• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 521

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 521 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 521 QUYẾT ĐẤU (2)
Hoắc Thiệu Hằng vừa dứt lời, nụ cười của y tá da đen đã đông cứng trên mặt bà ta. Một lát sau, bà ta mới phản ứng kịp, lắp bắp nói: “Đón… đón ông ấy xuất viện á?!”


“Đúng thế, chúng tôi muốn đón ông ấy xuất viện.” Hoắc Thiệu Hằng nói ngắn gọn đủ ý, “Hiện tại người của tôi đã đi tìm bệnh viện làm thủ tục. Phiền bà tránh ra một chút, chúng tôi cần thu dọn đồ đạc cho ông ấy.”


Hoắc Thiệu Hằng vừa nói xong, người ở bên ngoài nhận được chỉ thị bèn cầm giấy tờ tùy thân hợp pháp, hộ chiếu Barbados, cùng với giấy chứng nhận huyết thống do Chính phủ Barbados cấp cho Cố Niệm Chi đi vào khu nội trú của bệnh viện này, làm thủ tục xuất viện cho Cố Tường Văn.


Người của khu nội trú bệnh viện nhìn thấy những giấy chứng nhận đó liền ngẩn người, vừa không muốn làm thủ tục xuất viện, lại vừa không dám không làm.


Dù sao người ta cũng đã đưa ra đầy đủ giấy chứng nhận thân phận rồi, bọn họ còn có thể làm sao được nữa?


Quy định là quy định, lời Cố Yên Nhiên nhắn lại cũng là: Nhất định phải xử lý dựa theo quy định.


“Phiền… phiền ngài chờ một lát, chúng tôi đi kiểm tra đối chiếu tư liệu đã.” Người của khu nội trú bệnh viện lắp bắp nói, lặng lẽ chuồn vào phòng phía trong, lén gọi điện thoại cho Cố Yên Nhiên.


Cố Yên Nhiên đã để lại đây một dãy số di động, bảo bọn họ nếu có tình huống khẩn cấp thì gọi thẳng tới số này tìm cô ta.


Tuy người của bệnh viện không biết rốt cuộc dãy số di động kia là của ai, nhưng trước đây đã từng thử gọi mấy lần, mỗi lần gọi tới số điện thoại này, mọi phiền phức của bọn họ đều được giải quyết dễ dàng.


Thế nhưng lần này, dù bọn họ gọi thế nào cũng không thể gọi được vào điện thoại của đối phương…


Người của Hoắc Thiệu Hằng đợi ở ngoài hơn mười phút, thấy người làm thủ tục đi mãi không về, không đợi nổi nữa bèn gõ vào quầy lễ tân bên ngoài: “Này! Người đâu rồi? Kiểm tra đối chiếu gì mà lâu vậy? Có cần tới văn phòng Chính phủ kiểm tra lại không?”


Người của khu nội trú rề rà trong phòng thêm một lát nữa nhưng vẫn không gọi được vào số điện thoại Cố Yên Nhiên lưu lại.


Người ở bên ngoài đang ra sức thúc giục, bọn họ không còn cách nào khác, dựa theo quy định chỉ có thể cho phép xuất viện, nếu không chính là giam giữ người trái phép…


Người ở phòng trong chậm chạp bước ra ngoài, bĩu môi bắt đầu làm thủ tục xuất viện cho Cố Tường Văn.


Ở bên này, Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh của Cố Tường Văn.


Từ máy hô hấp của Cố Tường Văn cho tới quần áo thường ngày của ông, toàn bộ những thứ có thể mang đi họ đều đóng gói mang đi hết.
Từ đầu đến cuối người y tá da đen kia vẫn đứng ở bên cạnh đan xoắn tay vào nhau, không ngừng nói: “Ông ấy vẫn chưa khỏe đâu… Mấy người muốn đưa ông ấy đi đâu?”





Trong vòng nửa tiếng này, người bên phía Cố Yên Nhiên đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng đến mức luống cuống cả chân tay rồi.


“Có cần đi báo cáo với cô cả không?”


“Không thể tiếp tục điều tra thêm xem là xảy ra chuyện gì à?”


“Chúng tôi đã phái người qua đó rồi, nhưng vẫn chưa có hồi âm…”


Những người này không hề biết rằng người bọn họ phái đi đều đã bị đội quân tinh nhuệ của Cục tác chiến đặc biệt tại Nam Mỹ khống chế, nhốt trong một căn phòng trống, chỉ chờ hành động kết thúc thì sẽ thả bọn họ ra.


Đợi đến khi cuối cùng bọn họ đã thật sự hết cách, lúc quay về báo cáo với Cố Yên Nhiên thì thời gian gần như đã qua hơn bốn mươi phút rồi.


“Cái gì? Điện thoại của bên phía bệnh viện không gọi được? Internet cũng bị cắt ư? Các người không biết phái người đi xem thử sao? Ở đây cũng có xa xôi gì đâu, lái xe hơn mười phút là đã tới rồi còn gì nữa?” Cố Yên Nhiên vô cùng kinh ngạc nói. Cô ta ngẩng đầu lên khỏi bữa sáng trong chòi hóng gió ở vườn hoa, nhìn người làm của mình.


“Chúng tôi đã phái người đi rồi, nhưng những người này đều không hề hồi âm lại gì cả…”


Cố Yên Nhiên khẽ cau mày. Cô ta bỗng đứng bật dậy, thầm nói nguy rồi!


Nhất định là đã có người phát hiện ra…


Không kịp nữa rồi!


Sắc mặt Cố Yên Nhiên sa sầm xuống, lập tức ra quyết định.


“Mau lên! Dẫn thêm nhiều người, thông báo cho cả công ty vệ sĩ nữa, bảo bọn họ hỗ trợ về mặt vũ lực, tôi sẽ đi cùng với mọi người!” Cô ta vừa lớn tiếng ra lệnh, vừa lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn yêu cầu giúp đỡ.


Gửi tin nhắn xong, cô ta ném khăn ăn xuống rồi nhanh chóng rời đi.


Cố Yên Nhiên đi quá vội, thậm chí còn vấp chân vào chân bàn ăn, kéo hết cả khăn trải bàn từ trên bàn ăn xuống. Bộ đồ ăn bằng bạc đẹp đẽ trên bàn ăn cũng rơi ầm ầm xuống mặt đất nhưng cô ta không thèm liếc mắt nhìn chúng lấy một cái mà chỉ vội vã sải bước rời đi.





Bốn mươi phút trôi qua, rốt cuộc họ cũng làm xong thủ tục xuất viện.


Mặc dù nhóm Hoắc Thiệu Hằng hơi sốt ruột, nhưng vì tránh bứt dây động rừng nên bọn họ không hề để lộ dáng vẻ vô cùng vội vàng đó ra ngoài.


Dù sao bọn họ cũng đã cắt đứt hết mọi đường liên lạc với bên ngoài của bệnh viện rồi nên cũng không sợ những kẻ này giở trò.


Viện trưởng của bệnh viện đích thân ra mặt, đi tới phòng bệnh của Cố Tường Văn, nhìn Cố Niệm Chi, nói: “Cô chính là con gái út của ngài Cố à? Hình như trước kia tôi chưa từng nghe ai nhắc tới cô thì phải?”
“Vậy sao?” Cố Niệm Chi nghiêng đầu mỉm cười, khuôn mặt rất tươi tỉnh xinh đẹp, “Sao lại chưa từng nghe ai nhắc tới nhỉ? Chị gái của tôi cũng chưa từng nhắc tới tôi sao?”


“Chị gái cô á? À, cô cả Cố ấy à, cô ấy cũng chưa từng nhắc tới…” Vị viện trưởng kia quan sát Cố Niệm Chi, chậc chậc thành tiếng, “Cô là cô út à, cô không hề giống chị gái cô chút nào cả.”


“Chúng tôi đâu phải là chị em sinh đôi, tất nhiên là không giống nhau rồi.” Cố Niệm Chi nói một cách giảo hoạt, sau đó lấy giấy tờ tùy thân mới do Chính phủ Barbados ký cho cô ra, đưa cho viện trưởng, “Ngài xem đi, đây là giấy tờ tùy thân của tôi, trên đó có đóng dấu của Chính phủ nữa đấy. Nếu không tin, các ông có thể tới các ban ngành liên quan của Chính phủ để kiểm tra, sẽ biết rõ chuyện này thế nào ngay thôi.”


“Nhưng mà điện thoại và internet của bệnh viện chúng tôi đang xảy ra chút vấn đề, tạm thời không có cách nào liên lạc với các ban ngành liên quan của Chính phủ cả.” Vị viện trưởng kia vẫn còn muốn ngăn cản, “Chi bằng, mấy người chờ thêm chút nữa được không?”


“Đây là vấn đề của các ông, không phải là vấn đề của chúng tôi. Các ông yêu cầu điều kiện gì, chúng tôi đều đã trình đủ điều kiện đó. Điều kiện được bổ sung tạm thời, chúng tôi không có nghĩa vụ phải đáp ứng.” Sắc mặt Cố Niệm Chi đã sa sầm, nói một tràng tiếng Anh lưu loát. Thần thái của cô vừa thận trọng vừa ngạo mạn, thể hiện dáng vẻ cô công chúa nhỏ nhà giàu kiêu ngạo bướng bỉnh một cách vô cùng tinh tế.
Vị viện trưởng kia gặp người nói đạo lý thì vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng gặp phải người không nói đạo lý thì lại câm như hến. Bởi vì ông ta đã từng giao tiếp với quá nhiều những kẻ có tiền ở Barbados rồi, ngạo mạn thận trọng quả thật là phong cách điển hình của bọn họ.


Hiện tại ông ta đã tin chắc rằng Cố Niệm Chi chính là cô con gái nhỏ của nhà họ Cố rồi…


Đúng lúc này, Âm Thế Hùng dẫn theo khoảng bốn, năm người đàn ông thân thể khỏe mạnh tiến vào, dìu người thực vật Cố Tường Văn đang hôn mê lên một chiếc băng ca.


Đây là băng ca do Trần Liệt chuẩn bị, được vận chuyển khẩn cấp bằng máy bay từ châu Âu tới, trên đó có đầy đủ các loại thuốc thang và thiết bị máy móc cần thiết cho người thực vật.


Cố Tường Văn chẳng khác nào chuyển từ giường bệnh này sang giường bệnh khác, ngay cả thuốc dùng để tiêm truyền cũng không có gì thay đổi.


“Đi thôi.” Hoắc Thiệu Hằng phất tay, nháy mắt ra hiệu cho Âm Thế Hùng.


Âm Thế Hùng khẽ gật đầu, dẫn theo người của mình đẩy Cố Tường Văn đi ra ngoài.


Vừa đi tới hành lang, ở đó đã có hai chiếc băng ca giống nhau y như đúc chờ sẵn, trên mỗi băng ca cũng có một “người thực vật” đang ngủ say.


Đây là đạo cụ do bọn họ bố trí để đánh lừa người khác, mục đích là để không ai biết rõ bọn họ thật sự đi về phía nào.


Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp năng lực hành động của kẻ địch, hoặc là, cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết rõ kẻ địch rốt cuộc là ai, ở đâu…


Bọn họ vẫn chưa kịp đẩy ba chiếc băng ca tới cửa thang máy thì một tiếng nổ vang rền đã đột ngột vang lên trước tòa nhà này.
Vietwriter.vn
“Nằm xuống!” Trực giác của Hoắc Thiệu Hằng mách bảo vụ nổ này ở ngay dưới chân bọn họ, anh ôm Cố Niệm Chi ngã nhào về phía trước, nhanh chóng lăn tới chân tường bên cạnh cánh cửa.


Đùng! Đùng! Đùng!


Tiếng nổ liên tiếp truyền vào từ ngoài tòa nhà.


Ngay lập tức, khói đặc cuồn cuộn bốc lên khắp tòa nhà. Quả bom đặt trước tòa nhà này đã nổ xuyên thẳng qua tòa nhà, từ mặt trước của tòa nhà cũng có thể nhìn thấy được núi đá và bụi cây ở phía sau.


Âm Thế Hùng che chắn cho người của mình đẩy Cố Tường Văn quay về cửa phòng bệnh, ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vài người mặc áo đen bịt mặt đeo súng phun lửa trên lưng đang vừa phóng hỏa vừa đi về phía tòa nhà này.
“Hoắc thiếu! Anh tranh thủ dẫn mọi người đi đi! Tôi sẽ yểm trợ!” Âm Thế Hùng rút súng bắn tỉa hạng nặng của mình từ trong băng ca ra, nâng súng đặt lên cửa sổ nhắm bắn.


Pằng!


Một viên đạn bắn tỉa hạng nặng xoay tròn lao đi, cắm thẳng về phía kẻ mặc đồ đen bịt mặt ở đằng trước, quật tên đó ngã xuống mặt đất.


Hoắc Thiệu Hằng đang nằm trên sàn nhà cũng nhảy lên, rút một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng khác dưới băng ca ra, nhắm thẳng vào khẩu súng phun lửa trên lưng kẻ mặt đồ đen bịt mặt bị Âm Thế Hùng bắn ngã, nã một phát súng.


Đùng!


Khẩu súng phun lửa trên lưng người nọ có hai bình nhiên liệu. Trong đó một bình là đựng khí nitơ chất lượng cao, một bình đựng toàn là xăng, một viên đạn bắn tỉa hạng nặng đã đủ để làm nổ tất cả khí nitơ ở bên trong, sau đó làm mồi dẫn đốt cháy xăng.


Ngọn lửa với cường độ như vậy vừa bùng cháy lên, chưa tới một phút thì tên mặc đồ đen bịt mặt kia gần như đã hóa thành tro tàn.


Người bình thường trông thấy tình cảnh thảm thiết này đều sinh lòng khiếp đảm, vội vàng bỏ chạy. Nhưng hiển nhiên là mấy tên mặc đồ đen bịt mặt còn lại đều không phải là người bình thường. Bọn chúng không những không rút lui, trái lại còn kiên quyết đã làm phải làm đến cùng. Bọn chúng cầm súng phun lửa nhắm chính xác về phía tầng ba hung hãn phun lửa về hướng vừa mới nã đạn sang bên này.


Ngọn lửa cháy phừng phừng như ngọn lửa ma chui ra từ địa ngục, quét ngang qua cửa sổ tầng ba.


Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng vội vàng nằm úp xuống sàn nhà. Ngọn lửa khổng lồ lóe sáng trên đỉnh đầu bọn họ rồi nhanh chóng mất tăm mất tích, chỉ lưu lại một làn khói đen dày đặc.


Cố Niệm Chi đang nằm sấp ở chân tường cạnh cửa phòng bệnh, vẫn ở ngay chỗ Hoắc Thiệu Hằng vừa mới ôm cô lăn tới đó. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô hãi hùng khiếp vía, trong lòng không tránh khỏi hoảng hốt lo sợ. Vừa rồi lúc ngọn lửa kia cuốn tới, cô trơ mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng ở ngay trước ngọn lửa cách không xa, suýt nữa đã hét thành tiếng.


Cô phải vội vã nhét nắm tay vào trong miệng mình để không làm phiền tới nhóm Hoắc Thiệu Hằng.


“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!”


“Điện thoại không gọi được!”


“Chạy mau! Chạy mau! Mấy tên cướp này không muốn sống nữa rồi!”


Viện trưởng bệnh viện và y tá của Cố Tường Văn, cùng với các nhân viên y tế khác của tòa nhà này hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi.


Hoắc Thiệu Hằng không nhìn nổi nữa, bèn nói với Âm Thế Hùng: “Cậu dẫn bọn họ rời khỏi đây từ cửa sau, tôi sẽ ở lại trong này dẫn dụ hỏa lực của bọn họ.”


“Không, để tôi yểm trợ! Hoắc thiếu, anh dẫn mọi người rời khỏi đây đi!” Âm Thế Hùng một mực phản đối. Anh ta không thể đẩy Hoắc Thiệu Hằng vào nơi nguy hiểm thêm lần nữa được.


“Đây là mệnh lệnh.” Hoắc Thiệu Hằng không nhiều lời, lập tức ngồi dậy, đẩy băng đạn vào khẩu súng bắn tỉa hạng nặng trên tay, “Kỹ thuật bắn của cậu không chuẩn bằng tôi, tôi có thể rút lui an toàn, cậu thì không thể. Đi mau đi!”


Đây không phải là lúc lề mề anh đẩy tôi nhường. Âm Thế Hùng phản đối một lần không thành công bèn không kiên trì nữa. Anh ta biết kỹ thuật bắn của mình thật sự không chuẩn bằng Hoắc Thiệu Hằng, nhưng mà anh ta cũng không cho rằng Hoắc Thiệu Hằng có thể rút lui an toàn.
Có điều bây giờ còn có Cố Tường Văn và Cố Niệm Chi cần anh ta đưa tới nơi an toàn, nên chỉ có thể tạm thời đi trước, rồi quay lại tiếp ứng cho Hoắc Thiệu Hằng sau.


“Vậy Hoắc thiếu nhớ cẩn thận, tôi đi trước.” Âm Thế Hùng để súng bắn tỉa hạng nặng lại cho Hoắc Thiệu Hằng, còn bản thân thì rút hai khẩu súng tiểu liên bán tự động dưới gầm băng ca ra. Anh ta cõng Cố Tường Văn trên băng ca lên lưng, cột ông vào người mình, sau đó nằm sấp bò tới trước mặt Cố Niệm Chi, nhét cho cô một khẩu súng tiểu liên bán tự động, “Cầm lấy, đi theo anh! Em bảo vệ sau lưng anh! Nhìn thấy người nào xông về hướng em thì cứ dốc sức bắn cho anh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom