• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xứng Đôi (2 Viewers)

  • Chương 4

Ngày ấy trong phòng học anh đã hôn em.

Bờ môi chúng ta dán chặt vào nhau, hơi ẩm ướt nhưng chẳng thâm nhập sâu. Em kinh ngạc, căng thẳng, chẳng thể thở nổi nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở, mùi hương của riêng anh. Anh nắm chặt bàn tay em bằng một bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong nháy mắt thấm ướt cả tay em. Người đàn ông em trao nụ hôn đầu tiên là anh.

Sau này, khi em hôn những người khác, kĩ thuật hôn của họ điêu luyện hơn anh rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối em chẳng cảm nhận được sự ấm áp và sâu sắc.

Từ ngày hôm đó, ròng rã suốt kì nghỉ hè, anh chẳng hề nói một câu nào với em. Lúc anh thả tay em ra, sự thảng thốt hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh để lại sách vở cho em, mặc kệ em đang luống cuống, không một lời giải thích, cứ như vậy biến mất suốt mùa hè dài dằng dặc. Em nhắn tin cho anh, tin nhắn chắc lạc giữa sương mù nên anh không thấy. Em gọi cho anh, lúc nào cũng nghe thấy những thanh âm đơn điệu đáp lời. Việc từng xảy ra khiến tim em đập thình thịch trong phòng học ngày đó dường như chỉ là giấc mộng của riêng em. Bởi vì anh biết mất, em chỉ đành dựa vào những quyển vở có mặt hôm đó, coi nó như bằng chứng chính xác cho kí ức của em.

Có những lúc em cố tình tìm kiếm thông tin của anh từ bạn bè trong lớp, từ chủ nhiệm. Thế rồi em nghe nói kết quả thi vào cấp ba của anh không tốt, bạn gái của anh đã thay một người khác. Em bỗng nhận ra trí nhớ của em không sai, em chỉ sai khi kì vọng quá nhiều. Có lẽ với con trai, những lời nói hay một nụ hôn đều không có ý nghĩa gì.

Tham gia một lớp dạy tiếng anh cấp tốc, theo cha mẹ đi du lịch đây đó, nháy mắt mùa hè của em đã trôi qua nhanh chóng. Em cố gắng không suy nghĩ đến anh, dần dần dường như thật sự không còn nhớ đến anh nữa. Em bắt đầu mong chờ cuộc sống của một học sinh cấp ba. Hoàn cảnh mới, bạn bè mới, tất cả đều không liên quan đến anh, trong vui mừng có nỗi buồn xen lẫn.

Cuộc sống cấp ba dễ dàng hơn em nghĩ rất nhiều, việc học rất ít, chủ yếu tham gia vào công tác đoàn đội, hội học sinh. Trong vòng tròn những mối quan hệ mới, em cứ vô tình hay cố ý quên đi một vài chuyện. Thế mà không ngờ, anh lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của em. một cách đột ngột.

Ngày ấy em ôm một chồng bài tập đến văn phòng giáo viên. Chồng bài tập rất cao, che khuất cả tầm mắt khiến bước chân em không vững vàng, rồi va phải một người.

Vở bài tập rơi tứ tung nhưng chẳng có tiếng xin lỗi nào được nói ra mà chỉ có sự ngơ ngác khiếp sợ hiện trên khuôn mặt anh. Anh cao hơn rất nhiều, em đứng chẳng đến vai anh. Tóc anh dài hơn, khuôn mặt bớt đi vẻ non nớt, thêm vào một chút sự trưởng thành. Chúng ta cứ thế đứng nhìn nhau, mặc kệ những tập vở ngổn ngang xung quanh.

“Tại sao cậu lại ở đây?”. Mãi một lúc sau em mới bật thốt ra được một câu hỏi như vậy.

“Cha bảo tớ đến dự thính, tớ vốn không định đi”. Anh trả lời rồi lập tức ngồi xuống nhặt vở lên. Lúc này em mới nhớ đến những quyển vở bài tập kia cũng cuống quýt ngồi xuống nhặt. Tay chúng ta tình cờ chạm vào nhau, bàn tay anh vẫn ấm áp như vậy. Thế mà anh vô tâm rời tay, gom hết vở đưa lại cho em. Khi em nhận lấy chúng, anh chẳng hề do dự đứng dậy, như hơn một năm trước, không nói một lời bước đi. Chỉ còn em ở lại nhìn bóng lưng anh nhỏ dần, dư âm trong lòng chỉ có câu nói kia: “Không định đến”.

Sau đó anh không ngừng dùng hành động chứng minh ba chữ này. Trên bảng phạt thường xuất hiện tên anh, đi trễ về sớm, trốn học, đánh nhau, thậm chí bị bắt vì gian lận trong thi cử. Cứ như vậy ba tháng liên tục, ai ai trong trường cũng biết tên anh, chỉ cần thêm một lần nữa thôi, anh sẽ bị đuổi học.

Anh thật sự không thể cứu chữa được, nhưng người càng không thể cứu chữa nổi là em mới đúng.

Tuần cuối cùng của học kì, trường học xếp lại lớp, lớp anh và lớp em tình cờ xếp cạnh nhau. Mỗi lần xếp hàng em đều nhìn thấy anh. Lớp học của anh hình như đều toàn là người giống như anh, tất cả đều bất kham. Nhìn anh thân thiết quàng vai bá cổ, nói cười vui vẻ với bạn học khiến em thất thần.

Em cố gắng khắc chế bản thân nhưng đến ngày đó, khi trường tổ chức dạ hội, cuối cùng em cũng chẳng thể kiềm chế nổi, cứ thế bộc phát.

Ngày hôm đó anh đại diện lớp lên bểu diễn một điệu nhảy của Rain. Tiết tấu trống dồn dập, âm nhạc rộn rã khiến mọi người trong hội trường vỗ tay ầm ầm. Em ngồi ở hàng ghế thứ hai, đoạn cuối của điệu nhảy, mọi người đồng loạt đứng dậy hò hét ầm ỹ, tiếng ồn ào tầng tầng bao bọc lấy em. Anh cởi áo khoác quăng về phía mọi người, tạo nên một trận hoan hô vang dội. Em nghĩ em thật nông cạn, cứ vậy đặt hết tâm tư lên anh, đúng là hết cứu nổi rồi.

Trong em bỗng dâng lên một cảm giác bi ai. Em cảm thấy ngăn cách giữa hai chúng ta là một bức tường cao vời vợi. Mặc dù chỉ cách nhau vài bậc thang nhưng trên sân khấu và dưới khán đài là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Trở lại phòng ngủ cũ kĩ, các bạn cùng phòng vẫn chưa hết hưng phấn, tiếp tục rủ nhau ra ngoài chơi đùa. Em một mình ngồi trên giường, nước mắt tuôn rơi. Em không biết em khóc để xua tan nỗi oan ức hay biểu thị sự vô vọng trong lòng. Vài phút sau, em lại lau sạch nước mắt, cố gắng giấu đi sự yếu đuối vừa xuất hiện, bước chân ra khỏi phòng. Em cần một cơn gió mát, thổi đi những tình cảm vụn vỡ này.

Nhưng khi bước ra khỏi kí túc xá, ở ven đường, trong không gian tĩnh mịch, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, em nhìn thấy anh. Anh ngậm một điếu thuốc cháy dở, tàn thuốc màu đỏ vụt sáng giây lát rồi nhanh chóng lụi tàn.

Em biết anh có hút thuốc, nhưng đây là lần đầu tiên em nhìn thấy. Mà chuyện này thì liên quan gì đến em chứ? Em thu hồi ánh mắt, cúi đầu, định bước nhanh qua anh. Thế mà anh vươn tay giữ em lại, không mạnh nhưng kiên trì.

Em nghiêng đầu nhìn anh, anh nhìn em chăm chú. Ánh mắt anh vẫn như trước, khiến em không tài nào hiểu được.

“Cậu muốn gì?”. Em rủ mắt, giọng nói thiếu kiên nhẫn. Em rất muốn thoát khỏi bàn tay của anh.

“Cậu khóc?”. Một câu hỏi chẳng liên quan gì cả.

“Liên quan gì đến cậu chứ?”.Em muốn giật tay ra khỏi bàn tay anh nhưng anh tăng thêm sức.

Em vừa tức giận vừa cảm thấy oan ức, trừng mắt nhìn anh, hốc mắt ươn ướt. Những chất vấn muốn hỏi nghẹn lại nơi cổ họng. Em định hỏi anh đến cùng anh định thế nào đây? Nhưng em lại sợ lời chưa kịp thốt ra đã rơi thành những giọt nước mắt. Em vẫn muốn duy trì chút ít tôn nghiêm trước mặt anh. Em không muốn anh nhận ra, em đối với người bất cần đời như anh, cực kì yêu thích.

Thấy mắt em bắt đầu hoen đỏ, anh nhíu mày. Những người qua đường hiếu kì nhìn chúng ta bằng ánh mắt tò mò. Anh kéo em chạy nhanh về một hướng nào đó mà em không biết.

Mới đầu bước chân em hơi lảo đảo, nhưng khi bước chân anh dần chậm lại, em đuối kịp anh. Anh kéo em chạy đến một con hẻm nhỏ chưa có ánh đèn, xung quanh là đồng ruộng yên tĩnh.

Em nghe được hơi thở hai ta dồn dập vì chạy nhanh. Em ngắm nhìn anh trong bóng tối dù nhìn chẳng rõ khuôn mặt anh.

Ngày đó, quang cảnh đồng ruộng như thế nào em cũng không nhớ, những ngôi sao trên bầu trời sáng như thế nào em cũng không nhớ, em chỉ nhớ được nỗi cô đơn trống trải khi nghe anh nói: “Mạn Mạn, tớ thích cậu. Nhưng với tớ, cậu là người quá tốt đẹp. Tớ không dám nghĩ đến”.

Lời anh vừa dứt em đã hôn anh. Chẳng biết em lấy dũng khí ở đâu ra, em nhón chân lên, dùng môi mình chặn lời anh. May mà không có ánh đèn nên anh không nhìn thấy khuôn mặt của em, nhất định là rất đỏ. Chỉ là em nhớ, lúc đó em chẳng cảm thấy xấu hổ một chút nào. Lúc đó chúng ta làm gì có thời gian suy nghĩ những chuyện đó cơ chứ. Anh ôm chặt lấy em. Em nếm được mùi thuốc lá nhàn nhạt từ miệng anh, mùi hơi đăng đắng nhưng lại khiến em thấy ngọt ngào.

Cuối cùng em cũng hiểu tại sao anh hốt hoảng bỏ chạy, tại sao anh muốn rời khỏi ngôi trường này, muốn xa rời em. Tất cả đều giống như em muốn cố quên anh mà thôi. Chúng ta đối với thế giới của người kia đều vừa sợ hãi, bài xích vừa bị nó hấp dẫn sâu sắc. Thế nên tình cảm của chúng ta cứ dần lớn lên, một cách vô thức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom