-
Chương 7: End
Năm cuối em bắt đầu liên tiếp gửi CV đến các trường đại học ở Anh. Sau khi tốt nghiệp, em bắt đầu hành trình học tập ở nơi xa lạ đó.
Nhân dịp nghỉ hè, nghỉ đông giữa các kì, em bắt xe đi du hành khắp các quốc gia thuộc châu Âu. Em đã quên mất mình đi qua bao nhiêu nước, ngắm nhìn bao nhiêu cảnh đẹp. Em chỉ nhớ sau một năm ở Anh, em hoàn toàn mệt mỏi.
Hy vọng mong manh cuối cùng đã tắt.
Giáo sư của em mong em sẽ ở lại trường tiếp tục nghiên cứu. Đây đâu phải nguyện vọng của em chứ! Có thể hay không thể tiến thêm trên con đường học thuật với em chẳng quan trọng. Chỉ là em thảo luận với cha mẹ ở quê nhà, họ cho rằng đó là ý hay nên em cứ thế ở lại nước Anh.
Trong khoảng thời gian này em gặp được một chàng trai Anh quốc nhã nhặn, hơn em ba tuổi, tên là Elvis. Ánh mắt anh ấy xanh biêng biếc, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, cao hơn em rất nhiều. Anh ấy học bác sĩ ở Oxford nhưng đã làm chủ một công ty tư nhân từ lâu. Chúng em gặp nhau khi cùng tham gia một vài hoạt động giao lưu. Anh rất thành thục trưởng thành khiến em nhiều khi ảo tưởng anh ấy là thầy giáo của em.
Em kể cho anh ấy nghe về tình yêu giữa hai chúng ta. Em hỏi anh ấy rằng liệu có phải em ngu ngốc quá không? Anh ấy cười bảo, chuyện như vậy bất cứ ai cũng đều phải trải qua một lần trong đời. Còn nói em thật may mắn khi gặp được một người khiến em có thể bất chấp tất cả như vậy. Em nghĩ, anh ấy thật hiểu em.
Quen biết anh ấy hơn nửa năm sau ngày đó thì anh ấy ngỏ lời, nói thích em, không, chính xác hơn là yêu em.
Em suy nghĩ rất lâu. Anh ấy đang học tiến sĩ ở Oxford, còn tham gia giảng dạy. Gia đình anh ấy và em tương tự nhau, có thể gọi là xứng đôi vừa lứa. Em nói với anh ấy, chỉ cần học nói được tiếng Trung em sẽ đồng ý bởi vì em còn có cha mẹ, một ngày nào đó em nhất định phải trở về quê hương.
Ba năm sau khi tốt nghiệp tiến sĩ chuyên ngành bác sĩ, anh ấy cùng em trở về quê nhà. Anh ấy chào hỏi, trò chuyện với cha mẹ khá lưu loát bằng tiếng Trung. Anh ấy mở chi nhánh công ty ở Trung Quốc. Chẳng phải tập đoàn gì to tát nhưng vẫn kiếm đủ tiền cho chúng em sống. Em cũng tìm một công ty có thu nhập tốt, cứ vậy sống yên ổn cùng anh ấy thôi.
Bỗng một ngày tên của anh lại xuất hiện trong cuộc sống của em, qua lời nói của cha em. Hôm đó em đi công tác về, mang quà đến cho cha mẹ. Bởi vì vui vẻ nên cha uống rất nhiều. Em cùng mẹ dìu cha về giường nằm. Cha bỗng lẩm bẩm kể bao nhiêu là chuyện cũ. Mẹ ai oán đi tìm khăn nóng lau mặt cho cha.
Thế rồi em nghe cha nhắc đến tên anh, nhắc về những chuyện mà em chưa từng biết.
Cha nói năm lớp mười một, khi biết chúng ta yêu nhau cha đã đến gặp anh. Cha nói cha đã điều tra về chuyện kinh doanh của gia đình anh. Có vẻ cha anh làm ăn không được sạch sẽ lắm, sớm hay muộn cũng có chuyện không hay xảy ra. Mà gia đình em, cha là hiệu trưởng một trường đại học trong thành phố, mẹ công tác trong phòng giáo dục. Cha nói cha để anh tự suy nghĩ.
Cha còn bảo thật ra anh chẳng hề xuất ngoại. Năm chúng ta học lớp mười hai, cha anh bị bắt giam. Tin tức này do bạn bè của cha kể lại cho ông nghe.
Sau này, có đôi lần cha thấy anh đứng dưới sân khu tập thể nhà em. Anh cứ đứng ngây ngốc ở đó nhiều giờ đồng hồ nhìn nhà em chăm chú.
Cha chắc là say lắm rồi, nói đến cuối còn bật thốt bảo anh cũng là đứa bé tốt, chỉ tiếc không xứng với em. Thế nên hữu duyên vô phận.
Em lúc này mới nhớ chúng ta đã chia tay nhau chín năm rồi. Trên đường về nhà em ghé vào cửa hàng quen mua một gói thuốc lá. Vị trí cửa hàng vẫn như nhiều năm trước, chỉ là bề ngoài đã thay đổi. Về đến nhà, em đứng ở dưới, biết rõ Elvis đang ở trong ngôi nhà ấy chờ đợi em. Nhưng em chẳng thể nào nhấc chân nổi, cứ đứng chôn chân tại chỗ, hút sạch một gói thuốc, khóe mắt cay xè vì khói.
Lên nhà, mở cửa thấy Elvis đang ngồi ở ghế sô pha phòng khách. Anh ấy cười, đứng dậy ôm chặt lấy em. Anh ấy dùng thứ tiếng Trung chưa lưu loát nói: “Chào mừng em trở về nhà”.
Đêm khuya, em nằm trong lồng ngực anh ấy, không nhịn được hỏi: “Nếu như em không quên được anh ấy, anh có để ý hay không?”.
Anh ấy hôn chóp mũi em, cười nói: “Em yêu, chúng ta không cần quên quá khứ nhưng cần phải hướng tới tương lai để tiếp tục sống”.
Chuyện em và anh học chung một ngôi trường đã sớm trở thành chuyện xưa cũ. Ngôi trường cũng đã bị phá nhường chỗ cho một tòa nhà cao tầng nguy nga tráng lệ. Trường cấp ba năm đó, thậm chí khu thương mại chúng ta từng hò hẹn cũng đã thay đổi diện mạo. Từng người từng người từng ở bên cạnh chúng ta, từng hít thở một bầu không khí, sống chung dưới một bầu trời nay cũng đã ở những nơi xa lạ.
Có lẽ, đúng như mẹ em từng nói: Một người đàn ông nếu anh ta nói không xứng với em thì thật sự không xứng.
-- THE END --
Nhân dịp nghỉ hè, nghỉ đông giữa các kì, em bắt xe đi du hành khắp các quốc gia thuộc châu Âu. Em đã quên mất mình đi qua bao nhiêu nước, ngắm nhìn bao nhiêu cảnh đẹp. Em chỉ nhớ sau một năm ở Anh, em hoàn toàn mệt mỏi.
Hy vọng mong manh cuối cùng đã tắt.
Giáo sư của em mong em sẽ ở lại trường tiếp tục nghiên cứu. Đây đâu phải nguyện vọng của em chứ! Có thể hay không thể tiến thêm trên con đường học thuật với em chẳng quan trọng. Chỉ là em thảo luận với cha mẹ ở quê nhà, họ cho rằng đó là ý hay nên em cứ thế ở lại nước Anh.
Trong khoảng thời gian này em gặp được một chàng trai Anh quốc nhã nhặn, hơn em ba tuổi, tên là Elvis. Ánh mắt anh ấy xanh biêng biếc, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, cao hơn em rất nhiều. Anh ấy học bác sĩ ở Oxford nhưng đã làm chủ một công ty tư nhân từ lâu. Chúng em gặp nhau khi cùng tham gia một vài hoạt động giao lưu. Anh rất thành thục trưởng thành khiến em nhiều khi ảo tưởng anh ấy là thầy giáo của em.
Em kể cho anh ấy nghe về tình yêu giữa hai chúng ta. Em hỏi anh ấy rằng liệu có phải em ngu ngốc quá không? Anh ấy cười bảo, chuyện như vậy bất cứ ai cũng đều phải trải qua một lần trong đời. Còn nói em thật may mắn khi gặp được một người khiến em có thể bất chấp tất cả như vậy. Em nghĩ, anh ấy thật hiểu em.
Quen biết anh ấy hơn nửa năm sau ngày đó thì anh ấy ngỏ lời, nói thích em, không, chính xác hơn là yêu em.
Em suy nghĩ rất lâu. Anh ấy đang học tiến sĩ ở Oxford, còn tham gia giảng dạy. Gia đình anh ấy và em tương tự nhau, có thể gọi là xứng đôi vừa lứa. Em nói với anh ấy, chỉ cần học nói được tiếng Trung em sẽ đồng ý bởi vì em còn có cha mẹ, một ngày nào đó em nhất định phải trở về quê hương.
Ba năm sau khi tốt nghiệp tiến sĩ chuyên ngành bác sĩ, anh ấy cùng em trở về quê nhà. Anh ấy chào hỏi, trò chuyện với cha mẹ khá lưu loát bằng tiếng Trung. Anh ấy mở chi nhánh công ty ở Trung Quốc. Chẳng phải tập đoàn gì to tát nhưng vẫn kiếm đủ tiền cho chúng em sống. Em cũng tìm một công ty có thu nhập tốt, cứ vậy sống yên ổn cùng anh ấy thôi.
Bỗng một ngày tên của anh lại xuất hiện trong cuộc sống của em, qua lời nói của cha em. Hôm đó em đi công tác về, mang quà đến cho cha mẹ. Bởi vì vui vẻ nên cha uống rất nhiều. Em cùng mẹ dìu cha về giường nằm. Cha bỗng lẩm bẩm kể bao nhiêu là chuyện cũ. Mẹ ai oán đi tìm khăn nóng lau mặt cho cha.
Thế rồi em nghe cha nhắc đến tên anh, nhắc về những chuyện mà em chưa từng biết.
Cha nói năm lớp mười một, khi biết chúng ta yêu nhau cha đã đến gặp anh. Cha nói cha đã điều tra về chuyện kinh doanh của gia đình anh. Có vẻ cha anh làm ăn không được sạch sẽ lắm, sớm hay muộn cũng có chuyện không hay xảy ra. Mà gia đình em, cha là hiệu trưởng một trường đại học trong thành phố, mẹ công tác trong phòng giáo dục. Cha nói cha để anh tự suy nghĩ.
Cha còn bảo thật ra anh chẳng hề xuất ngoại. Năm chúng ta học lớp mười hai, cha anh bị bắt giam. Tin tức này do bạn bè của cha kể lại cho ông nghe.
Sau này, có đôi lần cha thấy anh đứng dưới sân khu tập thể nhà em. Anh cứ đứng ngây ngốc ở đó nhiều giờ đồng hồ nhìn nhà em chăm chú.
Cha chắc là say lắm rồi, nói đến cuối còn bật thốt bảo anh cũng là đứa bé tốt, chỉ tiếc không xứng với em. Thế nên hữu duyên vô phận.
Em lúc này mới nhớ chúng ta đã chia tay nhau chín năm rồi. Trên đường về nhà em ghé vào cửa hàng quen mua một gói thuốc lá. Vị trí cửa hàng vẫn như nhiều năm trước, chỉ là bề ngoài đã thay đổi. Về đến nhà, em đứng ở dưới, biết rõ Elvis đang ở trong ngôi nhà ấy chờ đợi em. Nhưng em chẳng thể nào nhấc chân nổi, cứ đứng chôn chân tại chỗ, hút sạch một gói thuốc, khóe mắt cay xè vì khói.
Lên nhà, mở cửa thấy Elvis đang ngồi ở ghế sô pha phòng khách. Anh ấy cười, đứng dậy ôm chặt lấy em. Anh ấy dùng thứ tiếng Trung chưa lưu loát nói: “Chào mừng em trở về nhà”.
Đêm khuya, em nằm trong lồng ngực anh ấy, không nhịn được hỏi: “Nếu như em không quên được anh ấy, anh có để ý hay không?”.
Anh ấy hôn chóp mũi em, cười nói: “Em yêu, chúng ta không cần quên quá khứ nhưng cần phải hướng tới tương lai để tiếp tục sống”.
Chuyện em và anh học chung một ngôi trường đã sớm trở thành chuyện xưa cũ. Ngôi trường cũng đã bị phá nhường chỗ cho một tòa nhà cao tầng nguy nga tráng lệ. Trường cấp ba năm đó, thậm chí khu thương mại chúng ta từng hò hẹn cũng đã thay đổi diện mạo. Từng người từng người từng ở bên cạnh chúng ta, từng hít thở một bầu không khí, sống chung dưới một bầu trời nay cũng đã ở những nơi xa lạ.
Có lẽ, đúng như mẹ em từng nói: Một người đàn ông nếu anh ta nói không xứng với em thì thật sự không xứng.
-- THE END --
Bình luận facebook