• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

[ Xuyên không, Lãng mạn] Đứa con lai, anh yêu em! (3 Viewers)

  • Chap 2: Vào cung

Chap 2: Vào cung
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy thì đã thấy Dương Y Nguyệt chuẩn bị đồ, có vẻ rất bận rộn nên nó chạy lại hỏi:

- Chị cần em giúp không?

- Em dậy rồi đấy à, còn không nhanh đi thay đồ chuẩn bị đi, quan thanh tra sắp tới rồi kìa! – Dương Y Nguyệt hối thúc nó. Nó chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết nghe lời Dương Y Nguyệt đi thay đồ. Do nó chưa quen với cách thay đồ nên cũng còn hơi vụng về. Thay đồ xong nó chạy ra chỗ Bách Y Nguyệt:

- Em ăn sáng nhanh đi rồi còn đi nữa!

- Đi đâu ạ? – Nó tròn mắt ngạc nhiên

- Em… À chị quên mất! Hôm nay là ngày quan thanh tra đi đưa cái thiếu nữ tròn 17 tuổi vào cung để phục vụ. Tất cả các nhà nào có con gái đều phải cho đi hết.

- Em cũng có nghe chuyện này, nhưng chúng ta sẽ làm gì khi vào cung?

- Chị cũng không biết nhiều, nhưng nghe mấy chị làng trên nói là mỗi năm cung đưa khoảng 700, 800 cung nhân vào cung. Khi vào đó họ sẽ tuyển lựa những cung nhân có nhan sắc sẽ phục vụ, hầu hạ cho các phi tần, hoàng hậu, và cả hoàng thượng. Nhưng mà nghe nói rất là khắc khe, khó có cung nhân nào chịu được lắm, nghe nói chết cũng rất nhiều.

- Vâng, em biết rồi. – Nó gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục ăn. Nó suy nghĩ nhiều về chuyện vào cung, nó thầm nghĩ, nếu có một ngày nó trở thành hoàng hậu thì sẽ sướng lắm nhỉ? Nhưng mà theo nó được biết qua sách vở của lịch sử thì cuộc chiến dành ngôi vị trong cung cũng không đơn giản, thậm chí phải mất cả mạng. Hầu như các phi tần, hoàng hậu đều con nhà có gia giáo, có quyền lực nên cũng rất khó để lọt vào mắt xanh của hoàng thương. Nó suy nghĩ mãi nên quên ăn, Bách Y Nguyệt giục nó

- Em ăn nhanh lên, rồi mình còn phải đi ra đầu làng nữa kìa!

- Ơ, dạ vâng ạ!

***

Sau khi ăn xong, nó giúp Bách Y Nguyệt mang đồ ra đầu làng. Nó cảm thấy trong lòng có chút run run, nhưng cũng thú vị nên nó cứ cười tủm tỉm, Bách Y Nguyệt thấy vậy nghiêm giọng

- Khi vào cung em không được cười tự tiện đâu đó!

- Em… em đâu có cười đâu

- À, hay đang tương tư anh nào hả?

- Không… không có đâu chị!

Hai chị em đùa giỡn suốt quãng đường lên đầu làng. Khi đến nơi, đã có rất nhiều cô gái trẻ đứng chờ. Ai cũng xúng xính, nhất là những cô gái nhà giàu trong làng lại còn đẹp hơn!

- Tất cả chú ý, thánh chỉ của nhà vua ban lệnh, tât cả các cô gái của tất cả các nhà trong làng đã tròn 17 tuổi sẽ theo thanh tra về cung!

Cuộc hành trình vào cung của nó đã bắt đầu.

***

Khi bước chân vào khỏi cổng thành nó sẽ chẳng bao giờ bước ra được nữa. Nó cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nó bất chợt suy nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó chẳng bao giờ được quay về thế giới hiện đại của nó nữa? Nó sẽ phải ở tại cung này mãi mãi sao? Nó phải chịu đựng những quy luật khắt khe trong cung hay sao? Nó bắt đầu cảm thấy sợ rồi, thay vì cái cảm giác phấn khởi lúc nãy thì bây giờ nó sợ hãi, nó cảm thấy có chút tuyệt vọng ở đây. Thấy nó buồn buồn, Bách Y Nguyệt lay tay nó

- Này em sao vậy?

- Không có gì đâu ạ. Em chỉ hơi sợ thôi!

- Chị hiểu mà, em đừng lo. Biết đâu với nhan sắc của em lại lọt được vào mắt xanh của hoàng thượng không chừng!

- Chị cứ đùa mãi, em xấu xí vậy mà.

- Em của chị mà xấu xí gì, đẹp quá đấy chứ! – Nhưng cũng không thể phũ nhận là nó rất đẹp. Đôi bồ câu to tròn, sáng long lanh. Gương mặt nó đẹp rất sắc xảo, da trắng muốt, mịn màng. Cũng không ít người phải lay động trước sắc đẹp của nó. Ở thời hiện đại nó cũng nhận không ít lời tỏ tình của những chàng trai trong trường, thậm chí cả anh hai của nó còn phải rung động trước vẻ đẹp của nó, nên có lẽ cơ hội lọt vào mắt xanh của hoàng thượng cũng chẳng khó khăn chút nào.

***

Tất cả các cô gái vào cung được sắp xếp cho chỗ ngủ, nó và Bách Y Nguyệt đi một chặn đường dài nên ngủ rất ngon. Trong giấc mơ, nó mơ thấy anh hai nó, bố mẹ nó ở thời hiện đại đang ngồi bên giường nó khóc hết nước mắt. Nó muốn ôm chầm lấy họ, nhưng bàn tay của nó chỉ len lỏi qua da thịt của anh hai nó. Nó cố gạt nước mặt lăng dài trên má của mẹ nó nhưng vô ích thôi, giọt nước xuyên qua ngón tay nó, đưa nhau rơi xuống. Nó nhìn cơ thể nó đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, trên tay nó vẫn còn cầm miếng ngọc bội màu xanh. Nó chẳng tài nào lí giải được tại sao cơ thể của nó ở đây, nhưng linh hồn và cơ thể khác của nó lại ở thời cổ đại, phải làm sao để nó có thể quay về đây? Phải làm sao? Tim nó bây giờ như vỡ vụn, nó tuyệt vọng lắm rồi. Nó đau đớn lắm rồi. Nó buông thôi. Nó giựt mình tỉnh dậy, nhìn mọi thứ xung quanh vẫn chẳng có gì thay đổi, thì ra đó chỉ giấc mơ, một giấc mơ buồn. Bách Y Nguyệt thấy nó tỉnh cũng tỉnh theo, lờ mờ ngồi dậy

- Băng Lệ Hân, sao em không ngủ đi. Ngày mai có cuộc khảo sát lựa chọn mĩ nhân đó, cố ngủ đi em.

- Em biết rồi, chị ngủ đi.- Nó nằm xuống, từ từ chìm vào giấc ngủ.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom