• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xứng Đôi (4 Viewers)

  • Chương 5

Sau khi tan học, em sẽ cố ý ra về muộn. Còn anh sẽ chờ em ở ngã tư đường cách trường học không xa. Khi em bước đến, anh sẽ tiến lên gần nắm tay em, cùng em ngồi xe buýt về nhà. Khi chỉ còn cách nhà em một con đường, chúng ta sẽ ôm tạm biệt nhau. Mỗi buổi sáng anh cũng chờ em, chúng ta cùng ngồi xe buýt đến trường, cũng đến ngã tư đó, em đi trước, anh bước theo sau.

Cuối tuần, em sẽ tìm cớ xuống lầu đi dạo để ra khỏi nhà. Ở khúc cua em sẽ rẽ một hướng khác, tìm đến nơi chúng ta hẹn hò, lao vào vòng tay của anh. Đôi khi đang đi chơi với bạn học, em sẽ ra về sớm hơn để được cùng anh dạo chơi quanh khu thương mại, ăn uống vui vẻ.

Chúng ta cùng nhau mua áo cặp tình nhân. Chọn xong sẽ cùng nhau đến chỗ thử đồ. Xuyên qua tấm rèm cửa mỏng manh, em nhìn thấy cơ thể anh. Đến lượt em vào phòng thay đồ, anh đứng chắn kín cả cánh cửa, một chút ánh sáng cũng chẳng lọt nổi. Sau khi thay xong, anh và em cùng nhìn ngắm lẫn nhau trong gương. Anh nghịch ngợm tựa đầu vào vai em. Trong gương chúng ta thật xứng đôi.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, mỗi người cầm theo một cái túi, anh hỏi em “Thích không?”.

Khóe môi em cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh. Anh vỗ vỗ đầu em, nói: “Vui vẻ thì tốt”.

Khoảng thời gian đó, anh cũng ngoan ngoãn hẳn, chẳng bày trò gây sự ở trường nữa. Anh nói thời gian rãnh rỗi em hãy kèm anh học. Tuy mỗi lần học anh rất nhanh buồn ngủ, đầu gối lên chân em, mắt nhắm nghiền. Nhưng em biết, anh thật sự cố gắng thay đổi vì em.

Ngay khi em cho rằng mọi chuyện vẫn sẽ cứ tốt đẹp như thế thì chuyện của chúng ta bị giáo viên biết được. Giáo viên chủ nhiệm không tìm em mà đến gặp mẹ em.

Ngày đó, giống như những lần khác, em vui vẻ chào tạm biệt anh. Về đến nhà thấy mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, có vẻ chờ em đã lâu. Mẹ em là người có học vấn, thấu tình đạt lí. Bà không hề quản em theo kiểu ép buộc nghiêm ngặt mà chỉ hướng dẫn như một người thầy. Em hiểu mẹ đã biết về anh nên đã kể cho mẹ nghe tất cả mọi chuyện mà chúng ta đã trải qua. Mẹ trầm ngâm trong giây lát, ngẩng đầu lên nói với em: “Mạn Mạn, nếu một người đàn ông nói không xứng với con, thì anh ta thật sự không xứng”. Ý tứ của câu này, hôm đó em không hiểu, em chỉ nói với mẹ: Chúng ta sẽ không chia tay.

Tuy có sự ngăn cản của cô giáo, sự can thiệp của cha mẹ nhưng chúng ta vẫn hẹn hò. Em ngây thơ nghĩ, chỉ cần thành tích của em vẫn ổn, chỉ cần anh có sự tiến bộ trong học tập thì chuyện sẽ tiếp tục tốt đẹp như vậy, chúng ta sẽ nhận được sự đồng ý của mọi người, mãi mãi ở bên nhau. Nhưng, em đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

Em đã quên mất, thật sự quên mất rằng anh vốn dĩ là một kẻ khốn khiếp.

Anh lại một lần nữa đột nhiên biến mất mà không có một dấu hiệu báo trước.

So với lần trước, lần này anh chẳng để lại chút dấu vết nào. Anh làm thủ tục thôi học, anh chặt đứt mọi con đường, mọi cách thức mà em có thể liên hệ với anh. Dường như chỉ trong chớp mắt, anh biến thành hạt bụi, tan biến giữa dòng người đông đúc trong thành phố này.

Anh chỉ để lại cho em một tin nhắn: “Mạn Mạn, chia tay đi. Tớ không xứng với cậu”.

Chỉ như vậy thôi ư? Sao em có thể chấp nhận nổi chứ? Em điên cuồng tìm anh nhưng chẳng có chút manh mối gì. Điều duy nhất em biết là anh đã biến mất thật rồi.

Mỗi ngày tan học, em cố chấp đứng trước cổng trường, nhìn xuyên qua dòng người, nhìn trong những tốp năm tốp ba học sinh ngổ ngáo mong tìm thấy hình bóng anh. Ròng rã hai tháng trời, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Giờ em cũng không biết tại sao lúc đó mình có thể chịu dựng được sự thất vọng, đau khổ to lớn nhường ấy.

Một vài nam sinh nhìn thấy em sẽ huýt sáo ầm ỹ nhưng khi đến gần thấy khuôn mặt cứng ngắc của em thì sẽ ngại ngần rời đi. Có một lần, một đám người tiến đến vây quanh em, ngả ngớn trêu chọc. Em cảm thấy sợ hãi, quay đầu định bỏ đi thì bị một người trong số họ kéo tay lại. Em nghiêng đầu cắn vào tay kẻ đó một phát rồi quay người bỏ chạy. Bọn họ giống như muốn đuổi theo em, em sợ hãi cố gắng chạy thật nhanh cho đến khi vấp phải hòn đá ngang đường rồi ngã nhào xuống. Em quay đầu lại nhìn, thật may bọn họ không đuổi theo. Em cuộn ống quần lên, đầu gối em bị trầy, máu chầm chậm rỉ ra. Nước mắt bắt đầu chảy vì đau, em ôm đầu gối bật khóc nức nở.

Dòng thời gian khẽ trôi khiến em hoài niệm nhiều thứ. Em nhớ cuối mùa xuân năm ấy, em rốt cuộc chấp nhận sự thật rằng anh đã vĩnh viễn rời bỏ em, chỉ vì anh nói: Anh không xứng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom