Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 732 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 732
CÔ GÁI TỐT SỐ
Cố Niệm Chi im lặng tiêu hóa những lời nói của Hoắc Thiệu Hằng, sau đó từ từ tổng hợp lại toàn bộ sự việc.
“Khi em mất tích ở Đức, Cố Yên Nhiên nói với người khác rằng em không phải là con gái ruột của ông Cố Tường Văn ư?” Cố Niệm Chi như đang tự nói một mình.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Ừ, đúng là như vậy.”
“Chị ta nói lời này trong tình huống nào? Sau đó thì sao? Chị ta muốn đạt mục đích gì?” Đầu óc sắc bén của Cố Niệm Chi lại bắt đầu hoạt động. Cô hỏi ra một chuỗi vấn đề, giống như đang tranh luận trên tòa án vậy.
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn cô một cái, khóe môi ẩn giấu nụ cười đầy tán thưởng, nhẹ nhàng nói: “Muốn đạt mục đích gì thì tạm thời chưa rõ. Khi đó đúng lúc ba anh nói với cô ta về chuyện em mất tích ở Đức, phía bên này muốn dùng quy cách cao nhất để cứu em. Sau đó, cô ta lại nói em tốt số thật đấy, nói mặc dù em không phải là con gái ruột của Cố Tường Văn, nhưng Cố Tường Văn thương yêu em giống như thương cô ta vậy…”
Anh thản nhiên nói ra chuyện này, nhưng liếc mắt sang lại thoáng thấy mặt Cố Niệm Chi có vẻ đờ đẫn hoang mang, còn có một chút mất mát trong đáy mắt nữa.
Hoắc Thiệu Hằng thầm thở dài trong lòng, không kìm được đưa tay ra xoa đầu cô, “Nghĩ gì vậy? Em còn có anh mà.”
Cố Niệm Chi cụp mắt xuống, môi mím thật chặt. Đôi môi củ ấu căng mọng dường như biến thành một đường mảnh, chỉ thấy một chút màu hồng nhạt.
Cô im lặng một lúc lâu mới nói: “Như thế mà gọi là tốt số ư? Suy nghĩ này cũng hiếm thấy thật đấy. Nếu thật sự coi em là em gái, khi biết em mất tích ở Đức, ngay cả cơ quan an ninh của quốc gia cũng ra mặt ứng cứu, không phải chị ta nên lo lắng cho an nguy của em sao? Kết quả phản ứng đầu tiên của chị ta lại là nói em tốt số… Sau đó có phải chị ta còn tỏ ra mình chỉ vô tình thôi, chị ta không biết chuyện các anh không biết em là con gái nuôi của nhà họ Cố đúng không?”
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, nhìn cô khen ngợi: “Ừ, em đoán không sai.”
Cố Niệm Chi buồn bực một chút, sau đó nhún vai, thì thầm nói: “Vậy thì tốt rồi, em vốn không biết làm thế nào để giữ quan hệ tốt với ba con họ, như bây giờ cũng tốt.”
Nếu là máu mủ ruột thịt thật sự, cô còn phải tìm mọi cách để miễn cưỡng bản thân không được quá xa lạ với họ, bởi vì có thể họ là người thân duy nhất của cô.
Bây giờ đã biết mình không có quan hệ máu mủ với ba con họ, cô bất giác lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Vậy ba mẹ ruột của em đang ở đâu đây?” Cố Niệm Chi lẩm bẩm, hà hơi lên cửa xe, sau đó vô thức dùng ngón tay vạch từng vệt lên đó.
Tim Hoắc Thiệu Hằng chợt thắt lại.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh nghe thấy Cố Niệm Chi nhắc đến ba mẹ ruột của mình.
Bởi vì ký ức trước năm 12 tuổi của Cố Niệm Chi đã không còn, cô lớn lên bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, giống như cô vừa sinh ra đã ở cùng họ, hoàn toàn không có vị trí của ba mẹ ruột trong cuộc sống thường ngày.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng muốn biết ba mẹ ruột đang ở đâu.
Hoắc Thiệu Hằng im lặng lái xe, trong đầu lại nhớ đến lúc Cố Niệm Chi ngất xỉu, cô đã từng gọi “Ba, chú”.
Chính miệng cô từng nói ba là Cố Tường Văn, vậy chú là ai?
Nếu Cố Tường Văn là ba nuôi, vậy trong ký ức của cô thật sự chỉ có khoảng thời gian cô làm con nuôi sao?
Chẳng lẽ từ khi còn rất nhỏ, cô đã được nhà họ Cố nhận nuôi rồi ư?
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy sương mù lại dày đặc trước mặt, trước đây tưởng là đã điều tra ra được một số chuyện, vậy mà hết lần này đến lần khác lại dẫn đến phương hướng khó có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, họ đã từng kiểm tra DNA của Cố Niệm Chi và Tạ Thanh Ảnh, chứng minh hai người này đích thực có mối quan hệ họ hàng thân thích.
Mà theo Hoắc Thiệu Hằng biết thì mẹ của Tạ Thanh Ảnh là Cố Điềm, con gái nhà họ Cố, nghe nói là em gái của Cố Tường Văn.
Đây là điểm đáng ngờ nhất hiện lên trong đầu Hoắc Thiệu Hằng khi anh biết DNA của Cố Niệm Chi và Cố Tường Văn không khớp nhau.
Hoặc là Cố Điềm cũng không phải là con gái ruột nhà họ Cố, hoặc Cố Tường Văn này không phải là Cố Tường Văn thật.
Nhưng nếu Cố Điềm cũng không phải là con gái ruột nhà họ Cố thì tại sao con gái của bà ấy lại có mối quan hệ ruột thịt với Cố Niệm Chi?
Chẳng lẽ con nuôi hai thế hệ của nhà họ Cố lại có mối quan hệ máu mủ sao?
Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Một loạt những điểm đáng ngờ quanh quẩn trong đầu Hoắc Thiệu Hằng, dần dần chỉ ra một phương hướng.
Họ nên kiểm chứng thân phận thật sự của Cố Tường Văn trước.
…
Cả Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không tiếp tục nói chuyện gì nữa trong suốt đoạn đường về trường.
Khi họ đến tòa ký túc xá của Cố Niệm Chi cũng đã là giữa trưa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng dừng xe, cùng bước xuống với cô, nói: “Vẫn chưa ăn cơm trưa, cùng đi ăn nhé.”
Cố Niệm Chi không chỉ chưa ăn cơm trưa, mà cô còn chưa ăn sáng nữa.
Buổi sáng cô ngủ quên mất, sau khi thức dậy thì vội vội vàng vàng sửa soạn, căn bản không có thời gian để ăn sáng.
Sau đó bị shock hai lần với Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt, bây giờ bụng cô đã đói cồn cào rồi.
Hoắc Thiệu Hằng không nhắc đến thì không sao, nhắc đến chuyện ăn cơm một cái là bụng của cô lập tức kêu ục ục một tiếng.
“Đói thật rồi kìa.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Ra nhà hàng Quảng Đông hay là nhà hàng Hồ Bắc?”
Hai nhà hàng này đều ở gần trường Đại học B, khá tiện.
Cố Niệm Chi lắc đầu, vẻ mặt hơi uể oải: “Em đến căng tin ăn linh tinh tạm một chút thôi, một lúc nữa phải đến nhà Kỳ Kỳ rồi.”
Lúc này Cố Niệm Chi nhớ ra cô còn chưa mua quà gì cho ba mẹ Mã Kỳ Kỳ.
Hoắc Thiệu Hằng giống như biết cô đang nghĩ gì, nói: “Vậy thì đi ăn cơm trưa trước, sau đó vào siêu thị Thương Trữ gần đó mua ít quà mang đến cho ba mẹ Mã Kỳ Kỳ.”
Cố Niệm Chi miễn cưỡng cười nói, “Không cần đâu, em về ký túc xá cất đồ, sau đó đến căng tin ăn cơm, rồi qua siêu thị gần trường mua là được rồi. Anh đi làm việc đi, không cần quan tâm đến em đâu.”
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn cô một lúc, mơ hồ cảm nhận được sự kháng cự của cô nên cũng không cố nữa, “Vậy cũng được, em đi đi. Khi nào đi rồi thì gọi điện cho anh nhé.”
Cố Niệm Chi cầm chặt cái túi vải bố trong tay, tỏ vẻ muốn từ chối: “Như thế có vẻ không hay lắm đâu. Ở trong nhà người ta mà.”
“Ừ, tùy em vậy.” Hoắc Thiệu Hằng lấy điện thoại ra nhìn, “Anh về đây.”
Anh quay người lên xe, dáng vẻ không có gì lưu luyến, nhanh chóng khởi động xe lao nhanh ra ngoài, không lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi không nói rõ được tâm trạng của mình nữa.
Cô quay đầu nhìn tòa ký túc xá nghiên cứu sinh cao cao kia. Buổi sáng khi rời đi, cô vẫn còn là một cô gái trẻ chưa lập gia đình, khi trở về đã biến thành một phụ nữ đã có chồng.
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng nói nếu ba năm sau cô vẫn không đồng ý thì sẽ xóa bỏ tất cả dấu tích tài liệu, nhưng như vậy chỉ có thể lừa gạt người khác, chứ không lừa dối được chính mình.
Tự bản thân cô biết mình là người đã kết hôn rồi.
Hơn nữa, khi đi cô còn tưởng rằng thân thế của mình đã rõ mười mươi, ai ngờ sau khi trở về lại phát hiện hóa ra vẫn là một đống bùng nhùng rối rắm.
Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu, đi về phía thang máy ký túc xá.
…
Cố Niệm Chi đẩy cửa phòng ký túc ra, ngước mắt nhìn thấy Mã Kỳ Kỳ đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông trong phòng.
Người đàn ông kia nghe thấy tiếng cửa phòng mở liền quay đầu lại nhìn, đôi mắt hoa đào sóng sánh hiện lên ý cười. Không ngờ lại là Hà Chi Sơ.
“Niệm Chi à, cậu đi đâu thế?” Mã Kỳ Kỳ cười vẫy tay với cô, “Cậu ăn cơm trưa chưa? Giáo sư Hà nói đi cùng chúng ta đến nhà tớ ăn cơm đấy!”
Cố Niệm Chi ngây người.
“Sao thế? Niệm Chi không hoan nghênh tôi à?” Hà Chi Sơ đứng lên, nhìn cô cười nhẹ.
Cố Niệm Chi mặc một cái váy lông cừu màu đỏ tươi, ống tay áo hình hoa tulip rộng làm nổi bật nhan sắc ngày càng xinh đẹp động lòng người của cô, chỉ có điều sắc mặt cô có phần hơi nhợt nhạt.
“Hả, không ạ, chỉ cần Kỳ Kỳ không ngại thì em cũng không có ý kiến gì. Em cũng là khách thôi mà.” Cố Niệm Chi cười khẽ, kiềm chế lại cơn sóng đang cuộn trào trong lòng.
“Đương nhiên là tớ không ngại rồi. Có thể mời Giáo sư Hà đến nhà em ăn cơm thì đúng là rồng đến nhà tôm ấy chứ!” Mã Kỳ Kỳ nói rất vui vẻ, đi tới vỗ vai Cố Niệm Chi, “Cậu ăn cơm trưa chưa?”
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Tớ đang định tới căng tin đây, cậu thì sao?”
“Tớ vừa ăn xong.” Mã Kỳ Kỳ quay đầu hỏi Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, thầy ăn cơm trưa chưa ạ?”
Hà Chi Sơ liếc nhìn Cố Niệm Chi, lắc đầu nói: “Chưa kịp ăn, tôi sẽ tới căng tin với Niệm Chi. Kỳ Kỳ này, em phải nói với ba mẹ là sẽ có thêm một người đến đấy nhé!”
“Không vấn đề gì ạ! Em gọi điện thoại luôn đây!” Mã Kỳ Kỳ mỉm cười vẫy tay với bọn họ, quay về phòng mình gọi điện thoại.
Cố Niệm Chi bỏ túi vải và túi xách đeo trên người xuống, chỉ lấy chìa khóa và phiếu ăn ra, nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, thầy chưa ăn trưa thật ạ?” Nguồn : ngontinh hay.com
“Đương nhiên là chưa. Tôi đến tìm em ăn cơm trưa mà.” Hà Chi Sơ đi cạnh cô, “Tôi biết tối nay em phải đến nhà Kỳ Kỳ ăn cơm tối, nên buổi trưa chắc có thể đi ăn cùng tôi đúng không?”
Lúc Hà Chi Sơ đến đây, anh đã nói chuyện với Mã Kỳ Kỳ một lúc. Cô chủ động mời anh và Cố Niệm Chi cùng đến thăm nhà mình, Hà Chi Sơ cũng thuận thế đồng ý luôn.
Trong một tuần sau khi Cố Niệm Chi quay lại này, hằng ngày cô đều gặp Hà Chi Sơ, không phải để học, mà là để thảo luận về công việc trợ giảng và trợ lý, có lúc họ cũng cùng nhau ăn cơm trưa.
Vì vậy, với đề xuất của Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi chỉ đáp “vâng”, rồi cùng Hà Chi Sơ xuống tầng dưới.
Hai người tới căng tin của trường, gọi hai suất cơm trưa, bê đĩa ăn lên tầng hai tìm một góc không có người để ngồi.
Ăn được một nửa, Hà Chi Sơ liền nói có việc phải đi ra ngoài một chút, để Cố Niệm Chi ăn một mình. Cố Niệm Chi không để tâm, chỉ vẫy tay với anh, bảo anh cứ tự nhiên.
Không ngờ chỉ một lát sau, Hà Chi Sơ đã quay lại, trong tay còn cầm theo một hộp bánh gato, đặt trước mặt cô. Anh mỉm cười nói: “Niệm Chi, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Cố Niệm Chi dở khóc dở cười nhìn hộp bánh gato màu hồng kia. Trên bánh còn có một con búp bê hình người nhỏ giống công chúa nhỏ nữa. Cô khẽ gật đầu với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà chu đáo quá, cảm ơn thầy ạ.”
Bất kể nói thế nào, đây cũng là cái bánh sinh nhật đầu tiên trong ngày hôm nay của cô.
Cố Niệm Chi mở hộp bánh gato ra, thấy đây chỉ là một miếng bánh gato cỡ một bàn tay, bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Cái bánh này nhìn đã thấy ngon rồi.” Cố Niệm Chi cầm thìa xắn một miếng, bỏ vào miệng.
Hương vị nồng đậm, mềm mại như tơ đột nhiên tràn ngập khoang miệng cô, đúng là một chiếc bánh tuyệt hảo có một không hai trên đời!
Cố Niệm Chi híp mắt thưởng thức hương vị thơm ngon của chiếc bánh, tâm trạng ấm ức dần dần trở nên tốt hơn.
“Tôi đặt người ta làm đấy, công thức độc nhất vô nhị.” Hà Chi Sơ cười như không cười, chuyển hộp bánh gato đi, nhìn Cố Niệm Chi ăn có vẻ rất thỏa mãn, bèn nói: “Xem ra em vẫn rất thích ăn loại bánh gato này.” Lại là kiểu nói chuyện chứa đựng đầy hàm ý.
Trước kia Cố Niệm Chi không muốn hỏi Hà Chi Sơ về việc liên quan đến cô, hoặc có thể nói, Hà Chi Sơ có nói thì cô cũng sẽ không tin, nhưng sau khi trải qua sự việc ở Đức, sự tín nhiệm của cô đối với Hà Chi Sơ lại tăng lên một bậc.
Cô liếc nhìn Hà Chi Sơ, dùng khăn giấy lau miệng, lùi về sau dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn Hà Chi Sơ, sau đó nói: “Giáo sư Hà, thầy đã biết em không phải con gái ruột của Cố Tường Văn từ lâu rồi đúng không ạ?”