• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1026-1030

Chương 1026: Bị làm nhái

"Xem tình hình của Phạm tướng quân và quân Trấn Bắc ư?"

Kim Phi không khỏi sửng sốt trong chốc lát.

Tiêu cục Trấn Viễn vẫn đang giao tranh với Tần vương, quân Thiết Lâm của Khánh Hoài cũng đã rút khỏi thành Vị Châu, Kim Phi thực sự đã quên mất thành Vị Châu và quân Trấn Bắc.

Bây giờ nghĩ lại, Trần Cát đã không còn, Tứ hoàng tử soán ngôi bị phi thuyền làm cho sợ hãi đến mức không dám ló mặt ra.

Phía tây và phía bắc của quân Trấn Bắc là Đảng Hạng, phía nam là đất Tần, phía đông là đất Tấn, bỗng nhiên trở thành một nơi không ai kiểm soát.

Chưa kể những thứ khác, sự hỗ trợ vật chất tối thiểu có thể bị cắt bỏ.

Triệu Nhạc đã đi theo Phạm tướng quân nửa đời người, thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của Phạm tướng quân.

Thấy Kim Phi không lên tiếng, ông ta còn tưởng Kim Phi đổi ý nên vội vàng nói: “Quốc sư đại nhân, ta biết rất rõ tính cách Phạm tướng quân, bây giờ chỉ cần ngài giúp ngài ấy một tay, ngài ấy nhất định sẽ báo đáp ngài! Về phần thực lực của quân Phạm Gia, cho dù ta không nói Quốc sư đại nhân cũng hiểu, nhất định sẽ không thua kém quân Thiết Lâm..."

“Triệu tiên sinh, ông hiểu lầm rồi, ta không có ý này vừa rồi chỉ đang suy nghĩ."

Kim Phi xua tay nói: "Không dối gạt Triệu tiên sinh, thành Vị Châu cách đây xa xôi, ta cũng không dám chắc phi thuyền có thể bay thẳng tới đó hay không nên phải bàn bạc với phi công một chút, nếu có thể ta sẽ nhanh chóng sắp xếp phi thuyền bay tới đó!"

Trước đó ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi cũng có giao lưu với quân Trấn Bắc và Phạm tướng quân, nên biết Triệu Nhạc không hề nói bậy.

Mặc dù có rất nhiều tướng lĩnh trong quân Trấn Bắc ăn chơi trác táng, nhưng quân Phạm Gia do Phạm tướng quân chỉ huy vẫn chiến đấu rất mạnh mẽ.

Nếu không có sự hiện diện của quân Phạm Gia mà trông cậy vào những tướng lĩnh ăn chơi trác táng kia, thì thành Vị Châu đã nằm trong tay người Đảng Hạng từ lâu.

Phạm tướng quân cũng là một người lính chân chính bảo vệ đất nước!

Dù là để mượn sức quân Trấn Bắc hay vì sự kính nể trong lòng, Kim Phi cũng sẵn sàng giúp Phạm tướng quân một phen.

Chỉ là sức chịu đựng của phi thuyền hiện tại tương đối ngắn, bay gần còn tạm được, bay đường dài thì cần phải có thời gian để tiếp tế.

Lúc trước bọn Thiết Ngưu đã đi thành vương ở Đảng Hạng, họ dùng ngựa chiến để chở vật tư, phi thuyền bay được một đoạn sẽ hạ xuống để lấy vật tư tiếp tế.

Kỵ binh của mấy người Thiết Ngưu chính là một trạm tiếp viện di động.

Nhưng lúc đó bọn Thiết Ngưu đi hoang mạc Hi Châu, ngựa chiến có thể tùy ý chạy như điên, mà giữa Vị Châu và Kim Xuyên lại cách giữa đất Tần, ở giữa đều là núi non nên ngựa chiến không thể chạy nổi.

Huống chi bây giờ đang vào đông, gió bắc thổi suốt ngày, phi thuyền bay về phương bắc thì vật tư tiêu hao ít nhất cũng gấp mấy lần bình thường.

Hơn nữa, đám thuộc hạ còn sót lại của Tần vương cũng sẽ không trơ mắt nhìn đội hộ tống ngang nhiên đi qua địa bàn của mình, chắc chắn sẽ âm thầm phá hoại.

Cho nên muốn xây một điểm tiếp viện khi chưa chiếm hết đất Tần, thì đúng nằm mơ giữa ban ngày.

"Ta hiểu Quốc sư đại nhân có khó xử, ta đường đột rồi!" Triệu Nhạc chắp tay nói.

Là một người đã ở trong doanh trại hơn nửa đời người, nên ông ta không biết rõ yêu cầu của mình cao và khó khăn thế nào.

Vì lẽ đó ông ta đã chuẩn bị tinh thần khi Kim Phi từ chối, thế nhưng vẫn hơi thất vọng rồi không nhịn được mà ho khan một tiếng.

"Ông Triệu, ta sẽ cân nhắc chuyện ở thành Vị Châu, ông nhất định phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt!"

Kim Phi vỗ lưng Triệu Nhạc: "Trong làng có phòng y tế, ta dẫn ông đi xem!"

"Ta ở có đi xem lang trung ở huyện phủ nhưng không có tác dụng gì." Triệu Nhạc xua tay.

Hàm ý là ngay cả lang trung ở huyện phủ cũng không có cách gì, thì ngôi làng nhỏ miền núi này có thể làm gì được?

"Ông Triệu, lang trung ở huyện phủ không được, cũng không có nghĩa là lang trung ở phòng y tế của bọn ta không được."

Trần Văn Viễn vẫn luôn ở bên cạnh cũng cười nói: "Phòng y tế của bọn ta có Ngụy tiên sinh, cũng chính là đệ nhất thần y ở huyện Quảng Nguyên!”

“Thần y số một Quảng Nguyên, chẳng lẽ là Vô Nhai tiên sinh?” Triệu Nhạc hỏi.

"Ông Triệu, ông biết Ngụy tiên sinh sao?" Trần Văn Viễn và Kim Phi đều sửng sốt.

"Biết, lúc trước mẹ ta bị bệnh, cũng là Vô Nha tiên sinh đã chữa khỏi cho bà ấy!"

Triệu Nhạc cười nói: "Ta cũng nghĩ nếu tới mùa đông mà còn chưa khỏi hẳn, ta sẽ đi quận thành tìm Vô Nhai tiên sinh, không ngờ ông ấy lại tới đây!"

“Ngụy tiên sinh đã đến làng chúng ta lâu rồi! May là ông Triệu chưa đi nếu không đã uổng công một chuyến rồi." Trần Văn Viễn cười nói: "Đi thôi, ta dẫn ngài đi xem?"

"Quốc sư đại nhân, ta đi tìm Vô Nhai tiên sinh trước đã, không phiền ngài nữa!"

Triệu Nhạc đứng dậy chắp tay với Kim Phi.

Từ năm ngoái, ông ta đã luôn bị bệnh thương hàn tra tấn, tuy không nghiêm trọng nhưng luôn ho, trời càng lạnh lại càng ho nặng hơn.

"Ta cũng có chút chuyện tìm Ngụy tiên sinh nên đi cùng đi!"

Kim Phi cũng đứng lên: "Còn nữa, ông Triệu, ông đừng gọi ta là Quốc sư đại nhân mãi, chỉ cần gọi ta là Kim Phi là được, cái danh Quốc sư đã bị Trần Chinh thủ tiêu rồi!"

"Trần Chinh là tên nghịch tặc giết cha hành thích vua, lời hắn nói chỉ là rắm thối, lão phu nghe còn ngại bẩn lỗ tai!"

Nói đến Tứ hoàng tử, vẻ mặt Triệu Nhạc đầy tức giận: “Lão phu chỉ công nhận chiếu chỉ của tiên hoàng, tiên đế sách phong ngài làm Quốc sư đương triều, là Nhất Tự Tịnh Kiên vương, nên ngài đã là Quốc sư đương triều, là Nhất Tự Tịnh Kiên vương!”

“Vậy thì tùy ông vậy!” Thấy không thuyết phục được Triệu Nhạc, Kim Phi đành phải bỏ cuộc.

Một ông lão như ông ta thì tư tưởng phong kiến đã ăn sâu vào gốc rễ, nên khó mà thuyết phục được.

Muốn kêu Quốc sư đại nhân thì cứ gọi là Quốc sư đại nhân đi, dù sao cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.

Nhóm người bước ra khỏi tứ hợp viện, đi tới phòng y tế.

Nhưng lại không gặp Ngụy Vô Nhai, trong phòng làm việc chỉ có mỗi Chu Cẩm.

"Sư phụ, sao người lại tới đây?"

Chu Cẩm nhìn thấy Kim Phi đã vội vàng đứng dậy.

Kim Phi không biết nhiều về y học lắm, sợ đưa Chu Cẩm xuống mương, sau khi dạy cho cô ấy phương pháp phẫu thuật cơ bản thì không còn gì có thể dạy cô ấy nữa.

Sau này, Ngụy Vô Nhai đến, sư phụ Kim Phi đã hoàn toàn phủi tay, để cho Chu Cẩm theo học tập Ngụy Vô Nhai.

Lúc đầu, Chu Cẩm không có việc gì thì sẽ đến nhà Kim Phi ăn tối, tuy nhiên tiêu cục Trấn Viễn lại liên tục ra ngoài để chinh chiến, nên Chu Cẩm - người phụ trách quân y lại càng ngày càng bận rộn, phần lớn chỉ có thể tùy tiện ăn cơm trong phòng y tế, vốn cũng không có thời gian để đến nhà Kim Phi.

Tuy rằng hai người ở cùng một làng, vẫn là thầy trò, nhưng nghiêm túc mà nói thì đã gần một tháng không gặp nhau.

"Tiểu Cẩm, sao con lại gầy như vậy?" Kim Phi cau mày nói: "Dù bận rộn đến đâu cũng phải ăn uống đầy đủ, nếu không cứ kéo dài như thế thì thân thể sẽ suy sụp?"

"Không biết Tần vương lấy đâu ra một đám cung nỏ, hơn nữa còn có một ít nỏ hạng nặng và xe bắn đá, số thương vong ở tiền tuyến đột nhiên tăng lên rất nhiều, chờ qua khoảng thời gian này sẽ ổn thôi."

Chu Cẩm bất lực nói.

Mặc dù thực lực tổng thể của đội hộ tống mạnh hơn đội quân ăn chơi trác táng của Tần vương rất nhiều, nhưng khi hai đội quân giao tranh chắc chắn đều có thương vong.

Vũ khí cũng đã bị đánh cắp nhiều lần.

Nỏ hạng nặng và xe bắn đá cũng không phải là vũ khí công nghệ cao gì, cũng không có rào cản kỹ thuật cao, tháo rời và bắt chước từng cái một cũng không quá khó.

Chỉ là họ khó sản xuất hàng loạt, độ dẻo dai và độ bền của thép không ngang bằng, chất lượng và tuổi thọ của hàng nhái cũng tệ hơn hàng do làng Tây Hà sản xuất.

Tuy nhiên, bọn Tần vương đã là phiên vương lâu đời, của cải bên trong đều rất nhiều, nên dễ dàng chiêu mộ một lượng lớn thợ mộc, thợ rèn, thời gian gần đây cũng bắt chước không ít, chuyện này cũng mang đến không ít phiền phức cho tiêu cục Trấn Viễn.
Chương 1027: Khuyên can

Là một sinh viên khoa học công nghệ, Kim Phi từ lâu đã hiểu rằng cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá có thể dễ dàng bị sao chép.

Cho nên y luôn tuân thủ quan điểm “Trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ, nghiên cứu phát minh một thế hệ” đối với vũ khí quân sự.

Trong kế hoạch của Kim Phi, cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá đã đủ để y tung hoành ở Đại Khang, khinh khí cầu và phi thuyền đều là vũ khí dự trữ, có thể đưa ra sử dụng để đảo ngược tình thế vào những thời điểm quan trọng.

Đáng tiếc trong một năm qua tình hình phát triển của Đại Khang hoàn toàn vượt xa dự đoán của Kim Phi, phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của y, khiến y phải lấy khinh khí cầu ra trước để ứng phó khẩn cấp.

Sau đó bất đắc dĩ lại bị buộc phải tạo ra chiếc máy hơi nước mà y không thích lắm.

“Xem ra cần phải đẩy nhanh tốc độ nâng cấp công nghệ chế luyện, chế tạo được nòng súng càng sớm càng tốt!”

Kim Phi âm thầm thở dài, hỏi: “Thương vong ở tiền tuyến nhiều lắm à?”

“Nhiều hơn trước rất nhiều.” Chu Cẩm gật đầu.

Là người phụ trách quân y, cô ấy nắm rất rõ về thương vong trên chiến trường.

“Trước đây chúng ta có ưu thế tuyệt đối, trong nhiều trường hợp có thể đạt được tỷ lệ thương vong bằng 0, nhưng hiện tại kẻ địch có máy ném đá và cung nỏ hạng nặng, đồng thời cũng học được cách ẩn nấp và bắn tên trong bóng tối. Tổng thương vong ở tiền tuyến gấp ba so với tháng trước!”

Chu Cẩm nói: “May mắn chúng ta còn có phi thuyền, nhiều khi có thể phát hiện điểm mai phục của đối phương, không thì thương vong ít nhất phải tăng thêm gấp hai!”

“Quay về báo cho Hàn Phong một tiếng, bảo anh ta làm gì thì làm, mau chóng tìm ra nơi chế tạo cung nỏ hạng nặng của Tần vương, sau đó phái phi thuyền đến nổ tung chỗ đó cho ta!” Kim Phi quay ra nhìn Thiết Chùy.

“Rõ!” Thiết Chùy cũng biết chuyện này nghiêm trọng, vội vàng gật đầu.

“Tiểu Cẩm, Ngụy tiên sinh đâu?” Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh chắc là đang ở nhà kính!” Chu Cẩm cười nói: “Dù sao mỗi lần con cần tìm thì cứ đến nhà kính là thấy ông ấy ở đó.”

“Vậy được, con cứ bận tiếp đi, ta đi nhà kính xem thử.”

Kim Phi gật đầu, dẫn mấy người Triệu Nhạc rời khỏi phòng y tế.

Sau khi rời làng, đi về hướng Tây Bắc hơn trăm mét, họ vòng qua góc một khu nhà thì nhìn thấy trước mặt là một dãy nhà có hình dáng kỳ lạ.

Triệu Nhạc lần đầu tiên tới đây đột nhiên dừng lại, đôi mắt đột nhiên mở to!

Dãy nhà nhìn chung là một dãy nhà gỗ thông nhau, cao khoảng hai mét, tường bao quanh đều bằng gạch.

Loại nhà gỗ này thực ra rất phổ biến ở làng Tây Hà, hầu như tất cả các nhà ở tập thể đều như thế này.

Điều khiến Triệu Nhạc kinh ngạc là mái của dãy nhà này không phải lợp ngói mà bằng thủy tinh trong suốt!

Dưới ánh nắng, tấm kính tỏa ra ánh phản quang chói lóa, khiến Triệu Nhạc không thể mở mắt!

“Quốc sư đại nhân… Đó… Đó là Thủy Ngọc ư?”

Triệu Nhạc chỉ lên nóc nhà hỏi.

“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.

Giờ y chưa làm ra nhựa, không thể dựng lều bằng bạt nilon, nên đã xây dãy nhà kính này làm nơi thử nghiệm cho Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm.

Thực vật không thể phát triển nếu không có ánh sáng mặt trời, nhiệt độ phải được đảm bảo vào mùa đông nên sử dụng thủy tinh làm mái nhà là phù hợp nhất.

Nhưng đối với Triệu Nhạc mà nói, Thủy Ngọc từ trước đến nay là một thứ xa xỉ không thể với tới, bây giờ Kim Phi lại dùng Thủy Ngọc làm mái nhà...

“Quốc sư đại nhân, ngài thế này… có xa xỉ quá không?”

Triệu Nhạc hơi lo lắng thay cho Kim Phi.

Trong lịch sử có không ít anh hùng hào kiệt, lẽ ra đã làm được những điều vĩ đại, nhưng sau khi giành được quyền lực, nếm được vị ngọt của quyền lực và của cải, họ lại lạc lối và có lối sống xa hoa vô độ.

Cái kết của những người này thường không mấy tốt đẹp.

Triệu Nhạc do dự một chút, rồi vẫn cắn răng khuyên nhủ: “Quốc sư đại nhân, ta tự biết mình thấp cổ bé họng, nhưng vẫn muốn nói đôi lời… Hiện giờ thiên hạ chưa ổn định, người dân vẫn còn đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng… Ngài dùng Thủy Ngọc để làm nóc nhà, thật sự… Thật sự là không nên!”

Nói xong, ông ta trưng vẻ mặt bi tráng nhìn Kim Phi, chuẩn bị tinh thần bị Kim Phi đuổi đi, thậm chí là bị hỏi tội.

Ngờ đâu lại thấy mấy người Bắc Thiên Tầm, Thiết Chùy và Trần Văn Viễn đứng cạnh đó lại bật cười.

“Ông nghĩ nhiều rồi, tiên sinh nhà ta đã tìm ra cách sản xuất hàng loạt Thủy Ngọc!”

Trần Văn Viễn giải thích: “Bây giờ Thủy Ngọc ở chỗ chúng ta đã chẳng đáng mấy đồng nữa rồi, xưởng làm giấy, xưởng in ấn và học viện sư phạm, đều lắp cửa sổ bằng Thủy Ngọc!”

Ngày nay, thủy tinh không còn có thể bán đi nơi khác để kiếm tiền, hơn nữa phạm vi sử dụng của thủy tinh rất rộng rãi. Vì sự phát triển của làng, Kim Phi không hề giấu làm riêng, để xưởng thủy tinh sản xuất hết công suất.

Dưới sự duy trì của Kim Phi, sản lượng của xưởng thủy tinh không ngừng tăng lên và chất lượng ngày càng tốt hơn.

Người dân trong làng cũng ngày càng quen thuộc với thủy tinh hơn.

“Cách sản xuất hàng loạt Thủy Ngọc hả?”

Triệu Nhạc sửng sốt, ngay sau đó thì khom lưng chắp tay về phía Kim Phi, sắc mặt đỏ bừng nói: “Ta dùng lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử, mong Quốc sư đại nhân thứ lỗi!”

“Ông nói như vậy là khách sáo rồi, có thể nói ra lời vừa rồi chứng tỏ ông không hề coi ta như người ngoài, là thật sự suy nghĩ cho ta! Suy nghĩ cho Đại Khang mới! Ta phải cảm ơn ông mới phải!”

Kim Phi nói vậy không phải là đang khách sáo, mà là thực sự y có cảm nhận như vậy.

Khi địa vị của y cao hơn, những người xung quanh cũng càng trở nên thận trọng hơn với y.

Nhiều người dân làng từng gọi y là “Kim Ca Nhi”, “con trai nhà họ Kim” “tên nhóc nhà họ Kim”, bây giờ nhìn thấy y đều phải cúi chào trước tiên, sau đó mới gọi “Quốc sư đại nhân” hoặc là “Kim tiên sinh”.

Ngay cả lão trưởng làng bây giờ cũng gọi y là tiên sinh.

Điều này khiến Kim Phi có cảm giác chức càng cao càng thấy cô đơn, cũng khiến Kim Phi hiểu rõ, về sau y sẽ khó có thể được nghe thấy lời nói thật.

Triệu Nhạc vừa rồi rõ ràng là do dự, nhưng cuối cùng vẫn khuyên nhủ y.

Điều này khiến Kim Phi rất vui mừng.

Đương nhiên, Kim Phi cũng không phải kiểu thích bị ăn mắng, cứ phải bị người ta mắng cho thì mới thoải mái.

Mà y biết rằng nếu chỉ muốn nghe những điều tốt đẹp, có thể y sẽ không bao giờ được nghe lời nói thật nữa.

Kim Phi không muốn trở thành kẻ điếc người mù, cho nên khi đào tạo ký giả, Kim Phi nhấn mạnh nhiều lần rằng các ký giả phải trải qua quá trình điều tra và phỏng vấn trước khi viết bài, đưa tin phải khách quan và công bằng!

“Tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có tấm lòng bao dung và cao thượng như vậy, chính là phúc của Đại Khang ta, phúc của dân ta!”

Triệu Nhạc lại hành lễ với Kim Phi.

“Nếu ông lại khen ta thêm vài câu nữa là ta bay luôn được đấy!”

Kim Phi cười lớn, đỡ Triệu Nhạc đi vào nhà kính.

Vì nhà kính, nên nhiệt độ bên trong đương nhiên không thấp.

Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đang mặc áo mùa hè ngồi xổm trên mặt đất xới đất cho cây trồng đằng kia.

“Đây là… lúa à?”

Triệu Nhạc chỉ vào một hàng mạ non xanh tươi trên mặt đất, không chắc chắn lắm.

Ông ta không phải phường mọt sách không biết hạt gạo tròn méo ra sao, nhưng cũng chính vì thế mà không thể chắc chắn.

Bởi vì những người nông dân có thường thức đều biết lúa là cây lương thực trong vụ xuân hè, cần phải trồng trên ruộng lúa.

Nhưng hàng mạ non trước mắt đây tuy rằng trông giống hệt lúa non, tuy nhiên bây giờ đang là mùa đông, mạ non không phải được trồng dưới nước mà trên những luống đất

Điều này đã lật đổ hoàn toàn sự hiểu biết của Triệu Nhạc về cây lúa.

“Triệu tiên sinh, đây không phải là lúa thường, mà là cây lúa nước L được mang về từ phương nam xa xôi!”

Kim Phi cười giải thích: “Lúa nước L khác với lúa Đại Khang chúng ta."
Chương 1028: Bài thơ 24 tiết khí

"Khác ở điểm nào?" Triệu Nhạc hỏi.

"Lúa nước L có khả năng thích ứng rất tốt, có thể chịu được hạn hán, chín sớm, hơn nữa sản lượng cũng cao hơn lúa Đại Khang chúng ta." Kim Phi trả lời.

Thật ra thì phạm vi trồng lúa Đại Khang cũng không rộng, rất nhiều người dân thà trồng cao lương cũng không muốn trồng lúa.

Không phải mọi người không biết hạt cơm ăn ngon, mà là do giống lúa gốc Đại Khang quá khó chăm sóc, sản lượng cũng không cao lắm.

Sản lượng của cao lương thật ra cũng không cao, hơn nữa ăn cũng vừa chát vừa nóng trong người, nhưng cao lương dễ trồng.

Chỉ cần ném một hạt giống xuống đất, cơ bản là không cần động vào nữa.

Thế nên người dân càng thích trồng cao lương bao nhiêu thì càng ghét trồng lúa nước bấy nhiêu.

"Chịu được hạn hán, chín sớm?" Triệu Nhạc hỏi "Trồng trên bờ ruộng cũng sống được ư?"

Lúa nước tại sao lại được gọi là lúa nước, cũng vì lúa cần rất nhiều nước, thiếu nước rất dễ chết khô hoặc giảm sản lượng.

Nếu như trồng trên bờ ruộng cũng sống được thì dễ được phổ biến rộng rãi hơn rất nhiều.

"Không phải vậy, " Kim Phi cười giải thích: "Chúng ta cũng chỉ mới mang lúa nước L về, nhà kính là ruộng thí nghiệm, trồng trên bờ ruộng, là vì muốn thử xem nó rốt cuộc chịu được hạn hán tới mức nào.

Ông nhìn mảnh đất phía trước kìa, chính là phần được trồng trong nước!"

Triệu Nhạc nhìn về phía trước, quả nhiên cách đó khoảng mười mấy thước có một thửa ruộng lúa được trồng trong vùng nước nông.

Thật ra tiến hành thí nghiệm trong nhà kính cũng không tốt lắm, bởi vì các điều kiện trong nhà kính quá độc nhất.

Nhiệt độ gần như luôn được giữ ở trạng thái ổn định, cũng không có mưa gió, số liệu lấy từ thí nghiệm như vậy, giá trị tham khảo không nhiều.

Nhưng Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm quá tò mò về lúa nước L, không đợi được tới mùa xuân năm sau.

Kim Phi không ngăn nổi bọn họ, bèn giao mấy cân hạt lúa cho bọn họ, để bọn họ thử tới thử lui.

Sau khi trồng lúa nước L, hai người cứ có thời gian rảnh là chạy ngay qua bên này, thậm chí buổi tối cũng không trở về mà ngủ luôn trong nhà kính.

Theo lời của Đàm đại nương thì Lão Đàm còn thân với những hạt lúa này hơn năm đó thân với con trai mình.

Lúc này hai người đang ngồi xổm dưới đất, dùng xẻng nhỏ xới đất, sau khi nghe bên cạnh có người đi vào mới xoay người nhìn thử.

"Kim Ca Nhi, ngài tới xem cải thìa sao?"

Lão Đàm cười nói: "Đừng xem, nó vẫn chưa lớn đâu!"

Đại Khang vốn có rất ít loại hạt giống rau cải, rất nhiều rau cải thường gặp ở đời trước, bây giờ vẫn chưa được truyền tới Trung Nguyên.

Đặc biệt là đến mùa đông, rau cải có thể ăn được càng ít hơn, chỉ có củ cải, bắp cải, rau chân vịt với một ít loại khác.

Khoan nói tới người dân, ngay cả rất nhiều địa chủ vào mùa đông cũng không có cải thìa ăn, chỉ có thể ăn một số loại thức ăn như dưa chua.

Khó khăn lắm mới sống lại lần nữa, Kim Phi đương nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt, vì vậy đã bảo Ngụy Vô Nhai trồng ít cải thìa cho y ở nhà kính để nấu lẩu.

Ngụy Vô Nhai mới đầu thì từ chối, nhưng Kim Phi uy hiếp nếu ông ta không chịu trồng cải thì sẽ cắt nguồn than đá của nhà kính, Ngụy Vô Nhai chỉ có thể thỏa hiệp, lấy hai miếng đất nhỏ trồng rau ở nhà kính, trồng cải thìa cho Kim Phi.

Gần đây luôn phải ăn dưa chua, Kim Phi rất khó chịu, rất muốn ăn chút cải thìa cho đỡ ngán, thế nên lúc không có chuyện gì làm đã tới nhà kính hai lần.

"Ta không phải đến xem cải thìa đâu, là tới tìm Ngụy tiên sinh để khám bệnh." Kim Phi xua tay.

"Ngài khó chịu chỗ nào?" Ngụy Vô Nhai buông xẻng nhỏ xuống, quan sát Kim Phi từ trên xuống dưới.

"Không phải ta, là ông Triệu." Kim Phi vội vàng chỉ vào Triệu Nhạc.

Từ xưa tới nay, thầy thuốc đều có địa vị không thấp, dẫu sao trong suốt đời người, bản thân và người nhà tất nhiên sẽ phải trải qua đủ loại bệnh nặng nhẹ, không tránh được phải làm phiền thầy thuốc.

Thế nên ngay cả thổ phỉ ăn cướp giữa đường, gặp phải lang trung cũng sẽ không làm khó đối phương.

Còn thầy thuốc nổi tiếng như Ngụy Vô Nhai thì địa vị càng cao hơn.

Nếu như ông ta bằng lòng, rất nhiều quyền quý đều muốn trả thật nhiều tiền để mời bọn họ trở thành thầy thuốc riêng.

Triệu Nhạc không đợi Ngụy Vô Nhai mở miệng, vội vàng chủ động hành lễ: "Ngụy thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Ngụy Vô Nhai làm lang trung hơn nửa đời người, đã gặp quá nhiều người bệnh và người thân, hoàn toàn không nhớ Triệu Nhạc.

Nhưng đã là người Kim Phi dẫn tới, Ngụy Vô Nhai cũng không dám khinh thường, sau khi đáp lễ bèn hỏi: "Vị này là?"

"Vị này là ông Triệu ở thành Kim Xuyên, lúc trước là quân sư cho Phạm tướng quân của quân Trấn Bắc, ban đầu ta và Khánh hầu đến Thanh Thủy Cốc, lần đầu tiên gặp phải người Đảng Hạng, ta không biết gì cả, Triệu tiên sinh đã chỉ dạy ta rất nhiều!" Kim Phi cười giới thiệu.

Triệu Nhạc biết Kim Phi đang giúp ông ta xử lý tình huống, mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng không vạch trần.

Ông ta chắp tay với Ngụy Vô Nhai lần nữa "Mười lăm năm trước, mẹ ta bệnh nặng, là Ngụy thần y kéo mẹ ta trở về từ cõi chết! Mấy năm nay ta luôn ở biên cương phía Bắc, không có thời gian đến lạy tạ ơn Ngụy thần y!"

"Triệu tiên sinh khách sáo rồi, chữa bệnh cứu người vốn là chức trách của ta, không cần để ý!" Ngụy Vô Nhai vuốt râu nói.

"Ngụy tiên sinh, ông Triệu ở biên cương phía Bắc đã nhiễm phải phong hàn, gần đây cứ ho khan suốt, muốn mời ngài đến khám thử." Kim Phi nói rõ ý đồ.

"Vậy trở về để xem đi."

Ngụy Vô Nhai lên tiếng chào Lão Đàm, cầm áo khoác lên đi ra khỏi nhà kính.

"Gió độc vào cơ thể, xâm nhiễm tim phổi rồi, ta kê cho ông ít thuốc về nhà uống, sau đó phải chú ý giữ ấm, đừng để dính gió lạnh nữa, vấn đề không lớn."

Ngụy Vô Nhai vừa nói vừa cầm bút lông lên viết đơn thuốc.

Tiểu cô nương quân y ngồi bên cạnh nhanh chóng cầm tờ đơn lên đi lấy thuốc.

"Cảm ơn Ngụy tiên sinh!" Triệu Nhạc đứng dậy hành lễ.

"Triệu tiên sinh khách sáo rồi."

Ngụy Vô Nhai xua tay, sau đó nhìn Kim Phi: "Kim tiên sinh còn có việc gì không? Không có việc gì thì ta trở về nhà kính."

"Thật ra có việc muốn thương lượng với tiên sinh."

Kim Phi vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy từ trong lồng ngực đặt lên bàn: "Đây là một bài thơ về hai mươi bốn tiết khí mà năm đó cao nhân nói với ta, Ngụy tiên sinh hiểu rõ thời vụ hơn, giúp ta xem thử."

Lịch của Đại Khang cũng rất lạc hậu, rất nhiều người dân khi trồng hoa màu cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm để ước chừng.

Có lúc thời gian hai làng gieo hạt giống có thể sai lệch chừng mười ngày, nguyên nhân chính là do một người trong làng đó khá nôn nóng nên đã bắt đầu gieo trồng từ sớm.

Người trong làng nhìn thấy nhà bên đã bắt đầu trồng, những người khác cũng sẽ làm theo.

Nông nghiệp chú trọng thời vụ nhất, đối với thợ mộc thì đóng một chiếc giường sớm mười mấy ngày hay trễ mười mấy ngày cũng không thành vấn đề lớn, nhưng đối với nông dân làm ruộng, mười ngày ảnh hưởng rất lớn tới hoa màu của cả một quý.

Sau khi Kim Phi phát hiện ra vấn đề này, y đã nảy ra ý tưởng phổ biến lịch.

Bài thơ về hai mươi bốn tiết khí là bài thơ ngắn về lịch được các nhà hiền triết cổ đại dựa trên thời vụ mà đúc kết ra, kết hợp rất tốt thiên văn, quy luật tự nhiên và nông nghiệp với nhau, có thể nói là kim chỉ nam của nông nghiệp, được tiếp tục dùng suốt hàng nghìn năm.

Cho đến tận lúc Kim Phi sống lại, bài thơ về hai mươi bốn tiết khí vẫn là một trong những bài mà học sinh tiểu học phải học thuộc trong giờ văn.

"Tháng giêng là tháng hoa đào, mận

Lập xuân hoa nở ánh rực hồng

Đào, mận nở hoa sáng rực rỡ

Trăng soi năm tận với tháng cùng...”

Ngụy Vô Nhai cầm tờ giấy lên, nhỏ giọng đọc.

Bài thơ về hai mươi bốn tiết khí vì để dễ học thuộc lòng, đã lấy một chữ trong mỗi một tiết khí, hợp lại thành một bài thơ ngắn, bản thân mỗi chữ không có hàm nghĩa gì.

Nếu không hiểu tiết khí, căn bản xem không hiểu.

Đại Khang cũng chưa có mấy cái tiết khí như xuân phân hay cốc vũ, mặc dù Kim Phi vừa nói bài thơ hai mươi bốn tiết khí có liên quan tới thời vụ, nhưng Ngụy Vô Nhai vẫn đọc không hiểu.

Ông ta cũng không giả bộ hiểu, sau khi đọc xong, cau mày hỏi: "Ý nghĩa của bài thơ ngắn này là gì?"
Chương 1029: Kim chỉ nam của nền nông nghiệp

“Ngụy tiên sinh, bài thơ này phải xem theo phần chú giải bên dưới.”

Kim Phi chỉ vào phần chú giải bên dưới rồi nói.

Nhưng phần chú giải bên dưới là do y dùng biết viết, kiểu chữ quá nhỏ, Ngụy Vô Nhai híp mắt cũng nhìn không rõ nổi, chỉ đành rút một kính lúp trong ngực ra.

Nhìn thấy kính lúp, Kim Phi nghĩ tới gì đó, lấy một cái hộp gỗ trong túi ra.

“Đúng rồi Ngụy tiên sinh, ông thử cái này xem.”

Mở hộp gỗ ra, bên trong có một cặp gọng kính khắc từ gỗ, bên cạnh có mấy thấu kính.

Bây giờ xưởng thủy tinh phát triển rất nhanh, kính viễn vọng đã có thể thực hiện các hoạt động dây chuyền lắp ráp đơn giản nhất.

Có một lần tới phòng y tế, phát hiện Ngụy Vô Nhai luôn phải nheo mắt để nhìn đồ, y mới biết ông ta bị lão thị rồi, cho nên y bảo công nhân mài thấu kính bớt thời gian mài mấy thấu kính lão thị, lại tìm thợ mộc chạm một cặp gọng kính.

Hôm qua mắt kính đã được giao tới tay Kim Phi, chỉ là y chưa kịp đưa cho Ngụy Vô Nhai.

Kim Phi cầm hai cái thấu kính lắp vào gọng kính, đưa cho Ngụy Vô Nhai, “Ngụy tiên sinh đeo lên mắt xem thử.”

“Đây là vật gì?” Ngụy Vô Nhai tò mò nhận kính, dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, ông ta đeo lên sống mũi.

Ông ta cúi đầu nhìn bản thảo trong tay lần nữa, chữ viết vốn mờ mờ ảo ảo, lập tức trở nên rõ ràng hơn nhiều.

“Ấy, đây là đồ tốt!”

Ngụy Vô Nhai không nhịn được ca ngợi thành tiếng.

Khi tuổi tác càng cao, bệnh lão thị của ông ta ngày càng nặng, có lúc bốc thuốc cũng nhìn không rõ, chỉ đành để Chu Cẩm sắp xếp một quân y tới chuyên bốc thuốc cho ông ta.

Kính này đã lập tức giải quyết vấn đề khó khăn quấy nhiễu ông ta bao lâu nay rồi.

“Ngụy tiên sinh, ngài thử hai cái thấu kính này xem!”

Kim Phi bảo Ngụy Vô Nhai lấy kính xuống, lại đổi hai thấu kính có số độ cao hơn một chút vào.

“Ai da da, cái này còn nhìn rõ hơn!”

Ngay cả Ngụy Vô Nhai bình tĩnh, sau khi đeo kính mới vào, cũng không nhịn được phải kinh ngạc kêu thành tiếng.

“Thử thêm hai cái này…”

Trải qua mấy lần điều chỉnh, cuối cùng Ngụy Vô Nhai đã tìm được hai thấu kính phù hợp với ông ta nhất.

“Loại thấu kính này không chuẩn xác lắm, bề mặt kính cũng không phẳng, nhưng điều kiện có hạn, trước mắt chỉ có thể làm thế này, trước mắt Ngụy tiên sinh đeo đỡ vậy, đợi sau này công nghệ tiên tiến hơn, ta lại làm cho ông một cặp mới.”

“Thế này đã rất tốt rồi!”

Ngụy Vô Nhai sờ gọng kính bằng gỗ, thích không muốn buông tay.

Ngắm nghía một lát, nghĩ tới chuyện Kim Phi bảo ông ta xem đồ, lúc này mới đeo kính vào cầm bản thảo lên lần nữa.

“Tiên sinh, lúc đó cao nhân đã căn cứ theo vị trí của ngôi sao trên bầu trời, phân chia mười hai tháng trong năm thành hai mươi bốn tiết khí, lần lượt là lập xuân, vũ thủy, kinh trập, xuân phân, thanh minh, cốc vũ…

Mỗi câu trong bài thơ này đại biểu cho sáu tiết khí trong một mùa, mỗi một hoặc hai chữ đại biểu cho một tiết khí.”

Kim Phi ngồi bên giải thích nói, “Ví dụ câu đầu tiên:

Tháng giêng là tháng hoa đào, mận

Lập xuân hoa nở ánh rực hồng.

Chữ xuân đầu tiên là đại diện cho tiết khí đầu tiên trong hai mươi bốn tiết khí - lập xuân.

Mỗi năm ngày mà sao Bắc Đẩu của chòm sao Đại Hùng đúng lúc chỉ vào vị trí dần ở phía đông, chính là ngày lập xuân.

Lập ý là bắt đầu, xuân đại biểu cho thời tiết khí bắt đầu trở nên ấm áp, vạn vật bắt đầu sinh trưởng.”

Kim Phi giải thích từng câu từng chữ về bài ca hai mươi bốn tiết khí cho Ngụy Vô Nhai.

Vẻ mặt Ngụy Vô Nhai cũng trở nên càng ngày càng trịnh trọng.

Vì ông ta hiểu bài thơ ca này đại biểu cho cái gì!

Vừa nãy Kim Phi nói bài ca hai mươi bốn tiết khí là kim chỉ nam cho việc đồng áng, cũng không khoa trương tí nào.

Có bài ca hai mươi bốn tiết khí này, người dân trồng trọt cũng không phải phụ thuộc hoàn toàn vào kinh nghiệm làm nông nữa, cứ theo chú giải trong bài thơ để làm nông là được rồi, cũng không cần lo bỏ lỡ mùa vụ nữa.

Không chỉ Ngụy Vô Nhai, râu của Triệu Nhạc bên cạnh cũng kích động run rẩy.

Dân coi lương thực là trời, thời đại phong kiến, nông nghiệp gắn liền với bụng của mọi người, là thứ được công nhân đứng đầu trong mọi ngành nghề.

Mặc dù bài thơ này đơn giản, nhưng ý nghĩa nó mang tới lại vô cùng trọng đại.

“Kim tiên sinh, bài thơ này thật sự quá…” Trong chốc lát thế mà Ngụy Vô Nhai lại tìm ra từ thích hợp để miêu tả, “Bài thơ này tuyệt đối là bảo vật vô giá với người dân!”

“Tiên sinh, bài thơ này là lời truyền dạy của cao nhân, nhưng trước kia ta chưa trồng trọt bao giờ, không hiểu về thời vụ, ngài cảm thấy chính xác không?” Kim Phi hỏi.

“Chính xác! Cực kì chính xác!” Trong mắt Ngụy Vô Nhai đầy vẻ bội phục, “Người nói bài thơ này với ngài, thật sự là cao nhân tuyệt thế đấy! Kim tiên sinh, bây giờ ngài còn có thể tìm thấy ông ấy không?”

“Không tìm được nữa,” Kim Phi lắc đầu, “Sau khi cao nhân nán lại sau núi một thời gian, đã lặng lẽ rời đi rồi, ta cũng không gặp lại ông ấy nữa, cũng không biết ông ấy đã đi đâu.”

Cao nhân tuyệt thế gì chứ, chỉ là lúc trước y sợ biểu hiện ra quá rõ, nên thuận miệng bịa đặt thôi, đi đâu mà tìm chứ?

Bây giờ thế lực dưới trướng của y đã trưởng thành hơn, hoàn toàn không cần lo bị người ta điều tra nữa, nhưng mượn danh nghĩa thì cũng đã mượn rồi, nên Kim Phi chỉ có thể dùng tiếp.

Thật ra có lúc gặp chuyện không thể giải quyết, đẩy lên đầu cao nhân, cũng khá tiện lợi.

“Vậy thật là đáng tiếc.”

Ngụy Vô Nhai đưa bản thảo cho Kim Phi, “Kim tiên sinh, nếu có thể, ngài cố gắng lan truyền bài thơ này đi càng nhanh càng tốt, tránh để người dân lỡ mùa vụ lần nữa.”

“Ngụy tiên sinh, ông yên tâm đi, trong nửa năm thôi, ta sẽ truyền bài thơ này tới Xuyên Thục và đất Tần!” Kim Phi tự tin nói.

Thật ra y đã nghĩ xong lâu rồi, năm đầu tiên sau khi nhật báo Kim Xuyên khai trương, mỗi tháng y đều sẽ đăng bài ca hai mươi bốn tiết khí lên báo một lần, sau khi tiểu học khai giảng, cũng đưa nó vào tài liệu giảng dạy, yêu cầu mỗi học sinh học thuộc, đồng thời phải biết ý nghĩa là gì.

Dưới kiểu mẫu này, Kim Phi không tin không quảng bá được.

“Kim tiên sinh nghĩ kỹ là được.”

Ngụy Vô Nhai gật đầu nói, “Ta tin bài thơ này nhất định có thể được ghi vào sử sách, lưu truyền muôn đời!”

Trên thực tế ông ta nói không sai, nhà sử học đời sau đều vô cùng tôn sùng bài ca hai mươi bốn tiết khí này, nhất trí cho rằng bài thơ này đã mở đầu kỉ nguyên mới cho nông nghiệp mới Đại Khang, đặt phương hướng rõ ràng cho sự phục hồi và phát triển nhanh chóng của nông nghiệp Đại Khang.

Sau khi rời khỏi phòng y tế, Kim Phi chưa về tứ hợp việc, mà quay lại tòa soạn nhật báo Kim Xuyên với Trần Văn Viễn.

“Ông à, từ giờ về sau đây là văn phòng của ngài, sân phía sau chính là kí túc của ngài, nếu ngài không hài lòng, hoặc người nhà của ngài tới, chúng ta có thể đổi tiếp.”

Để biểu thị sự coi trọng, Trần Văn Viễn đưa kí túc vốn để mình ở nhường cho Triệu Nhạc.

“Không cần đổi nữa, chỗ này đã rất tốt rồi!”

Triệu Nhạc vội xua tay, sau đó đi vào sân nhỏ, quan sát văn phòng và kí túc sau này của mình.

Trần Văn Viễn nhìn hai bên trái phải không người, đụng vào người Kim Phi nhỏ giọng hỏi, “Kim tiên sinh, vậy lương tháng của ông Triệu bao nhiêu thì phù hợp?”

“Ngươi xem rồi quyết định đi, nếu không chắc lắm thì đi tìm A Nguyệt bàn bạc một chút.”

Trước mắt tài chính của Kim Xuyên do Đường Tiểu Bắc quản lí, Kim Phi không quan tâm lắm.



A Nguyệt chính là một trong những trợ thủ của Đường Tiểu Bắc, chuyên phụ trách khoản tiền lương của các bộ phận.

“Vậy được rồi.”

Trần Văn Viễn gật đầu, vừa chuẩn bị nói tiếp, cửa sân nhỏ đã có tiếng bước chân truyền tới.

Khóe mắt Kim Phi nhìn thấy người tới, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chương 1030: Không khoan nhượng

Người bước vào là Lý Địch.

Trong mấy năm qua Đảng Hạng đã cướp không ít người dân Trung Nguyên về làm nô lệ, sau khi Thiết Ngưu chiếm được Đảng Hạng, đã nói bốn điều kiện, trong đó có một điều kiện là thả toàn bộ nô lệ Trung Nguyên.

Hơn nữa Thiết Ngưu rất để ý đến chuyện này, không chỉ giữ lại một đội bay gần vương lăng Đảng Hạng, sau khi quay về còn tìm Hàn Phong, bảo anh ta phái một nhóm người đến các thành trì lớn của Đảng Hạng và tụ điểm của dân du mục, để mắt đến vấn đề này.

Không ít quyền quý Đảng Hạng cực kì tức giận, đáng tiếc nắm đấm của bọn họ không mạnh bằng tiêu cục Trấn Viễn, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Có một tên quyền quý ở tòa thành nhỏ vô cùng cực đoan, vì cách xa vương thành, không biết tiêu cục Trấn Viễn mạnh đến mức nào, nên không những ngăn cản không cho nô lệ rời đi, mà còn cố ý hãm hại, khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.

Sau đó, rất nhanh gã đã biết được hậu quả của việc khiêu khích.

Để giết gà dọa khỉ, Thiết Ngưu không xin phép Kim Phi, mà thẳng tay bố trí một đội bay đi qua, đàn áp và trả thù gia tộc đã khiêu khích, những gì mà bọn họ làm với nô lệ, Thiết Ngưu đã trả lại cho tất cả người nhà của đám quyền quý!

Theo lời kể của những nô lệ được thả về, lúc đấy ở ngoài thành nhỏ kia treo đầy thi thể bầm dập và hài cốt.

Tên quý tộc đó đã bị khai trừ ra khỏi Đảng Hạng, ngay cả thi thể của tổ tiên trong mộ tổ tiên cũng bị người của Thiết Ngưu đào lên ném vào hố phân!

Đối với những kẻ tàn bạo mà nói, phương pháp tàn ác này là trực tiếp nhất, có tác dụng răn đe mạnh nhất.

Sau sự việc này, các quý tộc không phục của Đảng Hạng đều biến thành ‘quỳ’ tộc, không còn dám bức hại nô lệ, ngăn không cho nô lệ quay về nữa.

Mấy tháng gần đây, phần lớn nô lệ đã được quay về Đại Khang.

Nhiều người trong số họ vốn là người Trung Nguyên, nhưng nghe nói Trung Nguyên đang có chiến tranh, không dám quay về, vì không có nơi nào để đi nên đi theo đội buôn của thương hội Kim Xuyên, đến Kim Xuyên.

Kim Xuyên hiện đang phát triển nhanh chóng, nhiều công xưởng thiếu nhân lực, nên đương nhiên ai đến cũng đều được chào đón.

Nhưng với bài học kinh nghiệm của Nguỵ Lão Tam, Hàn Phong không dám để cho những người này vào làng, ngoại trừ nhóm nô lệ đầu tiên mà Thiết Ngưu dẫn về làng, những nô lệ đến sau, về cơ bản đều được phân công làm việc ở ngoài làng, làm một số công việc công nghệ thấp.

Không phải Hàn Phong hẹp hòi, kỳ thị bọn họ, mà đó là biện pháp phòng ngừa cơ bản nhất.

Dù sao những người này đều quay về từ Đảng Hạng, ai biết trong số bọn họ có bao nhiêu người muốn đến làng Tây Hà ăn cắp trang thiết bị chứ.

Một khi bọn họ được sắp xếp vào trong làng, hoặc chức vụ quan trọng, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Mặc dù Kim Phi đã nỗ lực phổ cập giáo dục, cũng đồng ý đối ngoại để cải thiện đời sống của nhân dân, giúp người dân có kiến thức cơ bản, nhưng nó chỉ giới hạn trong phạm vi người của mình.

Nếu những gián điệp này mang kiến thức học được trở về thì sẽ quay lại đánh mình.

Những nô lệ ở Đảng Hạng đã phải chịu quá nhiều đau khổ, có thể sống sót trở về Đại Khang là điều vô cùng bất ngờ, hầu hết bọn họ đều rất hợp tác, bảo gì làm nấy.

Người bước vào là Lý Địch, là một trong những nô lệ mà Thiết Ngưu mang về từ Đảng Hạng, vì còn bế theo em gái bị nghi ngờ mắc chứng tự kỷ, nên Kim Phi có ấn tượng.

Điều khiến Kim Phi bất ngờ, là cậu bé xuất hiện ở đây.

Mặc dù Trần Văn Viễn không phải là người cùng làng từ lúc đầu đã theo Kim Phi, cũng không nắm giữ bất kỳ quyền hành tài chính quân sự nào, anh ta chỉ là người viết kịch cho đoàn ca múa Kim Xuyên, nhưng đoàn ca múa Kim Xuyên ngày càng phát triển, sức ảnh hưởng ngày càng lớn, địa vị của Trần Văn Viễn cũng theo đó mà nâng lên.

Hôm nay, rất nhiều chuyện mà anh ta viết được lan truyền trong dân gian, một số nhân vật anh ta sáng tác cũng được người dân yêu thích.

Bây giờ Kim Phi giao toà soạn nhật báo Kim Xuyên cho anh ta, người sáng suốt đều có thể nhận ra tiền đồ sau này của Trần Văn Viễn sẽ vô cùng rộng mở.

Có thể nói ở một mức độ nào đó anh ta là đại diện đối ngoại của Kim Phi.

Lý Địch là nô lệ quay về từ Đảng Hạng, nhưng có thể đến gần Trần Văn Viễn, điều này khiến cho Kim Phi rất bất ngờ.

Không chỉ có Kim Phi bất ngờ, mà Lý Địch gặp Kim Phi ở đây, cũng hơi ngạc nhiên.

Song cậu bé rất nhanh đã điều chỉnh xong, khom người chào Kim Phi: "Chào Kim tiên sinh!”

Sau đó, cậu bé lấy từ trong ngực ra một tờ bản thảo, dùng hai tay dâng lên trước mặt Trần Văn Viễn: “Trần tiên sinh, đây là hình vẽ mà ngài cần, bọn ta đã khắc và in ra, ngài xem thử có được hay không, nếu không được thì bọn ta sửa lại.”

Trần Văn Viễn nhận lấy tờ bản thảo rồi xem một hồi, gật đầu nói: “Tốt lắm, có thể thu xếp in ấn luôn.”

“Vâng!” Lý Địch cúi đầu chào Kim Phi, rồi rời khỏi văn phòng.

“Tiên sinh, đứa bé này rất có linh tính, kỹ năng chạm khắc cũng thuộc hàng đỉnh cao, ta cảm thấy đây là một nhân tài, nên đã nhờ Hàn đại ca kiểm tra lý lịch của cậu bé, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để nó ở lại.”

Trần Văn Viễn cũng không hoàn toàn là con mọt sách, vừa rồi anh ta thấy sắc mặt Kim Phi không đúng, đại khái đoán được mối bận tâm của Kim Phi.

Anh ta vội giải thích: “Tiên sinh yên tâm, ta chỉ cho nó phụ trách vẽ sách cho trẻ nhỏ, còn bản thảo thì không được phép động vào.”

Dù sao sách giáo khoa tiểu học là dành cho trẻ em mới vào trường, để nâng cao hứng thú học tập của mấy đứa nhỏ, Kim Phi quyết định bổ sung thêm ít hình ảnh minh họa nhỏ vào sách giáo khoa.

“Tuy là tranh vẽ của trẻ con nhưng cũng không phải trò đùa, càng không nên khinh thường!”

Kim Phi nhắc nhở: “Nói với xưởng in ấn, mỗi cuốn sách giáo khoa đều phải được ta ký tên đóng dấu mới có thể in!”

Bây giờ còn rất nhiều người dân chưa đủ ăn đủ mặc, Kim Phi hao phí sức người và sức của để phổ cập giáo dục như vậy, là để người dân mau thoát khỏi cái nghèo, cái đói rét.

Vì thế y không thể dung thứ cho những cuốn sách giáo khoa do y biên soạn trở thành tài liệu độc hại, càng không thể tha thứ cho một số kẻ có tham vọng làm những điều xấu xa trong giáo dục, đầu độc trẻ em Đại Khang!

Theo quan điểm của Kim Phi, trẻ nhỏ là tương lai!

Đầu độc trẻ nhỏ là lật đổ Đại Khang mới, phải dùng những biện pháp nghiêm khắc nhất để đánh, không được khoan nhượng!

“Vâng!” Trần Văn Viễn thấy Kim Phi rất coi trọng tài liệu giảng dạy, lập tức trở nên nghiêm túc: “Ta sẽ thông báo cho xưởng in ấn!”

Kim Phi cầm bản thảo trên bàn.

Có một đoạn Tam tự kinh được in trên bản thảo, bên trái có một hình vẽ to bằng khối mạt chược, nội dung là hai đứa trẻ đang giúp cha gánh củi.

Bức tranh được vẽ theo lối thuỷ mặc thời phong kiến, các nhân vật được phác họa bằng những đường nét đơn giản, chỉ là vài nét thô, không có nét mặt hay biểu cảm, cảnh vật xung quanh cũng là cảnh quan bình thường.

Nhìn một lúc lâu không phát hiện ra vấn đề gì, Kim Phi mới đặt bản thảo xuống.

“Tiên sinh, hay là điều tra lại lý lịch của Lý Địch nhé?” Trần Văn Viễn thấy xung quanh không có người, thấp giọng hỏi.

Sau khi suy nghĩ, Kim Phi lắc đầu nói: “Lão Hàn đã điều tra rồi, thì cứ dùng đi.”

Y tin tưởng năng lực của Hàn Phong, nếu Hàn Phong cảm thấy Lý Địch không có vấn đề, mà y đuổi Lý Địch đi, ngược lại sẽ không hay.

Triệu Nhạc bước từ trong phòng ra, Trần Văn Viễn cười hỏi: “Ngài có hài lòng với nơi này không? Nếu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói, ta sẽ cho người đến đổi!”

“Cực kỳ hài lòng!”

Triệu Nhạc gật đầu.

Điều kiện sống ở đây tốt hơn Kim Xuyên rất nhiều.

“Vậy thì bản thảo của trang quân sự, nhờ cả vào ông Triệu rồi!”

“Nên làm mà, nên làm mà!” Triệu Nhạc khoát tay: “Kim tiên sinh, Trần tiên sinh đều không ghét bỏ ta, là vinh dự của ta!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom