Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 760
Chương 760:
Cố Niệm Chi nhún vai, tiếp tục nói: “Ba năm trước ở một trường đại học nào đó đã xảy ra một vụ án hình sự nghiêm trọng, không biết mọi người có nghe nói không?”
“Vụ án hình sự nào? Có rất nhiều vụ án xảy ra trong trường đại học, ai mà biết được cô nói vụ án nào?” Miêu Vân Tiêu bất mãn nhìn Quế Tố Dao: “Cô Quế, cô có thấy là cô ta rất quá đáng không? Không những bắt em phải dọn đi, mà còn đòi đi kiện em nữa!”
Quế Tố Dao hơi khựng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
Cô ta vừa nhớ ra một vụ án, đích thực là do mâu thuẫn với bạn cùng phòng, sau đó một người sinh lòng bất mãn đã đổ một vài thứ vào đồ dưỡng da của người bạn cùng phòng kia, khiến khuôn mặt của cô bạn đó bị bỏng nặng, dung nhan bị hủy hoại hoàn toàn.
“Cô Quế chắc hẳn đã nhớ ra rồi đúng không ạ?” Cố Niệm Chi nhẹ lòng được một chút, “Vụ án đó cũng bắt nguồn từ mâu thuẫn với bạn cùng phòng, cuối cùng một người vào tù hơn mười năm, một người bị hủy hoại dung nhan, tàn phế cả đời.
Miêu Vân Tiêu liếc thấy vẻ mặt Quế Tố Dao thay đổi, trái tim chùng xuống. Sắc mặt từ đỏ bừng biến thành trắng bệch, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Cố Niệm Chi và Quế Tố Dao, “Cô Quế, hai người đang nói vụ án nào vậy?”
“Em không nhớ sao? Ngay cả cô cũng suýt quên rồi.” Vẻ mặt Quế Tố Dao rất ngạc nhiên, “Đúng là bạn Cố nói cũng có lý đấy.”
Nói rồi cô nhìn sang Miêu Vân Tiêu: “Sao em lại có chìa khóa phòng bạn Cố? Nếu bạn ấy xảy ra chuyện gì, em định sẽ chịu mọi trách nhiệm sao?”
Miêu Vân Tiêu ngượng vô cùng.
Cô ta cho rằng căn phòng này chỉ mình cô ta ở nên đã đi tìm quản lý ký túc xá để lấy chìa khóa phòng còn lại.
Cố Niệm Chi đến nhận phòng thì đáng ra Miêu Vân Tiêu phải trả lại chìa khóa, nhưng cô ta cứ đinh ninh là sẽ được tiếp tục ở một mình nên đương nhiên không phải cứ nói trả là sẽ trả được.
“Cô Quế nhớ ra vụ án này thì tốt rồi, không cần em phải nói nhiều nữa.” Nói nhiều như vậy từ nãy đến giờ, Cố Niệm Chi cũng cảm thấy hơi khát, “Cô Quế đợi một lát nhé, em đi một chút rồi quay lại ngay.”
Cố Niệm Chi đứng lên đi vào phòng của mình, lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh nhỏ ra, đưa một chai cho Quế Tố Dao: “Mời cô Quế uống nước ạ!”
Quế Tố Dao nhận lấy chai nước khoáng nhưng không mở ra ngay. Cô ta do dự một lúc rồi nói với Miêu Vân Tiêu: “Vân Tiêu, hôm nay em thật sự đã làm quá rồi.”
“Nhưng em đã xin lỗi rồi mà!” Miêu Vân Tiêu như sắp khóc đến nơi, chỉ vào Cố Niệm Chi nói: “Chẳng lẽ thật sự bắt em phải chuyển đi thì cô ta mới chịu thôi hay sao?!”
Quế Tố Dao nhìn Cố Niệm Chi, thấy ánh mắt kiên quyết của cô, cũng không tiện khuyên nữa, cuối cùng đành nói với Miêu Vân Tiêu: “Cô thấy yêu cầu của Cố Niệm Chi đã rất hợp lý rồi. Chỉ cần em chuyển đi thì có thể miễn được vụ kiện cáo, em thử nghĩ xem có đúng như vậy không?”
Nếu suy xét từ góc độ này thì việc chuyển đi không phải là chuyện không thể chấp nhận được.
Nhưng ký túc xá của nghiên cứu sinh Đại học B chỉ có một tòa nhà này là phòng hai người, lại còn có nhà tắm riêng. Các ký túc xá khác đều là phòng bốn người, dùng chung nhà tắm.
Tuy chi phí ở ký túc xá này cao hơn nhiều, nhưng mọi người đều tranh nhau đăng ký ở, nếu như chuyển ra thì sẽ rất khó có thể chuyển vào lại.
Quế Tố Dao cũng khó xử, cuối cùng cô ta nói: “Hay là em đi hỏi các bạn khác xem có ai đồng ý đổi phòng với em không?” Nói xong lại dò ý Cố Niệm Chi: “Em Cố, ý em thế nào? Nếu đổi người khác ở cùng với em thì em có đồng ý không?”
Cố Niệm Chi suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được ạ, chỉ cần bạn Miêu chuyển đi, không ở cùng em nữa là được. Cô ta ở cùng ai không liên quan gì đến em.”
Quế Tố Dao thở phào nhẹ nhõm, thái độ đối với Cố Niệm Chi cũng khá lên nhiều.
Cô gái này tuy rằng bướng bỉnh nhưng cũng không phải là người vô lý, không biết châm chước cho người khác.
Cô đã hơi hiểu tại sao trong hơn một nghìn người, Hà Chi Sơ lại chọn cô bé này là nghiên cứu sinh thạc sĩ của anh ta rồi.
“Vậy được rồi, bây giờ em đi hỏi xem có ai đồng ý đổi phòng với em không đi.” Quế Tố Dao nói với Miêu Vân Tiêu, “Em mau đi tìm người đổi rồi ngày mai chuyển đi.”
“Không, tối nay phải chuyển đi ngay.”
Cố Niệm Chi không muốn ở cùng với Miêu Vân Tiêu thêm một đêm nào nữa.
Dù sao, nếu cô ta đã không quản được cái miệng, cái chân của mình thì Cố Niệm Chi đành giúp cô ta vậy, để cô ta ghi nhớ rằng, sau này đừng có nhiều chuyện, cũng đừng có quá đà mà vươn tay chọc vào bát cơm của người khác.
Cố Niệm Chi nhún vai, tiếp tục nói: “Ba năm trước ở một trường đại học nào đó đã xảy ra một vụ án hình sự nghiêm trọng, không biết mọi người có nghe nói không?”
“Vụ án hình sự nào? Có rất nhiều vụ án xảy ra trong trường đại học, ai mà biết được cô nói vụ án nào?” Miêu Vân Tiêu bất mãn nhìn Quế Tố Dao: “Cô Quế, cô có thấy là cô ta rất quá đáng không? Không những bắt em phải dọn đi, mà còn đòi đi kiện em nữa!”
Quế Tố Dao hơi khựng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
Cô ta vừa nhớ ra một vụ án, đích thực là do mâu thuẫn với bạn cùng phòng, sau đó một người sinh lòng bất mãn đã đổ một vài thứ vào đồ dưỡng da của người bạn cùng phòng kia, khiến khuôn mặt của cô bạn đó bị bỏng nặng, dung nhan bị hủy hoại hoàn toàn.
“Cô Quế chắc hẳn đã nhớ ra rồi đúng không ạ?” Cố Niệm Chi nhẹ lòng được một chút, “Vụ án đó cũng bắt nguồn từ mâu thuẫn với bạn cùng phòng, cuối cùng một người vào tù hơn mười năm, một người bị hủy hoại dung nhan, tàn phế cả đời.
Miêu Vân Tiêu liếc thấy vẻ mặt Quế Tố Dao thay đổi, trái tim chùng xuống. Sắc mặt từ đỏ bừng biến thành trắng bệch, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Cố Niệm Chi và Quế Tố Dao, “Cô Quế, hai người đang nói vụ án nào vậy?”
“Em không nhớ sao? Ngay cả cô cũng suýt quên rồi.” Vẻ mặt Quế Tố Dao rất ngạc nhiên, “Đúng là bạn Cố nói cũng có lý đấy.”
Nói rồi cô nhìn sang Miêu Vân Tiêu: “Sao em lại có chìa khóa phòng bạn Cố? Nếu bạn ấy xảy ra chuyện gì, em định sẽ chịu mọi trách nhiệm sao?”
Miêu Vân Tiêu ngượng vô cùng.
Cô ta cho rằng căn phòng này chỉ mình cô ta ở nên đã đi tìm quản lý ký túc xá để lấy chìa khóa phòng còn lại.
Cố Niệm Chi đến nhận phòng thì đáng ra Miêu Vân Tiêu phải trả lại chìa khóa, nhưng cô ta cứ đinh ninh là sẽ được tiếp tục ở một mình nên đương nhiên không phải cứ nói trả là sẽ trả được.
“Cô Quế nhớ ra vụ án này thì tốt rồi, không cần em phải nói nhiều nữa.” Nói nhiều như vậy từ nãy đến giờ, Cố Niệm Chi cũng cảm thấy hơi khát, “Cô Quế đợi một lát nhé, em đi một chút rồi quay lại ngay.”
Cố Niệm Chi đứng lên đi vào phòng của mình, lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh nhỏ ra, đưa một chai cho Quế Tố Dao: “Mời cô Quế uống nước ạ!”
Quế Tố Dao nhận lấy chai nước khoáng nhưng không mở ra ngay. Cô ta do dự một lúc rồi nói với Miêu Vân Tiêu: “Vân Tiêu, hôm nay em thật sự đã làm quá rồi.”
“Nhưng em đã xin lỗi rồi mà!” Miêu Vân Tiêu như sắp khóc đến nơi, chỉ vào Cố Niệm Chi nói: “Chẳng lẽ thật sự bắt em phải chuyển đi thì cô ta mới chịu thôi hay sao?!”
Quế Tố Dao nhìn Cố Niệm Chi, thấy ánh mắt kiên quyết của cô, cũng không tiện khuyên nữa, cuối cùng đành nói với Miêu Vân Tiêu: “Cô thấy yêu cầu của Cố Niệm Chi đã rất hợp lý rồi. Chỉ cần em chuyển đi thì có thể miễn được vụ kiện cáo, em thử nghĩ xem có đúng như vậy không?”
Nếu suy xét từ góc độ này thì việc chuyển đi không phải là chuyện không thể chấp nhận được.
Nhưng ký túc xá của nghiên cứu sinh Đại học B chỉ có một tòa nhà này là phòng hai người, lại còn có nhà tắm riêng. Các ký túc xá khác đều là phòng bốn người, dùng chung nhà tắm.
Tuy chi phí ở ký túc xá này cao hơn nhiều, nhưng mọi người đều tranh nhau đăng ký ở, nếu như chuyển ra thì sẽ rất khó có thể chuyển vào lại.
Quế Tố Dao cũng khó xử, cuối cùng cô ta nói: “Hay là em đi hỏi các bạn khác xem có ai đồng ý đổi phòng với em không?” Nói xong lại dò ý Cố Niệm Chi: “Em Cố, ý em thế nào? Nếu đổi người khác ở cùng với em thì em có đồng ý không?”
Cố Niệm Chi suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được ạ, chỉ cần bạn Miêu chuyển đi, không ở cùng em nữa là được. Cô ta ở cùng ai không liên quan gì đến em.”
Quế Tố Dao thở phào nhẹ nhõm, thái độ đối với Cố Niệm Chi cũng khá lên nhiều.
Cô gái này tuy rằng bướng bỉnh nhưng cũng không phải là người vô lý, không biết châm chước cho người khác.
Cô đã hơi hiểu tại sao trong hơn một nghìn người, Hà Chi Sơ lại chọn cô bé này là nghiên cứu sinh thạc sĩ của anh ta rồi.
“Vậy được rồi, bây giờ em đi hỏi xem có ai đồng ý đổi phòng với em không đi.” Quế Tố Dao nói với Miêu Vân Tiêu, “Em mau đi tìm người đổi rồi ngày mai chuyển đi.”
“Không, tối nay phải chuyển đi ngay.”
Cố Niệm Chi không muốn ở cùng với Miêu Vân Tiêu thêm một đêm nào nữa.
Dù sao, nếu cô ta đã không quản được cái miệng, cái chân của mình thì Cố Niệm Chi đành giúp cô ta vậy, để cô ta ghi nhớ rằng, sau này đừng có nhiều chuyện, cũng đừng có quá đà mà vươn tay chọc vào bát cơm của người khác.
Bình luận facebook