Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 722 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 722
ANH MÀ LOW THẾ À?
Hoắc Thiệu Hằng không tỏ thái độ gì, nhìn quanh một vòng, nói: “Em định bao giờ vào ở? Tốt nhất là nên trang trí bày biện lại đã.”
Cố Niệm Chi không cho anh chuyển chủ đề, cô vẫy vẫy tay với anh: “Hoắc Thiệu Hằng, anh có nghe thấy không? Không được lắp máy nghe lén và camera trong nhà em!”
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn Cố Niệm Chi, điềm tĩnh hỏi: “Anh mà low thế à?”
Cố Niệm Chi á khẩu.
Cô nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm, “Em nhắc anh thế thôi.”
“Còn cần em nhắc à? Em đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của anh đấy.” Hoắc Thiệu Hằng chìa tay với Cố Niệm Chi, “Đưa chìa khóa cho anh, anh sắp xếp lại nhà cho em xong rồi hãy ở.”
“Thế thì anh nhớ đấy, anh không được lắp đặt máy nghe lén và camera quay trộm trong nhà em đâu. Anh hứa rồi đấy.”
Cố Niệm Chi vừa nói vừa lắc lắc chùm chìa khóa.
Cô rất chú trọng riêng tư cá nhân, lại hiểu quá rõ cái kiểu không đâu không có mặt của Cục tác chiến đặc biệt, cho nên không thể không chặn trước được.
Hoắc Thiệu Hằng đồng ý lắp đặt hệ thống an ninh cho cô, cô mơ còn chẳng được, nhưng không được vượt quá giới hạn cho phép.
“Ừ, em định khi nào vào ở?”
Cố Niệm Chi không vội, chỉ cần xong trước khi cô tốt nghiệp là được. Nhưng cô không nói với Hoắc Thiệu Hằng, chỉ trả lời: “Càng sớm càng tốt. Nếu không lúc nghỉ đông em sẽ chẳng có chỗ để đi.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô, nhận chùm chìa khóa rồi quay đi gọi Âm Thế Hùng: “Đại Hùng, ra đây một lát.”
Âm Thế Hùng vội chạy ra, hai người đứng ngoài cửa nói chuyện lắp đặt hệ thống an ninh.
“Hoắc thiếu, không lắp thật ạ?” Âm Thế Hùng co đầu rụt cổ, giọng hạ xuống rất thấp.
Nhưng mấy thứ đó không lắp làm sao được…
Hoắc Thiệu Hằng ngước nhìn bóng của Cố Niệm Chi, vẫn bình thản nói: “Tất nhiên là có lắp. Nhưng không lắp trong nhà mà lắp ngoài cửa, hành lang, thang máy, cổng vào khu nhà, tường bao xung quanh, và cả bãi đậu xe ngầm nữa. Bên ngoài mọi cửa sổ đều phải có đường dây báo động, nối với thiết bị báo động của chúng ta.” Anh lại nhìn vào trong nhà, “Trong nhà bố trí lại toàn bộ, tìm công ty nội thất tốt nhất. Cậu cho người giám sát, dỡ hết từ trong ra ngoài cho tôi.”
Nếu không thì họ sẽ không yên tâm, bệnh nghề nghiệp của họ là như vậy rồi.
Âm Thế Hùng bật cười, giơ ngón cái với Hoắc Thiệu Hằng: “Giỏi! Quá giỏi!”
Làm như thế, kể cả trong nhà không có camera và máy nghe lén, nhưng cả tòa nhà vẫn nằm trong phạm vi giám sát chặt chẽ, ngay cả có một chú chim đậu ngoài cửa sổ, họ cũng sẽ biết.
Sau này, kể cả Cố Niệm Chi có phát hiện ra thì cũng không cảm thấy Hoắc thiếu “low”, vì anh có làm trái với giao hẹn của Cố Niệm Chi đâu: Anh không lắp đặt trong nhà.
Trọng tâm: trong nhà.
…
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đứng ngoài cửa nói chuyện, mặt cả hai đều cực kì nghiêm túc.
Cô chớp mắt, quay vào kéo Mã Kỳ Kỳ ra xem ban công.
Ban công của căn nhà này có dạng khép kín, chủ cũ của căn nhà đã để một chiếc chiếu tatami ở đây, giẫm chân trần lên rất thoải mái.
Trước cửa sổ chạm sàn có một bức màn trúc màu xanh sẫm, có thể cuốn lên rồi kéo rèm cửa màu vàng anh thảo ở hai bên vào, đón ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ, rất đẹp và nên thơ.
Mã Kỳ Kỳ chỉ chiếc chiếu tatami, cười híp mắt nói: “Tớ tặng câu một bộ gia dụng tatami nhé, một cái tủ, hai đệm ngồi, một cái bàn trà, còn cả một ghế nằm quý phi để ở đây này. Cuối tuần chúng ta có thể về đây uống trà buôn dưa lê xem phim. A đúng rồi, ở đây có thể đặt một màn hình LCD lớn đấy.”
Cố Niệm Chi khoanh tay, nghe Mã Kỳ Kỳ vẽ nên một tương lai tươi đẹp mà cô cũng hào hứng lây, “Được đấy, ở đây treo một giò hoa lan, tốt nhất là loại đã có hoa sẵn rồi ấy. Còn trước cửa sổ tớ sẽ đặt một dàn cây mọng nước.”
Mã Kỳ Kỳ gật mạnh đầu: “Cây mọng nước được đấy! Tớ nuôi được mỗi cây mọng nước thôi, cây khác hoa khác vào tay tớ đều chết queo cả.”
Cố Niệm Chi bật cười, “Trùng hợp thật, tớ cũng thế, vậy là chúng ta có tiếng nói chung rồi.”
…
Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện với Âm Thế Hùng xong, đã là hơn sáu giờ.
“Đi ăn tối thôi, ăn xong đưa hai cô ấy về.” Hoắc Thiệu Hằng hất cằm về phía phòng.
Âm Thế Hùng vui vẻ đồng ý, vào phòng lớn tiếng gọi: “Hai cô nương ơi, mời hai cô nể mặt đi ăn bữa tối với chúng tôi nhé!”
Cố Niệm Chi còn chưa kịp từ chối, Mã Kỳ Kỳ đã cười hi hi, chỉ vào Âm Thế Hùng nói: “Ok anh! Anh Đại Hùng phải chuẩn bị tinh thần thanh toán đấy, cẩn thận chúng em sẽ ăn cho anh nghèo luôn!”
Âm Thế Hùng xua xua tay, “Được, chuyện nhỏ! Chỉ cần em ăn được thì anh sẽ vay được!”
“Anh Đại Hùng quá đáng thế, ăn bữa cơm của anh cũng phải vay, anh định chia AA à?” Cố Niệm Chi nửa cười nửa không, vỗ vai Mã Kỳ Kỳ, “Hôm nay là ngày trọng đại tớ mua nhà, tớ mời. Nói đi, cậu muốn ăn ở đâu?”
Mã Kỳ Kỳ lập tức nói: “Niệm Chi mời cơm thì quá hay! Nhà ăn I trường mình cũng ngon, tớ rất thích ăn món ớt xào, chúng ta đi đi?”
Biết Mã Kỳ Kỳ tiết kiệm tiền cho Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng không khỏi gật đầu. Cô bé này nhìn có vẻ vô tư nhưng thật ra cũng tinh tế, hơn nữa lại chu đáo hiểu ý, cảm tình đối với cô lại tăng thêm một bậc.
Hoắc Thiệu Hằng đứng ngoài cửa cầm điện thoại tra một lúc, rồi đi vào nói: “Gần đây có một nhà hàng Quảng Đông, đến thử xem sao, anh mời.”
Mã Kỳ Kỳ lập tức vỗ tay, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu mời cơm à! Thế thì phải cảm ơn anh rồi!”
Cố Niệm Chi cạn lời! Đồ ba phải!
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đi xuống trước, Cố Niệm Chi cùng Mã Kỳ Kỳ đi theo sau.
Cố Niệm Chi lườm Mã Kỳ Kỳ: “Cậu coi thường tớ đấy phải không?”
“Tôi làm gì dám coi thường cô ạ!” Mã Kỳ Kỳ ấm ức muốn chết, “Tớ đã được ăn cơm Hoắc thiếu mời bao giờ đâu. Cậu để tớ thỏa mãn một lần đi… Được quan chức nhà nước cấp cao mời cơm, ăn một bữa là có chuyện để khoe cả năm đấy!”
Cố Niệm Chi bị cô chọc cười, vỗ nhẹ cô một cái, “Xem cậu kìa, tớ nói cho mà biết, đừng có nói loạn lên với người khác, cẩn thận vạ miệng đấy.”
“Tớ biết rồi, tớ sẽ không chỉ đích danh ai đâu. Nhưng cậu phải cho dân ngu cu đen như tớ được thỏa mãn tâm nguyện chứ!” Mã Kỳ Kỳ kéo tay Cố Niệm Chi, thì thào vào tai cô, “… Tớ từng đắc tội với anh ấy, còn đang cố lấy lòng đây… Hy vọng anh ấy sẽ quên, không lôi chuyện đó ra xử tớ…”
Cố Niệm Chi nghĩ, người như Hoắc Thiệu Hằng sao có thể bận tâm đến chuyện đó được?
Nhưng cô có thể hiểu được sự lo lắng của Mã Kỳ Kỳ, nếu không phải ngày bé cô may mắn, gặp được Hoắc Thiệu Hằng thì tâm thái bây giờ của cô có khi còn thua cả Mã Kỳ Kỳ, thấy người có cấp bậc cao như Hoắc Thiệu Hằng chắc chỉ có đường né tránh thôi.
…
Mấy người lên xe của Hoắc Thiệu Hằng, đến một nhà hàng Quảng Đông gần đó ăn tối.
Món ăn Quảng Đông chú trọng “thơm, mềm, tươi, đậm, bở”, đặc biệt món canh hầm của họ là tuyệt tác.
Mã Kỳ Kỳ cũng rất thích ăn đồ ăn Quảng Đông. Cô cầm thực đơn, chẳng khách sáo gì gọi ngay món sườn hấp tương, bách hoa ngâm mẫu đơn (gạch cua nấu xúp rắn), thêm một đĩa viên cua chốt sổ.
Âm Thế Hùng thấy thế cũng gọi gà luộc và một đĩa thập cẩm hải sản muối.
Cố Niệm Chi cảm thấy đủ rồi, chỉ gọi thêm một lồng há cảo nhân tôm để làm món khai vị trước bữa ăn.
Hoắc Thiệu Hằng là người cuối cùng cầm thực đơn. Anh gọi món nổi tiếng nhất ở đây là xúp vịt nấu với bí ngô và lúa mạch.
Trời lạnh rồi, Cố Niệm Chi cần bồi bổ thêm một chút…
Bữa ăn này, mọi người đều ăn rất no nê thoải mái, Mã Kỳ Kỳ còn uống một chút rượu vang, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng bừng, đôi mắt to lóng lánh nước, vô cùng hấp dẫn.
Ăn cơm xong đã hơn tám giờ tối, Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đưa Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ về ký túc xá.
Thấy hai người đã về phòng an toàn rồi Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng mới rời khỏi trường Đại học B.
Âm Thế Hùng lái xe lên đường cao tốc, Hoắc Thiệu Hằng im lặng một lúc rồi nói: “Về nhà họ Hoắc, khu tập thể Bộ Quốc phòng.”
Cả Đế Đô chỉ có một khu tập thể Bộ Quốc phòng, là nơi ở của các lãnh đạo.
Nhà của Hoắc Thiệu Hằng cũng ở đó, nhưng lâu lắm rồi anh không về.
Âm Thế Hùng rẽ sang cao tốc đến khu tập thể.
Đường đi rất hanh thông, họ chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi.
Hoắc Thiệu Hằng xuống xe, nhìn ngôi nhà có sân riêng, cổng riêng này, sau đó mang vẻ mặt bình thản bước vào trong.
Hai bên cổng sắt có cảnh vệ đứng gác.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng về, hai người lính đều đứng nghiêm chào: “Chào thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng vẫy tay, bước thẳng vào bên trong.
Vào đến cửa nhà, lính công vụ đứng trước cửa cũng dõng dạc chào: “Chào thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Các cậu vất vả quá.”
Hoắc Quan Thần, ba của Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trong phòng khách xem tài liệu nội bộ của Bộ Quốc phòng. Nghe thấy tiếng chào của lính gác ngoài cửa, ông ta liền đặt tài liệu xuống nhìn ra.
Chờ đến khi thấy bóng dáng Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện ở hành lang, trên mặt Hoắc Quan Thần thoáng hiện lên nụ cười, nhưng lại nhanh chóng giấu đi, tiếp tục trưng ra gương mặt nghiêm nghị, cầm tài liệu lên xem.
Hoắc Thiệu Hằng vào phòng khách, đứng trước mặt Hoắc Quan Thần, điềm tĩnh nói: “Thưa Thượng tướng Hoắc, tôi có việc muốn hỏi ngài.” Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hoắc Quan Thần tức điên.
Không gọi được lấy một tiếng ba, muốn lên trời hay sao?!
Hoắc Quan Thần khó chịu, ngẩng lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, lạnh nhạt nói: “Nói ở đây đi.”
“Đây là chuyện cơ mật, nếu nói ở đây thì ngài sẽ vi phạm kỷ luật đấy.” Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, ánh mắt chăm chú nhìn Hoắc Quan Thần.
“Ba vi phạm kỷ luật ư? Con có nhầm không đấy!” Hoắc Quan Thần nổi giận, vứt tập tài liệu thông báo nội bộ trong tay xuống, đứng dậy, “Thái độ của con kiểu gì thế hả!”
“Vi phạm luật bảo mật thì không phải vi phạm kỷ luật hay sao?” Giọng Hoắc Thiệu Hằng cũng lạnh đi.
“Tốt nhất là con có chuyện cơ mật cần nói thật! Nếu không thì… Hừ!” Hoắc Quan Thần quay người đi lên phòng làm việc trên tầng.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn xung quanh, trong cả phòng khách rộng lớn chỉ có một mình Hoắc Quan Thần.
Trước đây nơi này lúc nào cũng nhộn nhịp đầy người.
Ông nội cùng với cả nhà y tá trưởng, nào là con trai con dâu cháu trai cháu gái, đầy chật cả nhà.
Trong khoảng thời gian Tống Cẩm Ninh, mẹ anh còn bị bệnh nặng, cũng có y tá chuyên nghiệp ở lại đây trông nom 24/24.
Còn có Bạch Cẩn Nghi của nhà họ Bạch thỉnh thoảng đến ở qua đêm nữa…
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng hơi tối lại, theo Hoắc Quan Thần đi vào phòng làm việc.
“Con cần nói chuyện gì?” Hoắc Quan Thần ngồi sau bàn làm việc, hai tay đặt lên thành ghế, nhíu mày nhìn Hoắc Thiệu Hằng, dáng vẻ cực kì mất kiên nhẫn.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay, đứng nhìn Hoắc Quan Thần, trầm giọng nói: “Thưa Thượng tướng Hoắc, tôi muốn biết, khi Cố Niệm Chi mất tích ở nước Đức, Thượng tướng Quý đã ra lệnh cho ngài đi ứng cứu với quy cách cao nhất, vì sao ngài không chấp hành mệnh lệnh?”