Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 724 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 724
TÂM BỆNH PHẢI CÓ THUỐC CHỮA TÂM BỆNH
Hoắc Thiệu Hằng không trả lời câu hỏi của Triệu Lương Trạch. Anh im lặng bật máy tính trên bàn làm việc của mình, đồng thời vứt cho Triệu Lương Trạch một quyển ghi chú, trên bìa có bốn chữ: Không chừa một ai.
Triệu Lương Trạch gật đầu, khẽ thở ra một hơi, đấm tay này vào lòng bàn tay kia: “Biết Thiếu tướng không tha cho bọn chúng thì tôi yên tâm rồi! Niệm Chi không thể chịu khổ vô ích được. Cứ nghĩ đến những kẻ đâm sau lưng chúng ta trong lúc chúng ta vào sinh ra tử làm nhiệm vụ là tôi thấy buồn nôn!”
Tất cả những nhân viên ngoại tuyến và nội tuyến của Cục tác chiến đặc biệt đều vô cùng phẫn nộ.
Họ không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, cũng không sợ kẻ thù gian ngoan giảo hoạt. Điều họ sợ nhất và đau lòng nhất, chính là bị người của mình bán đứng.
Hoắc Thiệu Hằng cũng phẫn nộ, nhưng anh không thể bộc lộ thẳng ra như Triệu Lương Trạch. Anh chỉ xua tay, bảo Triệu Lương Trạch đi sắp xếp công việc, đồng thời gọi Âm Thế Hùng vào nói: “Thượng tướng Quý bảo cậu và Tiểu Trạch đến tham gia lễ nhậm chức của tân Thủ tướng, cậu có muốn đi không?”
Âm Thế Hùng hơi ngẩn ra, “Hoắc thiếu đi thì tôi đi.”
Dù sao anh ta cũng đi theo Hoắc thiếu, nếu Hoắc thiếu bảo đi anh ta sẽ đi, còn Thượng tướng Quý thì đã cách một tầng rồi.
Hoắc Thiệu Hằng “ừ” một tiếng, “Tôi bảo Tiểu Trạch đi đại diện cho Cục rồi, cậu không cần đi đâu. Hai ngày nữa đi cùng tôi ra ngoài một chuyến.”
“Vâng thưa thủ trưởng.”
Âm Thế Hùng chẳng hứng thú gì với lễ nhậm chức của tân Thủ tướng.
Trên thực tế, người của Cục tác chiến đặc biệt đều cố gắng tránh xa những sự kiện phải xuất đầu lộ diện như vậy, căn bản không có ai muốn tham gia.
Thực ra Thượng tướng Quý cũng không muốn để họ đi, nhưng văn phòng Thủ tướng của Đàm Đông Bang cứ liên tục gọi điện thoại. Sau đó Thái Tụng Ngâm, phu nhân Thủ tướng còn đích thân đến gặp ông, trịnh trọng ngỏ ý muốn cảm ơn Cục tác chiến đặc biệt đã đi cứu con gái Đàm Quý Nhân, còn đặc biệt nhấn mạnh ba thư mời này sẽ ngồi ở vị trí khách quý cùng người nhà họ Đàm, sẽ không khiến ai nghi ngờ…
Thượng tướng Quý rất không thoải mái, nhưng nể mặt nhà họ Đàm và nhà họ Thái nên mới không từ chối thẳng thừng.
Có điều, sau khi đưa thiệp mời đến Cục tác chiến đặc biệt, Triệu Lương Trạch báo cáo Hoắc thiếu và Đại Hùng đều ốm, chỉ có một mình mình tham dự thì Thượng tướng Quý rất hài lòng bật cười. Ông cầm điện thoại rất hòa ái nói với Triệu Lương Trạch: “Hoắc Thiệu Hằng và Đại Hùng ốm cả thì cậu là đại diện duy nhất của Cục tác chiến đặc biệt rồi, để cậu một mình tham dự lễ nhậm chức thì không hay lắm, nên thôi, cậu cũng ở lại đi. Thế này nhé, tôi sẽ nói với bà Đàm giúp các cậu, chúng ta xin ghi nhận ý tốt của họ, nhưng tiếc là trời không chiều người, chúng ta cũng hết cách thôi ha ha ha ha ha…”
Triệu Lương Trạch cạn lời.
Ngắt điện thoại xong, anh ta suy nghĩ kĩ càng một lượt, không khỏi càng phục Hoắc Thiệu Hằng sát đất.
Có thể kéo Thượng tướng Quý làm đồng minh, bao giờ cũng tốt cả.
Đây chính là cái lợi của việc cáo mượn oai hùm đấy.
…
Tối thứ bảy, Thượng tướng Quý đích thân gọi điện cho Thái Tụng Ngâm, phu nhân của tân Thủ tướng Đàm Đông Bang.
“Bà Đàm đấy à, thật không may, Thiệu Hằng và Đại Hùng ốm cả rồi, một đứa sốt một đứa đau bụng, không thể tham gia lễ nhậm chức ngày mai của Thủ tướng Đàm được. Mong phu nhân chuyển lời xin lỗi đến Thủ tướng giúp chúng tôi nhé. À còn Tiểu Trạch nữa, vì Thiệu Hằng và Đại Hùng ốm cả, cho nên Tiểu Trạch không được đi, đây là yêu cầu bảo mật cần thiết, mong Phu nhân hiểu cho.”
Thái Tụng Ngâm nhíu mày, “Thượng tướng Quý, Hoắc thiếu bị ốm à? Ốm thế nào? Sao lại ốm liền hai người thế? Có vấn đề gì nghiêm trọng không? Có cần tôi mời bác sĩ đến khám cho cậu ấy không? Bác sĩ Thái ở bệnh viện Hòa Bình của Đế Đô là em họ tôi, tay nghề cao lắm đấy.”
Thượng tướng Quý nhếch miệng, càng lúc càng không ưa thái độ kênh kiệu hơn người của Thái Tụng Ngâm.
Chốn quan trường rất coi trọng quy ước ngầm, không nói thành lời, gần như sẽ không thẳng thừng vạch mặt nhau bao giờ.
Hoắc Thiệu Hằng lấy cái cớ vớ vẩn rõ rành rành như thế này để không tham gia lễ nhậm chức cũng đã cho thấy anh không hài lòng với nhà họ Đàm, cho nên không muốn có mặt góp vui với bọn họ.
Sau cuộc trò chuyện đêm khuya với Hoắc Thiệu Hằng, Thượng tướng Quý cũng đồng tình với quan điểm của anh, cho rằng đúng là có người cố ý ly gián ông và Hoắc Thiệu Hằng. Do đó, ông càng không ưa nhà họ Đàm, tất nhiên càng không đồng ý để vị tướng tài của mình đi khiêng kiệu cho nhà bọn họ.
Điều quan trọng nhất, một bên là Bộ Quốc phòng, một bên là Nội các, vốn đã cần tránh mặt, có thể không liên quan thì sẽ không liên quan.
Hoắc Thiệu Hằng là người kế nhiệm ưng ý của Thượng tướng Quý, ông tuyệt đối không mong muốn Hoắc Thiệu Hằng để lại ấn tượng “mâm nào cũng góp mặt”.
Ông là người lính, đi lên bằng sức mạnh của mình, đổi tính mạng lấy sự nghiệp, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến những người như nhà họ Đàm, thắng cử nhờ khua môi múa miệng và các thủ đoạn ngầm.
“Ha ha, bà Đàm nói vậy là không tin tưởng các bác sĩ của bệnh viện Quân y 314 Bộ Quốc phòng chúng tôi hay sao? Có thể phu nhân không biết, thần y Tiểu Trần của nước ta đang là bác sĩ tại trụ sở Cục tác chiến đặc biệt đấy.” Thượng tướng Quý buông ra một câu không nặng không nhẹ, rồi ngắt máy.
Thái Tụng Ngâm còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Thượng tướng Quý dập máy rồi, trong lòng bà ta bất giác thấy rất không vui.
“Đúng là bất lịch sự. Quả nhiên đám lính toàn người thô lỗ cả…” Thái Tụng Ngâm thầm chế nhạo Thượng tướng Quý. Tất nhiên, bà ta có mười lá gan cũng không dám nói ra thành lời, chỉ hậm hực đi lên phòng làm việc tìm Đàm Đông Bang, chồng mình.
“Đông Bang, ngày mai ba người Hoắc thiếu không đến đâu, ông nói xem thế là thế nào?” Thái Tụng Ngâm tức giận ngồi xuống ghế sofa, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, “Tôi đã đặc biệt quan tâm Hoắc thiếu nên mới bảo Quý Nhân gọi điện mời trước rồi gửi thiệp mời chính thức nhờ Thượng tướng Quý đưa lại, nhưng mấy người họ nói bị ốm, không đến được.”
Thái Tụng Ngâm hoàn toàn không tin Hoắc Thiệu Hằng bị ốm, bà ta cảm thấy anh chỉ đang kiếm cớ không đi thôi.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không mất công lấy cớ, vốn chỉ muốn thể hiện rõ thái độ của mình cho bọn họ biết là anh không muốn đi thôi.
Vì sao không muốn đi à?
Tự nghĩ mà xem.
Đàm Đông Bang đang gấp rút chuẩn bị bài phát biểu trong lễ nhậm chức ngày mai, nghe Thái Tụng Ngâm oán trách như vậy, cũng thấy vợ mình hơi quá đáng. Ông ta ho một tiếng nói: “Thôi không sao, người ta không đến cũng là hợp lý. Bà nghĩ xem, bọn họ là cơ quan thuộc quản lý của Bộ Quốc phòng, Thượng tướng Quý đã đến rồi thì bà còn nhất định bắt Hoắc thiếu đến làm gì nữa? Hoắc thiếu đã đích thân đi cứu con gái về cho chúng ta, chúng ta cảm ơn cậu ấy còn chưa đủ, bà đừng chấp nhặt nhiều thế.”
Thái Tụng Ngâm đang rất không vui, không ngờ Đàm Đông Bang chẳng những không an ủi đồng tình với bà ta mà còn nói bà ta không đúng nữa. Bà ta quay người, hậm hực nói: “Ông nói thế là thế nào? Tôi làm thế vì tôi đấy à? Tôi làm thế vì con gái cưng của chúng ta chứ!”
“Quý Nhân á?” Đàm Đông Bang nhíu mày, “Nó làm sao? Ốm à? Hai hôm nay không thấy nó xuống ăn cơm.”
“… Ừ ốm rồi.” Nhắc đến con gái là Thái Tụng Ngâm vui vẻ hẳn, “Cho nên tôi đang tìm thuốc cho nó đây.”
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
“Nó bị bệnh gì?” Đàm Đông Bang rất lo lắng. Ông ta chỉ có một đứa con gái, cưng chiều hết mực, chăm như chăm công chúa.
Tất nhiên, bản thân Đàm Quý Nhân cũng cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gây rắc rối cho ba mẹ.
Lần này con gái gặp nạn ở Mỹ, Đàm Đông Bang lại càng cưng chiều thương xót con hơn, tấm lòng cha hiền không biết phải yêu con thế nào cho đủ.
“Bệnh gì à? Tất nhiên là tâm bệnh, bệnh tương tư chứ còn gì nữa.” Thái Tụng Ngâm cầm chiếc quạt nhỏ trên bàn lên phẩy phẩy, “Con gái ông động lòng rồi, ông là ba mà không giúp nó, nên tôi đành ra tay vậy.”
Đàm Đông Bang ngẩng lên nhìn Thái Tụng Ngâm một hồi lâu mới nói: “… Ý bà là nó đã nhìn trúng Hoắc thiếu thật à?”
“Lại còn giả hay sao? Con gái chúng ta thật có mắt nhìn người.” Thái Tụng Ngâm chụm hai bàn tay lại, “Hôm qua tôi mới gọi điện cho ba của Hoắc thiếu là Thượng tướng Hoắc. Thượng tướng Hoắc cực kì nho nhã hiền hậu, hơn Thượng tướng Quý nhiều. Thật ra, tôi vốn chẳng có mấy thiện cảm với các ông quân đội. Ông biết đấy, hai nhà chúng ta đều là thư hương thế gia lịch sử cả trăm năm, bây giờ ông lại làm Thủ tướng, tương lai nhà chúng ta sẽ càng ngày càng xán lạn, do đó hôn sự của Quý Nhân cũng phải thật thận trọng. Nhưng nhà họ Hoắc thì khác, tôi đã cho người điều tra rồi. Ông biết không, mặc dù ông ngoại của Hoắc thiếu xuất thân bình thường nhưng bà ngoại của Hoắc thiếu là người nhà họ Tạ đấy… Trước đây tôi còn không hề hay biết gì, nhà họ Hoắc kín tiếng thật.”
Mắt Đàm Đông Bang sáng lên, “Thật à? Là người nhà họ Tạ kia à?”
Nếu nói thế gia có lịch sử lâu đời thì trước mặt nhà họ Tạ, nhà họ Đàm và nhà họ Thái chỉ đáng xách dép.
“Tôi biết rồi, lần này đúng là phải phiền phu nhân ra tay xử lý thật.” Đàm Đông Bang cười đứng lên, bước đến ngồi cạnh Thái Tụng Ngâm, đưa tay xoa bóp vai cho vợ, “Nào nào, phu nhân Đàm vất vả quá, để vi phu giúp bà dãn gân cốt nhé.”
Hai vợ chồng họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lại môn đăng hộ đối, sau khi lớn lên thì kết hôn. Tình cảm hai người luôn rất tốt.
Thái Tụng Ngâm cười rạng rỡ, vỗ vào mu bàn tay Đàm Đông Bang: “Ông hiểu ý tôi là được rồi. Lần này tôi định để Hoắc thiếu và Quý Nhân đứng cùng nhau, như người một nhà, đứng cùng khung hình trong truyền hình trực tiếp toàn quốc ấy. Làm thế, có khác nào ván đã đóng thuyền không?”
Cả một dịp hoành tráng như vậy, cả nước biết rồi, ai còn muốn chiếm được Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không dám vượt mặt nữa.
Đàm Đông Bang nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói: “… Cách nghĩ của bà rất hay, nhưng sợ rằng Hoắc Thiệu Hằng không phải là người bám váy vợ. Hơn nữa, bà nghĩ xem, bà ngoại của cậu ta là tiểu thư nhà họ Tạ, đâu cần vin vào quan hệ của chúng ta? Cho nên, chúng ta phải biến tấu đi một chút, không được ép quá, dục tốc bất đạt mà.”
“Ừ ừ, tôi nghe ông hết. Dù sao cũng là vì hạnh phúc cả đời của con gái chúng ta.”
Mặc dù hôm sau là lễ nhậm chức của Thủ tướng, nhưng hai vợ chồng thương yêu con vẫn thức đến nửa đêm bàn cách xem làm thế nào để Đàm Quý Nhân buộc chặt được “rể quý” Hoắc Thiệu Hằng.
…
Mười giờ tối ngày thứ bảy, Cố Niệm Chi đeo balo, đi xe đạp rời khỏi thư viện.
Dưới ánh đèn mờ tối của cây cột đèn trước ký túc xá, Cố Niệm Chi lại nhìn thấy chiếc Bentayga SUV màu bạc, và người đàn ông đẹp trai cao lớn đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc.
Cô thở dài, dắt xe đạp vào bãi đỗ xe trước cửa ký túc xá, rồi chậm chạp đi đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng tắt điếu thuốc, mỉm cười nhìn cô: “Muộn thế này rồi em mới về à? Hôm nay thứ bảy cũng không nghỉ sao?”
Biểu cảm của anh vốn nghiêm túc tĩnh lặng, trong nét tuấn tú lại mang vẻ uy nghiêm khó tả thành lời, nhưng khi nhìn thấy Cố Niệm Chi, trên khuôn mặt anh từ từ xuất hiện một nụ cười, như một luồng sáng ấm áp chiếu xuống con đường trong đêm thu lạnh lẽo.
Bình luận facebook