nhưng Hà Chi Sơ đã tinh ý phát hiện ra điểm bất thường của cô.
Anh ta ngồi thẳng người dậy, chậm rãi hỏi: “Niệm Chi, em cãi nhau với Hoắc Thiệu Hằng sao?”
Cố Niệm Chi không trả lời, chỉ nói: “Giáo sư Hà, thầy giúp em tốt nghiệp sớm với nhé, chuyện này thật sự rất quan trọng đối với em ạ.”
Thấy cô cố ý phớt lờ câu hỏi của mình, Hà Chi Sơ cũng phần nào xác định được rằng mối quan hệ giữa cô và Hoắc Thiệu Hằng đã xảy ra vấn đề.
Điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh ta.
Sau khi Cố Niệm Chi đau khổ khóc lóc với anh ta ở Đức lần đó, Hà Chi Sơ cảm thấy có lẽ Cố Niệm Chi đã muốn chia tay với Hoắc Thiệu Hằng rồi.
Nhưng dĩ nhiên, anh ta cũng biết rõ ràng rằng, Hoắc Thiệu Hằng không phải là người sẽ dễ dàng đồng ý chia tay như thế.
Hoắc Thiệu Hằng và anh ta là cùng một loại người, đều thích khống chế tất cả mọi thứ trong tay, không cho phép bất cứ thứ gì vượt khỏi tầm kiểm soát của mình tồn tại.
Nhưng trùng hợp thay, cả hai người đều gặp được một cô gái hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của họ, hơn nữa lại là cùng một người. Đó chính là Cố Niệm Chi.
“Tôi sẽ gửi cho em thời khóa biểu của cả học kỳ này và học kỳ sau. Nếu đủ sức theo kịp, em có thể hoàn thành hết mười lăm tín chỉ trong vòng bốn tháng tới, cũng chính là số tín chỉ của năm môn còn lại, sau đó nửa cuối năm sau em sẽ có thể vừa viết luận văn vừa làm thực tập được rồi.” Hà Chi Sơ xem qua chương trình học của Cố Niệm Chi, sau đó đề xuất lộ trình sắp tới cho cô.
Cố Niệm Chi lập tức đáp: “Hoàn thành mười lăm tín chỉ trong vòng bốn tháng hoàn toàn không thành vấn đề ạ. Em sẽ thử xem có thể bắt đầu làm luận văn trong thời gian đó luôn không.”
Hà Chi Sơ ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “… Suy nghĩ cho thật kĩ rồi hẵng quyết định nhé. Em sẽ không đủ sức để vừa học hết số tín chỉ đó vừa làm luận văn cùng một lúc được đâu.”
“Em không sao, em là thiên tài bẩm sinh mà.” Cố Niệm Chi cười ha ha, tự giễu nói.
Hà Chi Sơ cứng họng.
Sau khi cúp máy, Cố Niệm Chi mở máy tính ra kiểm tra email mà Hà Chi Sơ vừa gửi, sau đó tập trung nghiên cứu chương trình học sắp tới của mình.
Hà Chi Sơ ngồi trên sofa ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó đứng lên gọi cho văn phòng luật sư ở Mỹ.
Ngày hôm sau, lúc kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, Cố Niệm Chi bất ngờ phát hiện trong thẻ của mình vừa được chuyển vào một số tiền lớn.
Số tiền đó đủ để mua đứt căn hộ mà cô vừa ý hôm qua, thậm chí sau khi mua xong vẫn còn dư lại một khoản không nhỏ.
Cố Niệm Chi run rẩy, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là: Hoắc Thiệu Hằng lại cho cô tiền sao?
Thế nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô cẩn thận kiểm tra nguồn gốc của khoản tiền kia, mới phát hiện số tiền này được gửi đến từ công ty luật ở Mỹ.
Cố Niệm Chi gọi cho Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, em vừa phát hiện tài khoản của em nhận được một khoản tiền từ công ty luật ở Mỹ, thầy có biết tại sao không?”
Hà Chi Sơ đứng bên cạnh cửa sổ mỉm cười, một tay cầm điện thoại, một tay rải vụn bánh mì xuống bể cá cảnh, nói: “… Là phần thưởng thành tích thôi. Lần này em đã giúp tôi thắng vụ kiện của Lê Hải Thanh, đây là tiền thưởng kỳ đầu của em.”
“Nhiều như vậy sao ạ?!” Cố Niệm Chi say mê nhìn số dư trong tài khoản, “Thảo nào ai cũng muốn làm luật sư, con đường danh lợi phía trước quả là tươi sáng thật!”
Hà Chi Sơ bật cười, “Đúng là một cô nhóc tham tiền… Theo tôi nhớ em đã bao giờ phải thiếu tiền đâu nhỉ?”
Cố Niệm Chi hơi xấu hổ, len lén làm mặt quỷ với chiếc điện thoại, dù sao Hà Chi Sơ cũng không thể nhìn thấy được.
Cô cười khanh khách nói: “Giáo sư Hà à, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, sao em có thể không tham tiền cho được? Hơn nữa tiền này là do em tự mình vất vả kiếm ra, em không được tự hào về nó sao?”
(*) Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
“Được, đương nhiên là được.” Hà Chi Sơ ung dung cười, “Em đừng quên vụ án của Lê Hải Thanh còn có thêm một khoản bồi thường dân sự nữa, sau khi phiên phúc thẩm chính thức đóng hồ sơ, em sẽ được nhận thêm một phần tiền thưởng nữa đấy.”
Cố Niệm Chi gật đầu liên tục, “Vâng vâng vâng! Cảm ơn Giáo sư Hà đã tạo cơ hội cho em! Sau này mong Giáo sư Hà chỉ bảo nhiều hơn ạ!”
“Em là trợ lý của tôi, đương nhiên tôi sẽ tạo cơ hội cho em rồi.” Tâm trạng của Hà Chi Sơ vô cùng tốt, anh ta phủi vụn bánh mì trong tay đi rồi nói với Cố Niệm Chi: “Khi nào em đi học lại? Em đã thấy đỡ hơn nhiều chưa?”
“Em đã khỏe hẳn rồi ạ, khỏe từ lâu rồi cơ.” Cố Niệm Chi nhìn thời khóa biểu, nói tiếp, “Lúc nào em đi cũng được ạ. Em muốn cố hết sức chiến đấu trong bốn tháng tới! Chăm chỉ học hành, ắt sẽ giảm cân!”
Hà Chi Sơ cạn lời.
Cúp máy xong, Cố Niệm Chi nhanh chóng lên kế hoạch học tập chọn học phần. Sau đó, cô cần Hà Chi Sơ và bộ phận quản lý khoa cấp biên bản xác nhận về việc đặc cách đăng ký lại học phần cho cô nữa.
Do vụ án của Lê Hải Thanh tốn quá nhiều thời gian, thêm vào việc cô bị đuổi giết phải chạy trốn không ngừng nghỉ nhiều ngày tiếp theo, vì vậy cô đã lỡ mất hạn chót đăng ký học phần của khoa.
Bây giờ nếu muốn đăng ký lại những học phần này, cô cần phải có biên bản đặc cách.
Giấy xác nhận của người hướng dẫn và bộ phận quản lý khoa là bắt buộc, tiếp đến Cố Niệm Chi vẫn phải đích thân tới xin phép các giảng viên cho cô được chọn lại học phần.
Cô cứ thế bận rộn bắt tay vào từng việc một. Đến lúc đăng kí xong cả năm học phần, chọn được một đề tài luận văn vừa ý thì cũng đã là tối thứ năm.
Cố Niệm Chi trở về từ khu tự học buổi tối của thư viện. Vừa về đến cổng ký túc xá, cô đã nhìn thấy chiếc Bentley Bentayga SUV màu xám bạc quen thuộc kia.
Đây là chiếc xe mới của Hoắc Thiệu Hằng.
Đến gần thêm hai bước, cô nhìn thấy dáng vóc cao lớn của Hoắc Thiệu Hằng, anh đang đứng dưới đèn đường hút thuốc bên cạnh xe.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo thường ngày sĩ quan cấp Tướng, tựa vào trước đầu xe quay lưng lại với cô.
Cố Niệm Chi ho nhẹ một tiếng, Hoắc Thiệu Hằng liền quay lại nhìn cô.
Cố Niệm Chi cười gật đầu, “… Đang đợi ai sao?”
Hoắc Thiệu Hằng ném điếu thuốc trong tay xuống đất, ung dung nói: “Ừm, đang đợi em.”
“Có chuyện gì không?” Cố Niệm Chi giơ chồng sách tham khảo trên tay lên, “Bây giờ em đang rất bận.”
Hoắc Thiệu Hằng không biết cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì nữa. Anh kìm nén lại tâm trạng khó chịu đang âm thầm sục sôi kia, cười nhẹ nói: “Anh đã kiểm tra xong tư liệu của những người sống ở khu chung cư Hòa Bình Lý đó, cả của chủ căn hộ mà em muốn mua nữa, mọi thứ đều ổn, không có gì bất thường.”
Cố Niệm Chi không biết phải nói gì.
Có phải là tra hồ sơ phạm tội của người ta đâu, Hoắc Thiệu Hằng đúng là chuyện bé xé ra to…
Cố Niệm Chi thầm bĩu môi trong lòng, nhưng ngoài mặt lại khiêm nhường nói: “Vậy cảm ơn anh nhé, em cũng đang định ngày mai qua đó ký hợp đồng sang tên căn hộ.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Anh đi với em.”
“Kỳ Kỳ sẽ đi với em.” Cố Niệm Chi từ chối khéo, “Anh bận rộn như thế, người bình thường như bọn em làm sao dám phiền đến anh được chứ?”
Giọng điệu của cô vừa xa lạ vừa khách sáo, lại vừa chứa đựng chút châm chọc.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi tối đi, lắc đầu nói, “Không sao, anh rất vui lòng.”
Nhưng em thì không…
Suýt chút nữa Cố Niệm Chi đã buột miệng thốt lên rồi.
Trông dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc này của anh, cô thầm nghĩ, không biết là anh ấy đã quen với việc quan tâm chăm sóc cô, hay vẫn chỉ xem cô như một đứa bé thôi…
Không thể tự mua nhà, không thể tự lái xe, không thể uống rượu bia…
Cô ngẩng đầu hít sâu một hơi mới có thể kìm lại được thứ cảm xúc không thành lời kia.
Cô biết, chuyện Hoắc Thiệu Hằng đã nói phải làm thì chẳng ai có thể ngăn cản được anh.
Cô cũng không muốn tốn công nữa.
“Ừm, tùy anh vậy.” Cố Niệm Chi gật đầu với Hoắc Thiệu Hằng, sau đó xoay người lên phòng.
Lần này Hoắc Thiệu Hằng không đi theo cô nữa, anh tựa lưng vào mui xe lấy ra một điếu thuốc, nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi khuất dần khỏi tầm mắt.
Âm Thế Hùng vẫn ngồi trong xe im lặng không lên tiếng, mãi đến khi thấy Cố Niệm Chi đã đi khỏi mới ló đầu ra nhỏ giọng hỏi: “Hoắc thiếu này, hai người kết thúc thật rồi à?”
“Có chuyện đó sao? Niệm Chi còn nhỏ nên thích nằm mơ, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nằm mơ vậy?” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt liếc anh ta, sau đó dùng chiếc bật lửa mới mà Cố Niệm Chi tặng cúi đầu châm thuốc.