Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 731 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 731
MẸ KIẾP, NGƯỢNG QUÁ ĐI MẤT!
Cố Niệm Chi biết rõ thân phận và địa vị của Hoắc Thiệu Hằng, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cô bắt đầu nảy sinh ý định rút lui trong chuyện tình cảm của hai người.
Ở vị trí này của anh, chắc chắn là anh phải có mặt ở lễ nhậm chức của Thủ tướng tân nhiệm, chưa nói đến chuyện có nhiều người liên tục gọi điện thoại giục anh như vậy…
Hoắc Thiệu Hằng vẫn nắm tay lái, bình thản nói: “Anh không muốn đi, vì anh còn chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Chuyện kết hôn mà, còn không quan trọng sao?
Đây là việc quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không có việc gì quan trọng hơn được nữa.
Khóe miệng Cố Niệm Chi khẽ run rẩy. Cô nhìn ra bên ngoài xe, buồn bã nói: “Anh xem, anh ở bên em đúng là chẳng có gì tốt đẹp cả, còn làm lỡ việc chính của anh. Hy vọng là sau mấy ngày nữa anh có thể nghĩ thông suốt. Chúng ta đã vui vẻ ở bên nhau thì cũng có thể chia tay trong vui vẻ.”
“Có mặt trong lễ nhậm chức của Thủ tướng không phải là công việc chính của anh.” Hoắc Thiệu Hằng đưa tay chụp lấy cổ của Cố Niệm Chi, xoay đầu cô quay lại nhìn anh, “Em đừng nghĩ đến chuyện vui vẻ bên nhau rồi vui vẻ chia tay. Cho dù sau này chúng ta phải chia tay, thì chắc chắn cũng không phải là ‘chia tay trong vui vẻ’ đâu.”
“Ý anh là sao?!” Cố Niệm Chi cảm thấy cơn giận của mình lại dâng lên, tức đến mức khó thở: “Đều là người trưởng thành rồi, hợp thì đến với nhau, không hợp thì tan, chuyện này mà anh cũng không hiểu sao?”
Trước đây khi ở trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, cô chưa bao giờ nổi giận, tuyệt đối là có ánh nắng thì rực rỡ, không có ánh nắng cũng vẫn rực rỡ. Thế nhưng trong hai ngày nay, cô phát hiện mình càng ngày càng không thể khống chế được cơn nóng giận của bản thân được nữa rồi.
“Em vẫn biết mình là người trưởng thành à?” Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng mang theo một nụ cười nhạt, “Người trưởng thành mà lại không muốn giải quyết vấn đề, chỉ muốn trốn tránh sao?”
“Em trốn tránh vấn đề bao giờ? Em vẫn đang cố gắng giải quyết vấn đề với anh đây.” Cố Niệm Chi dùng sức đẩy tay Hoắc Thiệu Hằng ra, “Đừng có mà động chân động tay với em. Em nói nhiều lần rồi. Nếu còn làm vậy, em sẽ xin tòa án ra lệnh cấm, không cho anh xuất hiện xung quanh em nữa đấy!”
“Chia tay mà là cách giải quyết vấn đề sao? Còn nói không phải trốn tránh.” Hoắc Thiệu Hằng rụt tay lại, liếc xéo cô một cái, “Lại còn xin tòa án lệnh cấm nữa ư? Em có chắc không? Niệm Chi à, em là luật sư, không phải là loại phóng viên không có lương tâm chuyên giật tít câu độc giả đâu.”
Cố Niệm Chi “hừ” một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không cam tâm bị yếu thế, nói: “Thật ra vấn đề của chúng ta hoàn toàn không thể giải quyết được, nên chỉ có một con đường là chia tay thôi. Nhưng anh cứ cố chấp không chịu chấp nhận, đến giấy đăng ký kết hôn cũng hoàn thành rồi, anh có dám chắc rằng ba năm sau chuyện sẽ không tồi tệ hơn không?”
“Vậy nên anh mới nói giữa chúng ta không có chuyện ‘chia tay trong vui vẻ’ đâu.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn thẳng về phía trước, giọng nói cũng nhẹ hơn, giống như đang nói về một việc nhỏ không liên quan, nhưng lời nói ra lại vô cùng cứng rắn, “Bây giờ em không cần phải nghĩ về chuyện ba năm sau, có nghĩ cũng không có tác dụng gì cả.”
Cố Niệm Chi không chịu nổi nữa, lại bắt đầu cắn móng tay.
Sự cứng rắn của Hoắc Thiệu Hằng đã từng khiến cô bị khuất phục, run sợ, bây giờ lại khiến cô không chịu đựng nổi.
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Cố Niệm Chi, khẽ thở dài trong lòng. Xem ra anh đã dồn ép làm cô tức giận rồi, nên cái tật xấu cắn móng tay cô đã bỏ từ lâu, giờ lại phát tác nữa.
Anh biết một khi cô căng thẳng sẽ không kiềm chế được mà cắn móng tay.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì thêm, hết sức chăm chú lái xe.
Một lúc sau, chuông điện thoại của anh lại reo, lần này là ba của anh, Hoắc Quan Thần.
“Thiệu Hằng à, hôm nay ông nội con và Gia Lan về nước đấy, con có đi đón họ không?”
Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe bluetooth lên, điềm tĩnh nói: “Con đang ốm, không đi đón được.” Nhưng anh vẫn dừng lại một chút, nói, “Con sẽ cho người đi đón.”
“Ừ, con đừng quên là được. Chuyến bay một giờ chiều.” Giọng nói của Hoắc Quan Thần có vẻ rất không vui, “Còn nữa, ba nghe nói con không tham dự lễ nhậm chức của Thủ tướng vào buổi tối đúng không? Vì sao thế? Ốm nặng vậy sao?”
“Vâng, con ốm đến mức còn không đi đón được ông nội, sao có thể đi dự lễ nhậm chức của Thủ tướng được chứ?” Hoắc Thiệu Hằng đánh lái, thuần thục rẽ ngoặt lại xuống khỏi đường cao tốc, “Ba đi là được rồi. Không phải ông nội cũng muốn đi sao? Con đi hay không cũng đâu có liên quan gì?”
Hoắc Quan Thần im lặng một lát, “Sao con biết ông nội con cũng sẽ đi?”
Hoắc Học Nông, ông nội của Hoắc Thiệu Hằng, cũng chính là ba của Hoắc Quan Thần, mặc dù cũng là Thượng tướng nhưng đã nghỉ hưu mấy năm trước rồi.
Thông thường người như ông cụ sẽ không được mời trong dịp này, trừ khi ông cụ đã từng là người đứng đầu, giống như Thượng tướng Quý vậy.
Nhưng Hoắc Học Nông chưa bao giờ là người đứng đầu, chức vụ cao nhất của ông cụ cũng chỉ là người đứng thứ hai trong Ủy ban tối cao của Bộ Quốc phòng mà thôi.
Cho nên khi Hoắc Thiệu Hằng vừa mở miệng đã nói Hoắc Học Nông sẽ đến lễ nhậm chức của Thủ tướng, Hoắc Quan Thần rất kinh ngạc. Dù sao, chuyện này chỉ là do Thái Tụng Ngâm âm thầm liên hệ với ông cụ thôi.
Khi biết Hoắc Học Nông đang tĩnh dưỡng ở trang viên nhà họ Tạ ở Pháp, bà ta vô cùng nhiệt tình mời ông cụ về nước để tham gia lễ nhậm chức của Thủ tướng, đồng thời còn gửi chuyển phát nhanh thiệp mời và vé máy bay đến Pháp.
Thật ra Hoắc Thiệu Hằng không biết những việc này, vì nó xảy ra trước khi anh bắt đầu giám sát nhà họ Đàm.
Hơn nữa, việc giám sát nhà họ Đàm cũng chỉ là giám sát ở văn phòng của họ, còn chỗ ở riêng thì không thể giám sát được, cho nên, anh chỉ suy đoán theo lẽ thường mà thôi.
“Ông nội đã đi Pháp lâu như vậy, nếu không có việc thì ông sẽ về sao?” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên phản bác, “Nhà họ Hoắc chúng ta đã có hai người tham dự rồi, nếu con cũng đi thì thành cái gì? Chẳng lẽ nhà họ Hoắc còn phải để ý sắc mặt của nhà họ Đàm ư? Ba à, con không biết từ bao giờ mà nhà chúng ta lại low như thế này đâu.”
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói vậy, Hoắc Quan Thần có phần thẹn quá hóa giận.
Dĩ nhiên không phải ông ta nhìn sắc mặt của nhà họ Đàm, mà là muốn giữ thể diện cho Đàm Quý Nhân. Ông ta cảm thấy cô ta đủ tư cách làm con dâu của mình.
Trong mắt Hoắc Quan Thần, cô gái có thể cưới Hoắc Thiệu Hằng trừ việc gia thế phải tốt, thì nhân phẩm, ngoại hình, mọi thứ đều phải tốt, quan trọng nhất là tính cách tốt, hiếu thuận.
Đặc biệt là điều cuối cùng, theo Hoắc Quan Thần, điều đó là cực kì quan trọng.
Đậu Khanh Ngôn, con gái của Thủ tướng Đậu trước kia gia thế ngoại hình cũng không tệ, nhưng Hoắc Quan Thần vẫn không hài lòng, vì cô gái đó khá tùy hứng, không biết nghe lời, chưa nói tới chuyện hiếu thuận.
Ông ta biết Hoắc Thiệu Hằng không phải là người quá biết nghe lời, càng không thể nói là “hiếu thuận”, nếu ngay cả vợ anh cũng không hiếu thuận thì anh sẽ càng ngày càng xa cách với gia đình nhà họ Hoắc hơn.
Còn ấn tượng mà Đàm Quý Nhân mang lại cho ông ta chính là: vừa có gia thế tốt, lại khéo léo thông minh, cũng là người cực kì xinh đẹp, nghe nói chưa từng có bạn trai, đặc biệt nghe lời ba mẹ, là một đứa con vô cùng hiếu thảo.
“Cái gì mà nhìn sắc mặt của người khác hả? Thiệu Hằng, con gay gắt như thế này từ bao giờ thế? Đây là phép lịch sự tối thiểu đấy!” Một nửa mặt Hoắc Quan Thần tối sầm lại, “Tối nay ba và ông nội con sẽ đi, mẹ con cũng sẽ đi. Nếu con không có việc gì thì tốt nhất là đi một chuyến đi.”
“Con nói con đang ốm.” Hoắc Thiệu Hằng suýt chút nữa bấm còi, “Con không có nghĩa vụ phải đến khi nhà họ Đàm gọi, họ đuổi là đi. Nếu ba còn ép con, con đành phải chặn số của ba đấy.”
“Con dám ư!” Hoắc Quan Thần tức giận đứng phắt dậy trong phòng làm việc của mình, nhưng ngay sau đó, điện thoại ông ta vang lên tiếng tút tút tút, biểu hiện Hoắc Thiệu Hằng đã tắt điện thoại.
Ông ta vội gọi lại, phát hiện ra Hoắc Thiệu Hằng không chặn số của mình, mà chỉ không nghe máy, chuyển cuộc gọi này của ông ta đến hộp thư thoại, Hoắc Quan Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
…
Khi Hoắc Thiệu Hằng nghe xong cuộc điện thoại này, Cố Niệm Chi cũng đã bình tĩnh lại.
Cô có thể nghe ra được là ba của Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho anh, nhưng cô không hỏi gì, mà chỉ nghĩ tới Cố Tường Văn đang dưỡng bệnh ở trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.
Suy nghĩ một lúc, Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Liệt.
“Anh Trần à? Anh đang bận ạ?”
Trần Liệt đang xem một số tài liệu ghi chép số liệu nghiên cứu. Thấy Cố Niệm Chi gọi, anh ta vội trượt mở ra nghe, cười nói: “Không, anh đang xem một số tài liệu thôi, sao thế, cô dâu mới có việc gì à?”
Cố Niệm Chi bình thản không để ý đến cái từ “cô dâu mới” này, chỉ hỏi Trần Liệt: “Ông Cố, ba của em thế nào rồi ạ? Hôm nay em đi qua đó mà quên mất không đi thăm ông một lát.”
Cô tự kiểm điểm trong lòng, cảm thấy đứa con gái như mình đúng là không làm tròn nghĩa vụ gì cả.
Trần Liệt sửng sốt, cười hề hề nói: “Không sao, không sao, dù sao ông Cố vẫn đang trong tình trạng sống thực vật, kể cả em có đến, ông ấy cũng không biết mà.”
Sau đó, để Cố Niệm Chi giảm bớt sự áy náy cắn rứt, Trần Liệt lại nói tiếp: “Thật ra dạo này cô chị Cố Yên Nhiên của em còn rất hiếm khi tới ấy chứ nói gì đến em. Em yên tâm tĩnh dưỡng giữ sức đi, đừng nghĩ lung tung.”
Cố Niệm Chi mỉm cười, nói: “Cố Yên Nhiên không phải con gái ruột của ba, còn em thì khác mà…”
Lông mày của Trần Liệt lập tức nhíu lại.
ngontinhhay.com
Chẳng lẽ Cố Niệm Chi vẫn chưa biết DNA của cô và Cố Tường Văn không khớp nhau sao?
“Niệm Chi à, em đợi chút nhé, anh nghe điện thoại.” Trần Liệt trầm ngâm một lúc lâu, rồi lại dùng điện thoại bàn gọi cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ dùng tai nghe bluetooth để bắt máy.
“Hoắc thiếu, có cần nói rõ về thân thế của Niệm Chi với con bé không? Chuyện DNA này cũng không giấu được bao lâu. Cố Yên Nhiên đã nói với người khác rồi, tôi không muốn chỉ một mình Niệm Chi không hay biết gì.” Trần Liệt nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Ừ, nói đi.” Hoắc Thiệu Hằng đồng ý.
Dù sao đã kết hôn rồi, không cần lo lắng về vấn đề đãi ngộ bảo an của Cố Niệm Chi nữa.
Trần Liệt liền khéo léo nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi này, có một chuyện có lẽ anh nên nói với em.”
“Chuyện gì ạ?”
“DNA của em và Cố Tường Văn không khớp với nhau. Em không phải là con gái ruột của ông ấy.” Nói xong, Trần Liệt nghe thấy đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh, dường như đến hơi thở của Cố Niệm Chi cũng ngừng lại.
Ngay sau đó, Trần Liệt kiên trì nói tiếp: “… Nhưng DNA của Cố Yên Nhiên và Cố Tường Văn hoàn toàn trùng khớp với nhau, bọn họ là ba con ruột.”
Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, giống như bị giáng cho một cú bạt tai rất mạnh.
Mặc dù cô cũng không có tình cảm quá sâu sắc với Cố Tường Văn, nhưng cô vẫn luôn tưởng mình là con ruột, còn Cố Yên Nhiên là con nuôi.
Bởi vì cô vẫn biết DNA của mình và Cố Yên Nhiên không khớp, chứ không hề biết hóa ra DNA của cô và Cố Tường Văn cũng không khớp.
Mẹ kiếp, ngượng quá đi mất!
Khóe miệng Cố Niệm Chi giật giật, “Em biết rồi, cảm ơn anh Trần.”
Cố Niệm Chi tắt điện thoại, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Có phải anh biết việc Cố Tường Văn không phải là ba ruột của em không?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô, “Ừ, anh cũng mới biết cách đây không lâu. Nhưng chuyện này còn có điểm khó giải thích, nên bọn anh không ai nói ra.”
Mãi cho đến khi Cố Yên Nhiên đột nhiên để lộ chuyện này khi Cố Niệm Chi mất tích.
Dường như Cố Niệm Chi có cùng suy nghĩ với Hoắc Thiệu Hằng, nhanh chóng nghĩ đến vấn đề này, “Nếu đã không nói gì, vậy sao tự nhiên lại nói với em?”
Hoắc Thiệu Hằng cũng không có ý giấu cô, “Thời điểm em mất tích, Cố Yên Nhiên đã để lộ ra chuyện này.”
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Bình luận facebook