• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 587

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 587 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 587 EM MÀ ĐỘC ÁC THÌ NGAY CẢ EM CŨNG PHẢI SỢ MÌNH ẤY
“Giáo sư Hà đã dạy bọn em rằng, bồi thường án dân sự cần xác định dựa trên năng lực kinh tế của đối phương, cho nên phải tìm những mục tiêu có thể đạt được nhiều lợi ích nhất. Như trong vụ án này, việc kiện cảnh sát địa phương ở Đức và vị cảnh sát cấp cao kia chính là cách đòi bồi thường trực tiếp nhất và cũng hiệu quả nhất. Ngoài ra, ba mẹ bị cáo cũng sẽ trở thành bị cáo trong vụ án kiện dân sự này.” Cố Niệm Chi bình tĩnh lấy ra một bản phân tích khác, “Nếu em không kiện cho cặp ba mẹ lợi dụng chức quyền, che giấu hành vi hành hạ người đến chết của con trai mình đến táng gia bại sản thì Cố Niệm Chi em sẽ rời khỏi giới pháp luật.”


“Niệm Chi, thầy rất thích quyết tâm của em, nhưng em có cần thiết phải thề như thế không?” Hà Chi Sơ nở nụ cười, đúng là còn trẻ quá, không biết trời cao đất rộng thế nào…


Nhưng anh ta lại thích dáng vẻ ngang ngược không sợ trời không sợ đất đó của cô.


Cô muốn làm trời làm đất gì thì anh ta cũng sẽ chống đỡ được đến cùng.


“Thầy nói là làm gì cũng phải quyết tâm…” Cố Niệm Chi cười, “Em muốn cho bọn họ biết, em mà đã độc ác thì ngay cả em còn phải thấy sợ mình!”


“Rồi, được rồi, nghiêm túc chút đi.” Hà Chi Sơ nhìn cô, đôi mắt hoa đào sóng sánh hơi lấp lánh lên khiến Cố Niệm Chi thoáng ngây người.


Trong lòng Hà Chi Sơ vui vẻ hơn nhưng ngoài mặt vẫn chẳng tỏ thái độ gì. Anh ta day day mi tâm, “Vụ án này không phức tạp lắm, nhưng vì ba mẹ của bị cáo từng là nhân viên cảnh sát cao cấp tham gia điều tra vụ án này nên có rất nhiều chứng cứ trực tiếp không dễ tìm ra đâu.”


“Em bực nhất chỗ này. Đến lúc mở phiên tòa hình sự, dựa theo nguyên tắc ‘suy đoán vô tội’ thì trong tình huống không có chứng cứ trực tiếp, rất có thể bị cáo sẽ thoát khỏi trừng phạt.” Nắm tay của Cố Niệm Chi đập nhè nhẹ lên mặt bàn, “Cho nên em nhất định sẽ không thể để bọn họ thực hiện được kế hoạch! Cho dù có thoát khỏi xử phạt của vụ án hình sự thì cũng phải khiến bọn họ chịu xử phạt án dân sự tới mức từ thiên đường rơi xuống địa ngục mới được!”


“Em muốn đạt được kết quả thế nào?” Hà Chi Sơ đan hai tay vào nhau, ngồi dựa lưng vào lưng ghế mềm mại, híp mắt nhìn Cố Niệm Chi chăm chú.


“Em muốn ba mẹ của hung thủ phải mất việc, bị Cục cảnh sát khai trừ, phải bồi thường một khoản chi phí lớn. Nếu đến táng gia bại sản không bỏ ra đủ, vậy thì chỉ có thể ngồi tù.” Cố Niệm Chi nhún vai, vẻ mặt vừa kiên định lại vừa lém lỉnh.


“Được đấy, đủ tàn nhẫn.” Hà Chi Sơ gật đầu khen ngợi, “Vậy em cứ dựa theo hướng này chuẩn bị đi. Đúng rồi, hộ chiếu của em đâu? Mang qua đây, tôi bảo người ta làm visa đi Đức luôn.”


Cố Niệm Chi đã đổi sang hộ chiếu mới, thân phận trước kia không thể dùng nữa, hiện tại mới là thân phận thật của cô, nhưng Cố Niệm Chi vẫn cảm thấy không quen cho lắm.


Cô đứng thẳng dậy, xách balo lên: “Em về lấy hộ chiếu, chiều mang tới cho thầy được chứ ạ?”


“Dù sao tôi cũng chẳng có việc gì, để tôi đưa em về, thuận tiện lấy hộ chiếu luôn.” Hà Chi Sơ cũng đứng lên theo.


Cố Niệm Chi muốn nói là không cần, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt như cười như không có Hà Chi Sơ, cô liền giả câm giả điếc luôn.


Cô ôm balo đi theo sau Hà Chi Sơ ra ngoài. Về tới ký túc xá, lấy hộ chiếu đưa cho anh ta xong, đến lúc thấy Hà Chi Sơ không nói gì liền đi luôn, Cố Niệm Chi mới thở phào nhẹ nhõm.


Cuối cùng cô cũng có thể đi Đức rồi.
Cô sẽ có cơ hội gặp Hoắc thiếu chứ?





Trong lúc Cố Niệm Chi vội vàng làm thủ tục xuất ngoại thì Hoắc Thiệu Hằng ở New York nước Mỹ cũng đang rơi vào thời điểm căng thẳng nhất.


Anh muốn James trở thành nội gián trong CIA cho mình thì nhất định phải làm cái gì đó để ông ta tin tưởng mới được.


Hoắc Thiệu Hằng đã có mục tiêu của mình, chính là nhân tài mới xuất hiện của CIA – Sean.


Tay này thực sự cũng rất khủng bố, không ngờ lại lặng lẽ góp nhặt được nhiều tư liệu và tin tức của anh đến thế.


Hoắc Thiệu Hằng không thích cảm giác bị người ta nghiên cứu sạch sẽ như vậy. Tuy anh không thể xóa hết mọi hình ảnh trước kia của bản thân mình, nhưng ít ra cũng có thể trừ khử những kẻ có mưu mô sâu xa lén nghiên cứu về mình.


Vì thế, mười ngày sau đó, Hoắc Thiệu Hằng không làm gì khác cả, ngày nào cũng cải trang thành một dáng vẻ khác nhau tới khu vực văn phòng của CIA ở New York để tìm hiểu tình hình.


Dần dần, anh đã thăm dò được quy luật hoạt động của Sean.


Mỗi ngày hắn sẽ lái xe tới đây làm việc vào lúc tám giờ, trưa ra ngoài ăn cơm, chiều tan làm đúng năm giờ.


Bởi vì chức vụ của Sean rất cao bên bên cạnh luôn có người của Sở Mật vụ và Bộ Quốc phòng Mỹ ngầm bảo vệ.


Trong chỗ tối ít nhất luôn có một tay súng bắn tỉa dọn sạch đường cho hắn.


Người này sợ chết hơn James, quyền hạn cũng lớn hơn ông ta.


Dựa theo hiểu biết của Hoắc Thiệu Hằng về CIA Mỹ, sự bảo vệ của Sean đã gần như có thể sánh ngang với Tổng thống Mỹ cùng các Tổng cục trưởng của CIA rồi.


Nói cách khác, bối cảnh của người này cực kì lớn, không thể nào đơn giản như vậy được.


Người sau lưng hắn hẳn là muốn bồi dưỡng hắn trở thành Tổng thống, hoặc ít nhất cũng phải là vị trí Tổng cục trưởng CIA.


Vậy thì người này càng không thể để lại được.


Quan sát xong, Hoắc Thiệu Hằng ở trong nhà trọ vạch kế hoạch tác chiến.


Dưới bóng điện duy nhất trong nhà trọ, trên chiếc bàn ăn bằng gỗ lớn có bày mấy tờ giấy trắng to, bên trên có rất nhiều đường cong cong vẹo vẹo bằng bút chì.


Quan sát kĩ một chút, có thể nhận ra đây gần như là bản đồ toàn cảnh thành phố New York.


Anh không dùng máy tính, cũng không tìm trên internet, chỉ mua mấy tờ bản đồ New York rồi vẽ lại theo một lần.
Bởi vì đây vốn là công việc của anh, biết internet bảo mật không tốt, hơn nữa giờ anh đang ở địa bàn của người khác, càng không thể sử dụng internet hoặc dùng máy tính để vạch ra kế hoạch tác chiến được.


Phương pháp truyền thống vẫn giữ bí mật tốt hơn cả.


Sau khi nghiên cứu đi nghiên cứu lại mấy lần, anh mới mang mấy tờ giấy trên bàn vào phòng tắm đốt sạch, lại thuận tiện xả nước bồn cầu cho trôi hết.


Hoắc Thiệu Hằng quay về phòng ngủ của mình, ngồi trước bàn làm việc lớn, bắt đầu sửa sang lại vũ khí mình cần dùng.


Lúc này, để giải quyết Sean, anh không thể nào dùng súng bắn tỉa được.


Bởi vì anh chỉ có một mình, khó có thể yên lành thoát khỏi vòng vây của bốn tổ súng bắn tỉa và hơn chục cảnh sát bí mật kia.


Cho nên phải nghĩ cách khác.


Hoắc Thiệu Hằng từng cẩn thận phân tích. Gã Sean kia, tuy rằng rất có năng lực, cũng rất có bối cảnh, nhưng dựa theo cách thức làm việc của hắn thì có thể thấy tên này cực kì tự tin, tự tin đến mức gần như là tự phụ.


Hơn nữa, hắn còn trẻ, người trẻ tuổi thường hay bốc đồng, cũng gặp thất bại ít hơn, cho nên rất khó khống chế cảm xúc của bản thân mình.


Hắn lớn hơn Hoắc Thiệu Hằng một tuổi nhưng sự nhẫn nại và khả năng khống chế thực sự kém anh rất xa.
Vietwriter.vn
Muốn có những cái đó thì cần phải có kinh nghiệm và sự từng trải mới được.


Đối với người như vậy, chỉ có một cách, đó là phép kích tướng.





Trời dần sang tháng tám, đúng vào thời điểm nóng nhất của mùa hè.


Sean bước vào văn phòng, luồng không khí mát lạnh phả ra từ chiếc điều hòa khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.


Hắn sải đôi chân dài đi tới ngồi xuống trước bàn làm việc, đang định mở máy tính lên thì đột nhiên phát hiện thấy trên bàn làm việc của mình có một chiếc phong bì màu trắng.


Bên trên phong bì có một dòng chữ tiếng Anh viết hoa như rồng bay phượng múa, “Dear Sean. From an old friend”.


Không có con dấu của bưu điện, không dán tem, thậm chí còn không ghi địa chỉ gửi thư, không có địa chỉ nhận thư của hắn, chỉ có một câu xưng hô đơn giản, và một chữ ký đơn giản hơn: “An old friend”.


Rõ ràng là đang khiêu khích!


Sean tức tối đẩy cái bàn rung lên, nhưng trước khi ló trí bay đi mất, hắn vẫn nhớ lấy một đôi găng tay cao su ra, đeo lên rồi mới mở phong bì thư.
Bên trong chỉ có một trang giấy viết thư duy nhất.


Vừa mở ra, hắn lập tức tức giận đến phát điên.


Bên trong chỉ có hai câu nói ngắn ngủi đã được đóng dấu ra: “Do your parents know that you took other people’s credits to make yourself look good? Coward, you would lose everything when they find out you are just an incompetent bastard.” (Sean, ba mẹ mày có biết mày cướp công của người khác để thăng chức không thế? Tên khốn, chờ bọn họ phát hiện ra mày là một thằng vô dụng lại nhát gan, mày nhất định sẽ mất đi tất cả).


“Thằng khốn! Thằng khốn! Thằng khốn! Mày mới là thằng khốn!” Sean tung chân đá đổ bàn làm việc, máy tính trên bàn cũng đổ rầm xuống đất, lá thư bay lên theo luồng không khí chấn động.


Cửa lập tức bị người ta đẩy ra, một đám cấp dưới của hắn từ bên ngoài ùa vào, đứng ngay đầu tiên chính là Phó Cục trưởng James.


Lá thư kia vừa vặn bay xuống ngay trước mặt James.


James giơ tay ra cầm lấy theo bản năng, ánh mắt lướt qua những hàng chữ trên lá thư rồi lập tức sửng sốt.


Mấy đồng nghiệp sau lưng ông ta cũng nhìn thấy lá thư này, trên mặt cả đám xuất hiện vẻ cố gắng nhịn cười, nhịn đến mức có phần vất vả.


Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hả hê không thèm che đậy của đám cấp dưới, Sean càng tức hơn.


“Cút ngay! Cút ngay! Cút hết ra ngoài cho tôi!” Sean thở phì phò chống tay vào lưng ghế ngồi, “Ai cho các người vào đây hả?”


James sờ mũi, đưa trả lá thư kia cho Sean, nói: “Chúng tôi đang muốn nói cho ngài biết, chúng tôi vừa mới phát hiện ra tên bắt cóc kia thường xuyên xuất hiện ở khu Thượng Tây tại New York.”


“Tên bắt cóc ư?!” Sean ngẩng phắt đầu lên, mắt híp lại, “Đưa địa chỉ của hắn đây cho tôi! Tôi lập tức dẫn người đi tìm!”


“Ha ha, đúng là kẻ thích cướp công lao của người khác để thăng cấp…” Trong đám đồng nghiệp, có người hạ giọng nói: “Rõ ràng là James tìm thấy, giờ lại thành công lao của hắn rồi…”


“Chẳng thế thì sao, người ta là ai chứ? Người ta có người che chở bên trên mà…”


Tuy rằng trò chuyện rất nhỏ nhưng cũng không hề cố ý nói thầm, ai nấy đều nghe thấy được, chỉ là giả vờ như không nghe thấy mà thôi.


Sean hít một hơi thật sâu. Hắn biết, nếu mình muốn thực sự trở thành sếp của đám người này thì phải bày bản lĩnh của mình ra. Còn nếu chỉ dựa vào một tờ bổ nhiệm chức vụ tới để nhậm chức thì đám cấp dưới này sẽ không phục trong lòng, cố ý trở nên lười biếng, bằng mặt không bằng lòng, vậy thì hắn cũng chẳng ngồi được cái ghế Cục trưởng này lâu.


Quan trọng nhất là điều này chứng tỏ, hắn làm cấp trên nhưng khả năng lãnh đạo của hắn lại không đủ để thu phục mọi người.


Nếu ngay cả một Cục tình báo châu Á cỏn con này hắn còn không thu phục nổi, vậy thì về sau hắn lấy đâu ra cơ hội để theo đuổi những chức vụ cao hơn nữa đây?


Sean híp mắt: “Ra ngoài hết cho tôi! Không nghe thấy à?”


James là người đầu tiên rời đi, các đồng nghiệp khác cũng theo ông ta lập tức tản ra.


Vừa nhìn đã biết đám người này coi James mới là sếp của mình, bởi vì mọi người đều phục ông ta.


Sean siết nắm đấm, mặt không chút cảm xúc đứng yên một hồi lâu trong văn phòng hỗn độn của mình, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.


Lần này, hắn quyết định muốn đích thân ra trận, thu phục “ngài” thiếu tướng thần bí của Đế quốc Hoa Hạ kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom