Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 730 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 730 KHÓ GIỮ ĐƯỢC KHÍ TIẾT
Nhìn những ngón tay thon dài của Hoắc Thiệu Hằng lướt như bay trên điện thoại của mình, Cố Niệm Chi tức giận đùng đùng.
Điện thoại của mình, mình còn không quyết được à?
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, bàn tay nắm chặt, trừng mắt nói: “Hoắc Thiệu Hằng, anh đừng có quá đáng!”
Thái độ của Cố Niệm Chi không tốt lắm, nhìn là biết như muốn cãi nhau.
Ở chỗ cô không nhìn thấy, Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ nhếch miệng.
Anh thà để Cố Niệm Chi cãi nhau, gây gổ với mình, thậm chí đánh mắng cũng được, còn hơn thái độ xa cách nhìn thì lịch sự nhưng thực tế cách anh càng ngày càng xa của mấy hôm trước.
Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng cài đặt xong phần mềm bảo mật, trả điện thoại lại cho Cố Niệm Chi, khi ngước nhìn cô, vẻ mặt anh đã trở lại bình thản, “Em tự xem đi, code chỉ dùng để đề phòng hacker, chứ không để giám sát điện thoại của em.”
Thật ra nếu muốn giám sát điện thoại thì chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng muốn, anh có thể xâm nhập vào bất cứ chiếc điện thoại nào, anh có cần cài đặt mã code vào điện thoại của Cố Niệm Chi không?
Tất nhiên là không.
Cố Niệm Chi lấy lại điện thoại, còn cẩn thận kiểm tra một lượt.
Ngón tay thanh mảnh của cô nhanh chóng lướt trên điện thoại.
Trong lúc kiểm tra lại các app cài đặt trong điện thoại, đột nhiên Cố Niệm Chi nhớ đến ban nãy Hoắc Thiệu Hằng nói chiếc túi Hermes là do Reinz mua cho cô. Cô sa sầm mặt, mở app ngân hàng ra, vào tài khoản cá nhân, kiểm tra lịch sử giao dịch mười mấy ngày trước của mình tại Đức.
Kết quả khiến cô thật kinh ngạc, cô tìm đi tìm lại cũng không thấy giao dịch đó trong lịch sử giao dịch của mình!
Thế là thế nào?
Chẳng lẽ ngân hàng nhầm lẫn?
Không nhận tiền của cô ư?
Làm sao lại như thế được…
Có phải chỉ có một hai trăm đâu?
Chiếc túi này có giá tám nghìn đô la Mỹ, Hermes không làm từ thiện thì làm sao lại không lấy tiền của cô được?
Cố Niệm Chi kiểm tra một hồi lâu, sắc mặt dần trắng bệch ra.
Cô bất lực nắm điện thoại, nhớ lại tất cả chi tiết lúc mua chiếc túi này ở cửa hàng Hermes nước Đức, bỗng nhiên nhớ ra một số chi tiết cô đã không để ý.
Chẳng lẽ đúng như lời Hoắc Thiệu Hằng nói?
Chiếc túi này do Reinz trả tiền ư?
Cố Niệm Chi lập tức thấy cái túi thật ngứa mắt.
Cô sa sầm mặt, dốc hết mọi thứ trong túi ra, cầm cái túi không hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Cho em mượn một cái túi bóng được không?”
Hoắc Thiệu Hằng đứng thẳng dậy, “Em vẫn còn mấy cái túi ở nhà anh đấy, đi đổi một cái đi.”
Anh cũng không truy hỏi Cố Niệm Chi xem có chuyện gì. Cô bé này da mặt mỏng, vừa nãy còn hùng hồn nói mình rất có khí tiết, bây giờ rõ ràng biết mình “khó giữ được khí tiết” rồi, cho nên rất ngượng ngùng.
Cố Niệm Chi cắn môi dưới, vô cùng tức giận với chính mình.
Sau khi về nước cô lại không kiểm tra ngay lịch sử giao dịch của mình, mà còn bận “phân chia tài sản” với Hoắc Thiệu Hằng…
Hoắc Thiệu Hằng đi ra cửa phòng hội nghị, Cố Niệm Chi vội đi theo, kéo kéo tay áo anh.
Hoắc Thiệu Hằng dừng bước, quay lại nhìn cô, “Có chuyện gì không?”
“… Em xin lỗi.” Cố Niệm Chi đỏ bừng mặt, lắp bắp, “Em… em thực sự không biết, rõ ràng khi đó em đã đưa thẻ ngân hàng của mình cho nhân viên cửa hàng rồi!”
Chắc chắn khi nhân viên cửa hàng nhận thẻ đi thanh toán, Reinz đã “trộm cột thay ván”.
Mặc dù cô không vui khi Reinz lừa cô, nhưng đúng là cô đã làm sai. Chiếc túi này trên thực tế chính là do Reinz mua cho cô.
Hoắc Thiệu Hằng “ừ” một tiếng, “Ngày kia em trả tiền lại cho Reinz nhé.”
“Trả thế nào ạ?” Cố Niệm Chi quay lại thu dọn đồ đạc của mình, nhét mấy món đồ nhỏ vào lại trong túi rồi xách túi đi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng.
“Anh bảo Tiểu Trạch đưa cho em thông tin tài khoản ngân hàng của Reinz, em chuyển trực tiếp cho anh ta là được.” Hoắc Thiệu Hằng nhếch miệng, nhìn có vẻ cực kì vui sướng.
Anh dẫn Cố Niệm Chi đi ra khỏi tòa nhà làm việc, chậm rãi đi bộ về dinh thự của mình.
Mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm của Đế Đô, không lạnh cũng không nóng, bầu trời lúc nào cũng xanh ngắt, mây trắng thấp thoáng trôi. Cây phong ven đường lá đỏ như lửa, nhưng khi Cố Niệm Chi đi qua, tất thảy đều trở thành phông nền cho cô.
Cô mặc áo đỏ rực rỡ, mắt sáng long lanh, trên khuôn mặt tựa như vẫn còn mang nét giận dữ.
Chính nét giận dữ này khiến cô càng xinh đẹp tuyệt trần.
Ít ra thì Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy như vậy.
Mặc dù anh vẫn nhìn thẳng đi bên cạnh Cố Niệm Chi, nhưng ánh nhìn nơi khóe mắt luôn dừng lại trên khuôn mặt cô.
Về đến biệt thự của mình, Hoắc Thiệu Hằng dẫn Cố Niệm Chi vào căn phòng trước kia của cô.
Mọi thứ vẫn y nguyên như khi Cố Niệm Chi dọn đồ đi, có điều tủ âm tường đã trống mất mấy ô.
Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng thay đồ, lấy một chiếc túi Berline Hermes màu đỏ rực xuống, chiếc túi này rất hợp với chiếc váy Cố Niệm Chi đang mặc.
“Em dùng cái này đi.” Hoắc Thiệu Hằng đặt chiếc túi xuống trước mặt Cố Niệm Chi, “Mẫu mới năm nay đấy.”
Cố Niệm Chi ngây người.
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn im lặng nhận cái túi, rồi chuyển hết đồ sang.
Trong lúc cô dọn đồ, có người gõ cửa phòng.
Hoắc Thiệu Hằng mở máy bộ đàm phía sau cửa, thấy là lính công vụ của mình thì hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cậu lính công vụ nói: “Hoắc thiếu, văn phòng Thủ tướng gọi điện tới, anh có nghe không ạ?”
Không gọi di động mà gọi máy bàn tại nhà anh, chắc là việc công.
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Cố Niệm Chi rồi nói với người lính công vụ bên ngoài: “Nối cuộc gọi vào trong phòng này cho tôi.”
Phòng của Cố Niệm Chi cũng có máy bàn.
Cậu lính công vụ vâng một tiếng.
Một lát sau, điện thoại bàn trong phòng Cố Niệm Chi đổ chuông.
Hoắc Thiệu Hằng nhấc máy.
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói giòn tan của một phụ nữ trung niên, “Thiếu tướng Hoắc phải không? Tôi là Thái Tụng Ngâm đây, nghe nói cậu bị ốm, cậu đã đỡ hơn chưa?”
Lông mày Hoắc Thiệu Hằng hơi nhíu lại, rồi nhanh chóng dãn ra, “… Chưa đỡ. Xin hỏi bà là ai?”
Thái Tụng Ngâm không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại tỏ vẻ không biết bà ta là ai. Bà ta căn bản không thể tin nổi, bật cười lại nói tiếp: “Tôi là mẹ của Đàm Quý Nhân, cảm ơn cậu đã cứu Quý Nhân nhà chúng tôi ở Mỹ…”
Hoắc Thiệu Hằng điềm tĩnh nói: “Bà nhận nhầm người rồi, tôi không hề cứu con gái bà. Nếu không có việc gì thì tôi ngắt máy đây, tôi nghe điện thoại là đau đầu lắm, xin lỗi.”
Nói rồi anh dập máy, ngẩng lên thấy Cố Niệm Chi đang nhìn anh vẻ tò mò.
“Sao thế?” Hoắc Thiệu Hằng bước đến nhìn cô, “Em thu dọn xong đồ đạc chưa?”
“Phu nhân Thủ tướng Đàm vừa gọi cho anh đấy à?” Cố Niệm Chi thản nhiên hỏi, “Rõ ràng anh đã cứu con gái nhà người ta, sao lại nói dối thẳng thừng thế?”
ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng nhặt một sợi tóc rụng trên vai cô bỏ vào thùng rác, “Anh không cứu con gái của bà ta. Loại chuyện đó không phải anh làm thì anh nhận thế nào được?”
Do anh làm anh cũng càng không nhận.
Thái Tụng Ngâm nói loạn lên trong điện thoại như thế, không biết bao nhiêu thông tin đã bị lộ ra ngoài rồi, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn rất bình tĩnh, không muốn đánh rắn động cỏ.
Nhà họ Đàm và nhà họ Bạch đều đang nằm trong sự giám sát của anh, bọn họ nói càng nhiều thì sai càng nhiều, cái lưới của anh mới siết lại càng chặt, không để bất cứ con cá nào lọt lưới.
Cố Niệm Chi hiểu nhiệm vụ của Cục tác chiến đặc biệt là chỉ được làm, không được nói, cho dù có nguy hiểm cấp bách thế nào, anh cũng sẽ không tiết lộ một chữ.
Cô cúi đầu, khoác cái túi Hoắc Thiệu Hằng đưa lên vai, đồng thời gói cái túi Reinz mua lại.
“Hôm nay em có kế hoạch gì không? Về trường tự học hay muốn đi chơi?” Hoắc Thiệu Hằng bước ra cửa, “Chờ anh một chút, anh đi thay quần áo.”
Anh đã đặc biệt mặc bộ quân phục Thiếu tướng cho ngày trọng đại hôm nay.
Cố Niệm Chi nói: “Em về trường. Hôm nay Kỳ Kỳ mời em đến nhà bạn ấy ăn cơm.”
Bước chân của Hoắc Thiệu Hằng hơi dừng lại, anh ừ một tiếng rồi về phòng mình thay quần áo.
Một lát sau, Hoắc Thiệu Hằng thay sang thường phục, quay lại, “Vậy anh đưa em về trường nhé.”
Cố Niệm Chi thở phào một hơi, cô còn sợ Hoắc Thiệu Hằng khăng khăng đòi về trường tự học cùng cô…
Hai người lên xe về trường Đại học B.
Trên đường đi, Hoắc Thiệu Hằng nhận được khá nhiều cuộc gọi, nhưng anh đều trả lời vắn tắt rồi ngắt máy, về sau anh giao cho nhân viên trực điện thoại, trừ khi có việc gì quan trọng, nếu không thì hôm nay anh không nhận cuộc gọi nào hết.
Cố Niệm Chi không nén được, nói: “Hoắc Thiệu Hằng, nếu hôm nay anh bận thì không cần đưa em về đâu, em có thể ngồi tàu điện ngầm được mà.”
Phía trước không xa có một lối vào ga tàu điện ngầm.
Hoắc Thiệu Hằng không để ý, lắc đầu, “Không sao, hôm nay anh không bận.”
“Không bận mà nhiều điện thoại thế à? Anh tưởng em ngốc sao?” Cố Niệm Chi thầm trợn trắng mắt không biết bao nhiêu lần.
“Điện thoại giục anh đến tham gia lễ nhậm chức của tân Thủ tướng.” Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một lát, bây giờ Cố Niệm Chi là vợ của anh rồi, có những việc có thể nói cho cô, không vi phạm nguyên tắc bảo mật.
Cố Niệm Chi kinh ngạc: “… Lễ nhậm chức của tân Thủ tướng á?! Chuyện quan trọng như thế mà anh không đi sao?!”
Bình luận facebook