Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 726 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 726 MÃI MÃI TUỔI 19
Mặt Hoắc Thiệu Hằng rất nặng nề, lái xe như bay, thậm chí còn vượt mấy cái đèn đỏ. Quãng đường đi mất một tiếng rưỡi nay anh chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã về đến trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.
Mặt mũi Trần Liệt trắng bệch bước xuống, ôm miệng chạy đến thùng rác cạnh cửa dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng nôn thốc nôn tháo.
Hoắc Thiệu Hằng tiện tay ném chìa khóa xe cho lính công vụ, còn mình thì bước đến bên cạnh Trần Liệt, lạnh nhạt hỏi: “… Say xe à?”
Trần Liệt đang nôn ọe ra mật xanh mật vàng.
“Anh lái xe ô tô hay là lái xe chiến đấu thế hả! Tàu lượn siêu tốc còn không nhanh bằng!” Trần Liệt nôn một hồi, rút khăn giấy trong túi ra lau miệng rồi cùng Hoắc Thiệu Hằng đi vào trong dinh thự.
Hai người vào phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống. Hoắc Thiệu Hằng nhìn sắc mặt của Trần Liệt, liền bảo lính công vụ pha cho anh ta một tách hồng trà.
Hồng trà làm ấm bụng, có thể giảm cảm giác buồn nôn do say xe.
Trần Liệt uống hết cốc hồng trà mới khá hơn một chút.
Anh ta ngồi mềm nhũn trên ghế sofa, hết hơi hết sức nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Xin Hoắc thiếu tha cho tiểu nhân một mạng… Anh còn yêu đương hẹn hò nữa thì người chết đầu tiên chắc là tôi đấy…”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Anh im lặng mở máy tính, lần lượt ra lệnh.
Người nhận được lệnh lập tức liên hệ những người có liên quan.
Trong lúc chờ hồi âm, Hoắc Thiệu Hằng châm một điếu thuốc, cúi đầu hỏi Trần Liệt: “Cậu thấy trạng thái tinh thần của Niệm Chi thế nào? Có cần hỗ trợ tâm lý không?”
Mục đích anh dẫn Trần Liệt theo hôm nay là để Trần Liệt đánh giá sơ bộ tình hình tâm lý của cô rồi xác định phương án điều trị.
Tai nạn ở nước Đức có ảnh hưởng rất lớn lên tâm lý của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không quên hồi 12 tuổi Cố Niệm Chi thậm chí còn có khuynh hướng tự kỷ. Nhưng vì sự tin tưởng và dựa dẫm kỳ lạ vào anh nên cô mới không hoàn toàn đóng cửa trái tim.
Trần Liệt nhớ lại lúc nhìn thấy Cố Niệm Chi ở bên ngoài tòa nhà ký túc xá, trầm giọng nói: “Từ sắc mặt cô ấy thì đúng là không nhìn ra được vấn đề tâm lý nào cả.”
“Từ sắc mặt cũng nhìn ra được vấn đề tâm lý ư?” Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, “Cậu chắc chứ?”
“Hoắc thiếu không hiểu chuyện này rồi. Bệnh tâm lý cũng là một loại bệnh, không chỉ thể hiện ra trên mặt tinh thần đâu. Những người có bệnh tâm lý thì lòng đen lòng trắng mắt, màu da và động tác tay chân đều khác người bình thướng, hoàn toàn có thể dùng bốn phương pháp khám bệnh là ‘nghe, nhìn, hỏi, sờ’ để chẩn đoán được.” Trần Liệt ngồi thẳng dậy, một tay chống trên đầu gối, một tay bay múa trong không trung để diễn tả.
Mấy lời này, nghe có chút thú vị.
“Nói tiếp đi.” Hoắc Thiệu Hằng chăm chú lắng nghe, mặt như có vẻ suy ngẫm.
“… Thế nhưng lòng đen mắt của Niệm Chi rất tròn trịa trong trẻo, lòng trắng tinh tường, da dẻ hồng hào sáng sủa, khả năng kiểm soát hành vi rất tốt. Mặc dù trong lòng cô bé vẫn rất khó chịu, nhưng chưa đến mức không thể xử lý được. Chỉ một câu thôi, cô ấy đã rũ bỏ hoàn toàn cái tình cảm không thể dứt ra với anh rồi. Hoắc thiếu, anh thực sự chắc chắn muốn tiếp tục với cô ấy sao?” Trần Liệt thận trọng hỏi.
Hoắc Thiệu Hằng là bạn tri giao mười mấy năm của anh ta, anh ta lại nhìn Cố Niệm Chi lớn lên, chăm sóc từng li từng tí. Hai bên đều thân cận, Trần Liệt không biết khuyên ai nữa. Anh ta biết làm thế nào bây giờ? Anh ta cũng tuyệt vọng lắm chứ!
Hoắc Thiệu Hằng bình thản “ừ” một tiếng, ngón tay thuôn dài di chuyển như bay trên bàn phím, gõ ra hàng loạt mệnh lệnh.
“Anh không buông tay thật à?!” Trần Liệt đứng dậy, bước đến ngồi xuống chiếc ghế trước mặt bàn làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, một tay chống đầu, một tay gõ lên mặt bàn, nhíu mày nói: “Anh phải nghĩ cho kĩ, e rằng Niệm Chi không còn yêu anh như trước, hoặc có khi không hề yêu anh nữa đâu, anh vẫn muốn ở bên cạnh cô ấy như thế hay sao? Cưỡng ép nhau đâu được lợi lộc gì đâu!”
Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng dừng lại.
Không biết trên màn hình máy tính đang chạy chương trình gì, ánh sáng lúc sáng lúc tối hắt lên mặt anh, cách gần như thế này nhưng Trần Liệt phát hiện ra mình không nhìn rõ được biểu cảm của Hoắc Thiệu Hằng.
Một lúc lâu sau, Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Trần Liệt, mỉm cười nhàn nhạt: “Tình sâu đậm sẽ không bền, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Niệm Chi bớt yêu tôi đi một chút không sao cả, như thế cô ấy mới có thể ở bên cạnh tôi mãi mãi.”
Đau khổ và khúc mắc của cô đều do anh, nếu cô không giải được khúc mắc trong lòng thì cả đời này sẽ không vui vẻ.
Tình cảm quá mãnh liệt, trí thông minh quá sắc sảo giống như một con dao hai lưỡi bén ngót, vừa hại mình vừa hại người.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy anh là đàn ông, còn lớn hơn cô nhiều như thế, để cô không làm tổn thương chính mình thì anh tình nguyện đưa đầu ra để cô làm tổn thương.
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh là được.
Trần Liệt sững người.
Đột nhiên anh ta rất muốn khóc, nhưng lại giả vờ không để tâm, ngước lên nhìn trần nhà phòng làm việc, nói: “Được rồi, vậy anh muốn tôi làm gì?”
Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục lách cách gõ bàn phím và hỏi: “Ngày mai cậu có đi tham gia lễ nhậm chức của tân Thủ tướng không?”
“Có đưa thiệp mời cho tôi, nhưng tôi từ chối rồi.” Trần Liệt cũng không thích lộ diện. Trước đây anh ta thích nhất là nghiên cứu y học, thích thứ nhì là Diệp Tử Đàn, nhưng mọi hành động của Diệp Tử Đàn đều khiến anh ta vô cùng thất vọng, đồng thời cũng khiến anh ta nghi ngờ mắt nhìn người của mình.
Cho nên, bây giờ cái anh ta thích nhất và thích nhì đều là nghiên cứu y học, anh ta thậm chí còn quyết định cả đời không kết hôn.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Ừ, thế mai chờ đấy, có việc giao cho cậu.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói rõ là việc gì, Trần Liệt cũng không hỏi.
Mối quan hệ giữa họ không cần nhiều lời nhưng hai bên đều hiểu.
…
Về đến ký túc xá, tâm trạng của Cố Niệm Chi không tốt lắm, nhưng cũng nhẹ nhõm kỳ lạ.
Mối tình đầu của cô lại kết thúc vào đúng sinh nhật 19 tuổi.
Cô nghĩ chắc cả đời này cô cũng không muốn đón sinh nhật nữa…
Tắm xong, Cố Niệm Chi để đầu tóc ướt mèm đi ra bật máy tính, bắt đầu tiếp tục làm dàn ý luận văn.
Cô phải hoàn thành năm môn học trong vòng bốn tháng, lại còn phải viết luận văn thạc sĩ, thời gian không có đủ mà dùng.
Mã Kỳ Kỳ gõ cửa phòng cô, “Niệm Chi ơi? Cậu có rảnh không?”
Cố Niệm Chi nhìn dàn ý mới viết được một nửa, thuận tay đóng folder lại, cao giọng nói: “Có chứ, Kỳ Kỳ vào đây đi.”
Mã Kỳ Kỳ mở cửa, nhìn thấy Cố Niệm Chi đang mặc bộ đồ ngủ lông màu hồng, đi đôi dép bông màu trắng, ngồi trên ghế trước bàn học xoay một vòng quay lại cười tít mắt với mình.
Mã Kỳ Kỳ chợt cảm thấy Cố Niệm Chi rất giống một con búp bê bé nhỏ dễ thương, liền bước lên vò đầu cô một trận. Cố Niệm Chi cười chảy cả nước mắt, vội đẩy Mã Kỳ Kỳ ra, nói: “Kỳ Kỳ, cậu đừng có động tay động chân như thế nữa, tóc tớ còn chưa khô đâu.”
Mã Kỳ Kỳ cười nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô và hỏi: “Cậu đang làm gì đấy? Cả ngày thứ bảy không thấy cậu đâu.”
Cố Niệm Chi chỉ vào máy tính, “Tớ lên thư viện tự học. Bài tập về nhà nhiều quá, phải làm cho xong.”
“Nhiều thế à? Bài của Giáo sư Hà giao riêng à?” Mã Kỳ Kỳ tò mò hỏi, cô không cùng giáo viên hướng dẫn với Cố Niệm Chi, cho nên không biết tình hình bài vở của cô.
Cố Niệm Chi do dự một lát rồi nói thật với Mã Kỳ Kỳ: “… Tớ muốn tốt nghiệp sớm, cho nên đang học dồn.”
“Cậu muốn tốt nghiệp sớm á?!” Mã Kỳ Kỳ không nhịn được vỗ vai cô, “Niệm Chi này, tớ thấy từ lúc ở cùng cậu tớ tự ti quá. Thế nào là người xinh hơn bạn, nhỏ tuổi hơn bạn, thông minh hơn bạn, lại còn chăm chỉ hơn bạn? Chính là như cậu đấy!”
Cố Niệm Chi bị Mã Kỳ Kỳ chọc cười, cô ôm cánh tay cô bạn lắc lắc, “Kỳ Kỳ khéo nói quá, tớ có được như thế đâu? Tớ chỉ muốn tốt nghiệp sớm rồi tìm một công việc toàn thời gian, như thế mới tự nuôi sống được mình chứ.”
Mã Kỳ Kỳ biết nút thắt trong lòng Cố Niệm Chi, cô khéo léo tránh không đụng đến chỗ đau của bạn, nói: “Niệm Chi này, mai là sinh nhật của cậu rồi, có dự định gì chưa?”
Cố Niệm Chi nhìn Mã Kỳ Kỳ, “Cậu biết à…?”
Mã Kỳ Kỳ cười hi hi, nói: “Tất nhiên là tớ biết rồi. Sinh nhật của các học sinh trong lớp đều ở chỗ giáo viên quản lý ấy.”
“À thế à?” Cố Niệm Chi gõ ngón tay lên má mình, “Mai ư… Thật ra tớ định đi tự học…”
Cô không muốn tổ chức sinh nhật, cả đời đều không muốn.
“Cậu đủ rồi đấy! Sinh nhật còn đi tự học! Cậu không học một ngày thì không tốt nghiệp sớm được à?” Mã Kỳ Kỳ không vui, “Nào Niệm Chi, xem ra mai cậu không có dự định gì rồi, đến nhà tớ đi, tớ nói với ba mẹ mai là sinh nhật cậu rồi. Ba mẹ tớ nói nếu cậu không có dự định gì khác thì mời cậu đến nhà tớ, mì trường thọ mẹ tớ làm ngon lắm đấy.”
“Thế à?” Cố Niệm Chi hơi do dự.
Đối với cô, Mã Kỳ Kỳ là một người bạn rất khác biệt, thực sự khó mà từ chối được lời mời nhiệt tình của cô ấy.
Coi như đến nhà bạn cùng phòng ăn cơm đi.
Cố Niệm Chi nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Được, lúc nào đi? Chắc sáng mai tớ có chút việc…”
Hoắc Thiệu Hằng nói chín giờ sáng mai sẽ đến tìm cô, có điều kiện muốn nói với cô, cô đã đồng ý thì tất nhiên không thể nuốt lời.
“Chiều đi, đến nhà tớ ăn tối nhé. Ăn tối xong ba tớ sẽ lái xe đưa chúng ta về trường.” Mã Kỳ Kỳ khoác vai Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, đây là lần đầu tiên tớ mời bạn đến nhà, cậu nhất định phải nể mặt tớ đấy nhé!”
Cố Niệm Chi gật đầu thật mạnh, “Chắc chắn rồi.”
Hai người bàn xong kế hoạch ngày mai, Mã Kỳ Kỳ vui vẻ về phòng đi ngủ.
Cố Niệm Chi khóa cửa, nhìn máy tính, thấy mình không có tâm trí đâu viết luận văn nữa, liền tắt máy lên giường đi ngủ.
ngontinhhay.com
Nằm trên giường mãi không ngủ được, Cố Niệm Chi lại lấy điện thoại ra chơi game.
Vừa qua mười hai giờ, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, là cuộc gọi từ Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi nhận điện thoại, cười nói: “Giáo sư Hà, muộn thế này rồi thầy còn gọi cho em, có việc gì không ạ?”
Giọng nói trong trẻo lành lạnh của Hà Chi Sơ vọng ra: “Chúc mừng sinh nhật 19 tuổi của em, Cố Niệm Chi.”
Đây là lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên cô nhận được.
Cố Niệm Chi nói: “Cảm ơn Giáo sư Hà, nhưng từ sau thầy đừng chúc mừng sinh nhật em nữa, em quyết định sau này không tổ chức sinh nhật nữa đâu, em muốn mãi mãi tuổi 19 cơ.”
Đúng là trẻ con…
Hà Chi Sơ mỉm cười, chậm rãi hỏi cô: “Được rồi, thưa cô nương mãi mãi 19 tuổi, ngày mai em có dự định gì không?”
Cố Niệm Chi cầm điện thoại, ánh mắt lơ đãng nhìn ra màn đêm bên ngoài ký túc xá, ngáp một cái, “Không có ạ. Em vốn định lên thư viện tự học, nhưng Kỳ Kỳ nói ngày mai mời em đến nhà cô ấy ăn cơm, em đồng ý rồi.”
Hà Chi Sơ biết Mã Kỳ Kỳ giúp đỡ Cố Niệm Chi rất nhiều, anh cũng rất yên tâm để cô làm bạn với Mã Kỳ Kỳ, liền nói: “Vậy em nhớ mang ít quà cho người nhà của Mã Kỳ Kỳ nhé, không được đến tay không biết chưa?”
Cố Niệm Chi cười nói: “Ai da, cảm ơn thầy Hà nhắc nhở, suýt nữa thì em mang mỗi cái miệng và cái người đến nhà Kỳ Kỳ rồi.”
Nghe tiếng cười trong trẻo giòn tan của Cố Niệm Chi, Hà Chi Sơ cũng bật cười, “Chỉ giỏi bướng bỉnh. Được rồi, em ngủ sớm đi. Đón sinh nhật xong là thêm một tuổi, chúc em sớm hoàn thành ước nguyện của mình, tốt nghiệp sớm.”