Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 720 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 720 VẢY NGƯỢC CỦA ANH, NGƯỜI NÀO CHẠM VÀO NGƯỜI ĐÓ CHẾT
Âm Thế Hùng bị Hoắc Thiệu Hằng chọc tức đến mức suýt nữa phun ra máu.
Tôi già lắm sao? Già lắm sao? Thật sự già lắm sao?
Chúng ta bằng tuổi đấy nhé Hoắc thiếu!
Âm Thế Hùng chỉ dám gào thầm trong lòng…
Anh ta bực tức rút đầu về, chán chường ngồi ở ghế lái, chỉ còn thiếu nước đưa tay đấm vào còi xe một cách ấu trĩ.
Hoắc Thiệu Hằng không lên xe, cứ thế tựa lưng vào mui xe im lặng hút thuốc.
Ánh đèn đường lờ mờ hắt lên người anh, phản chiếu bóng lưng anh tuấn cao ngất, đôi chân dài khiến cho người ta chỉ muốn phạm sai lầm, tất cả những hình ảnh này đặt trong đêm khuya tháng mười ở Đế Đô lại nhuốm một chút cô tịch u uất.
Âm Thế Hùng không dám quấy rầy Hoắc Thiệu Hằng, cũng không dám thúc giục anh lên xe.
Ngồi đợi một lúc, Âm Thế Hùng nghĩ ra một chuyện liền âm thầm gọi điện cho Mã Kỳ Kỳ.
Mã Kỳ Kỳ vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi xong, đang về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Đại Hùng vang lên, Mã Kỳ Kỳ lập tức vui mừng nhào tới bắt máy, “Anh Đại Hùng đấy à?”
“Kỳ Kỳ, là anh đây.” Vừa nghe thấy giọng nói trong trẻo lanh lợi của Mã Kỳ Kỳ, tâm trạng của Âm Thế Hùng lập tức trở nên tốt hơn hẳn. Anh ta lén nhìn Hoắc Thiệu Hằng đang yên lặng hút thuốc ở phía trước, sau đó hạ thấp giọng hỏi Mã Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ, Niệm Chi về chưa?”
“Về rồi ạ. Em vừa nói chuyện với cậu ấy xong, cậu ấy đang tắm, còn em đang chuẩn bị đi ngủ.” Mã Kỳ Kỳ vừa nói vừa xốc chăn bông nằm lên giường.
Buổi tối ở Đế Đô đang rất lạnh, do chưa cần dùng đến máy sưởi nên một chiếc chăn bông dày ấm là thứ rất cần thiết lúc này.
“Vậy Niệm Chi có vẻ gì là phiền lòng không vui không, hay có phàn nàn gì với em không?” Âm Thế Hùng khéo léo gài cho Mã Kỳ Kỳ nói về Cố Niệm Chi.
Biết sao được, đời sống tình cảm của thủ trưởng không suôn sẻ, những người làm thư ký đời sống như họ đây đành phải đảm đương trách nhiệm phối hợp với anh giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt thôi.
Mã Kỳ Kỳ lắc đầu, thấp giọng nói: “Không ạ, sao anh lại hỏi vậy? Tâm trạng của Niệm Chi cũng không tệ lắm, còn hẹn em ngày mai đi ký hợp đồng mua nhà với cậu ấy nữa mà.” Nói xong, cô lại tấm tắc ngưỡng mộ: “Niệm Chi cừ thật, bây giờ đã có thể đi làm kiếm tiền mua hẳn một căn nhà rồi. Chẳng bù cho em vẫn còn phải dựa vào ba mẹ.”
“Kỳ Kỳ, em có ba mẹ để dựa vào là may mắn lắm đấy, em nhìn Cố Niệm Chi xem, thật đáng thương biết bao, không thể dựa vào ba mẹ mà chỉ có thể dựa vào Hoắc thiếu…” Âm Thế Hùng trêu chọc Mã Kỳ Kỳ.
Mã Kỳ Kỳ không thích nghe anh ta nói như vậy, liền nhíu mày phản bác: “Cố Niệm Chi có dựa vào Hoắc thiếu đâu. Cô ấy làm luật sư kiếm tiền bằng chính khả năng của mình đấy chứ. Anh đừng xem thường Cố Niệm Chi của bọn em.”
“Anh nào dám! Từ nhỏ bà cô trẻ Cố Niệm Chi đã là cấp trên của anh rồi mà!” Âm Thế Hùng mắng thầm một tiếng, tự biết mình đã nói sai thì đành sửa lời: “Anh chỉ đùa chút thôi, em cũng biết hai người họ đang yêu nhau, ‘gặm tới gặm lui’ chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”
Mã Kỳ Kỳ im lặng một lúc mới sâu xa nói: “… Không ngờ anh Đại Hùng lại là người như vậy!”
Âm Thế Hùng cạn lời.
Khốn kiếp!
Vì Hoắc thiếu, hình tượng của anh ta hoàn toàn mất sạch rồi!
Sau này còn biết tán gái thế nào đây?!
Âm Thế Hùng vội cười ha ha đánh trống lảng, sau đó hạ giọng nói: “Kỳ Kỳ, anh chỉ đùa thôi mà, thật đấy!”
“Được rồi, em biết rồi.” Mã Kỳ Kỳ nằm lên giường đắp chăn, cũng nhỏ giọng nói: “Thật ra Niệm Chi đã chia tay với Hoắc thiếu rồi ạ.”
Âm Thế Hùng tiếp tục cứng họng. ngontinhhay.com
Tất cả mọi người đều đã biết chuyện này!
Nhưng Hoắc thiếu lại không chịu thừa nhận…
Âm Thế Hùng lấy lại tinh thần hỏi: “… Niệm Chi nói với em như vậy sao? Chuyện hai người họ chia tay ấy?”
“Vâng ạ, chính miệng cậu ấy nói với em mà, còn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần nữa.”
“… Nói một lần là được rồi chứ? Nhắc đi nhắc lại thế là thế nào?” Tự dưng Âm Thế Hùng chợt cảm thấy bất bình thay cho thủ trưởng của anh ta.
Một người chưa từng phải cúi đầu trước ai, cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi dù chỉ một lần, bây giờ đã thay đổi đến thế nào ở trước mặt Cố Niệm Chi rồi!
Mã Kỳ Kỳ vội nói: “Không không không… là lỗi của em thôi. Tại em vẫn không chịu tin là hai người họ đã chia tay, nên Niệm Chi mới nhắc đi nhắc lại để em nhớ. Sau lần đó em cũng không hỏi nữa, chia tay là chuyện đau lòng của cậu ấy, sao em cứ hỏi mãi được?”
====
Thiếu 1 đoạn